Tiểu Trúc nghĩ thầm chính mình cũng không phải tiểu hài tử, nhưng vẫn gật gật đầu, cùng nhau đi về phía sau theo y.
Chờ bọn hắn đến sân luận võ, đài cao phía trước đã bị vây đến trong ba tầng ngoài ba tầng, tráng lệ biết bao. Cũng may đài cao, dù xa xa cũng có thể thấy rõ ràng. Chỗ đó có hai bóng người, đã đánh nhau, thanh âm đao kiếm tấn công sắc bén đến chói tai.
Xung quanh sân luận võ là một vòng ghế tựa, nhưng mọi người không có ai ngồi. Lạc Thịnh Vũ ngược lại là ấn Tiểu Trúc lên ghế, nói: "Cái này có gì hay mà xem, đừng đi ra đằng trước, một chốc sẽ tổn thương đến ngươi."
Tiểu Trúc có chút tò mò, trong lòng có loại cảm giác chộn rộn, thò đầu đi xem. Nhưng Lạc Thịnh Vũ cũng đã nói rồi, cũng chỉ đành thành thật ngồi xuống.
Trên sân trống to như thế rất yên tĩnh, người vây quanh hai bên đều là trạng thái nín thở ngưng thần, chỉ nghe thấy tiếng vang binh khí đụng vào nhau không dứt bên tai. Rất nhanh đã có người bại trận, dưới đài thổn thức một mảnh, ngay sau đó bóng dáng chợt lóe, người ứng chiến liền lên trên.
Nhìn một lát, Tiểu Trúc cũng cảm thấy không có gì mới mẻ, hắn cũng từng thấy Lạc Thịnh Vũ luyện võ, đương nhiên là không làm thất vọng tên tuổi của gia chủ Lạc gia, võ công cao hơn người trên đài không phải một điểm nửa điểm. Nhìn chăm chú không bao lâu, mí mắt bắt đầu đánh nhau. Tiểu Trúc lắc lắc đầu, hắn cũng không hiểu được mình tại sao đột nhiên thèm ngủ như vậy.
"Chủ tử..."
Bên tai vang lên thanh âm của một nữ tử, Tiểu Trúc nghe tỉnh ba phần, không cần nhìn cũng biết chắc là Lam Y không thể nghi ngờ. Tò mò nàng không phải ở trong phòng chăm sóc Sở Diệu Y, sao lại đột nhiên qua đây.
Sắc mặt Lam Y rất khó coi, mày liễu hơi nhíu, vừa muốn há miệng nói chuyện, đã bị Lạc Thịnh Vũ nâng tay ngăn lại. Lam Y có chút do dự, chân mày nhíu càng chặt, chỉ là thấy Lạc Thịnh Vũ không có chút bộ dáng gấp gáp nào, lại nuốt lời nói xuống, đứng một bên.
Tiểu Trúc không còn buồn ngủ chút nào, mắt cũng mở to mấy phần, không biết bọn họ bí hiểm cái gì. Mà Tiêu Hành xem luận võ ở phía trước, căn bản không nhìn thấy bọn họ.
Người trên đài đổi lại đổi, có mấy cao thủ nổi tiếng đã thiếu kiên nhẫn, nhảy lên. Như thế mới xem như luận võ chân chính bắt đầu, Lạc Thịnh Vũ cũng ngẩng đầu xem, ngón tay khoát lên trên tay vịn ghế dựa, nhẹ nhàng trượt một cái.
Chưởng môn Côn Lôn liên tục ứng phó bốn trận, mọi người bắt đầu nghị luận, không khỏi náo nhiệt vài phần.
Côn Lôn chưởng môn nhìn lướt qua người ở dưới đài, nhất thời không có người đi lên nghênh chiến. Không khỏi khẽ cười một cái, nói: "Tại hạ cũng không phải muốn làm minh chủ võ lâm, thống nhất võ lâm gì, mưu lược chống lại người Liêu cũng là không có. Chẳng qua là muốn đến lĩnh giáo thử võ công của các vị hào kiệt võ lâm. Không biết vị anh hùng nào đi lên chỉ giáo."
Lời của hắn rất khiêm tốn, nhưng mà có mấy phần là thật mấy phần là giả cũng không biết.
