• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi xe tải vận chuyển hàng hóa từ cửa nam tiến vào đại học S, bảo vệ trông coi cửa chiếu theo lệ cản xe tải lại. Khi bảo vệ lên xe kiểm tra khắp nơi, cả thân hình đều vùi vào trong đống bắp cải Vũ Văn có chút khẩn trương, cũng may bảo vệ nọ cũng không quá mức nghiêm túc, tùy tiện nhìn một tý đã xuống xe. Vũ Văn đoán không sai, tình hình trước mắt này, tất cả mọi người không cho rằng sẽ có người nguyện ý chủ động tiến vào đại học S, nhóm bảo vệ phòng bị chính là người từ trong trường hy vọng thoát ra, cho nên trọng điểm kiểm tra đều đặt trên chuyến xe xuất hành, đối với xe tải tiến vào trường sẽ không để tâm.

Xe tải lung lay chao đảo rốt cuộc chạy qua cửa, một mực dùng bình tâm chú thả chậm hô hấp giảm bớt nhu cầu không khí Vũ Văn cuối cùng đã có thể xốc lên đống bắp cải ẩm ướt này, ngụm lớn hít thở không khí trong lành. Ngay khi đoàn xe băng qua thao trường lớn quen thuộc, Vũ Văn lặng yên không một tiếng động nhảy xuống xe.

Nơi này chính là đại học S sao? Vũ Văn quả thực có chút không dám tin vào hai mắt của mình. Bây giờ là ba giờ chiều, thao trường lớn ngày trước tiếng người huyên náo giờ phút này lại không có một bóng người, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh! Trong tòa nhà dạy học 2 gần thao trường không nhìn thấy thân ảnh học sinh ra vào, càng không nghe thấy tiếng giảng bài trầm bổng du dương của các giáo viên. Chỉ có trên đường nhỏ xa xa thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai nhân viên y tế mặc áo khoác trắng mặt mang khẩu trang, nhưng cũng là cảnh tượng vội vã, chẳng biết muốn tới nơi nào. . . . . .

Gió lạnh thổi rơi chiếc lá khô trên cây, lác đác rơi trên đường lớn không một bóng người, ngay cả thời điểm nghỉ đông và nghỉ hè khi xưa, trong trường cũng không quạnh quẽ như vậy. Đủ loại cảnh tượng trước mắt, cùng trường học thời kỳ "SARS" tàn sát bừa bãi năm đó thật ra thập phần tương tự.

Chẳng biết Đường Khảo và Đinh Lam hiện tại đang ở chỗ nào? Dựa vào tính tình của bọn họ, chỉ sợ sẽ không thành thành thật thật mà trốn trong ký túc xá như vậy. Còn có tà vật trong viện bảo tàng kia, bọn họ đã tìm được hay chưa? Vũ Văn theo thói quen đi tới trước tiệm nhỏ mình ngày thường gọi điện thoại công cộng, nghĩ muốn gọi điện cho Đường Khảo, nhưng chờ y vừa ngẩng đầu nhìn, tiệm nhỏ kia đã sớm đóng cửa rồi.

Thình lình, Vũ Văn nghe thấy phía sau vang lên một tiếng chó sủa rất quen thuộc, vừa quay đầu lại nhìn, trên mặt của y nhất thời tràn ra tươi cười, đến quả thật là Huyền Cương! "Hắc hắc. . . . . .Anh bạn già, ngươi đến đón gió tẩy trần (bữa tiệc chào đón người từ phương xa trở về) cho ta sao?" Vũ Văn ngồi xổm người xuống, sờ sờ sống lưng bóng loáng của Huyền Cương. Đêm đó trong nháy mắt cảnh sát xông vào phòng nghỉ nhân viên, Huyền Cương liền đánh hơi được mùi kim khí của súng ống trong tay cảnh sát, ngay khi Vũ Văn vọt tới cửa ngăn trở tầm mắt của cảnh sát, nó liền cấp tốc nhanh trí từ cửa sổ nhảy xuống, tránh được truy bắt của cảnh sát.

"A nha! Thầy Vũ Văn! Thầy cuối cùng đã trở lại! Thảo nào vừa rồi Huyền Cương lao đi nhanh như vậy. . . . . .Nguyên lai là ngửi được mùi của thầy." Đường Khảo một mạch chạy chậm đuổi theo Huyền Cương, cũng thở hồng hộc xuất hiện trước mặt Vũ Văn.

"Haha. . . . . .Chạy bộ còn mang khẩu trang, cậu không sợ không hít thở kịp té xỉu ven đường hả?" Vũ Văn đạm đạm cười, tên nhóc Đường Khảo này cũng theo trào lưu mang khẩu trang, bất quá trên khẩu trang màu trắng nọ bị cậu dùng bút dạ vẻ lên một bộ răng nanh nghe răng nhếch miệng, nhìn qua thập phần khôi hài.

