Hiện lên trong mắt Cố Thanh lại là màu trời xanh biếc, không có một tí mây màu, bầu trời giống như một khối phỉ thúy hảo hạng xanh biếc không tỳ vết! Vì sao người xung quanh đều không cảm thấy được bầu trời so với ngày thường bất đồng chứ? Bọn họ vẫn như cũ vội vội vàng vàng, chuyên ta ta làm, một chút cũng không chịu ảnh hưởng của dị tượng trên không trung. Cố Thanh có chút hoang mang, muốn kéo lại một người đi đường hỏi vì sao bầu trời lại xanh biếc như vậy? Nhưng những người đi đường đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Cố Thanh, dùng sức đem tay Cố Thanh đang bắt trên ống tay áo họ phủi xuống rồi bỏ đi. Thật giống như bầu trời vốn phải là màu xanh biếc.
Cố Thanh mờ mịt tiến vài bước về phía trước, một chiếc xe buýt ngừng sát bên cạnh cô, phải đến cao ốc Đằng Long, Cố Thanh lên xe, ngồi cạnh cửa sổ, nhìn người đi đường bên ngoài, trên mặt mỗi người dưới bầu trời xanh biếc đều hiện ra một mảnh xanh xao u ám.
Xe ngừng lại, có một bà bầu cố gắng mang cái bụng căng tròn của mình loạng choạng bước lên xe, Cố Thanh vội vã nhường chỗ ngồi của mình cho cô, bà bầu kia cũng không khách khí, thần tình lạnh lùng mà ngồi ở chỗ Cố Thanh vừa nhường, ngay cả một lời cảm ơn cũng không nói. Trong lòng Cố Thanh có chút tức giận, nhưng cũng không so đo nhiều. Lúc này, có người ở phía sau Cố Thanh thoáng đụng vào hông của cô, Cố Thanh nhìn lại, cư nhiên lại là một bà bầu khác đang đĩnh cái bụng to của mình vào cô! Cố Thanh nhìn xung quanh, muốn tìm cho người này một chỗ ngồi, lại nhìn thấy một chuyện kỳ quái. . . . . .Những người lục tục leo lên chuyến xe buýt này, mỗi người đều là bà bầu! Các nàng tuy rằng dung mạo đều không giống nhau, trên mặt lại đều lộ vẻ lạnh lùng như nhau. Trong lòng Cố Thanh phát lạnh, lại nhìn xung quanh, không biết từ khi nào, cả chuyến xe buýt lại ngồi đều là bà bầu! Mà ngay cả tài xế kia, cũng đang mang thai! Ngay tại một khắc Cố Thanh thất kinh kia, khuôn mặt của toàn bộ bà bầu chậm rãi chuyển hướng sang Cố Thanh, khóe miệng hiện lên một nụ cười vô cùng quỷ dị. . . . . .
Sau một tiếng thét chói tai, Cố Thanh mạnh ngồi bật dậy, lại hét to một tiếng cứu mạng, cô mới phát hiện, bản thân đang ngồi trên giường.
Hóa ra chỉ là một cơn ác mộng. . . . . .Xung quanh không có những bà bầu quỷ dị ngồi đầy, chỉ có một mảnh tối đen thâm thúy. Cố Thanh thở dài nhẹ nhõm, mở ngọn đèn nhỏ đầu giường, đồng hồ báo thức hiển thị hiện tại mới 4h sáng. Cô sửa sang lại đầu óc còn có chút hỗn độn, nhớ tới đêm qua Vũ Văn đưa mình trở về nhà, bản thân vừa vào cửa đã cảm thấy phi thường mệt mỏi, sớm lên giường nằm, ai ngờ rốt cuộc mơ một giấc mơ quỷ dị như vậy. Kỳ quái chính là hết thảy trong mộng đều khắc thật sâu vào trong đầu Cố Thanh, từng chi tiết đều phi thường rõ ràng, mà không giống như trước, sau khi tỉnh mộng, cảnh trong mơ sẽ chậm rãi phai nhạt đi.
