Type: Thanh Hương
Lật xem tư liệu thành viên tàu, Hayreddin phát cáu.
Đội thuyền gần hai ngàn người, chỉ có mình Hayreddin là có thể phối hợp được với tốc độ của Nick. Nhưng hắn là thuyền trưởng, từ chuyện bắn pháo đến điều chỉnh tốc độ buồm, đều phải do đích thân hắn chỉ huy, không thể bỏ lại đội thuyền để bảo vệ Nick xung phong dẫn đầu được. Tên nhóc này là nhân tài hiếm có, võ nghệ đủ để trở thành chiêu bài của Sư Tử Đỏ, nếu vì không có quân cứu viện mà một mình tác chiến để rồi mất mạng thì thật đáng tiếc.
Hắn cần một phó đội trưởng có thể theo kịp được tốc độ của Nick, lại có năng lực bảo vệ phối hợp với người của hắn.
Hayreddin lắng nghe những tay giám sát của các thuyền đề cử ứng cử viên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể tập trung phân tích được. Khi bóng dáng cứ luôn bay lượn nhảy múa ấy bị đánh ngã xuống sàn tàu ngay trước mặt hắn, toàn thân lấm bê bết máu và bùn, vùng vẫy tìm con đường sống, những sợi dây thần kinh trong não Hayreddin trong nháy mắt như nổ tung.
Đây là người mà Sư Tử Đỏ hắn phát hiện ra, giống như con chim ưng non do tự tay hắn nuôi dạy chăm bẵm, bị một kẻ vô danh tiểu tốt nào đó hại chết, hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Khuôn mặt Hayreddin không chút biểu cảm mân mê cằm, tia sáng đỏ rực trong mắt lóe lên. Mấy tay giám sát không dám thở mạnh, bình thường thuyền trưởng cũng coi như hòa nhã dễ gần, trên khuôn mặt luôn là nụ cười ý vị sâu xa không biết sợ là gì, không bao giờ dễ dàng nổi cáu. Nhưng hiện giờ ánh mắt kia, rõ ràng nói rằng hắn đang thật sự tức giận.
“Amyes, Achard của thuyền số hai, Lamb của thuyền số ba, Tichy, Anthony của thuyền số năm, và người vừa mới vào Justin nữa, sau khi khảo sát so sánh, sáu người đó là những người có khả năng vượt trội trong lúc tiếp cận mạn thuyền của đối phương, thuyền trưởng, ngài xem nên chọn ai…”.
“Tất cả lại đây”. Hayreddin ném luôn đống tư liệu thành viên lên bàn, giọng nói lạnh như băng, “Không một ai đủ tư cách làm phó đội trưởng cả, đành tạm thành lập một tiểu đội trước đã. Lần hành động này, thuyền Chó điên số bốn phản ứng quá chậm, đồng thời nã pháo cũng quá sai lệch, thiếu chút nữa là bắn chìm thuyền của đồng đội, toàn bộ chuẩn bị chịu phạt đi”.
“Vâng!” Tay giám sát thuyền Chó điên lập tức đứng dậy, thân thể căng cứng khẽ run lên, suýt nữa thì lật luôn cả ghế.
“Gần đây bài tập luyện của người trong tổ pháo kích quá ít, tất cả đội thuyền lúc quay về Algiers nghỉ ngơi chấn chỉnh lại toàn bộ. Nói trước, đây không phải là một kỳ nghỉ, mọi người đều phải vượt qua cuộc sát hạch, ai không qua thì xuống thuyền”.
Haydreddin hất hất cằm, tỏ ý buổi họp đến đây là kết thúc: “Cứ như vậy đã ”.
Tất cả mọi người rời khỏi khoang thuyền trưởng, cánh cửa bằng gỗ sồi trước mặt liền đóng lại.