"Em trong khoảng thời gian này thường xuyên gọi điện đến cục công an hỏi về tình huống của thầy, nhưng bọn họ cái gì cũng không chịu nói, em gấp muốn chết luôn! Sáng nay thật ra đã nghe tin thầy được vô tội phóng thích, nhưng hiện tại ngược lại tụi em không ra được, nếu không nhất định sẽ đến đón thầy!" Đường Khảo kéo khẩu trang xuống, có chút kích động cầm tay Vũ Văn.

"Kỳ thật các cậu không cần phải lo lắng như vậy, tôi xem như là người hiềm nghi phạm tội bị phát giác ở hiện trường mà bị tạm giam, bọn họ vẫn không tìm được hung khí, cũng sẽ không cách nào chứng minh tôi là hung thủ, tôi sớm muộn cũng sẽ ra thôi." Vũ Văn bình tĩnh nói. Y vươn tay phải vỗ vỗ đầu Huyền Cương, rồi thuận tay tóm lấy chân trước của nó, đem nó kéo thẳng người lên. Đường Khảo liếc mắt nhìn lại, Huyền Cương thân hình cao lớn khi chỉ dùng hai chân đứng thẳng, hình thể cư nhiên cùng Vũ Văn có vài phần tương tự, qua hai tuần này, một người một lang đều đã gầy đi rất nhiều. . . . . .

"Ôi. . . . . .Nhưng tụi em nào đâu biết được nhiều như vậy, cũng chỉ có thể lo lắng suông, Đinh Lam cũng đã thu xếp tìm luật sư cho thầy rồi. . . . . ." Đường Khảo cười khổ nói.

"À? Đinh Lam đi đâu rồi?" Vũ Văn thoáng nhìn phía sau Đường Khảo.

"Cậu ấy. . . . . .Tạm thời cùng em tách ra, hiện tại đang trực trong phòng làm việc."

"Tách ra? Tại sao?" Vũ Văn mơ hồ cảm thấy có gì không đúng.

"Bởi vì. . . . . .Trường đao Shamshir đang ở trên người Đinh Lam. . . . . ." Mặt Đường Khảo mang theo áy náy từ trên người lấy ra Định Linh Châu, đưa tới trước mặt Vũ Văn.

"Hả? Tại sao có thể như vậy? Là hắn không cẩn thận đụng vào sao?" Vũ Văn hết sức kinh ngạc.

"Nói ra rất dài dòng. . . . . ." Đường Khảo gục đầu, chân một mực qua lại họa động trên mặt đất, "Đêm hôm cô Ôn Nhã bị hại, Đinh Lam nghe thấy thanh âm ầm ĩ bên ngoài, bỏ chạy ra xem náo nhiệt, em thì vẫn ở lại trong viện bảo tàng kiểm tra cộng hưởng, nhờ phúc của thầy, em đã tìm được vật kia!"

"Cậu đã tìm được tà vật nọ?" Vũ Văn vừa mừng vừa sợ.

"Đúng vậy!" Đường Khảo đột nhiên xoay người lại, đem áo gió trên người vén lên, trên lưng cậu cũng dùng dây thừng mảnh buộc chặt một đoạn đao đen nhánh! Chỉ thấy thanh đao này lưỡi hẹp sống dày, đao hình tiêm thẳng, trừ bỏ chuôi đao dài mảnh có thể dùng hai tay cầm nắm, còn lại phần lưỡi đao sẽ không dài quá 30cm, hơn nữa cả mũi đao đều đã bị rỉ sét bao trùm, cơ hồ cùn thành một thanh thước sắt. Kỳ quái chính là, rỉ sắt thông thường đều là màu nâu đỏ, đoạn đao này lại không biết vì sao mà vết gỉ lại là màu đen sẫm.

"Đây là kiện binh khí có thể cùng tà binh gây ra cộng hưởng gì đó?" Vũ Văn đem đoạn đao từ trên lưng Đường Khảo lấy xuống, tà binh nhìn qua sắc bén vô cùng, còn đoạn đao này bề ngoài xấu xí, Vũ Văn cư nhiên loáng thoáng có chút thất vọng, bất quá từ chuôi thanh đao này nhìn xem, hình dạng và cấu tạo của nó quả thật phù hợp với yêu cầu quân chế của hoành đao, xem ra lời đồn đại từ thời Chu Chấp Trung lưu truyền đến Vô Vi Tử cũng không sai.

"Đúng vậy, chính là thứ này, chỉ cần khoảng cách giữa nó và trường đao Shamshir nhỏ hơn hai mươi thước, sẽ xuất hiện cộng hưởng rất khoa trương." Nói tới đây, Đường Khảo thoáng ngừng lại một chút, "Nếu Vô Vi Tử lão tiên sinh nói qua thứ này nguy hiểm, em để ở đâu cũng không yên tâm, không thể làm gì khác hơn là học bộ dáng của thầy giấu trên lưng, cũng vì thế, em tạm thời không thể đến gần Đinh Lam, nói cách khác, Đinh Lam cũng sẽ giống như Bách Diệp lúc đầu bị tà binh chấn thương từ trong cơ thể."