Tiểu Trúc chớp mắt, chỉ cảm thấy hướng đi xu thế một kiếm vừa nãy của người nọ lóe lên trong đầu, tựa hồ từng thấy khi nào, lại nói không ra, giật mình thất thần nhìn chằm chằm trên đài một lúc lâu.
Lạc Thịnh Vũ nắm tay hắn đang vắt trên tay vịn, nói: "Xem chuyên chú như thế?"
Tiểu Trúc bị y gọi như vậy mời cười lắc lắc đầu, cũng cảm thấy mình là đang nghĩ ngợi lung tung, nói: "Không có, chỉ là cảm thấy hiếu kì liền nhìn xem." Nói xong lại nhìn y, nói tiếp, "Ngươi sao lại không đi lên? Võ công của ngươi tốt hơn bọn họ."
Thanh âm Tiểu Trúc không lớn, chẳng qua có rất nhiều người đều nhìn về phía bên này. Nghĩ đây là ai đang nói chuyện, giọng điệu lớn như thế. Không sợ bị phần đông hào kiệt cười nhạo. Lam Y khẽ hừ một tiếng, cũng không biết là có ý gì.
Lạc Thịnh Vũ cười "ha ha", ngược lại là tựa hồ rất cao hứng, vươn tay, đầu ngón tay kéo một lọn tóc của hắn, quấn lấy nhau, nhô người ra khẽ nói: "Ngươi cảm thấy võ công của ta tốt? Muốn ta đi lên luận võ sao?"
Tiểu Trúc lùi lùi ra sau, người nọ kề quá sát, ngay cả hô hấp cũng trở nên mập mờ. Trước mặt nhiều người như vậy, không khỏi có chút xấu hổ.
Lạc Thịnh Vũ khàn giọng cười, nói: "Nếu ngươi muốn xem, vậy ta qua cũng không sao." Y nói xong nâng tay một phen đã cầm lên Đoạn Thủy trường kiếm bên cạnh.
"Ngươi..." Tiểu Trúc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, vươn tay nắm lấy tay áo y, nói: "Ta không phải cố nài ngươi đi, chỉ là nói..." Hắn vừa rồi nhất thời nói cũng không nghĩ ngợi gì, lúc này cũng cảm thấy không ổn. Lạc Thịnh Vũ khi nào đi lên y hẳn là sớm có tính toán, chính mình không thể nghi ngờ là quấy rối.
"Để ý." Lạc Thịnh Vũ dùng tay phải cầm kiếm nắm tay hắn, nhiệt độ bàn tay tuyệt nhiên bất đồng với nhiệt độ của Đoạn Thủy. Dứt lời nhẹ nhàng nhảy lên, trong nháy mắt đã đứng trên đài.
Lam Y liếc mắt nhìn Tiểu Trúc, trên mặt cũng không biết là biểu tình gì. Ngược lại là Lạc Kiến Đông thấy dáng vẻ căng thẳng của Tiểu Trúc, nói: "Phu nhân yên tâm, chủ tử có chừng mực."
Lạc Thịnh Vũ đột nhiên xuất hiện, Côn Lôn chưởng môn kia sửng sốt một chút. Chỉ cảm thấy người này vừa rồi có thể dùng bộ pháp khinh công thật sự là tuyệt diệu, đầu tiên nhìn cũng không nhận ra người kia là ai, dẫu sao vừa rồi khi ở yến sảnh quá nhiều người, cách khá xa cũng không thấy rõ. Lại cẩn thận quan sát một chút, liền nhìn thấy tay phải y cầm Đoạn Thủy, trên khuôn mặt biến đổi, trong lòng lộp bộp một tiếng, cũng biết người này tất nhiên là Lạc Thịnh Vũ danh kiếm Lạc gia.
"Lạc đại hiệp tới chỉ giáo, tại hạ thật sự là không ngờ." Côn Lôn chưởng môn khẽ lật cổ tay vén một kiếm hoa, lúc này mới chắp tay hành lễ nói.
"Lạc mỗ cũng là đến tham gia náo nhiệt, còn xin thủ hạ lưu tình." Lạc Thịnh Vũ hơi chắp tay, Đoạn Thủy cũng không ra khỏi vỏ, tay rung lên cầm kiếm mà đứng.
Dưới đài xem rõ ràng người lên lập tức ào ào, chẳng ai ngờ Lạc Thịnh Vũ lại lộ mặt nhanh như vậy. Lần này rất nhiều nhân sĩ võ lâm cũng khỏi cần lên đài luận võ, mấy năm nay ai chưa từng nghe qua tên Lạc Thịnh Vũ?