Cố Thanh đi chân trần vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh một phen rửa mặt thật sạch, trên mặt lạnh buốt có chút tê đau, suy nghĩ một liền thanh tỉnh. Cô ngẩng đầu nhìn chăm chú vào tấm gương trước bồn rửa mặt, cô gái có khuôn mặt tái nhợt trong gương biểu tình hoảng sợ chưa hoàn toàn rút đi, một sợi tóc dài bị thấm nước buông xuống trước mắt, hơi thở vẫn chưa bình ổn mà hơi chút run run. Đây là mình sao? Cố Thanh đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của người trong gương có chút xa lạ. Quên đi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, không phải chỉ là giấc mộng thôi sao? Cô tự nhủ với chính mình, dùng khăn lau khô mặt, thấy hai má đã chậm rãi lấy lại huyết sắc, nghiễm nhiên vẫn là một mỹ nhân xinh đẹp, Cố Thanh mới phóng tâm mà quay về phòng ngủ tiến vào trong chăn.
Khi Cố Thanh lần nữa tỉnh dậy, là bị chuông điện thoại di động đánh thức, hai mắt cô lim dim ngái ngủ vươn tay tiếp điện thoại, cư nhiên là đội trưởng hình sự Lưu Thiên Minh gọi tới.
"Cố chủ quản, tôi là Lưu Thiên Minh đội trinh sát hình sự, ngày hôm qua chúng ta đã gặp mặt, thật có lỗi sớm như vậy đã quấy rầy cô, nhưng sự tình có phần khẩn cấp, hy vọng cô có thể phối hợp." Khẩu khí của Lưu Thiên Minh rất nghiêm túc.
Trong lòng Cố Thanh mơ hồ có loại dự cảm chẳng lành, "Ngài nói đi, không sao đâu."
"Nói trong điện thoại không tiện, cô có thể đến cục một chuyến không? Tôi sẽ phái người tới đón cô."
Cố Thanh không có lý do cự tuyệt, liền thức dậy vội vội vàng vàng trang điểm qua loa thay đồ.
Đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá dành cho người độc thân, đã có một xe cảnh sát chờ trước cửa, một cảnh sát nhỏ tuổi tràn trề sinh lực đứng chờ cô trước cửa xe, "Xin chào, tôi là Trương Kiến Quốc, cô cứ gọi tôi là Tiểu Trương là được, Lưu đội trưởng bảo tôi đến đón cô." Tiểu Trương giơ tay chào cô theo lễ, lại thuận tay mở cửa xe, Cố Thanh phát hiện cảnh sát dường như từng lén điều tra cô, chẳng những biết số điện thoại di động của cô, thậm chí biết nơi cô đang sống, trong lòng có loại cảm giác bị dò xét, không khỏi mất hứng, cô lạnh lùng gật đầu với Tiểu Trương, chui vào xe cảnh sát.
Cố Thanh ngồi ở sau xe miên man suy nghĩ, lại hồi tưởng đến quái mộng đêm qua. Người ta thường nói, ngày suy nghĩ nhiều, đêm đến sẽ gặp mộng. Cảnh trong mộng thường là một loại phản chiếu cuộc sống hiện thực, những bà bầu kỳ quái đó, là đại biểu cho cái gì chứ?
Trong nháy mắt, xe cảnh sát tiến vào cục cảnh sát thành phố C. Cố Thanh từ xa đã trông thấy Lưu Thiên Minh đứng trước cửa nhìn về phía này, tựa hồ luôn đứng đó đợi cô đến, xem ra sự tình quả thật phiền phức, chỉ không biết cùng mình có quan hệ gì.. . . . . .
Thoạt nhìn Lưu Thiên Minh cùng lần trước có chút khác, cảnh phục trên người mới toanh, cravat cũng thắt kỹ lượng, xứng với đường nét phân minh trên khuôn mặt anh, rất anh tuấn. Cố Thanh đem lòng khinh thường đối với anh khi gặp lần trước thu lại một ít, trên mặt vẫn như cũ lộ vẻ tươi cười chuyên nghiệp.