"Nhưng tên ngốc Đinh Lam này làm thế nào mà bị trường đao Shamshir chiếm được chứ? Người thường bị vật kia quấn lên rất khó thoát khỏi a. . . . . ." Trong đầu Vũ Văn lại hiện ra cảnh tượng đáng sợ khi Tùy Lăng đại khai sát giới.

"Aiz. . . . . .Đều tại em không cẩn thận, sau khi tìm ra tà vật chỉ lo vui vẻ, liền quên mất việc trông coi tà binh đặt trên sàn, đột nhiên Đinh Lam từ ngoài cửa xông vào, không nói hai lời liền cầm tà binh kia lên. Đao nọ tựa như có sự sống, "coong" một tiếng chui vào trong cơ thể Đinh Lam. Bị tà binh chiếm được Đinh Lam đầu tiên là cao giọng điên cuồng gào thét, sau đó nói muốn đi tìm Bách Diệp tính sổ, vì cô Ôn Nhã báo thù, không đợi em kịp phản ứng, cậu ấy liền ba bước thành hai chạy ra khỏi viện bảo tàng. Em lúc ấy hoàn toàn sững sờ, chờ em đuổi theo ra cửa, Đinh Lam đã chạy không thấy bóng dáng nữa. Sau đó em mới nghe nói thầy và cô Ôn Nhã đã xảy ra chuyện, còn Đinh Lam sau khi có được tà binh liền chạy thẳng đến tòa nhà du học sinh, bởi vì cậu ấy từ miệng Phương Hân biết được, Bách Diệp đang ở trong tòa nhà du học sinh. . . . . .Song chờ cậu ấy chạy tới đó, Bách Diệp đã sớm không thấy đâu, hơn nữa tựa như bốc hơi trong không khí, mãi đến hôm nay, Bách Diệp vẫn chưa từng tái xuất hiện. Sau lại còn có một cảnh sát béo mang người đến tòa nhà du học sinh, hình như cũng là tìm Bách Diệp, nhưng mà bọn họ cũng không thu hoạch được gì. . . . . ."

Nguyên lai cảnh sát béo quả thật nghe theo kiến nghị của mình đến điều tra Bách Diệp, chỉ tiếc Bách Diệp thật sự quá giảo hoạt, cư nhiên đi trước một bước lẩn trốn. Vũ Văn nhíu mày, lại hỏi: "Các cậu cũng hoài nghi là Bách Diệp sát hại Ôn Nhã sao?"

"Chẳng lẽ không phải hắn sao? Chỉ có Bách Diệp mới có lý do vì hãm hại thầy mà bày ra cục diện này! Chỉ đáng thương cho cô Ôn Nhã, cứ như vậy biến thành vật hy sinh vô tội!" Tâm tình Đường Khảo có chút kích động mở ra hai tay.

"Đáng tiếc không có chứng cứ a. . . . . ." Vũ Văn thở dài một tiếng, trong lòng lại nghĩ đến một người khác.

"Ngày thứ ba sau khi thầy bị mang đi, cảnh sát trong lúc chỉnh lý di vật của cô Ôn Nhã, tìm được một phong thư, trên phong thư viết vài chữ "Bảo quản thay, tốt nghiệp chuyển giao", mà bên trong phong thư chính là hai cuốn sổ tiết kiệm, từng sổ tiết kiệm có chứa ba vạn đồng, tên trên sổ tiết kiệm, chính là viết tên em và Đinh Lam. . . . . .Về sau cảnh sát đem sổ tiết kiệm chuyển cho bọn em, em và Đinh Lam thử một chút, mật mã của sổ tiết kiệm chính là sinh nhật của tụi em. . . . . ." Đường Khảo thấp giọng nói.

"Sao nàng lại lưu cho các cậu món tiền như vậy?" Vũ Văn có chút giật mình.

"Em và Đinh Lam từng giúp cô phiên dịch không ít tiểu thuyết tiếng Anh, số tiền này đại khái chính là tiền nhuận bút nhà xuất bản cấp cho, có thể cô sợ tụi em cầm số tiền kia đi lãng phí lung tung, nên giúp tụi em bảo quản. . . . . .Sau khi cô Ôn Nhã bị hại, trong trường vẫn truyền bá đến ồn ào huyên náo, có vài câu chuyện thật sự rất khó nghe. . . . . .Nhưng em và Đinh Lam đều biết, cô Ôn Nhã kỳ thật là một người tốt. . . . . ." Nói xong, Đường Khảo cúi đầu, thoáng hít mũi.

Nghe được lời này của Đường Khảo, Vũ Văn cũng trầm mặc.