"Mời!" Trên mặt Lạc Thịnh Vũ mang theo nụ cười, nhưng khiến người ta cảm giác trước mặt sẽ là một loại cảm giác áp bách cường liệt.
Côn Luân chưởng môn cũng nói câu "mời", lập tức nhổ người lên, trong nháy mắt lấn tới trước mặt Lạc Thịnh Vũ, trường kiếm khi lật khi xoay, quét ra ánh bạc, thẳng vào chỗ hiểm của đối phương.
Lạc Thịnh Vũ cũng không lui, Đoạn Thủy vẫn chưa ra khỏi vỏ, vai trầm xuống liền nghe "keng" một tiếng, dễ dàng hóa giải thế tới của trường kiếm kia. Đuổi theo lấn về phía trước, dùng móng móc huyệt đạo trên cổ tay người nọ.
Côn Lôn chưởng môn bị bức lui hai bước, trường kiếm "vèo vèo" hai tiếng, đánh cú móc y vỗ tới. Nhưng hai chiêu kiếm đều bị Đoạn Thủy ngăn lại.
Động tác của Lạc Thịnh Vũ rất nhanh, lại có vẻ cực kỳ thuần thục. Đoạn Thủy xoay nửa vòng, "keng" dán lên lưỡi kiếm của trường kiếm, theo sát khi kéo khi móc, trong khi cổ tay xoay lật, nội lực tới liền hút trường kiếm lại.
Côn Lôn chưởng môn cả kinh, trường kiếm không đợi thu hồi, đã bị một lực mạnh khều, eo bàn tay chấn động xé rách đau đớn, lòng bàn tay đã ướt, lại là máu tươi chảy dài, trường kiếm tuột tay, rớt dưới đài.
Người dưới đài thổn thức chấn động, đều là mở rộng tầm mắt. Lạc Thịnh Vũ chẳng qua mấy chiêu, gần như ngay cả bước chân cũng không xê dịch mấy bước, đã tước đi binh khí trong tay người ta, thắng ung dung, khiến người ta cảm thán không thôi.
Tiểu Trúc nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt cũng phát sáng. Chỉ cảm thấy là lo lắng thừa cho Lạc Thịnh Vũ, người nọ bộ dáng thành thạo.
Côn Lôn chưởng môn kia lắc lắc đầu, chắp tay nói một câu liền xuống đài. Lạc Thịnh Vũ một mình đứng ở trên, một thân trường bào màu xám, Đoạn Thủy trong tay cực kỳ nổi bật.
Tiểu Trúc híp híp mắt, trong óc đột nhiên "vù" một tiếng, vươn tay vịn tay ghế tựa, cảm giác mình dường như suýt nữa té xuống ghế tựa, cảnh vật trước mắt đều treo ngược. Hắn nhớ từng gặp một người như vậy ở đâu đó, hắn không biết có phải là Lạc Thịnh Vũ hay không, chỉ cảm thấy loại cảnh tượng này rất quen thuộc. Người nọ là một thân trang phục màu xám, cầm kiếm mà đứng...
Không đợi hắn nghĩ loạn xong, đã lại có người đi lên đọ sức với Lạc Thịnh Vũ, có điều cũng không thắng, hậm hực lại xuống đài.
Tiểu Trúc nhìn lâu như vậy, sức lực căng thẳng sớm đã không còn. Chống nghiêng đầu, nhưng đột nhiên thoáng nhìn, lại thấy một bóng người màu hồng, đứng ở đầu kia đám người. Cách thật sự xa, hơn nữa lại có rất nhiều người che khuất, mơ mơ hồ hồ...
"Sở Diệu Y...!" Tiểu Trúc thiếu chút nữa hoảng sợ hét lên, mặc dù nhìn không rõ ràng, nhưng hắn vẫn có thể xác nhận. Không khỏi nghiêng đầu nhìn Lam Y, nàng hẳn là đang chăm sóc Sở Diệu Y, nghĩ như thế, Sở Diệu Y là cũng ra xem luận võ? Nhưng lại không cùng một chỗ với bọn họ, Tiêu Hành cũng ở chỗ này mà...