"Cố chủ quản, làm lỡ thời gian của cô, xin lượng thứ." Lưu Thiên Minh rất khách khí nói.
Cố Thanh cũng không thích vừa sáng sớm đã bị người đưa đến cục cảnh sát, nhưng vẫn cười nói: "Phối hợp làm việc với cơ quan cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi người dân mà, Lưu đội trưởng không cần khách khí."
Nói vài câu xã giao xong, Lưu Thiên Minh liền mang Cố Thanh vào phòng làm việc của hắn, Tiểu Trương cũng theo sau bọn họ.
Trước khi đi vào văn phòng làm việc của đội trưởng đội trinh sát hình sự, Cố Thanh còn phỏng đoán, trong phòng làm việc có phải giống như cục cảnh sát trong phim ảnh Hollywood hay không, trên bàn đống văn kiện chất đầy như núi, trên tường treo bảng đen, trên đó là đống giấy tờ loạn thất bát tao và đủ loại ảnh chụp hiện trường giết người huyết tinh, bức họa kẻ tình nghi hoặc ảnh chụp bị đính đầy đinh ghim đủ màu sắc rực rỡ.
Cửa vừa mở ra, Cố Thanh thất vọng thở dài, nơi này đơn giản như văn phòng của nhân viên công chức, văn kiện không nhiều lắm ngăn nắp chồng trên bàn, một máy vi tính màn hình tinh thể lỏng ở góc bàn làm việc, cùng so sánh với nơi này, e rằng phòng làm việc của Cố Thanh còn hỗn độn hơn.
Sau khi Lưu Thiên minh mời Cố Thanh ngồi xuống, đi châm trà cho cô, phát giác lá trà đã dùng hết, anh lại vội vàng đi đến văn phòng cách vách muốn xin một ít. Ngay trong chốc lát anh ra ngoài kia, Cố Thanh tò mò hỏi Tiểu Trương cùng đi theo bọn họ: "Văn phòng của các anh bình thường đều sạch sẽ ngăn nắp như vậy sao?" Biểu tình của Tiểu Trương ám muội thoáng mỉm cười, nói: "Ở đây bình thường chính là nơi điển hình bẩn loạn ghê nhất cảnh cục của chúng ta, có lẽ là Lưu đội trưởng vì tiếp đón cô, cố ý quét dọn đi." Cố Thanh cũng không nghĩ nguyên do ở đây sạch sẽ như vậy là vì mình, trong lúc nhất thời có chút sững sờ.
Lưu Thiên Minh bưng một chén trà nóng tiến vào, nhiệt tình đưa cho Cố Thanh, sau đó ngồi trên ghế đối diện Cố Thanh.
"Chúng tôi hiện tại nghi ngờ Vũ Văn Thụ Học nhân viên của công ty quý vị cùng án giết người đêm trước có liên quan, là kẻ tình nghi quan trọng!" Câu nói đầu tiên của Lưu Thiên Minh liền đi thẳng vào vấn đề, đột ngột đến nỗi khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Cố Thanh hoảng sợ, làm sao một người đang hảo hảo lại trở thành kẻ bị tình nghi chính? "Lưu đội trường, không có gì sai chứ? Bộ dạng kia của Vũ Văn, sao có thể là kẻ cuồng sát?"
"Tình huống cụ thể tôi sẽ nói rõ với cô sau, trước mắt tôi chỉ thông báo cho cô, cô biết anh ta hiện tại ở đâu không?"
"Sau khi chúng tôi chia tay tối hôm qua thì không có liên lạc, anh ta không phải ở tại. . . . . ." Cố Thanh đột nhiên nhớ tới cao ốc đã bị phong tỏa, Vũ Văn đã không thể quay lại phòng máy ngủ.
