Nhật cầm cây sáo ngọc bích đặt lên môi và bắt đầu thổi những khúc nhạc du dương càng làm tôn thêm vẻ soái ca của mình.
Hai người cà lơ phất phơ nhàn nhã bộ dáng thì bên kia nam chính đang nổi bão.
Nữ chính thì đỏ mặt tỏ vẻ xấu hổ vì bị bắt tại trận, nhưng trong lòng thì tức giận vô cùng vì bị Dạ và Nhật phá hư chuyện tốt.
Sở Vân Hiên đột nhiên lên tiếng" Xin hỏi Thái tử điện hạ cùng Nhị hoàng tử đến đây làm gì? "
Dạ mỉm cười tiêu sái bước đến gần hơn và nói" Bản Thái tử cùng Nhị hoàng tử đi đâu làm gì đều phải báo cáo với Nhiếp chính vương hay sao hả?" Nói xong còn tỏ vẻ tứ giận nhưng trong lòng thì vui sướng không thôi.
" Chúng ta làm gì cũng cần Nhiếp chính vương quan tâm hay sao? Thay vì ở đây tức giận thì ngài nên về phủ của mình với Trường Dương công chúa và làm việc muốn làm đi." Nhật tiếp tục chọc tức nam chính.
Lửa giận bốc lên tới đỉnh đầu của Sở Vân Hiên. Biết Sở Vân Hiên đang rất tức giận nên nữ chính Trường Dương đứng ra hòa giải" Nhiếp chính vương, ngài đừng tức giận nữa, chúng ta đi chỗ khác thôi. "
Nói xong, nữ chính còn tỏ vẻ mình chịu ủy khuất. Và dĩ nhiên nam chính phải chiều theo nữ chính và phất tay áo đưa nữ chính rời đi.
Nhật còn khiêu khích thêm một câu " Lần sau nhớ tìm một chỗ kín đáo vào nha,tái kiến."
Chờ nam nữ chính đi rồi, Dạ cười sung sướng" Ha ha ha, phá đám bọn nam nữ chính sướng gần chết, nhìn thằng nam chính nén giận huynh thấy hả dạ ghê."
" Nhìn cái con nữ chính giả bộ ngây thơ, nhìn ngứa hết cả mắt của đệ rồi huynh ạ." Nhật nói.
"Thôi đệ về tẩm cung của mình đi, huynh phải về nghỉ ngơi để ngày mai chiến tiếp." Dạ bảo
Rồi Dạ và Nhật trở về cung của mình.