Mạnh Trúc đột nhiên xoay người, thân hình vừa động, trước mắt xẹt một cái, bóng người màu lam ấy đã lướt qua. Hắn triển khai khinh công lên xuống mấy cái, nâng chưởng vỗ, cửa phòng liền mở. Mấy đệ tử canh giữ ngoài cửa Lạc Thịnh Vũ, cũng chưa kịp phản ứng, đã thấy cốc chủ đi vào.
Lạc Thịnh Vũ cũng là có chút kinh ngạc, nghĩ Mạnh Trúc mới đi, không hiểu được sao lại đột nhiên quay về. Liền nhìn thấy bóng xanh ấy, trong giây lát đã vòng qua bình phong lấn sang đây. Trên gương mặt vốn bình tĩnh, lúc này mùi hung bạo dày đặc.
"Lạc Thịnh Vũ!" Mạnh Trúc quả thực nghiến răng nghiến lợi, một chưởng liền vỗ về phía mặt Lạc Thịnh Vũ.
Nội lực Lạc Thịnh Vũ bị chặn, mắt thấy một chưởng này của hắn cũng không phải là trò đùa, cứng rắn nhận khẳng định là không được, vội vàng xoay người rất nhanh né tránh, may mà né qua.
Một kích kia của Mạnh Trúc không trúng, chỉ cảm thấy tức muốn nổi điên. Hắn đứng ở cửa, nghe thấy thanh âm bên trong còn sửng sốt một lúc, người bên trong mặc dù cố cắn môi không phát ra âm thanh, nhưng lấy tu vi võ công của Mạnh Trúc sao có thể nghe không được, lại sao có thể không biết hai người đang làm chuyện gì.
"Ngươi làm sao vậy?" Lạc Thịnh Vũ nhíu nhíu mày, nói:"Nội tức của ngươi yếu, cẩn thận khí huyết công tâm."
Mạnh Trúc siết chặt tay, hô hấp có chút nặng nhọc, hắn nhất thời tức giận, nội tức là có chút hỗn độn, còn muốn vận khí đan điền, liền cảm thấy trong bụng dưới đau đến hắn nhíu mày.
"Không cần ngươi làm bộ hảo tâm." Mạnh Trúc vung tay Lạc Thịnh Vũ ra, thân thể khẽ lung lay, cảm giác trên lưng đổ chút mồ hôi lạnh, trong dạ dày cuồn cuộn, cảm giác khó chịu xông thẳng cổ họng, giống như sắp muốn nôn, không nhịn được vươn tay vịn bàn.
"Nằm lên giường." Lạc Thịnh Vũ lật tay chế trụ cổ tay hắn, kéo theo, ôm Mạnh Trúc vào lòng, không đợi hắn đồng ý trực tiếp thả người trên giường, "Đừng dùng nội lực nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát."
Mạnh Trúc muốn đứng dậy, nhưng thân thể giống như là bị rút khí lực, bụng dưới đau khiến hắn nghiêng người cuộn mình.
Lạc Thịnh Vũ vừa nhìn hai bước liền muốn đi ra ngoài, Mạnh Trúc bỗng mở to hai mắt, lật tay liền kéo tay áo y lại, quát: "Ngươi muốn chạy ư?!"
"Ngươi đừng đứng dậy!" Lạc Thịnh Vũ ấn hắn về giường, nói: "Ta không đi, đi gọi đại phu cho ngươi."
Mạnh Trúc chỉ là cười lạnh, nói: "Ta không tin ngươi."
"Ngươi..." Lạc Thịnh Vũ bị một câu nói của hắn tựa như nghẹn, cũng có chút tức giận, nhưng nhìn người nửa cuốn trên giường, trên mặt trắng bệch lợi hại, trên trán còn có chút mồ hôi, một tay lại kéo chặt mình, không khỏi có chút mềm lòng, "Được, ta không đi, nhưng mà đại phu là phải gọi."
Lạc Thịnh Vũ nói xong, nâng tay chụp một chén trà trên bàn, rung tay ném một cái, đập đúng vào bình phong kia, bình phong lớn loảng xoảng một tiếng bị đập đổ trên đất, thanh âm lớn dọa người.
"Kêu đại phu đến, mau chút!"
Mấy đệ tử ở cửa nghe thấy tiếng động vội vàng chạy vào xem, Lạc Thịnh Vũ nói.
Mấy đệ tử ấy liếc nhau, cũng không biết có nên đi hay không, dù sao người nọ là tù nhân. Một người trong đó do dự một chút, xoay người chạy ra ngoài.