Haydreddin ngửa người tựa vào lưng ghế thở dài, cảm thấy hơi đau đầu, hắn tức giận vì lẽ gì chứ? Cũng đâu phải là Cecilia, lúc ấy, hắn giống như các anh trai mình, đều không có bản lĩnh bảo vệ em gái. Nick rất mạnh, cực kì mạnh, lúc bay lên không trung cắt đứt sinh mệnh kẻ khác, quỹ đạo hình vòng cung của chiếc lưỡi hái hoàn mỹ khiến ngay cả Haydreddin cũng không thể rời mắt. Nhưng sức mạnh của Nick lại càng làm bật lên khả năng phòng thủ quá yếu của cậu, ngay cả một đòn tấn công bằng gậy cũng không đỡ được.
Một cao thủ dũng mãnh đến cực điểm nhưng cũng lại mong manh đến cực hạn, một cậu nhóc thật mâu thuẫn.
Hayderddin đứng dậy, đẩy cánh cửa thông với phòng ngủ của mình ra.
Sột soạt sột soạt.
Một tiếng động rất rất nhỏ khiến hắn dừng bước.
Thị lực và thính giác của Haydreddin đều vượt qua người thường, chỉ một thoáng tập trung đã nhận ra tiếng động phát ra từ bên trong phòng tắm. Chuột ư? Không, thứ này còn lớn hơn chuột nhiều…
Ha ha, xem ra lẻn vào đây là một con thú nhỏ chỉ muốn tắm rửa. Hayreddin giống như một động vật họ nhà mèo to lớn, bước chân lặng lẽ tiến đến trước cửa phòng tắm, nắm lấy cánh cửa giật mạnh một cái, thanh chốt gỗ chắc chắn bên trong liền gãy làm đôi giống như một nhánh cỏ tranh.
Cánh cửa mở toang.
“Nick, đây không phải là địa bàn của cậu”.
Cặp mông vểnh, nhỏ nhắn như hai trái đào vương đây bọt nước, chủ nhân của nó bị dọa giật bắn mình, quay người lại nhìn hắn.
“Thuyền trưởng…”.
Mái tóc dài của Nick ẩm ướt gợn sóng rối tung, cơ thể trần trụi lộ ra trước mắt người đàn ông.
Phía trên, phía dưới, những nơi nên có thứ gì đó lại hoàn toàn chẳng có gì.
Cơn đau đầu của Hayreddin trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng hơn.
Cẩn thận đánh giá trên dưới trái phải kẻ đột nhập giống như con cừu trần như nhộng này thêm vài lần nữa, chỉ rút ra được một kết luận: Không phải đàn ông. Đương nhiên cũng chẳng thể coi là phụ nữ, chỉ có thể miễn cưỡng coi là một thiếu nữ dậy thì muộn mà thôi. Ngoài một số ít những tên đàn ông có sở thích biến thái ra, thì cơ thể này không có bất kỳ sức hấp dẫn nào.
Ánh mặt trời chói chang trên biển giáng thẳng xuống, khoang thuyền nóng đến mức khiến người ta phát điên, hầu hết đám thủy thủ đều cởi trần hoặc mở phanh ngực, tại sao hắn lại chưa bao giờ phát giác, chỉ có tên nhóc Nick này ngay cả nút áo sơ mi cũng không bao giờ cởi ra nhỉ? Trong lòng hắn luôn một mực cho rằng phụ nữ là những người yếu đuối, cần được bảo vệ. Tư duy lối mòn đó đã khiến một Sư Tử Đỏ biết nhiều hiểu rộng bị một đứa trẻ con còn chưa vỡ tiếng lừa cho một vố.
Victor, cậu làm tốt lắm…
Ánh mắt Hayreddin sắc bén mà lạnh lùng giống như con chim ưng của hắn, thật sự có thể móc thịt của người ta ra ngay lập tức.
“Giải thích đi”.
