Nam tử mặc trang phục đi đường kia tựa hồ nhìn thấu nghi vấn của ba người, nói: "Lạc đại hiệp đến sẽ biết. Chủ tử đã chọn xong chỗ dừng chân cho đoàn người Lạc đại hiệp."
"Vậy thì, mời dẫn đường." Lạc Thịnh Vũ hơi trầm ngâm một lát, nói.
Người nọ vội vàng làm một động tác mời, lập tức mang theo đoàn người đi về phía ngoại ô. Trước khi mặt trời lặn đã thấy rất xa có một thôn trang nhỏ, mặc dù không lớn cũng không hẳn có bao nhiêu xa hoa, song lại lộ ra một loại cảm giác thanh nhã.
Cửa có vài người canh, trông thấy mấy người qua đây, ôm quyền với bọn họ, lập tức đi vào bẩm báo.
Lạc Thịnh Vũ bị một mình đưa tới sân trong, người còn lại thì bị thu xếp gian phòng dừng chân. Hạ nhân dẫn đường chỉ tới cửa viện liền mời y tự đi vào, chờ thấy người đi vào rồi lui xuống.
Lạc Thịnh Vũ lại càng nghi hoặc, trong viện có chút vắng lạnh, nếu không phải hạ nhân nói chủ tử nhà hắn chờ mình trong viện, Lạc Thịnh Vũ nhất định sẽ cho rằng nơi này là vườn hoang không ai ở.
Sắc trời đã gần tối, trong phòng xa nhất đốt đèn, có bóng dáng mơ hồ chiếu trên cửa sổ, nhưng quá mơ hồ không thấy rõ.
Lạc Thịnh Vũ đột nhiên cảm thấy hô hấp cứng lại, bỗng nhiên nâng bước vội qua. Lại là bất giác triển khai khinh công, "cạch" một tiếng đã một phen đẩy cửa phòng ra, ván cửa bị lực mạnh đẩy đến lắc lư qua lại.
Người trong phòng chắp tay sau lưng đứng bên cạnh bàn, nghe thấy tiếng động mới xoay người qua, mày dài không dấu vết cau lại.
Lạc Thịnh Vũ không đợi hắn nói chuyện một bước đã lấn qua, ôm chặt người vào lòng, cách một hồi lâu mới nói: "Tiểu Trúc ngươi mấy ngày này chạy đi đâu?!"
Người bị y ôm một thân áo dài rộng thùng thình màu lam, mắt phượng môi mỏng, không phải Mạnh Trúc còn ai vào đây?! Lạc Thịnh Vũ lại lần nữa nhìn thấy Mạnh Trúc thật sự là vừa mừng vừa sợ, suýt nữa cảm thấy giống như là lại nằm mơ
Chờ kinh ngạc vui mừng qua đi mới phát hiện, thần thái vẻ mặt Mạnh Trúc đâu còn giống như là chưa khôi phục, không khỏi vừa vui mừng vừa phức tạp, chỉ sợ Mạnh Trúc sau khi khôi phục lại sẽ không chấp nhận mình.
Mạnh Trúc nhìn y mừng rỡ như điên, lập tức biểu hiện trên mặt thay đổi, không khỏi có chút buồn cười, cố ý chế nhạo nói: "Ngươi là nhìn thấy ta đã trở về mất hứng? Hay là thấy ta khỏi rồi mất hứng?"
"Sao có thể..." Lạc Thịnh Vũ bị hắn hỏi như vậy mới hồi phục tinh thần, lại nhìn thấy vẻ mặt của người nọ mới bừng tỉnh có loại cảm giác bị trêu chọc. Nhưng trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng ôm người vào lòng, nói: "Mấy ngày nay không thấy ngươi làm ta tìm mãi..."
Y nói xong dừng một chút, tiếp tục nói: "Ngươi đi đâu? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Thân thể ngươi cảm thấy thế nào?"