"Đều đi ra ngoài." Mắt phượng của Mạnh Trúc híp lại, đợi người lui ra ngoài mới đưa mắt lên người Lạc Thịnh Vũ, nói: "Không ngờ Lạc đại hiệp bị trọng thương, lại bị che nội lực, vẫn còn lợi hại như vậy."
Lạc Thịnh Vũ không nói, một cú ném ban nãy của y đã dùng toàn lực, cường ngạnh nâng nội lực, lúc này nhiều lời một câu, cũng sợ mở miệng phun ra một búng máu. Thân thể y trượt xuống, đỡ lấy khung giường, mới ngồi xuống được.
Mạnh Hiểu vốn đang nghe thủ hạ bẩm báo sự tình, bỗng nhiên có người tiến vào nói cốc chủ tựa hồ thân thể không thoải mái, vội vàng vẫy lui thủ hạ, chạy qua theo.
Nàng vừa vào phòng đã nhìn thấy bình phong lớn đổ, Lạc Thịnh Vũ ngồi dựa vào đầu giường, không thể tốt hơn bao nhiêu so với sắc mặt Mạnh Trúc. Người không biết nhìn còn tưởng rằng hai người động thủ.
"Mạnh Khanh chạy đi đâu, còn không sai người tìm đến!" Y thuật của Mạnh Hiểu không tốt, thấy sắc mặt Mạnh Trúc tái nhợt vô cùng, không khỏi quát.
"Không cần." Thanh âm Mạnh Trúc thực bình tĩnh, nói: "Đại phu hẳn là sắp tới."
Mạnh Hiểu chưa kịp nói chuyện, đại phu đã luống ca luống cuống chạy vào, vào cửa vừa nhìn hai người cũng không biết nên xem cho ai trước mới phải.
Chờ bận rộn một trận, đại phu cho Mạnh Trúc uống viên thuốc lại viết phương thuốc để hắn nghỉ ngơi thật tốt, Lạc Thịnh Vũ vẫn còn nhắm mắt lại ngồi ở chỗ đó, giống như là đã ngủ. Đại phu vừa định qua xem cho y, người nọ liền mở mắt, lắc lắc đầu ý bảo mình không có việc gì.
Đại phu kia do dự một lúc, cuối cùng lui ra ngoài.
Mạnh Trúc khó chịu một trận, tinh lực tiêu hao quá lớn, lúc đại phu đi đã ngủ.
"Ta cùng hắn." Lạc Thịnh Vũ nhìn Mạnh Hiểu một cái, thấp giọng nói.
Mạnh Hiểu nhìn nhìn y, cũng không nói chuyện, đi tới vỗ mấy cái vài huyệt đạo trên người Lạc Thịnh Vũ, nói: "Ta là tiểu nữ tử, không hiểu quốc gia đại nghĩa kẻ đại hiệp gì gì, ta chỉ biết chủ tử không dễ dàng. Nếu ngươi thật sự thích chủ tử, thì đối xử với hắn tốt một chút."
Lạc Thịnh Vũ được giải huyệt đạo, không khỏi có chút kinh ngạc, chống lại ánh mắt Mạnh Hiểu, nói: "Ta đối xử tốt với hắn, nhưng mà hắn không cần."
"Lạc Thịnh Vũ," Mạnh Hiểu trầm giọng nói: "Ngươi để tay lên ngực tự hỏi là thật tâm sao?! Ngươi để tay lên ngực tự hỏi thích chủ tử cái gì! Ngươi không phải chân tâm, con người ngươi bụng dạ quá sâu, làm cái gì đều là tính toán kỹ càng. Ngươi đối xử tốt với hắn khiến hắn..."
Mạnh Hiểu có chút kích động, thanh âm lớn hơn chút, lập tức lại đè thấp nói: "Hắn là nam nhân! Dựa vào cái gì mang thai con cho ngươi, ngươi để tôn nghiêm ngạo khí của hắn ở đâu! Đừng nói với ta ngươi lần này cứu chủ tử một mạng, lần trước trong động mộ chủ tử cũng vì cứu ngươi mới trúng độc, chẳng qua đáng cười ấy lại là cái bẫy!"
Lạc Thịnh Vũ giống như là không nghe thấy, biểu hiện trên mặt không mảy may biến hóa, nhưng ánh mắt chuyển đến trên người Mạnh Trúc đang ngủ. Cách nửa ngày mới nói: "Ngươi nếu không tin ta, tại sao phải giải huyệt đạo cho ta."