Vừa bắt đầu, Nick đã bị giật bắn mình, nhưng giờ đã bình tĩnh lại, thấy ánh mắt của đối phương không hề có chút kiêng dè ngao du trên cơ thể mình, nàng ngược lại không mảy may che đậy, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng cho hắn nhìn.
“Trong khế ước không nói không được phép tắm rửa trong phòng tắm duy nhất trên thuyền. Hơn nữa thuyền trưởng à, không gõ cửa đã tự tiện xông vào là bất lịch sự đấy”. Nick nhìn chằm chắm vào đôi mắt của người đàn ông, không hề chớp mắt dù chỉ là một cái.
“Là sao?”Hayreddin thật sự không thể tin được vào tai mình, đây mà là giải thích à?
“Ai dạy cho cô những điều này?”
Nick nói đầy tự tin:” Chú Assa của tôi”.
Hayreddin bước lên trước một bước, vây Nick lại trong phòng tắm. Bên ngoài cánh cửa sổ mạn thuyền có bán kính chưa tới một thước, là một nửa đoạn lưỡi hái đang treo đung đưa đung đưa. Tên nhóc này hiển nhiên đã trượt theo thân thuyền xuống đây, cũng chỉ có thân hình gầy nhỏ của nàng mới có thể chui được từ bên ngoài cửa sổ mạn thuyền vào bên trong.
Hai người chen chúc trong không gian nhỏ hẹp, gần đến nỗi có thể ngửi thấy mùi hương trên người nhau. Hayreddin cúi người xuống, hơi thở nam tính đầy nguy hiểm vờn bên tai Nick: “Ông chú Assa của cô chưa từng dạy cô, không được ở trần bước vào phòng đàn ông sao?”
Nick cẩn thận nghĩ ngợi một lúc, lập tức nói một cách chắc chắn: “Chưa dạy”.
“Rốt cuộc là ông chú Assa của cô đã dạy cho cô những gì vậy hả?” Hayreddin quả thật không còn lời nào để nói về người đã nuôi lớn nàng.
“Đi đường phải ngẩng đầu ưỡn ngực, nói chuyện phải nhẹ nhàng dịu dàng, ăn cơm không được phát ra tiếng động”.
Hayreddin cau mày: “Cái này nghe sao giống quy tắc của các tiểu thư thế”.
Nick đột nhiên hiểu ra, gật đầu nói: “À, đúng rồi, chú tôi cũng nói như vậy đấy”. Lúc đó, chú Assa sao có thế nghĩ được rằng nàng sẽ lưu lạc đến thuyền của một đám cướp biển – một nơi mà ngay cả phòng tắm cũng không có chứ?
Dường như Hayreddin bị nàng chọc cười, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới nàng “tiểu thư bé nhỏ” đi ngược lại quy chuẩn này, trên người nàng có một ấn ký rất rõ ở ngay trước ngực, một ngôi sao sáu cánh màu lam to bằng miệng bát. Nhưng đó không phải là vết bớt hay hình xăm, mà là một vết sẹo lâu năm do bàn là nung đỏ để lại. Người hành hình không biết đã oán hận đến mức nào, mà sau khi là xong lại còn bôi lên vết thương một lớp mực màu xanh lam, khiến sắc tố thấm sâu vào dưới vân da.
Trên thuyền không thiếu những người đã phạm tội, sở thích lớn nhất của quan tòa là muốn tội trạng sẽ đi theo bọn họ suốt đời. R, phạm tội cướp bóc; B, xúc phạm thần linh; S, nô lệ; SL, kích động phỉ báng người khác; F, gây rối; V, những kẻ lang thang. Bờ vai của đám hải tặc có đến năm, bảy loại.Nhưng ngôi sao sáu cánh màu lam này, lại là một ký hiệu rất hiếm thấy.