Sau một hồi, Đường Khảo thấy không khí có chút nặng nề, liền chuyển đề tài nói: "Đêm đó, em vội vã bận bịu thu dọn viện bảo tàng, còn giấu đầu lòi đuôi mà chiếu theo nguyên dạng của các món đồ cổ bố trí đồ đạc trưng bày trong phòng triển lãm đặt lại, hắc hắc. . . . . .Trong mấy ngày kế tiếp, em cũng không dám đi ngang qua con đường bên viện bảo tàng, không biết nhà trường sau khi phát hiện đã xử lý thế nào, bất quá bọn họ hình như không báo cảnh sát. . . . . .Sau này tình hình bệnh dịch bộc phát, liền không quan tâm nhiều nữa."

"Cậu lấy được thanh đoạn đao này, vẫn chưa có tình huống dị thường nào phát sinh sao?"

"Không có chuyện tình gì đặc biệt phát sinh. . . . . .Ngoại trừ có thể cùng tà binh cộng hưởng, thứ này một chút tác dụng cũng không có, em còn coi nó như một báu vật cả ngày đeo trên người. . . . . ." Đường Khảo thoáng cười khổ.

"Chẳng lẽ là bởi vì đã bị gãy, mới mất đi sức mạnh khi xưa?" Vũ Văn cẩn thận xem đoạn bị tổn hại nọ, gỉ sét đã đem mặt cắt ngang hoàn toàn bao trùm, nhìn ra được thời gian tổn hại của đoạn đao này tương đối khá dài, chỉ là không biết có phải lúc khai quật nhân viên khảo cổ không cẩn thận bẻ gẫy hay không. . . . . .

"Thầy Vũ Văn, thầy đã trở lại, đoạn đao này liền giao cho thầy nha, nói không chừng chúng ta có thể dùng nó để tập kích Bách Diệp!"

"Bách Diệp tâm tư kín đáo, lần trước ở viện bảo tàng đột nhiên té xỉu một lần, hiện tại khẳng định đã có phòng bị, hơn nữa để cho hắn lúc còn đang cách chúng ta 20 thước liền nhận thấy được chúng ta tiếp cận, e rằng sẽ đả thảo kinh xà, tôi cũng không cho rằng đó là một ý kiến hay. Mặt khác. . . . . .Bách Diệp và Vô Vi Tử tiền bối chính là vì đoạn đao này mới quyết một trận tử chiến, tạm thời mặc kệ nó có hữu dụng hay không, đoạn đao này đừng nên mang theo bên mình là tốt nhất."

"Chúng ta tìm một chỗ chôn nó?"

"Nếu chôn, vạn nhất bị Bách Diệp may mắn đi ngang qua, không phải sẽ bị hắn phát hiện sao?"

"Vậy. . . . . ."

Vũ Văn mỉm cười, nói khẽ với Đường Khảo một nơi giấu đồ.

"Haha, ý kiến hay, dù sao hiện tại trong trường cũng không có ai đến đó, em phải đi giấu đoạn đao đây!"

"Ừ, chú ý an toàn! Giấu xong đoạn đao này, cậu phải đưa Đinh Lam tới đây, chúng ta cần gặp mặt thương lượng một chút, sự tình này. . . . . .Nên có một cái kết rồi!"

"Ý thầy là. . . . . ." Đường Khảo mơ hồ đoán được gì đó.

"Nếu tôi không lầm, hiện tại trận ôn dịch bộc phát trong trường này, cùng Bách Diệp không thoát khỏi liên quan! Hắn bị sét của Vô Vi Tử tiền bối đánh, e rằng đã mất sức mạnh thông qua kết giới theo dõi hướng đi của tà binh, tình huống trước mắt này chỉ đối với mình hắn có lợi, trường học bị phong tỏa, tất cả mọi người không có khả năng cầm tà binh ra ngoài đại học S, đồng thời hắn cũng vì mình dưỡng thương mà trì hoãn thời gian. Người này vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, ngay cả virus nguy hiểm với nhân loại như vậy cũng phóng ra, tôi không thể tiếp tục để hắn không hề cố kỵ mà tiêu dao như vậy nữa!" Tầm mắt Vũ Văn đảo qua thao trường trống trải, thần sắc trên mặt lại lần nữa trở nên kiên nghị.

******

Sau khi Đường Khảo rời đi, Vũ Văn chợt nhớ tới cuốn sổ ghi chép nho nhỏ Ôn Nhã lưu lại cho mình kia, hai tuần trước Ôn Nhã đang hấp hối vẫn nắm nó trong tay, thẳng đến hôm nay y vẫn chưa có cơ hội mở ra xem.

Lấy bản ghi chép nọ ra, xúc cảm thô ráp trên bao bì màu đen khiến Vũ Văn phảng phất như đụng phải vệt máu đọng lại, tay y thoáng run nhè nhẹ, chậm rãi đi vào thao trường, ngồi trong một khoảnh sân bóng rổ.

Mở trang đầu tiên ra, bốn chữ "Quá khứ huyễn thế" to tướng đập vào mắt Vũ Văn, trang giấy trắng này đã hoàn toàn bị máu của Ôn Nhã thấm vào, chữ bằng bút máy khảm màu đen giữa một mảnh màu đỏ sậm, thật là xúc mục kinh tâm.

