Thời tiết nơi này dần lạnh đi, chẳng biết anh hiện tại đang ở phương nào, có hay chăng lại cùng Huyền Cương lưu lạc đầu đường cuối phố, hay rất may mắn ở trong một căn phòng ấm áp ngủ ngon?
Cuộc sống gần đây rất hỗn loạn, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải xử lý, anh thì hay rồi, vỗ mông bước đi, lưu lại cho tôi một cục diện rối rắm phải chỉnh đốn.
Ngày hôm qua bớt thời gian đi thăm mộ Lưu Thiên Minh, cảm giác không tốt lắm, bởi vì dưới mộ bia kia cái gì cũng không có, ngay cả mộ chôn quần áo và di vật cũng không tính là. . . . . .
Cao ốc Đằng Long phải chuẩn bị xây dựng lại rồi, lần này tôi quyết định mời hai cha con Ngụy gia đến tham gia công tác thiết kế tòa cao ốc mới, tôi nghĩ bọn họ sẽ làm rất tốt.
Nói cho anh chuyện này, trên cục công an gọi tôi đến, giao cho tôi một quyển nhật ký thật dày, là từ trong nhà Trần Từ lục soát được. Tôi đã xem bản nhật ký này thật lâu, giữa những hàng chữ trong nhật ký, Trần Từ bày tỏ rất nhiều bất mãn với xã hội hiện đại, tôi chưa bao giờ nghĩ đến người nhìn qua giống như hắn, nội tâm lại buồn khổ như vậy. Hắn chán ghét Đỗ Thính Đào, chán ghét Bồ Viễn, thậm chí chán ghét tôi. . . . . .Trong mắt hắn, chúng tôi cực lực khuếch trương sự nghiệp của mình, cự tuyệt không suy nghĩ qua vì xã hội làm chút gì đó. Cảnh sát khoa tâm lý, nói nhìn nhật ký Trần Từ, có thể cảm giác được hắn có chút chứng cố chấp nhẹ.
Nhưng nhật ký nửa năm gần đây kể, lại có một chút biến hóa khác, từ sau khi hắn lấy được từ trong tay Đỗ Thính Đào một ngàn vạn, liền thường xuyên ra ngoài vào đêm khuya, đến nơi dân nghèo tụ tập trong thành phố, dựa vào sở thích của mình, hướng những người nghèo phân phát tiền bạc. Hắn tựa hồ đối với việc này làm không biết chán, thậm chí trong nhật ký đặt ra một kế hoạch phân phát tài sản khổng lồ. . . . . .
Những người phụ trách án tử này nói với tôi, hắn cho rằng hắn là ai vậy? Batman sao? Nhưng tôi lại cười không nổi.
Trong nhật ký Trần Từ lặp đi lặp lại thời thanh niên bỏ ra 10 năm đi du lịch khắp nơi kia, tôi nghĩ, đại khái chính là khoảng thời gian 10 năm hắn đi tìm ma thú cổ, thấy được không ít sự bần cùng, đói khổ và bệnh tật, cho nên, mới hành động như vậy.
Trong nhật ký Trần Từ chưa bao giờ nhắc tới đạo thuật tu hành của mình, chuyện chế ngự ma thú, đây là luật của nhóm người tu hành phù phép sao? Hay vì hắn cảm thấy tu hành của bản thân không phải chuyện rất thành công? Tôi cũng không biết được.
Lấy về khoảng tiền còn thừa lại 900 vạn kia, Trần Từ vẫn chưa dùng số tiền này mua gì cho chính hắn, trong nhà hắn không có bày biện đồ vật gì mới.
Thời điểm tôi đem số tiền kia trả lại cho tập đoàn Đằng Long, đưa ra đề nghị với ban giám đốc mới thành lập, hy vọng bọn họ có thể từ trong khoản tài chính thu hồi về xuất ra một phần ủng hộ sự nghiệp công ích, tức có thể nâng cao hình tượng xí nghiệp của tập đoàn Đằng Long, coi như là một chút tư tâm của tôi, giúp Trần Từ giải quyết xong tâm nguyện này.
Từ đó đến nay, tôi luôn luôn nghĩ, vì sao những chuyện tôi gặp, tất cả đều không hợp với tưởng tượng của tôi chứ? Vô luận là người, hay là chuyện gì, chúng. . . . . .Đều không phải bộ dáng chúng nên có!
Ôi. . . . . .Hỏi anh cũng như không, anh cho tới giờ vẫn không hồi âm. . . . . .
Đêm đã khuya, ngủ ngon.