Màu lam tượng trưng cho ma quỷ, ngôi sao sáu cánh, là biểu tượng của người Do Thái, ngôi sao David. Người Do Thái không có tổ quốc thường xuyên bị các quốc gia xảo trá khác vơ vét tài sản, ấn cho một tội danh không có thực rồi tống vào tù tịch thu tài sản.
Hayreddin không có sở thích dò hỏi về quá khứ của cấp dưới, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nick nói: “Chú của cô đã chết rồi, cô lên thuyền làm việc thì phải nghe theo những quy tắc của tôi”.
Sắc mặt Nick u ám, gật đầu phục tùng.
“Bất kể cô là nam hay nữ, những việc đã được phân nhất định phải làm cho tốt, nếu không thì xuống thuyền, đừng tưởng rằng tôi sẽ thương hoa tiếc ngọc”.
“Tôi sẽ làm tốt”. Nick ngẩng đầu lên, những giọt nước men theo mái tóc dài màu hạt dẻ chảy xuống cần cổ thanh mảnh, vết thương trên bờ vai vẫn đang chảy máu.
Nàng lặp lại: “Tôi sẽ làm tốt mà”.
Hayreddin cũng không nói gì, đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Vitor: “Sau đó thì sao?”
Nick: “Sau đó tôi tiếp tục tắm. Victor, cục xà bông này thơm thế”. Cúi đầu ngửi ngửi cơ thể mình, Nick nhỏ bé tỏa ra mùi hương hoa hồng thơm ngát, nàng cũng không nỡ dùng nhiều.
Victor nhắm mắt lại, lông mày giật giật, hắn dè dặt cẩn thận giữ gìn bí mật lâu như vậy để làm gì? Hả?
Anh chàng bác sĩ: “Tôi đột nhiên thấy kích động muốn đánh người”.
Nick: “Đánh ai?Tôi khuyên anh đừng,tôi chưa phát hiện ra được ai trên thuyền này yếu hơn anh”.
Anh chàng bác sĩ phát điên: “… Á á á!! Đã phát hiện ra rồi thì không còn là chuyện của tôi nữa! Cô còn tới phòng y tế làm gì!”
“Ngủ trưa, chỗ của anh là mát mẻ nhất. À phải, tôi đã tắm rất sạch sẽ rồi đấy”.
Nick kéo tay áo lên khoe cánh tay mềm mại trắng trẻo đã được kỳ cọ cẩn thận của mình, sau đó ngả đầu nằm xuống chiếc giường vừa được Victor thay ga xong, ngông nghênh kéo khăn mặt lên che bụng, cơn buồn ngủ lập tức dâng lên não.
Ái chà, ngày hôm nay trôi qua thật là dài.
Hayreddin hối hận rồi.
Hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp độ mạnh của thần kinh tên thuộc hạ này.
Nick coi hành động lặng lẽ đóng cửa đi ra của thuyền trưởng là “ngầm đồng ý”, từ đó cứ cách ba, bốn hôm lại lỉnh vào phòng tắm của Hayreddin tắm rửa một trận thật sảng khoái, để lại những dấu chân nhỏ nhắn ướt lép nhép trên sàn gỗ, và căn phòng tràn ngập hương hoa hồng. À, còn cả sự biến mất thần bí của đống hoa quả tươi trong buồng ngủ nữa.
Cùng lúc ấy, chiếc giường ngủ trong phòng y tế cũng bị Nick chiếm đóng dài hạn làm nơi ngủ trưa cho mình, khi số bánh quy, cà phê, trà sữa, kẹo bạc hà cùng đủ các loại đồ ăn tích trữ khác trong phòng cũng biến mất với một tốc độ kinh người, thì anh chàng bác sĩ Victor cũng cảm thấy vô cùng hối hận. Tại sao hắn phải ôm khư khư cái điệu bộ quý tộc ngu xuẩn mà đáng lẽ nên quên luôn khỏi đầu từ lâu rồi mới phải? Nick căn bản không phải là một cô gái yếu ớt cần được bảo vệ, mà là một con nhóc khốn khiếp không hiểu không gian riêng tư là gì.