Tiểu Trúc mở to hai mắt, Sở Diệu Y kia một thân quần áo hồng nhạt, bên cạnh còn đi theo một người, không phải Sở Đào còn có thể là ai?! Lại khiến hắn kinh ngạc.
Người dưới đài càng xem càng kích động, Lạc Thịnh Vũ sức vượt quần hùng, võ công trác tuyệt là rõ như ban ngày, trước đây có không phục, lúc này lên đài luận võ đao thật thương thật, hiện tại cũng là phục sát đất đều ào ào thảo luận, la hét "Còn so sức gì nữa, Lạc đại hiệp võ công cao cường, vị trí minh chủ võ lâm này hoàn toàn xứng đáng."
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên lại thấy bóng người vọt lên. Tiểu Trúc dưới đài thiếu chút nữa đứng lên, người nọ chính là Sở Đào đi theo bên cạnh Sở Diệu Y!
"Lạc, đại, hiệp!" Hai mắt Sở Đào gắt gao nhìn thẳng Lạc Thịnh Vũ, trường kiếm "keng" một tiếng liền ra khỏi vỏ, lời của hắn từng chữ một, thanh âm không lớn lại giống như là nghiến răng nghiến lợi.
"Thì ra là Sở huynh." Lạc Thịnh Vũ tựa hồ cũng không bất ngờ, không thèm để ý chán ghét trong mắt hắn, giọng điệu bình bình đạm đạm, lễ độ chu toàn.
"Ta thèm, ai xưng huynh gọi đệ với ngụy quân tử ngươi?!" Sở Đào mắng một tiếng, gã đè thấp thanh âm, người dưới đài căn bản nghe không được.
Lạc Thịnh Vũ nhếch khóe miệng cười cười, "Lạc mỗ là hạng người gì mọi người đều thấy."
Sở Đào cau mày kiếm, nói: "Hừ hừ, ta không biện bạch với ngươi, rút kiếm ra, trước tiên đòi lẽ phải vì sư tỷ với ngươi!"
Lạc Thịnh Vũ cười lạnh một tiếng, nâng tay sờ sờ vỏ kiếm Đoạn Thủy, nói: "Thanh kiếm này giống như chủ nhân của nó, là một trân bảo không thuộc thế gian, há có thể nói ra khỏi vỏ thì ra khỏi vỏ?" Nói xong giương mắt quét gã một cái, lại nói: "Đối phó ngươi không cần thiết."
Y nói, âm chưa dứt, thân ảnh đã tới phụ cận. Sở Đào cả kinh ngẩn ra, nâng kiếm chắn, trong nháy mắt chạm nhau đã cảm thấy cả cánh tay đều tê rần, căn bản không vận sức được, trong thầm nghĩ không tốt.
Lạc Thịnh Vũ đâu cho hắn nhiều thời gian như vậy để phản ứng. Ngón tay đẩy, "răng rắc" một tiếng, Đoạn Thủy kiếm lộ ra một khúc, chuôi kiếm đánh lên huyệt ở cổ tay đối phương.
Mọi người dưới đài căn bản không thấy rõ cái gì, chỉ cảm thấy ánh xanh quét một cái, Sở Đào theo đó kêu thảm một tiếng "a". Tay Lạc Thịnh Vũ lúc bổ lúc ép, tay kéo Sở Đào xoay một cái, trường kiếm trong tay hắn "keng" một tiếng liền cắm vào trong vỏ kiếm của mình.
Một chuỗi động tác này thật sự là rất đẹp, nhưng trên trán Sở Đào đều là mồ hôi, cổ tay bị y ép buộc xoay, đau đớn sâu tận xương tủy, tựa hồ bị miễn cưỡng bẻ gãy, thiếu chút nữa đầu gối mềm nhũn liền quỳ rạp xuống đất.
"Ngươi... Ngươi không muốn giải dược..." Sở Đào đau đến khớp hàm va vào nhau, đột nhiên đứt quãng nói.
Mắt Lạc Thịnh Vũ nhíu lại, không dấu vết nhìn lướt qua dưới đài, cũng nhìn thấy Sở Diệu Y cách đó không xa, trong lòng giống như cái gì cũng rõ, cười lạnh nói: "Tốt lắm tốt lắm, các ngươi tính toán rất tốt. Có điều, phải nhớ kỹ, lúc này được tiện nghi, ngày sau cũng vẫn phải trả."
