“Ah aaaa, tức chết đi được.” Hà Minh chẳng còn quản hình tượng cao nhân gì nữa, hắn mặc bộ đồ lót màu trắng khống chế phi kiếm phóng tới Nhâm Tiêu Dao, hơn nữa tốc độ lại nhanh hơn trước hai phần.
Nhâm Tiêu Dao hoảng sợ, liền toàn lực thi triển Tiêu Dao bộ, trò chơi một chạy một đuổi lại trình diễn lần nữa. Sau hai ba khắc, Hà Minh mới tỉnh táo mà mặc vào một cái pháp bào khác.
“Lão lưu manh, ta muốn xem thử ngươi còn có bao nhiêu bộ pháp bào, nếu hôm nay không làm cho ngươi chạy loã thể thì ta sẽ không làm gia gia của ngươi mà đổi thành thái gia của ngươi.” Nhâm Tiêu Dao truyền âm mắng vài câu lại chạy vụt qua một con Yêu thú, tiếp tục thâm nhập vào Bắc Mông sơn mạch.
“Ah, ta muốn lột da rút gân của ngươi, xem ngươi còn bao nhiêu Linh lực.” Hà Minh nghiến răng nghiến lợi, hai mắt như bốc hoả.
Dựa theo phân tích của Hà Minh thì Linh lực của Nhâm Tiêu Dao không còn nhiều nữa, trong trận tiêu hao chiến này, thắng lợi luôn thuộc về chính nghĩa là hắn. Trong lòng Nhâm Tiêu Dao như nở hoa, bây giờ Linh lực của lão tử còn hơn với mấy tên dưỡng khí bát đoạn rất nhiều, hơn nữa ta còn bốn mươi Hoàn Khí Đan, để xem ai chơi chết ai! Chẳng qua những việc này hắn sẽ không nói cho đối phương biết, nếu không tên kia sẽ quay đầu về đánh Phiêu Miễu Lâu thì sao!?
Lại vượt qua mười con Yêu thú, sau lưng hắn còn đuổi theo ba con, cuối cùng thì xuất hiện con Yêu thú phi cầm thứ hai-Hổ Diện Thú.
Vốn Hà Minh định tránh đi nhưng bay trên trời không thể linh hoạt như chạy trên mặt đất, hơn nữa Yêu thú phi cầm thì rất linh hoạt khi ở trên không, tốc độ của chúng lại rất nhanh, căn bản là hắn không có khả năng tránh được.
Hà Minh kích phát ngay Kim Duệ chi khí trên đoản kiếm màu tím, không cho Hổ Diện Thú kịp phản ứng. Chẳng qua là ngay lúc đó lập tức có một mũi chuỳ Linh lực vạch không hướng về bắp chân hắn. Ý niệm hắn chợt động biến ảo ra một cái Toàn Phong Thuẫn ngăn cản đòn đánh lén của Nhâm Tiêu Dao, Hà Minh gần như bị lửa giận của chính mình đốt cháy.
Hắn toàn lực thúc giục phi kiếm, kêu lên vài tiếng oa oa kì quái để dồn sức. Kỳ thật Hà Minh cũng biết ý định của Nhâm Tiêu Dao nhưng hắn ỷ vào Linh lực bản thân dồi dào nên chẳng buồn để trong lòng. Hơn nữa tuy rằng hắn không biết Linh thạch trong túi trữ vật của Vương Lực có bao nhiêu nhưng ít nhất cũng được mấy vạn đi. Thu nhập mỗi ngày của Túy Tiên Lâu cũng phải hai nghìn Linh thạch, trừ những khoản chi phí nộp lên và chi tiêu thì còn rất nhiều, chưa kể hai tháng nay Vương Lực chưa từng ra khỏi Tử Y phường thị thì tài sản trong túi trữ vật của hắn phải hơn mười vạn, với món tài phú khổng lộ này thì Hà Minh không dễ dàng buông tha như vậy. Cuối cùng là hắn bị Nhâm Tiêu Dao giày vò, cục tức không nhổ ra được, về sau nếu tu luyện cũng không thể tĩnh tâm được.