Đúng là con mèo hoang không mời mà đến, vui vẻ thoải mái hưởng thụ mọi thứ của chủ nhân.
Đội thuyền quay trở về Algiers nghỉ ngơi chỉnh đốn lại hàng ngũ, Hayreddin chính thức thành lập một tổ chức tương tự như “Trường học hải tặc”. Tất cả những người mới gia nhập, ngoài việc ký vào bản khế ước lên thuyền đều phải học tập có hệ thống những chiến thuật nhóm như phương pháp đổ bộ lên mạn thuyền của đối phương, cách phá hủy và ngăn chặn đạn pháo, lần theo dấu vết và trốn thoát… dưới sự giám sát của hắn. Nick ở lại nhà của Sierra dưỡng thương được vài ngày, cũng bị ngài thuyền trưởng xách đến thăm quan học hỏi.
Vùng biển gần Algiers mù tịt khói thuốc súng, đâu đâu cũng thấy những cột nước bị đạn pháo bắn lên không trung, mảnh vụn từ những thùng rượu làm mục tiêu văng tung tóe lên mặt biển.
“Châm lửa! Vét nòng! Thông nòng pháo! Nhồi đạn! Nhanh nhanh nhanh! Hai phút bốn mươi hai giây… Qúa chậm! Muốn ăn roi của thuyền trưởng hả? Làm lại lần nữa! Châm lửa! Vét nòng! Thông nòng pháo!...”.
Đám pháo thủ trong buổi huấn luyện tốc độ pháo kích mồ hôi vã ra như tắm, Nick bịt lỗ tai ngồi xổm trong kho pháo xem náo nhiệt, nhìn tới nhìn lui lại không được mó tay vào thực hành, liền chuyển sự chú ý tới chiếc đồng hồ bằng vàng sáng lấp lánh trên tay pháo thủ trưởng. Chắc chắn là hàng của Ý chế tạo, mặt đồng hồ được làm hoàn toàn bằng vàng, trên kim đồng hồ nạm một viên kim cương nhỏ. Trong lúc Nick thấy nhộn nhạo, nhưng lại nhớ tới điều khoản trong khế ước lấy trộm đồ sẽ bị ăn roi, nên đành kìm nén bàn tay đang ngứa ngáy của mình lại.
Trong lúc đầu óc đang mâu thuẫn đấu tranh, cánh tay đột nhiên bị siết chặt, Nick bị xách cổ ra khỏi kho súng như một con gà nhép.
Nick lo lắng, vừa mới nghĩ thôi còn chưa ra tay, vậy mà đã bị phát hiện rồi ư?
“Thuyền trưởng, tôi vẫn chưa động tay mà…”.
Hayreddin nhíu mày: “Nói cái gì thế, nhìn đông nhìn tây cả nửa ngày rồi, đã học được cái gì chưa?”
Nick thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhảu đọc thuộc lòng những gì tay pháo thủ trưởng đã dạy:
“Pháo gang quá giòn rất dễ bị nổ nòng, pháo đồng thau có thể giãn nở, càng nhẹ dùng lại càng bền… còn nữa, đồng thau đắt hơn gang nhiều”. Nàng nghe nói, năm mươi khẩu pháo trên thuyền Hải Yêu ngốn mất hơn hai ngàn đồng vàng.
Hayreddin cười mắng: “Đắt hơn nhiều, ngoài những thứ liên quan đến vàng thì còn thứ gì cậu nhớ nhanh đến vậy nữa không?” Sau đó hắn đưa cho Nick một khẩu súng hoa mai báng bằng đồng, tay cầm tay dạy nàng cách mồi nhồi lửa.
Tay chân vụng về nhồi thuốc súng xong xuôi, Nick bắn một phát, lực giật ngược lại chấn động đến tê cả bả vai.