Mạnh Hiểu cười lạnh một tiếng, nói: "Lạc Thịnh Vũ, ngươi cứ coi người khác đều là đồ ngốc. Chủ tử luyện nội công thiên âm hàn, sau này sợ là chịu tội, nội công của ta và Mạnh Khanh cùng thuộc một loại với chủ tử, chỉ có ngươi bất đồng, của ngươi thiên cương dương, vừa lúc có thể giúp chủ tử điều trị." Nàng nói xong thấp giọng cười cười, nói: "Huống hồ ta vừa rồi cũng hạ độc với ngươi, vỗ ngay vào trong huyệt đạo ở khuỷu tay ngươi, không tin có thể nhìn xem, ngươi giỏi thì có thể nhân cơ hội này đào tẩu."
Lạc Thịnh Vũ không có kinh ngạc, chỉ là gật gật đầu, nói: "Ngươi đi ra ngoài gọi người chuẩn bị chút nước ấm, hắn đổ mồ hôi."
Mạnh Hiểu nhìn nhìn Mạnh Trúc trên giường, ngừng một lát liền xoay người đi ra ngoài. Đợi một lát là có hạ nhân đưa tới một chậu nước nóng, Lạc Thịnh Vũ làm ướt khăn tay lau lau mặt cho Mạnh Trúc. Lại cởi cột tóc của hắn, tóc dài đen nhánh tản ra, mềm mại trải trên giường, thoạt nhìn cực kỳ thuận theo.
Lạc Thịnh Vũ nhìn bộ dáng Mạnh Trúc nhắm hai mắt có chút xuất thần, nếu như hắn không nói ra những câu cay nghiệt, nếu như bọn họ không rút kiếm về phía nhau, nếu như hắn không nhíu mày, yên lặng nằm giống như bây giờ, Lạc Thịnh Vũ nghĩ, mình sẽ cho rằng hắn vẫn còn là Tiểu Trúc ngốc nghếch nghe lời ấy. Ngốc đến mức khi bị chính mình đặt dưới thân chà đạp cũng chỉ có thể đáng thương ôm thật chặt chính mình, ngốc đến cái gì cũng đều không hiểu luôn dựa vào chính mình, ngốc đến trúng độc vì mình. Chỉ tiếc...
Đây tất cả là một cái cục, mở ra lại không biết kết thúc thế nào...
Người ta nói cờ sai một chiêu là thua cả bàn, người chơi cờ nảy sinh cảm tình với quân cờ ấy mới là thật bi ai...
Lạc Thịnh Vũ cởi hết quần áo hắn, trên người Mạnh Trúc đổ không ít mồ hôi lạnh, quần áo cũng có chút ẩm ướt. Hiện tại thời tiết rét lạnh, Mạnh Trúc không nhịn được đang ngủ mà run cầm cập. Lạc Thịnh Vũ vội vàng đắp kín chăn cho hắn, động tác rất nhanh dùng nước ấm lau trên người hắn.
Y cầm lòng không đậu, vươn tay sờ bụng dưới Mạnh Trúc. Người nọ không có quần áo, da thịt bằng phẳng trơn truột, giống như không có biến hóa, tựa hồ có thể khiến y nghĩ đến đủ loại ngày trước.
Lạc Thịnh Vũ tựa hồ giống như mê muội, lưu luyến tại chỗ bụng dưới hắn, không ngừng vuốt ve. Bỗng nhiên cúi đầu hôn bờ môi hắn, người dưới thân than nhẹ một tiếng, nghiêng người đi quay đầu nhíu nhíu mày, nhưng không biết có phải do dược hiệu hay không mà không có tỉnh.
Tóc dài rối tung trên đầu vai bóng loáng của hắn, Lạc Thịnh Vũ không khỏi nâng tay vuốt vuốt tóc cho hắn, sau đó lại cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn, đến tận khi hô hấp có chút ồ ồ mới không thể không rời đi.
.........
Lúc Mạnh Khanh tỉnh lại bốn phía im lặng, hắn giật giật thân thể, chỉ cảm thấy đau lợi hại, hạ thân có chút nhớp nháp. Mở mắt ra mới phát hiện trời đã tối, trong phòng ngay cả đèn cũng không thắp, người bên cạnh kia hít thở kéo dài, tựa hồ là đã ngủ.
Tâm tình hắn có chút phức tạp, đưa tay che mặt, nằm hơn nửa ngày mới cắn răng ngồi xuống, khoác quần áo lên người mình, mặc xong đẩy cửa ra ngoài.
Mạnh Khanh trở lại gian phòng của mình, còn chưa vào cửa đã có đệ tử qua đây bẩm báo. Mạnh Khanh nói câu biết, Mạnh Hiểu cố tình lúc này có việc gấp tìm mình, chỉ có thể cắn răng đi qua.
"Xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Hiểu thấy hắn sửng sốt, nói: "Sắc mặt ngươi cũng không dễ coi chút nào."
"Ta không sao, hơi mệt mà thôi." Mạnh Khanh lắc lắc đầu.
"Vừa rồi người của thủ hạ đến báo, hành tung của chúng ta hình như bị người phát hiện." Mạnh Hiểu nói: "Hôm nay có hai người luôn quanh quẩn bên ngoài."
"Là phái người Liêu kia? Hay là người nào?" Mạnh Khanh vừa nghe mở to hai mắt, "Chủ tử đã biết chưa?"
"... Chưa." Mạnh Hiểu cách một lát nói: "Thân thể chủ tử không thoải mái, ta còn chưa nói cho hắn."
"Vậy chúng ta vẫn là về Vân Thiên cốc trước hẵng nói, nơi này cũng không phải chỗ ở lâu." Mạnh Khanh vừa nghe nhíu nhíu mày.
"Không thể về Vân Thiên cốc."
"Chủ tử!" Mạnh Hiểu Mạnh Khanh nghe thấy giọng nói, xoay người liền nhìn thấy Mạnh Trúc không biết khi nào đã đứng ở cửa.
"Vân Thiên cốc không thể quay về." Mạnh Trúc đi đến, nói: "Nếu như có người ôm cây đợi thỏ phía ngoài Vân Thiên ngoài cốc, chúng ta đây vừa đi, còn không biết có thể trở lại Vân Thiên cốc hay không. Hơn nữa... ta bây giờ nội lực tối đa có thể sử dụng năm phần, trở lại như vậy, người không an phận trong cốc sẽ muốn tạo phản."
Mạnh Khanh trầm ngâm một trận, những lời này từng câu đều có lý, năm đó Mạnh Trúc đoạt được vị trí Vân Thiên cốc chủ, khoan hồng độ lượng, không có diệt sạch mấy sư huynh đệ, cúi đầu xưng thần thì giữ lại, không chịu cúi đầu phế đi võ công đưa ra khỏi Vân Thiên cốc. Nhưng mấy năm nay mọi người đều nhìn ra, không có ai là an phận.
Sau khi trải qua lần trước Sở Trung Kiệt dẫn người vây công Vân Thiên cốc, trong cốc thương vong rất nặng, có mấy người liền lợi dụng lý do này muốn tạo phản, nhưng đều bị Mạnh Khanh và Mạnh Hiểu áp chế. Trở về như vậy, nếu để cho người ta biết võ công Mạnh Trúc mất một nửa, sợ là sẽ nổi nội loạn.
"Mạnh Hiểu ngươi tự mình đi, thanh lý hai người lén lút bên ngoài." Mạnh Trúc híp híp mắt, lại nói: "Chúng ta không trở về Vân Thiên cốc,... Cũng là lúc nên đi tế sư phụ."
"..." Mạnh Khanh kinh ngạc mở to hai mắt, nói: "Chủ tử muốn đi chỗ đó tạm lưu lại...?! Nhưng mà, chỗ đó chúng ta cũng không thể đi."
"Vì sao không thể đi?" Mạnh Trúc nói: "Nơi đó người ngoài tuyệt đối tìm không thấy, là một nơi tốt để dưỡng thương. Vả lại dù cho các sư huynh đệ biết chỗ chúng ta dừng chân, bọn họ cũng không dám tiến vào, bọn họ sẽ không để lại cái cớ, để ta giết bọn họ."
"Thực ra, cũng có thể." Mạnh Hiểu gật gật đầu nói: "Bây giờ chủ tử là Vân Thiên cốc chủ, hết thảy chủ tử định đoạt. Vậy người còn lại làm sao bây giờ?"
"Đương nhiên là ở tại chỗ này." Mạnh Trúc nói: "Phải cẩn thận nói cho bọn họ, ta trong khoảng thời gian này bế quan ở đây, cứ để cho những thám tử lại phái tới ấy thăm dò đủ đi."