Lại thêm một con phi cầm Yêu thú thứ ba, con thứ tư, thứ năm, thứ sau… Lần này thì không thể đếm được vì đã là một đám rồi!
Vân Điệp là một loài Yêu thú cấp thấp, kích cỡ lớn cái chén, thân thể mờ mờ màu ngà sữa, tốc độ phi hành cực nhanh, không biết phòng ngự, phương thức công kích cũng đơn giản là tự bạo. Nếu chỉ có bảy tám con Vân Điệp thì chẳng ai để trong lòng, nhưng Vân Điệp vẫn là Yêu thú, mỗi lần phi hành đều hơn mấy trăm con. Trước mặt hai người Nhâm Tiêu Dao và Hà Minh đang có ít nhất hơn một ngàn con Vân Điệp.
Lúc cách Vân Điệp mấy trăm trượng, Nhâm Tiêu Dao đã cảm thấy nguy hiểm rồi. Trong thái phổ từng nói qua tốc độ của Vân Điệp chính là nhanh như sấm sét, nhanh như tia chớp hay trong nháy mắt đã tới. Cho nên khi thấy nguy hiểm từ đám Vân Điệp thì Nhâm Tiêu Dao đã nhanh chóng thay đổi phương hướng.
Mà tình hình của Hà Minh trên bầu trời thì không được tốt lắm, khi hắn phi hành trên Bắc Mông sơn mạch, ánh mắt chỉ chăm chú về Nhâm Tiêu Dao, thần thức chỉ cảnh giác hai mươi trượng trượng xung quanh mà thôi. Ở rìa sơn mạch là nơi của Yêu thú Dưỡng Khí Kỳ chiếm giữ cho nên Hà Minh không lo lắng gì nhiều, chỉ là vận khí của hắn quá kém nên khi quay đầu lại thì đàn Vân Điệp chỉ còn cách hắn hơn mười trượng mà thôi.
Đối với mục tiêu lớn như vậy, tất nhiên cả đàn Vân Điệp sẽ không dễ dàng buông tha, lập tức phân ra khoảng năm mươi con đuổi theo Hà Minh.
Hà Minh cũng biết chút ít về Vân Điệp, hắn biết rõ công kích của chúng là tự bạo nên tăng tốc độ lên lần nữa, ý định bỏ lại chúng ở phía sau. Chẳng qua hắn cũng biết rằng với tốc độ này thì vẫn chưa đủ, không những không thoát khỏi mà còn bị đuổi theo nữa.
Rơi vào đường cùng, hắn đành lấy ra một cái mâm tròn màu đỏ từ trong túi trữ vật, liền khống chế mâm tròn bay về phía đàn Vân Điệp.
“Hô”, trên mâm tròn chợt bộc phát hoả diệm rào rạt, lập tức có hơn mười con Vân Điệp bị cháy thành tro tàn. Ngay sau đó một bàn tay do Linh lực biến thành dài đến năm sáu mét vỗ mạnh vào đàn Vân Điệp, đánh chết thêm khoảng mười con nữa. Sau đó mâm tròn và bàn tay khổng lồ vũ động, chớp mắt đã tiêu diệt hết năm mươi con Vân Điệp. Hơn nữa, sau khi hắn làm xong cũng không buông tha mà đuổi theo Nhâm Tiêu Dao.
Nhưng khi Hà Minh đánh chết năm mươi con Vân Điệp cũng coi như đã chọc vào tổ ong vò vẽ, vốn đàn Vân Điệp đã bay xa liền thay đổi phương hướng, giết thẳng về phía hắn.
Sắc mặt của Hà Minh cực kỳ khó coi, tốc độ của đàn Vân Điệp quá nhanh, chắc chắn hắn không bỏ rơi được, chỉ có thể chuẩn bị nghênh chiến trên không mà thôi, về phần Nhâm Tiêu Dao… Hắn lại không lo lắng lắm, dù sao đứa “cháu trai” này cũng không chạy đi đâu được, chỉ cần đề phòng hắn đánh lén là được.