“Thứ này không tốt, mỗi lần chuẩn bị bắn quá lâu, nếu như trời mưa thuốc súng bị ẩm, thì không thể dùng được”.
Hayreddin gật đầu: “Nói về tính liên tục thì vũ khí lạnh vẫn tốt hơn. Nhưng kể từ khi Columbo phát hiện ra Tân thế giới đến giờ, mười mấy năm nay các loại kỹ thuật vẫn luôn không ngừng phát triển, nếu như có người phát minh ra loại súng hỏa mai có thể bắn liên tiếp, thì việc đổ bộ lên mạn thuyền của đối phương sẽ không còn cần thiết nữa”. Nghĩ một lúc lại hỏi Nick: “Lưỡi hái của cậu do ai thiết kế?”.
Nick đáp: “Một ông lão kỳ lạ ở Florence”.
Hayreddin: “Có biết tên họ là gì không?”
Nick lắc đầu: “Không biết, ông ấy chỉ cho tôi bản thiết kế, còn tôi tự đi tìm thợ rèn”.
Thuyền trưởng đòi xem bản thiết kế, lúc đầu Nick có chút cảnh giác, sau đó lại nghĩ làm ra rồi cũng chẳng có ai biết dùng, mới thản nhiên móc từ trong người ra một tấm vải bố bẩn thỉu.
Bản thiết kế này cực kỳ chi tiết, tuy rằng chỉ là bản thảo, nhưng tỷ lệ các chi tiết trên lưỡi hái đều vô cùng chính xác, kết cấu vô cùng khéo léo, thậm chí ngay cả cách sử dụng cũng được thiết kế đầy đủ. Chẳng trách những thợ rèn bình thường cũng có thể nhìn ra ý đồ của bức vẽ.
“L.D.V…”. Hayreddin không nhớ nổi nhà thiết kế vũ khí nào có cái tên viết tắt như vậy, nhưng ở Florence, Victor có lẽ cũng quen biết vài người. Thuyền trưởng gấp bản vẽ lại trả về cho Nick:
“Cậu không biết ông ta, vậy sao ông ta lại cho cậu bản thiết kế này?” Chỗ góc có mấy hình vẽ nhỏ hướng dẫn cách sử dụng, nhân vật hiển nhiên là dùng Nick làm đối tượng.
Nick cẩn thận cất tấm vải bố đi, đáp: “Ông ấy bảo tôi cởi hết quần áo, ngoan ngoãn nghe lời”.
Vài dây thần kinh trong đầu Hayreddin đứt phừn phựt, sau đó lửa giận bốc lên: “Cậu làm theo à?”
Nick ngẩng đầu nhìn sắc mặt u ám của vị thuyền trưởng, ngạc nhiên nói: “Vâng, ông ấy nói sẽ bao cơm, mỗi ngày còn cho tôi ba xu nữa”.
Móc từ trong túi ra một hạt đâu Hà Lan rang muối tung vào miệng, Nick nhớ tới ông lão ngay cả râu cũng dính thuốc màu, nói bằng vẻ thản nhiên như không:
“Chẳng qua là bảo tôi tạo dáng thôi,sau đó đứng từ xa vẽ lại. Cởi sạch quần áo nhưng lại không làm gì hết, cho nên mới bảo ông già đó rất kỳ lạ”.
Một Sư Tử Đỏ tâm kế thâm hiểm, trầm ổn tàn nhẫn nổi tiếng, lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ muốn trói một người nào đó vào, dần cho một trận nhừ tử để giáo dục lại từ đầu.
Gío mậu dịch thổi từ phương Nam sang phương Bắc, khiến thời tiết Địa Trung Hải dần dần mát mẻ hơn.
Tháng Chín chim ưng mang tin tức từ xa đến.
Hayreddin vò nát tờ giấy trong tay, tuyên bố đợt huấn luyện kết thúc, huy động tất cả mọi người ra biển cướp bóc.