"Theo chúng tôi tìm hiểu, anh ta vẫn ở tại phòng máy tầng 25 cao ốc Đằng Long, hôm qua cao ốc đã bị phong tỏa, hiện tại không biết anh ta ở chỗ nào, chúng tôi điều tra biết được hôm qua cô và anh ta có gặp nhau, liền gặp cô trước tiên để tìm hiểu tình hình, lại bởi vì cô là lãnh đạo công ty, còn có rất nhiều chuyện cần cô hỗ trợ."
"Nhưng các anh làm thế nào khẳng định anh ta và vụ án có quan hệ chứ?" Cố thanh vẫn hoàn toàn không thể tin nam nhân hôm qua còn giống như đứa nhỏ chơi đùa cùng chú chó kia lại có liên quan đến vụ giết người kinh khủng.
"Chúng tôi từ đầu đã lên tiếng rồi." Lưu Thiên Minh từ trên bàn cầm lấy một văn kiện đưa cho Cố Thanh, "Bản báo cáo khám nghiệm tử thi người bị hại đã có, từ hiện trường và hình dạng miệng vết thương phân tích, bước đầu cho rằng là vết thuơng do động vật cắn xé và lạp xả tạo thành." Cố Thanh vừa mở văn kiện ra, đã bị ảnh chụp một mảnh huyết nhục mơ hồ đầu tiên dọa sợ, thoáng cái đem văn kiện ném qua một bên, không dám nhìn nữa.
Lưu Thiên Minh nhìn cô một cái, đem văn kiện đến trước mặt mình mở ra, một bên nhìn một bên nói tiếp: "May mắn còn lại viên bảo vệ kia trải qua giám định của bác sĩ, xác thực đã tinh thần thất thường, ngoài hai chữ 'Lam Nguyệt' không ngừng nhắc tới trong miệng ra, đã không thể lấy được lời khai gì giúp ích cho việc phá án, chỗ gãy đứt ở hai cổ tay của hắn, là do vũ khí bằng kim loại sắc bén cắt đứt. Kỳ quái chính là, thịt trên miệng vết thương nơi cổ tay đã gom lại nghiêm trọng, chính vì thế, viên bảo vệ kia mới không bị mất máu mà chết."
Cố Thanh rất không quen Lưu Thiên Minh dùng loại khẩu khí bình thản cùng thuật ngữ chuyên nghiệp này miêu tả kết quả của một hồi tàn nhẫn sát hại.
"Theo máy thu hình theo dõi ra vào cổng chính ngày đó lúc sự tình phát sinh ghi nhận, người trong cao ốc Đằng Long hẳn là chỉ có bảo vệ và Vũ Văn Thụ Học ba người, do không có hệ thống theo dõi các tầng, không thể biết được tình hình tầng 18 lúc đó." Nói tới đây, Lưu Thiên Minh lắc đầu, "Một tòa nhà lớn như vậy, tại sao không trang bị hệ thống theo dõi từng tầng chứ? Chỉ có một cái theo dõi cửa ra vào, thật sự không có tác dụng gì a."
Cố Thanh không có tâm tư nghe Lưu Thiên Minh càu nhàu, trong lòng nhớ lại toàn bộ tình cảnh khi cùng Vũ Văn Thụ Học một chỗ.
"Về phần mấu chốt xác nhận Vũ Văn Thụ Học và vụ án có liên quan, còn có đoạn thu hình theo dõi phòng máy tính kia!"
Cố Thanh khẽ a một tiếng, nhớ tới Vũ Văn từng nói qua, cảnh sát sở dĩ thả anh ta, chính là vì nguyên nhân đã xem qua máy ghi hình theo dõi.
Lưu Thiên Minh chú ý đến vẻ mặt của Cố Thanh biến hóa, tiếp tục cuộc nói chuyện, "Theo máy ghi hình theo dõi cửa chính, Vũ Văn Thụ Học 12h30 đi vào cao ốc, mà máy ghi hình theo dõi phòng máy lại hiển thị, 12h37 Vũ Văn Thụ Học mới vào phòng máy, sau đó vẫn luôn ngủ đến hừng đông."