Hai tay hắn nhanh chóng biến hoá, đây là lần đầu tiên Hà Minh thi triển pháp quyết trước mặt Nhâm Tiêu Dao, lúc hắn hoàn thành cũng là lúc Nhâm Tiêu Dao hiểu rõ lực phá hoại cường đại của Đạo Cơ Kỳ.
Một đám mây lửa lớn đột nhiên xuất hiện trong đàn Vân Điệp, ngay lúc đó một âm thanh vỡ vụn như từ trong lòng Nhâm Tiêu Dao vang lên, đám mây lửa nổ tung, mà đàn Vân Điệp bị bao phủ trong đó đã hoá thành tro tàn, sau đó đám mây tán loạn từ không trung rơi xuống. Một kích này của Hà Minh giết hơn ba trăm con Vân Điệp. Tiếp sau đó là mâm tròn và bàn tay khổng lồ thay nhau tung hoành trên không trung, đánh cho đàn Vân Điệp bay ra bốn phía.
“Oanh”, nhưng sau khi đánh chết năm sáu trăm con Vân Điệp, thì cũng có mấy con vọt tới được trước người Hà Minh, một tiếng nổ so với Linh Lực Bạo thì nhỏ hơn nhiều. Chẳng qua liền sau đó là tiếng nổ thứ ba, thứ tư…từng con Vân Điệp còn lại phát động công kích tự bạo.
Một bên Hà Minh phải điều khiển mâm tròn công kích, một bên phải vận chuyển Toàn Phong Thuẫn để phòng ngự, đồng thời luôn luôn đề phòng Nhâm Tiêu Dao đánh lén. Đến lúc con Vân Điệp thứ mười tự bạo cũng là lúc Toàn Phong Thuẫn tan vỡ, một cái Toàn Phong Thuẫn khác được hình thành nhưng trong chớp mắt lại vỡ vụn lần nữa, lúc này Hà Minh mới thấy được sự khủng bố của Vân Điệp. Nhưng mà, tốc độ của đàn Vân Điệp quá nhanh, hắn muốn chạy cũng kịp nữa, chỉ có thể gắng gượng mà thôi.
Cái Toàn Phong Thuẫn thứ ba tan vỡ thì tâm niệm Hà Minh vừa động, một viên đan dược bay vào miệng hắn. Cái Toàn Phong Thuẫn thứ tư bị nghiền nát, cái thứ năm vỡ tan, thứ sáu không còn. Cuối cùng thì đan dược bổ sung Linh lực cũng không theo kịp tốc độc tiêu hao.
Nhìn bốn năm trăm con Vân Điệp ở trước mặt mà tâm tình Hà Minh cũng lạnh lẽo hẳn đi. Hắn điều khiển phi kiếm bay nhanh, Toàn Phong Thuẫn phòng ngự sau lưng, vọt thẳng về phía Nhâm Tiêu Dao.
Nhâm Tiêu Dao liền hiểu rõ ý đồ của hắn, xem ra Hà Minh biết bản thân không thể nào tránh khỏi nhưng trước khi chết cũng phải kéo theo Nhâm Tiêu Dao làm đệm lưng.
Tình huống hiện tại bây giờ biến thành Nhâm Tiêu Dao chạy phía trước, Hà Minh theo sát phía sau đồng thời sau lưng hắn biến ra không ngừng Toàn Phong Thuẫn, tay không ngừng nhét đan dược vào miệng, sau nữa là đàn Vân Điệp đang điên cuồng tự bạo.
“Ngao…” một tiếng thú rống vang vọng, một con Yêu thú đang chặn trước đường đi của Nhâm Tiêu Dao. Chỉ thấy con Yêu thú này thân cao bốn mét, thân thể dài tới tám mét, trong miệng là một hàm răng dài và sắc bén, cái đuôi phủ đầy cương chân như gai ngược dài năm sáu mét, đây đúng là Yêu thú Đạo Cơ Kỳ Tiên Ly.
Toàn thân Tiên Ly đều là bảo bối, da, thịt, máu, cái đuôi, hàm răng không chỗ nào là không có giá từ trăm khối Linh thạch trở lên, nhưng đối mặt với con Yêu thú này, Nhâm Tiêu Dao chẳng có chút tâm tình tham lam nào cả. Bởi vì nó là Yêu thú Đạo Cơ Kỳ, điều này đồng nghĩa với việc hắn đã thâm nhập vào khu vực Yêu thú Đạo Cơ Kỳ rồi.