(Tiêu: Quá khứ huyễn thế có nghĩa là thời đại trôi qua biến ảo khôn lường)

Vũ Văn không đành lòng nhìn kỹ nữa, vội vàng lật đến vài tờ mặt sau, sau hai trang trống, những dòng chữ Nhan (thể chữ của Nhan Châu Khanh thời Đường) nhỏ nhắn xinh đẹp che kín bản ghi chép.

"Từ khi cầm lấy thanh trường kiếm kia, tôi đã cảm thấy trong thân thể dường như có thêm một "người", hắn chung quy trong lúc tôi không chú ý, cho tôi nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng kỳ quái, đối mặt với đủ loại cảnh tượng chân thật, tôi cũng có chung cảm nhận, trước khi ký ức mơ hồ quên đi, tôi tốt nhất nên đem những gì tôi nghe thấy ghi lại." Ở khúc này, Ôn Nhã nhớ kỹ toàn bộ ảo giác nàng nhìn thấy.

"'người' ẩn náu trong thân thể tôi đây, là một nam nhân, tên của hắn rất kỳ quái, mặc dù hắn tự xưng 'Na Tát Lạp', nhưng bằng hữu của hắn vô luận người Trung Quốc hay người ngoại quốc, đều gọi hắn là 'chú sư Bang Đài' (chú sư nghĩa là bậc thầy nghề đúc) . Hắn là người Malaysia, đi thuyền từ biển đến Trung Quốc, trận gió lốc trên biển hầu như đã phá hủy thuyền lớn của hắn, sau khi gian nan đến lục địa, hắn lại đường sá xa xôi, băng qua Dạ Lang cổ đạo ở tây nam biên thùy tiến nhập vào đất Thục. Ở khách sạn chờ đợi gần một tháng, chú sư Bang Đài mới cùng ba vị nước ngoài trước sau hội hợp, sau khi bốn người hội hợp, liền đến gặp một vị được bọn họ tôn xưng là Cao thiếu giám."

"Lần đầu tiên năm người gặp mặt, bầu không khí vô cùng hòa hợp, mặc dù mọi người bất đồng quốc gia, nhưng khó được mà đều nói tiếng Trung Quốc, hơn nữa giống như huynh đệ thân thiết nhiều năm không gặp. Vị Cao thiếu giám kia tựa hồ chức quan không thấp, cũng không kiêu ngạo, đuổi chúng thủ hạ ra ngoài, cùng mấy người ngoại quốc uống rượu tác nhạc, trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Tôi nghĩ, đại khái là bởi vì bọn họ đều là cùng loại người chăng, trong mỗi người bọn họ, kể cả vị Cao thiếu giám kia, giơ hai tay lên, đều là khớp xương thô to chai sần, vừa nhìn liền biết đó là do từng trường kỳ lao động chân tay. Đúng rồi, trong tiệc rượu, tráng hán Ba Tư từng giới thiệu bản thân, nói hắn gọi là Kake Andalusia (Tiêu: tên bạn này hình như có nghĩa Hoàng Tử Ba Tư =)) Kake là hoàng tử) , còn vị thanh niên nho nhã kia gọi là Noriyoshi Inoue (Tiêu: chú này thì trùng tên với tác giả manga Nhật, hình như chuyên vẽ echi hay hentai gì đó =]]) , hiển nhiên là một vị người Nhật Bản, còn có một vị nam tử trung niên tên là Turkoglu Saul, với tướng mạo như người da trắng, nhưng không biết hắn từ đâu tới đây. Trong năm người, thì Turkoglu Saul ít nói nhất, nhưng tửu lượng của hắn cũng tốt nhất. Mấy người còn lại cuối cùng cũng không thắng được sức rượu nói sảng, hắn vẫn như cũ trầm mặc không lên tiếng tự rót tự uống một mình."

Nhìn những thứ viết trong này, trình độ thông linh của Ôn Nhã khiến Vũ Văn giật mình không ít, chẳng lẽ sau khi nàng bị tà binh nhập thể, có thể nhìn thấy còn nhiều hơn cả Mạc Phi? Từ trong văn tự, Vũ Văn rốt cuộc biết được tên của mấy vị ngoại quốc trong bức tranh Mạc Phi lưu lại, mà theo như cái này, vong hồn bám vào trên kiếm Keris, hẳn chính là người đúc thanh Keris này, bởi vì Malaysia cổ đại, chú kiếm sư đều được tôn xưng là "Bang Đài". Mà con trai Cao Phương của trọng thần triều đình Cao Biền cư nhiên cùng mấy người ngoại quốc như thế lui tới, cũng quả thật có chút kỳ quái. Lật sang một tờ, Vũ Văn tiếp tục nhìn xuống.