Mạnh Trúc cảm giác được Lạc Thịnh Vũ đẩy hắn ra một chút, ánh mắt dừng ở trên bụng nhô lên của mình, còn nâng tay nhẹ nhàng che phủ. Hắn nhất thời cảm thấy có chút không được tự nhiên, đi đến bên giường, nói: "Ta đương nhiên là đi tìm thứ này."
Hắn nói xong từ trên giường cầm lấy một vật, cả vật thể vàng óng ánh, bảy viên đá quý dưới ánh nến cũng vô cùng chói mắt, chính là long lân thất bảo cung ấy không thể nghi ngờ.
Lạc Thịnh Vũ thấy long lân thất bảo cung run sợ, tiến lên cầm tay Mạnh Trúc. Long lân thất bảo cung này là Lam Y trộm đi, lúc này ở trong tay Mạnh Trúc, đã không cần phải nói, Lạc Thịnh Vũ cũng có thể đoán ra bảy tám phần, trong lòng kinh sợ, nói: "Ngươi một mình đi tìm Lam Y? Thật sự là quá nguy hiểm."
"Có cái gì nguy hiểm?" Mạnh Trúc nhếch môi cười cười, nói: "Ngươi là không tin võ công của bản tọa hay là hoài nghi thủ đoạn của bản tọa?"
Lạc Thịnh Vũ bị hắn hỏi đến không có trả lời, trong lòng vừa động, liền nghĩ đã như thế, nói như vậy Tiểu Trúc trước khi rời khỏi Lạc trang cũng đã khôi phục, lại không có nói với mình...
Mạnh Trúc tiếp tục nói: "Còn nữa, không phải bản tọa đi tìm nàng, là nàng tới tìm bản tọa xúi quẩy, đương nhiên tương kế tựu kế, không thể để nàng thuận tiện chạy trốn, có phải hay không?"
"Là nàng ép ngươi đi?"
"Đúng vậy, không chỉ thu hoạch long lân tất bảo cung," Mạnh Trúc cười nói: "Ta còn xoay trong đại doanh quân Liêu, cũng không thể uổng công một chuyến."
Lạc Thịnh Vũ nghe thở dài, đối phương nói nhẹ nhàng, nhưng đây vừa là cướp cung lại là thăm dò doanh trại, đâu có nói dễ như vậy, y quả thực đổ mồ hôi lạnh.
Mạnh Trúc thả long lân thất bảo cung về, ngày đó hắn xoay mấy vòng trong đại doanh quân Liêu, trước thăm dò tình huống, lại vụng trộm mang long lân thất bảo cung đi.
Lần trước Mạnh Khanh Mạnh Hiểu cứu ra không ít bộ hạ cũ của Vân Thiên cốc, đợi ra khỏi đại doanh, Mạnh Trúc trực tiếp ngựa không dừng vó đi tập kết bộ hạ cũ của Vân Thiên cốc, tính toán Lạc Thịnh Vũ lúc này cũng nên khởi hành rồi, liền đi trước một bước tại đây chờ y qua.
Lạc Thịnh Vũ bảo hắn ngồi xuống, hôn hôn trán hắn, nói: "Mặc dù ngươi khi đó đã khôi phục, nhưng việc này cũng thật sự rất nguy hiểm. Lần sau nhất định phải nói một tiếng với ta."
Mạnh Trúc không khỏi quay đầu đi, động tác của đối phương thời gian dài như vậy hai người đã quen, khi đó chính mình giả vờ chưa có khôi phục, Lạc Thịnh Vũ hôn hắn, hắn cũng bình yên nhận, lúc này cảm thấy có chút không được tự nhiên, bên tai đúng là hơi hơi đỏ lên.
Lạc Thịnh Vũ vốn không phát hiện cái gì không thích hợp, nhưng mà Mạnh Trúc đột nhiên không nói, khiến y có chút khó hiểu.
"Tiểu Trúc," Lạc Thịnh Vũ khàn giọng cười, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Chiếu ngươi nói như vậy có phải đã sớm khôi phục hay không? Như thế buổi tối hôm đó, ngươi là thật lòng dụ dỗ ta?"
Trên lỗ tai có hơi nóng đảo qua, thân thể Mạnh Trúc cứng ngắc trong nháy mắt, bất thình lình hơi nhấc thân thể, ấn Lạc Thịnh Vũ trên giường, nhíu nhíu mày dài, "Ngươi không thích?"
"Đương nhiên không phải." Lạc Thịnh Vũ sợ làm bị thương hắn, chỉ có thể thuân theo bị hắn đè trên giường, nói: "Đương nhiên là thích, chẳng qua..."
Chẳng qua cuối cùng rõ ràng là chính mình bị đùa giỡn, bị khiêu khích nửa ngày, tên đã trên dây lại đột ngột dừng lại, loại cảm giác này không hay chút nào.
Mạnh Trúc đương nhiên biết y đang suy nghĩ gì, không nhịn được cười, vốn chính là muốn trêu chọc y. Ngày ấy y nhẫn nại không thôi, lại chỉ có thể vội vội vàng vàng chạy ra gọi Mạnh Khanh đến bắt mạch, nay nhớ tới cũng cảm thấy buồn cười.
Con ngươi Mạnh Trúc chuyển động, cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng dán trên môi Lạc Thịnh Vũ, đầu tiên là tỉ mỉ ma sát, lập tức vươn đầu lưỡi chủ động đưa vào trong miệng đối phương.
"Ưm a... Ưm..."
Lạc Thịnh Vũ nghe tiếng rên rỉ không tiếc rẻ của người nọ, mặc dù chỉ là một nụ hôn, nhưng đã khiêu khích phía dưới y có cảm giác. Một tay ôm hông hắn, một bàn tay đè sau ót hắn, không ngừng làm sâu thêm nụ hôn này.
Lạc Thịnh Vũ nhẹ nhàng đẩy, đã tản tóc dài đang buộc của hắn ra, nhất thời cuồn cuộn như thác nước, mang theo mùi thơm ngát dìu dịu, sợi tóc quét trên gương mặt Mạnh Trúc và Lạc Thịnh Vũ, tăng thêm kiều diễm.
"Muốn làm lại trò cũ?"
Một nụ hôn chấm dứt, môi Mạnh Trúc cũng có chút sưng đỏ. Lạc Thịnh Vũ không nhịn được giơ tay lên họa theo cánh môi ấy, cười cười nói.
"Ngươi không thích?" Mạnh Trúc há miệng ngậm ngón tay y, dùng đầu lưỡi quấn lấy.
"Thích..."
Lạc Thịnh Vũ cảm giác ẩm nóng và mềm mại trên ngón tay, người nọ còn vô tình hay cố ý ma sát hạ thể y.
"Đấy là," Mạnh Trúc chớp mắt, giống như trước làm bộ như chưa khôi phục, nói: "Ngươi không muốn trúng kế?"
.........
Lạc Kiến Bắc và Lạc Kiến Đông được sắp xếp nghỉ ngơi trong sương phòng. Nhưng nghĩ tới chủ tử nhà mình một mình bị mang đi, Lạc Kiến Bắc có chút sốt ruột, vòng hai vòng trong phòng, nói: "Đây rốt cuộc là loại người nào? Là địch hay bạn? Thần thần bí bí liền..."
"Không nên sốt ruột." Lạc Kiến Đông chờ hắn đi đến bên người, đột nhiên một tay giữ chặt hắn, thuận thế lôi kéo, đã kéo hắn vào lòng.
"Sao có thể không sốt ruột, chủ tử đi lâu như vậy, còn chưa thấy trở về..."
Lạc Kiến Bắc nhăn mày kiếm, lời vẫn chưa nói xong, đã bị Lạc Kiến Đông nắm cằm, lấy môi ngăn chặn lời nói từ trên xuống dưới.
"Ngươi làm cái gì..." Lạc Kiến Bắc hoảng sợ, tới mức muốn đẩy y ra, nhưng người nọ rất cường thế, càng giãy dụa càng không cho hắn một chút cơ hội phản kháng, mãi đến khi hai người hôn thở hồng hộc mới buông ra.
Lạc Kiến Đông cười nói: "Ngươi không thấy người ngoài vườn kia sao? Không cảm thấy có chút quen mắt, nếu ta không nhìn lầm, hẳn là người Vân Thiên cốc."
"Vân Thiên cốc?!" Lạc Kiến Bắc hoàn toàn sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: "Vậy, chủ tử nhà bọn họ có phải Mạnh cốc chủ hay không?!"
"Ngươi nói có phải hay không?" Lạc Kiến Đông bỗng nhiên ôm eo hắn bế lên, bước nhanh đến bên giường, ném người lên, chính mình cũng rất nhanh đè lên, nói: "Giờ không vội nữa?"
"Bốp..." Lạc Kiến Bắc đụng bả vai, hít ngụm khí lạnh, mặc dù không hẳn đau như vậy, nhưng đụng một trận tê dại, càng không dễ chịu.
Lạc Kiến Đông nắm hàm hắn lại hôn lên, nói: "Đau sao? Ta giúp ngươi xem thử."
Lạc Kiến Bắc còn chưa kịp phản ứng, chớ nói chi là ngăn cản, người nọ đã kéo đai lưng hắn, cởi quần áo hắn ra áo lót còn chưa cởi xuống hết, treo nửa chừng trên khuỷu tay, Lạc Kiến Đông cúi đầu hôn bờ vai hắn, mút hôn gặm cắn tới tới lui lui.
"Ngươi... Ư..."
Lạc Kiến Bắc muốn giãy dụa, lại bị nắm huyệt đạo, nhất thời thân thể đều mềm nhũn.
.........
Lạc Thịnh Nghĩa và Mạnh Khanh Mạnh Hiểu lưu lại Lạc trang tiếp tục tìm Mạnh Trúc, nhưng mấy người đương nhiên là không có tìm được người. Qua vài ngày đã nhận được thư Lạc Thịnh Vũ phái người đưa tới, nói rõ tình hình, nói là Mạnh Trúc đã hội hợp với y, bảo mấy người cũng thu xếp mau chóng chạy tới.
Lạc Thịnh Nghĩa lúc này mới thở ra, sau đó đi đường suốt đêm đuổi theo nhóm người đi trước. Mãi tới khi sắp đến nơi mới đuổi kịp đám Lạc Thịnh Vũ.
Mấy ngày nay khí thế quân Liêu chỉ tăng không giảm, đã xâm nhập đến vùng Định châu. Mặc dù triều đình chủ chiến, hoàng đế ngự giá thân chinh đến Bắc thành Thiền châu đốc chiến. Nhưng thế ưu khuyết này cũng không phải là một ngày hai ngày có thể thay đổi, tình huống không cho phép lạc quan.
Lúc đoàn người Lạc Thịnh Vũ tới nơi phần lớn anh hùng nhận lời mời cũng tới rồi. Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người chỉ nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút liền ngồi không yên, tụ trong đại đường chuẩn bị kế sách. Cứ tiếp tục như thế, sợ là sẽ mất nước.
"Quân Liêu bây giờ khí thế đại thịnh, cứng chọi với cứng căn bản không có lợi."
Thân thể Mạnh Trúc không tiện, không thể lộ mặt, đành phải ở trong phòng chờ Lạc Thịnh Vũ trở về. Nghe kết quả bọn họ thảo luận một ngày, không khỏi có chút buồn cười.
"Ta cũng có ý này. Nhưng mà nhất thời nửa khắc cũng không nghĩ ra biện pháp hay nào, cũng không thể không làm cái gì." Lạc Thịnh Vũ thở dài.