“Bành!” Nhâm Tiêu Dao đá mạnh vào một gốc cổ thụ, mượn lực này thay đổi phương hướng chạy trốn. “Hô” Nhâm Tiêu Dao chạy trốn không phát ra âm thanh nào, còn Tiên Ly đuổi theo thì khí thế lẫm liệt, tiếng gió gạo thét, lá rụng đầy trời.
Lúc này Nhâm Tiêu Dao cũng không quản gì tới Hà Minh nữa, “thái phổ” có giới thiệu kỹ càng về thực lực, kỹ năng của Tiên Ly, thực lực của nó đối mặt với hai ba đứa như Hà Minh cũng còn dư sức, hơn nữa tốc độ của Yêu thú này rất nhanh.
Thần thức hắn kéo dài về phía sau, thấy Tiên Ly cách mình khoảng năm sáu trượng, hơn nữa tốc độ của nó còn muốn nhanh hơn hắn. Mà Hà Minh đang ở đuổi theo ở phía sau khi thấy được Tiên Ly thì đột ngột dừng lại, định thay đổi phương hướng thì liền bị đàn Vân Điệp vây quanh.
“Oanh, oanh, oanh” tiếng nổ mạnh vang lên liên tục không ngớt xen lẫn tiếng hét thảm của Hà Minh, một Đạo Cơ Kỳ đuổi giết Nhâm Tiêu Dao hơn ngàn dặm cuối cùng đã táng thân trong đàn Vân Điệp đang tự bạo.
Con Tiên Ly cũng sửng sốt một chút, tên tiểu tử phía trước dám xâm nhập lãnh địa của mình vậy mà ở phía sau còn có một gia hoả dám phá hư lãnh địa của mình, nặng nhẹ như thế nào đã quá rõ ràng rồi. Cẩn thận suy nghĩ một chút, Yêu thú Tiên Ly nhìn thoáng qua chỗ đàn Vân Điệp đồng quy vu tận với Hà Minh, rồi tiếp tục quay đầu đuổi theo Nhâm Tiêu Dao.
Nhân lúc Tiên Ly dừng lại trong tích tắc thì Nhâm Tiêu Dao lại thay đổi phương hướng, chạy về phía lối ra. Nếu như không đổi hướng, ai mà biết phía trước còn Yêu thú Đạo Cơ Kỳ nào đang chờ mình nữa hay không.
Nhưng trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như ý muốn, nếu Nhâm Tiêu Dao cứ chạy về trước thì còn tốt một chút, đằng này mới quay đầu được ba bốn mươi dặm thì thần thức đã bắt gặp một con nhện lớn, bắp chân to như bánh xe đang động đậy, vọt về phía hắn. Tuy thần thức của Nhâm Tiêu Dao mạnh hơn tu sĩ cũng giai nhưng dù sao hắn vẫn là tu sĩ Dưỡng Khí Kỳ, nên thần thức của con nhện Đạo Cơ Kỳ Hoa Ban Vương kia đã phát hiện hắn từ sớm rồi.
Toàn thân Hoa Ban Vương đều là bảo bối… Ân, chỉ cần là Yêu thú Đạo Cơ Kỳ thì thân thể con nào không là bảo vật chứ. Tuy rằng toàn thân Hoa Ban Vương là bảo bối nhưng Nhâm Tiêu Dao lại không có năng lực lấy được. Không còn cách nào, lại phải thay đổi phương hướng mà thôi!
“Vèo” một tiếng xé gió sắc bén vang lên, một chùm tơ nhện màu xanh lá đâm thủng một mảng cây lá phía sau hắn. Nhâm Tiêu Dao chỉ có thể tiếp tục chạy trốn mà thôi, may mắn là tốc độ của con nhện Hoa Ban Vương kia chậm hơn hắn rất nhiều. Chẳng qua, Yêu thú Tiên Ly vẫn một mực đuổi theo ở phía sau.