"Bốn người ngoại quốc tựa hồ là vì cùng tổ chức một hồi nghi thức tế điện mà đến Trung Quốc, sau khi trai giới ba ngày, Cao thiếu giám liền phân phó thủ hạ chuẩn bị đầy đủ hương khói rau quả cùng với ba con vật tế thần heo - trâu - dê, ngay trong đại sảnh của phủ đệ Cao thiếu giám cử hành một hồi nghi thức tế điện có chút long trọng. Kỳ quái chính là, bọn họ bái tế không phải Bồ Tát phật môn, cũng không phải Đạo gia chân nhân, mà là hai tấm vải trắng họa tượng! Trong đó trên một bức họa, là một lão nhân gầy đét tay trái cầm thạch chùy, trong tế văn vị Cao thiếu giám kia ngẩng đầu tụng niệm, xưng vị lão nhân trên bức tranh này là tiên sư Âu Dã Tử! Còn trên một tấm vải trắng khác, là một bức tranh thủy mặc có ký hiệu nửa sư nửa hổ thật lớn. Ký hiệu này được vẽ bằng màu mực phong cách cổ xưa, đầu bút lông thô lệ, trên thanh quái kiếm hình xà kia cũng có khắc ký hiệu đồng dạng, chẳng biết đây có phải là dấu hiệu đồng môn bọn họ phân biệt lẫn nhau hay không. . . . . ."

Năm người này cư nhiên đều là môn hạ của chú kiếm đại sư thời Chiến Quốc Âu Dã Tử? Mà nhân thú Sô Ngu nửa sư nửa hổ nọ, cư nhiên là huy hiệu riêng của môn phái Âu Dã Tử? Vũ Văn ngạc nhiên nhìn bản ghi chép trong tay, một trang chuyện cũ bị dòng cát thời gian niêm phong bảo tồn đang thông qua ngòi bút văn tự của Ôn Nhã hiện ra.

"Tế văn của Cao thiếu giám là dùng thể văn cổ viết, tôi chỉ có thể nghe hiểu một phần đầu không nhiều lắm, đại khái ý nói, Tần Thủy Hoàng hoang dâm vô đạo, bức bách môn nhân tổ tiên lưu vong tứ phương, hoàn hảo tất cả mọi người ý chí kiên cường, đều tự tha hương ở dị quốc chống đỡ duy trì căn cơ, hiện tại các hậu nhân của ngài có thể một lần nữa gặp nhau, thật sự là chuyện cực kỳ may mắn. . . . . .Phần sau tế văn cực kỳ luẩn quẩn, tôi liền không cách nào hiểu được. Sau khi tế điện sư tổ, bốn người nước ngoài liền lấy ra tác phẩm đắc ý của mình từ nước ngoài mang đến, tiến hành một hồi tỷ thí binh khí cực kỳ phức tạp. . . . . .Sau khi trải qua đủ loại kiểu dáng kiểm tra chém gọt bổ khảm, loan đao Kake Andalusia mang đến được nhất trí cho rằng là vũ khí sắc bén nhất, mà trường thương Noriyoshi Inoue bày ra bền chắc khiến tất cả mọi người khen không dứt miệng, thanh đoản kiếm Turkoglu Saul lấy ra này ngắn nhỏ không chút nào tương xứng với lực phá hư cực đại của nó, về phần quái kiếm hình xà trong cơ thể tôi do chú sư Bang Đài tạo ra, độ sắc bén của bản thân mặc dù không bằng loan đao Ba Tư, nhưng thân lưỡi cố ý dùng dung dịch acid ăn mòn mặt ngoài tạo thành "hoa văn lượn sóng", đặc biệt thích hợp ngấm độc, mặc dù có chút âm hiểm, nhưng nếu trên chiến trường, lực sát thương của quái kiếm hình xà này không thể nghi ngờ là lợi hại nhất rồi, xem ra tôi vẫn đừng nên đụng vào thanh kiếm xà này thì hơn. Đại biểu cho đoán sư (bậc thầy nghề rèn) của quê hương Trung Quốc, vị Cao thiếu giám kia xuất ra một thanh đại đao tự tay mình rèn đúc chiều rộng sống bằng một nắm tay, thanh đại đao này cũng là lợi khí khó gặp, song so sánh với những binh khí khác lại không có ưu điểm nào đặc biệt vượt trội, hơn nữa trong khi kiểm tra từng một lần vô ý cùng loan đao Ba Tư chính diện giao phong, lưỡi đao nứt ra một lỗ hỏng nho nhỏ. . . . . .Nhìn ra được, Cao thiếu giám đối với biểu hiện của tác phẩm tâm đắc rất bất mãn, thế cho nên trong một thời gian ngắn sau cùng của cuộc tỷ thí binh khí, sắc mặc của gã không thể nào đẹp mắt được."