Cố Thanh biết rõ sự tình sẽ không đơn giản như vậy, nên hỏi: "Đây không phải là rất bình thường sao? Thời gian mới vài phút, vô luận là ai cũng không có khả năng có thời cơ gây án mà?"
Thanh âm của Lưu Thiên Minh đột ngột gia tăng, "Vấn đề ngay tại đoạn ghi hình theo dõi này, vừa mới bắt đầu chúng tôi cũng giống cô cho rằng anh ta và việc này không quan hệ, liền thả anh ta ra, ai ngờ một huynh đệ ở khoa chứng vật trong lúc vô tình phát hiện trên tần số thời gian biểu thị trên đoạn ghi hình này là thời gian sau chế tạo ra, cùng tần số thời gian hiển thị trên máy ghi hình trước kia có chênh lệch!"
"Đó là lý do, các anh cho rằng tần số trên đoạn ghi hình này là do Vũ Văn tự mình tạo ra để che giấu thời gian hành động thật?" Cố Thanh vội vàng hỏi.
Lưu Thiên Minh chậm rãi gật đầu, nói: "Trừ việc đó ra, chúng tôi không nghĩ ra anh ta còn lý do gì để tỉ mỉ chế tạo ra một đoạn ghi hình như vậy."
Cố Thanh vô lực tựa vào trên ghế, chẳng lẽ nam nhân đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mình đều thẹn thùng, thật sự là một tên cuồng sát thị huyết sao?
"Vừa rồi cô nói đến hai người ngày hôm qua sau khi chia tay chưa hề liên lạc, anh ta hôm qua cùng cô một chỗ lúc nào?" Lưu Thiên Minh rất nhạy bén mà bắt lấy mấu chốt trong giọng nói của Cố Thanh.
Cố Thanh vốn định đem chuyện Vũ Văn giúp cô lấy laptop nói ra, rồi lại có chút băn khoăn chuyện bản thân lén lút sau lưng cảnh sát tiếng vào cao ốc là không tốt , chần chừ một hồi, liền chỉ nói ở trên phố đụng phải Vũ Văn, hẹn cùng nhau ăn bữa tối, về phần chi tiết bữa tiệc tối kia chỉ có vài khối khoai nướng, lại không đề cập đến.
"Cô và anh ta trong lúc nói chuyện, có đề cập đến án giết người chỗ nào khả nghi không?" Lưu Thiên Minh truy hỏi.
Cố Thanh lắc đầu, trong lòng cô đang rất mâu thuẫn, cẩn thận ngẫm lại, Vũ Văn quả thật có không ít hành động đáng nghi vấn. Tỷ như, y biết rõ lối vào một cái thang máy bỏ hoang, hơn nữa có chìa khóa mở ra cửa chống trộm thang máy. Còn có, y lại có khả năng không chút do dự đi vào mảnh đất khủng bố tầng 18 huyết nhục tung tóe kia, y một chút cũng không sợ hãi? Thấy thế nào điều này cũng không giống một nhân viên kỹ thuật IT bình thường có thể làm được. Bản thân hôm qua sao một chút hoài nghi cũng không có chứ? Về phần chú chó nghiệp vụ lớn Huyền Cương kia. . . . . .Cố Thanh hồi tưởng lại miệng đầy răng trắng nhọn kia của nó và ảnh chụp huyết nhục mơ hồ, không khỏi đánh một cái rùng mình, chẳng lẽ thật là nó. . . . . .
"Cô hảo hảo nhớ lại, Vũ Văn Thụ Học thật không có chỗ nào đặc biệt?" Thanh âm của Lưu Thiên Minh đã có chút hung hăng.
Cố Thanh cúi đầu, mái tóc dài mềm mại vừa vặn buông xuống trước mắt, che lại khuôn mặt cô. Một hồi lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, rụt rè nói: "Anh ta. . . . . .Hình như. . . . . .Nuôi một con chó săn lớn. . . . . ."