Y nói mà sức tay nặng hơn, sau đó lại buông lỏng. Sở Đào chịu đựng đau đớn, bất thình lình vỗ một cái, trong cổ tay bắn ra hơn mười ám khí.
Lạc Thịnh Vũ nghiêng người né, Đoạn Thủy giương một kiếm hoa, "keng" ngăn trở hai ám khí. Sở Đào cả kinh ánh mắt trừng thành hình quả trứng, hai người bọn họ cách thực sự rất gần, đâu ngờ Lạc Thịnh Vũ có thể dễ dàng tránh khỏi. Mà hai ám khí bị y ra tay đỡ "phập" một tiếng liền cắm vào vai trái Sở Đào.
Thân thể Sở Đào nghiêng ngả, lảo đảo một bước, thẳng tắp ngã xuống phía dưới đài.
Mọi người đều cả kinh, hoàn toàn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy đồ đệ của Sở Trung Kiệt kia đột nhiên bắn ám khí đánh lén Lạc Thịnh Vũ, thế nhưng không thành công, ngược lại chính mình bị bắn trúng.
Tiểu Trúc kinh sợ đứng lên chạy về phía trước. Hắn cách quá xa, căn bản thấy không rõ Lạc Thịnh Vũ có bị thương hay không, trong lòng lộp bộp.
"Phu nhân!" Lạc Kiến Đông vừa mở miệng đã thấy một bóng dáng màu hồng giống như sớm chờ phía trước, trước mặt y đã một phen giữ Tiểu Trúc lại.
Tiểu Trúc bị người siết cổ, giật mình một cái, nhìn thấy tay áo màu hồng kia mới bừng tỉnh. Sở Diệu Y...
Đột biến như thế, chúng hào kiệt cũng không biết nguyên cớ làm sao. Tiêu Hành kinh ngạc giật mình, vội vàng muốn đi lên ngăn cản Sở Diệu Y, hắn chỉ nghĩ nàng vẫn là thần chí không rõ, cho nên làm chuyện kỳ quái. Nhưng Sở Diệu Y kia tựa hồ cũng chú ý tới hắn, còn nháy mắt ra dấu, bảo hắn chớ xen vào.
"Đi theo ta!" Sở Diệu Y gác trường kiếm lên cổ hắn, ha ha cười hai tiếng, đã bắt hắn lui về phía trên đài.
Tiêu Hành nhất thời ngây người, dừng một lúc vừa đuổi tới dưới đài, đã nghe Lạc Thịnh Vũ trầm giọng nói: "Đây là ý gì."
Lực đạo y nắm Đoạn Thủy tăng hai phần, nhưng biểu tình không thay đổi.
"Lạc Thịnh Vũ ngươi tiểu nhân hèn hạ! Ngụy quân tử!" Thanh âm Sở Diệu Y bén nhọn, quát một tiếng, lập tức cười rộ lên, nói: "Ngươi ngấm ngầm mưu tính, nhưng không có tính đến việc này phải không?"
Ánh mắt Lạc Thịnh Vũ chuyển qua trên người Tiểu Trúc, ánh mắt thoáng nhu hòa, tựa hồ là đang an ủi hắn, nhưng giọng điệu khô cằn không tương xứng nói: "Lạc mỗ không rõ ngươi đang nói cái gì. Hôm nay chúng hào kiệt đều ở trong này, dù cho ngươi là một hạng người nữ lưu, bắt cóc tiện nội cũng là không có cách gì có thể nói nổi. Nếu như Lạc mỗ xuống tay nặng, cũng chỉ có thể trách ngươi."
"Ta thèm!" Sở Diệu Y hung hăng mắng một tiếng, nói: "Ngươi ít giả nhân giả nghĩa! Ngươi làm bao nhiêu chuyện xấu, thực sự tưởng rằng không ai biết."
Nàng nói thanh âm đề cao gấp mấy lần, nói: "Các ngươi những người ngu này còn không biết. Bản đồ kho báu bỗng nhiên xuất hiện trên giang hồ vài ngày trước chính là Lạc Thịnh Vũ ngụy quân tử này làm, y trộm bản đồ từ trong Tiêu trang, sai người vẽ trên trăm tờ, phân phát trong giang hồ, là muốn những người các ngươi đây đầu rơi máu chảy! Thật ra địa điểm kho báu người này đã tìm ra!"