Theo như Ôn Nhã miêu tả, cùng tràng cảnh trên bức tranh của Mạc Phi na ná như nhau, nguyên lai tổ tiên của bốn người ngoại quốc này mặc dù đều là môn hạ của danh gia chú kiếm Âu Dã Tử năm đó truyền dạy, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó lưu vong đến nước ngoài, trong tài liệu văn hiến thời Đường mạt được thuật giới khảo cổ Viễn Đông phát hiện nhắc tới cuộc hội họp 50 năm một lần, xem ra chính là ước định của nhóm môn nhân hải ngoại lưu vong của Âu Dã Tử, cứ mỗi 50 năm, sẽ phái người trở về tế điện sư tổ, cũng là tiến hành tỷ thí tài nghệ đúc binh khí giữa các đồng môn. Qua hơn một ngàn năm, người Trung Quốc đang tha hương đã bị hoàn cảnh cuộc sống địa phương đồng hóa, nghiên cứu ra tay nghề dã luyện rèn đúc bất đồng, cho nên thần binh lợi khí làm ra cũng khác biệt rất lớn, mỗi người một vẻ.

"Tỷ thí binh khí và trao đổi kinh nghiệm rèn liên tục đến ngày thứ bảy, Cao thiếu giám đột nhiên đưa ra một yêu cầu, phụng lệnh cha là tiết độ sứ Hoài Nam Cao Biền, hy vọng bốn vị đồng nghiệp nước ngoài đều có thể lưu lại, đảm nhận công tác chế tạo binh khí trong Quân Khí Giám của gã. Nhưng bốn vị đoán sư ngàn dặm xa xôi xuất hành nhiều ngày, đã nhớ nhà đến sốt ruột, hiện tại nhiệm vụ của sư môn đã hoàn thành gần xong, càng nóng lòng trở về, nào có mong muốn ở lại Trung Quốc thời Đường mạt rối ren? Nhưng sau khi bọn họ uyển chuyển cự tuyệt thỉnh cầu, Cao thiếu giám cho tới nay vẫn thân thiện hòa ái đột nhiên trở mặt, cũng thừa lúc bọn họ không hề phòng bị phái người trộm đi bốn kiện thần binh lợi khí, rồi đem bốn người giam lỏng! Sự tình chuyển biến bất ngờ, bốn người ngạc nhiên không thôi, nghĩ không ra vì sao Cao thiếu giám lại giở thủ đoạn như thế. Mà ngay trong đêm bọn họ bị giam lỏng, trên bầu trời phía nam đột nhiên rơi xuống một khối thiên thạch hình dạng quái dị, vừa vặn nện trên mảnh đất trống trước lều lớn doanh địa đóng quân. Nhìn khối thiên thạch này khảm xuống mặt đất hơn mười thước, vật đến từ ngoài bầu trời cỡ chừng cái trống trận, Cao thiếu giám cho rằng đây là điềm báo Thiên Khải (gọi chung là ngày tận thế, theo đạo Thiên Chúa là sự khải huyền) , ngầm hợp với thiên hạ đại thế trước mắt, nhất thời thay đổi chủ ý, muốn bốn vị đoán sư này trước hợp lực dùng khối thiên thạch tạo ra cho gã một thanh tuyệt thế thần binh, cũng hứa hẹn sau khi tuyệt thế thần binh hoàn thành liền trả lại binh khí cho mọi người. Yêu vật rơi vào trên tay Cao thiếu giám, bốn người không khỏi bắt đầu suy xét thỉnh cầu của gã, sau một phen thương nghị, bọn họ đáp ứng."

"Một tháng kế tiếp, bốn người trong Quân Khí Giám dựa theo phương án chế tạo thương nghị, đem toàn bộ tinh lực đều đầu nhập vào việc rèn ra thiên thạch đao này, theo giai đoạn tinh luyện kim loại trước đến sau khi rèn mài, không có chỗ nào mà không phải sử xuất ra kỹ năng toàn thân. Rốt cuộc, ngày thứ ba mươi lăm, bọn họ cùng tẫn tinh huyết, rốt cuộc đem khối sắt từ trên trời rơi xuống này biến thành một kiện thần binh chém sắt như chém bùn ―― Cũng đặt tên cho nó là "Tinh Lạc". Sau khi nghe tin binh khí đã hoàn thành, Cao thiếu giám vui mừng khôn xiết, cố ý chọn một ngày lành, suất lĩnh toàn bộ binh lính doanh trại tiến vào đóng tại Quân Khí Giám, lấy đội ngũ nghi trượng long trọng dành để xuất chinh tới đón tuyệt thế thần binh hàng lâm."

Văn chương viết đến đây, nét chữ vốn xinh đẹp đoan trang chợt trở nên có chút hỗn độn, nhìn ra được khi Ôn Nhã viết đến đoạn này, trong nội tâm bắt đầu có chấn động khó mà ức chế.

"Vì ủng hộ sĩ khí binh tướng, Cao thiếu giám yêu cầu Tinh Lạc đao phải hoàn toàn giống với hoành đao hộ thân binh lính thường đeo, lúc Cao thiếu giám từ trong tay Kake Andalusia tiếp nhận thanh thiên thạch đao đen nhánh này giơ cao lên, dưới đài tiếng hoan hô của năm nghìn tướng sĩ nhất thời vang tận mây xanh! Còn lại ba vị đoán sư không rõ các tướng sĩ trước mắt này tại sao cao hứng như thế, bèn lặng lẽ hỏi một vị binh lính trẻ tuổi tâm tình hết sức kích động bên cạnh. Vị binh lính Thiên Bình quân này nói cho bọn họ biết, thiếu chủ Cao Phương đã tuyên bố, bọn họ sắp tới sẽ rút khỏi đất Thục, đồng thời mang theo các thứ quân khí rèn gần hai năm nay mang đi, cùng Tự Trọng binh của tiết độ sứ Hoài Nam Cao Biền đang ở Dương Châu hội họp, tùy thời chuẩn bị thôn tính lưỡng Chiết (Chiết Ðông, Chiết Tây. Tỉnh Chiết Giang chia làm 2, phía nam sông Tiền Ðường tức Chiết Ðông, phía bắc Chiết Tây) , cắt cứ một phương, cùng mạt thế Đường triều hỗn loạn triệt để đoạn tuyệt! Còn đúc thành thiên thạch Tinh Lạc đao, đó là điềm lành của trời cao, bọn họ nhất định có thể trong loạn thế mở một đường máu! Nhóm đoán sư rốt cuộc hiểu rõ, hóa ra bọn họ bị quấn vào một trận gió lốc phản loạn sắp xảy ra, mà hoàn thành Tinh Lạc đao, cũng không chứng tỏ Cao thiếu giám sẽ bỏ qua cho bọn họ, để phòng ngừa bọn họ tiết lộ tin tức, Cao Phương khẳng định sẽ đưa toàn bộ bọn họ cưỡng ép đến Dương Châu, tiếp tục vì gã chế tạo binh khí. Trong phút chốc, tâm tình của bốn vị đoán sư thoáng cái rơi vào hầm băng, nhìn binh lính Trung Quốc bốn phía quần tình sục sôi, ngày trở về nhà e rằng sẽ xa xôi không thời hạn. . . . . .Để tiến thêm một bước ủng hộ sĩ khí, Cao thiếu giám mệnh lệnh cho hai binh lính đi lên điểm tướng đài, bảo hai người rút bội đao của bọn họ ra, đặt trước người Cao thiếu giám, tiếp theo, Cao thiếu giám chậm rãi giơ lên Tinh Lạc đao, đột ngột phát lực, hướng hai thanh bội đao đặt song song chém tới. Thế nhưng, chuyện tình ngoài dự đoán của mọi người xảy ra, Tinh Lạc đao không hề như trong tưởng tượng của mọi người dễ dàng gọt đứt bội đao, mà keng một tiếng bị phản kích ra! Toàn trường đột nhiên trở nên hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tinh Lạc đao. Trên mặt Cao thiếu giám lộ ra thần sắc khó có thể tin, đối phó với loại đại đao triều Đường bình thường này, ngay cả thanh đoản kiếm của Turkoglu Saul cũng có thể dễ dàng chặt đứt, vì sao thanh Tinh Lạc đao này. . . . . .Gã lại cố lấy toàn lực hướng bội đao nọ chém tới, nhưng kết quả vẫn xoàng xĩnh như cũ, cư nhiên trên hai thanh đao đều xuất hiện vết nứt! Cao thiếu giám lửa giận bốc lên, tựa như phát cuồng liên tiếp chém tới, trên Tinh Lạc đao liền xuất hiện từng vệt từng vệt răng cưa."

"Tất cả binh lính đều khẩn trương đến nỗi không dám thở mạnh, trơ mắt nhìn thiếu chủ Cao Phương ở trên đài nổi trận lôi đình. Còn bốn vị đoán sư cũng kinh ngạc vô cùng, vì sao hôm qua bảo đao còn chém sắt như chém bùn liền đột nhiên biến thành một thanh sắt vụn? Vẫn trầm mặc ít nói Turkoglu Saul chợt thốt ra một câu kỳ quái: "Chẳng lẽ tâm tình chúng ta uể oải khiến lưỡi vân của Tinh Lạc đao cũng thay đổi hướng đi?" Nhưng lúc ấy ai cũng không hề biết, những lời này của Turkoglu Saul cư nhiên biến thành di ngôn của hắn. Lời của hắn còn chưa dứt, theo một tiếng "keng" vang nhỏ, Tinh Lạc đao trong tay Cao thiếu giám đứt đoạn! Nửa đoạn lưỡi đao bay lên trời, phản xạ ra một luồng dương quang chói lóa, làm hoa mắt của bốn vị đoán sư. . . . . ."

Phần sau văn tự, Vũ Văn không cần tiếp tục xem tường tận nữa, bức họa cuối cùng Mạc Phi lưu lại, đã vẽ ra phi thường rõ ràng cảnh tượng ngay lúc đó, Cao Phương vừa hận vừa đố kỵ, hướng bốn vị đoán sư giơ lên đồ đao. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK