• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tấn Hầu là yêu thú Đạo Cơ Kỳ, phòng ngự bình thường nhưng lại di chuyển rất linh hoạt, thủ đoạn chính là cận thân công kích hoặc có thể điều khiển thực vật để tấn công địch nhân. Nói theo một cách khác thì khi chiến đấu với Tấn Hầu ngươi sẽ không thể ẩn thân ở đâu được cả, biết đâu được một bụi cỏ nhỏ lại đột nhiên đâm rách chân hay một mảnh lá rơi lại có thể cắt đầu ngươi, quả thật rất khó phòng bị. Vậy mà Liễu Mị lại gợi ý cho hắn đi Kỳ Viễn Sơn trộm rượu, việc đó so với đi chết có khác gì nhau đâu.

Nhâm Tiêu Dao dè dặt ngẩn đầu nói: “Mạnh… Mạnh tiên sinh, thật ra chỉ cần người đi dạo một vòng thì mọi việc đều có thể giải quyết đi. Nếu để ta đi… chỉ sợ sau này không có ai làm thức ăn nữa a.”

“Haizz!” Văn Mạnh nghe vậy thì lắc lắc đầu, có chút bắc đắc dĩ mà thở dài, “Tiêu Dao a, ngươi nói rất đúng nhưng mà dù sao rượu đó cũng là do Tấn Hầu ủ đó. Nếu như ta ra mặt lấy đi thì chính là đoạt của người khác rồi, còn nếu ta vụng trộm thì không khác nào đạo tặc, mà ngươi cũng biết rồi, ta là một người rất có lễ nghĩa, mấy việc như vậy ta không thể làm được a. Haizz!”

Nhâm Tiêu Dao nghe Văn Mạnh nói mà thiếu chút nữa đã nghẹn chết. Ngươi trộm không trộm, đạot không đoạt lại xui khiến ta đi trộm, ngươi là yêu thú mà đòi làm người lễ độ, vậy ta là loại người gì chứ hả?

Tuy rằng trong lòng đang phẫn hận nhưng Nhâm Diêu Dao cũng không dám trái ý Văn Mạnh, chỉ đành hăng hái gật đầu mà thôi, chẳng qua hắn có cảm giác hình như Văn Mạnh có chút nghe lời của Liễu Mị. Văn Mạnh nghe Nhâm Tiêu Dao nhận lời thì liền cười ha hả lấy ra hai cái hồ lô rượu da xanh rồi nói: “Đến đây, Tiêu Dao à, ta biết chuyến đi này có chút nguy hiểm nên không thể để ngươi đi tay không được a. Ở đây ta có có hai cái hồ lô rượu, dung tích bên trong cỡ năm trăm mét khối, rất thích hợp để chứa hầu tửu nha, một cái ngươi dùng để chứa rượu, cái còn lại thì ta tặng cho ngươi đấy.”

“Ai, thôi được rồi, nếu Mạnh tiên sinh đã nhờ vả thì ta phải cố gắng hết sức rồi.” Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhanh tay lấy hai cái hồ lô thu vào túi trữ vật. Cái khác thì hắn không biết chứ loại vật phẩm này chắc chắn phải biết, đó chính là Tiên Hồ Lô đó. Đây chính là vật do thiên địa sinh ra, nếu được luyện chế qua sẽ tạo thành một loại Pháp bảo không gian, hơn nữa giá trị còn cao hơn mấy loại Pháp bảo khác rất nhiều. Gom hết thân gia của mình cũng không được một phần mười của nó nữa… tất nhiên là đã tính luôn phần lấy được của Vương Lực rồi đấy.

Gia hoả Hà Minh xui xẻo kia tính ra cũng rất thông minh, hắn nhìn chằm chằm vào túi trữ vật của Vương Lực chứa thu nhập tám chín phần mười của Tuý Tiên Lâu trong mấy tháng trời, tới lúc Nhâm Tiêu Dao có thời gian xem lại cũng bị giật mình không thôi.

Trong túi trữ vật của Vương Lực có một kiện Pháp khí, một kiện Pháp bào, mấy bộ quần áo bình thường, mười vò rượu và hơn tám vạn Linh thạch.

Còn túi trữ vật của hai người kia, tuy rằng có không ít Linh thạch, tất cả cũng được sáu trăm khối nhưng so với túi trữ vật của Vương Lực thì kém quá xa rồi.

Văn Mạnh nghe Nhâm Tiêu Dao đồng ý đi Kỳ Viễn Sơn thì khẽ cười, tâm niệm vừa động, một loạt hình ảnh của sơn cốc trong Kỳ Viễn Sơn lập tức hiện ra trong đầu Nhâm Tiêu Dao, đồng thời pháp quyết sử dụng hồ lô rượu cũng truyền tới.

Khi Nhâm Tiêu Dao thấy được bản đồ thì liền trầm ngâm, cẩn thận suy nghĩ nửa canh giờ, trong lòng có chút đắng chát cười khổ, cất bước chạy về phía Kỳ Viễn Sơn.

Nhìn thân ảnh Nhâm Tiêu Dao hối hả chạy đi, Liễu Mi với Văn Mạnh khẽ cười nhìn nhau, chẳng qua cơ mặt của Văn Mạnh cũng giật giật mấy cái, xem ra cho đi một cái hồ lô cũng làm hắn mất chút huyết.

“Không cần phải đau đớn như vậy đi, nếu mà không được thì ngươi có thể dẫn hắn đến chỗ có Tiên Hồ Lô, biết đâu hắn có biện pháp gieo trồng thì sao.” Liễu Mị ngẩng đầu nhìn mây trôi trên trời, ánh mắt nàng có chút giảo hoạt cùng với một ít kỳ vọng, sau khi nói xong nàng xoay người đi về phía nhà gỗ.

Văn Mạnh lại thở dài một cái rồi khẽ lắc đầu cũng không nói thêm gì nữa.

Phải đối mặt với năm sáu mươi con Tấn Hầu, rồi còn phải trộm rượu trong sơn động, việc này đối với tu sĩ Kim Đan kỳ còn thấy khó nữa, huống chi Nhâm Tiêu Dao chỉ là một tên thái điểu Dưỡng Khí Kỳ thì độ khó tăng lên đến độ không tưởng đi.


Nếu hắn đi một mình vào Kỳ Viễn Sơn thì đúng là rất ngu ngốc! Cho nên Nhâm Tiêu Dao nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn cách mượn ngoại lực mà thôi, ví dụ như mượn lực của Thiết Tí Viên, địa bàn của hai loài Yêu thú này cách nhau không xa, hắn không tin giữa chúng không có chút mâu thuẫn nào.

Chỉ cần không gặp phải loại Yêu thú biến thái như Phong Văn Báo thì nếu hắn sử dụng toàn lực để chạy trốn thì vẫn nắm chắc được một chút. Nhâm Tiêu Dao lại đi vào lãnh địa của Thiết Tí Vương, hắn đứng ở xa cửa động và bắn ra một cái Chuỳ Linh Lực vào bên trong. Với khoảng cách xa như vậy thì công kích này chẳng có tí sát thương nào nhưng ít ra có thể thu hút sự chú ý của bọn Yêu thú kia.

“Phanh!” Quả nhiên một tảng đá lớn bay đến đáp trả lại hành động của hắn… à mà lời này không đúng, phải là một đống đá lớn bay đến mới đúng.

Hắn mạo hiểm chạy trong cơn mưa đá mà dẫn dụ ba mươi mấy con Thiết Tí Viên chạy về phía Kỳ Viễn Sơn, thỉnh thoảng hắn còn quay lại bắn ra một cái Chuỳ Linh Lực để chọc giận đàn Yêu thú, bên cạnh đó còn phải chú ý tốc độ, không thể bỏ xa chúng được.

Kỳ Viễn Sơn là một toà núi nhỏ hình vòng cung, chỉ có một cửa vào mà thôi, chẳng qua đối với ngươi tu đạo hay Yêu thú thì có cửa hay không cũng chẳng khác nhau gì mấy.

Vừa mới tiến vào cốc khẩu thì ngay lập tức có mấy con Tấn Hầu đã phát hiện Nhâm Tiêu Dao cùng với bọn Thiết Tí Viên ở phía sau. Đối mặt với sự xâm lấn ồ ạt này thì bọn Tấn Hầu liền kêu lên mấy tiếng chói tai. Ngay lập tức bốn phía quanh khu rừng xuất hiện rất nhiều Tấn Hầu Yêu thú.

Đột nhiên, một cành từ cây đại thụ từ trên không vung xuống, Nhâm Tiêu Dao liền nhảy sang một bên rồi chạy về phía sơn động, mà đàn Thiết Tí Viên ở phía sau lại bị cành cây đánh trúng một phát thật mạnh.

Đàn Thiết Tí Viên cực kì phẫn nộ, chúng gào to một tiếng, bốn cánh tay cầm bốn khối đá lớn, gào thét nện tới đàn Tấn Hầu. Cứ như vậy, đại chiến bắt đầu!

Tấn Hầu vô cùng linh hoạt còn Thiết Tí Viên lại to khoẻ tráng kiện; một ngón tay vung lên thì thực vật xung quanh cuốn tới mà tấn công còn một bên thì mấy cánh tay cứ luân phiên đâm mạnh tới, thỉnh thoảng còn huyễn hoá ra một khối đá lớn nện loạn xạ.

Nhâm Tiêu Dao nhìn hai bên đánh nhau kịch liệt mà thở phào, hắn chạy ở rìa chiến trường, thừa dịp bọn Tấn Hầu không chút ý liền dễ dàng lẻn vào trong sơn động.

Theo tin tức của Văn Mạnh thì sơn động này chếch xuống dưới hơn nghìn mét nên hắn không dám chần chừ, liền nhanh chóng chạy xuống. Nếu mất quá nhiều thời gian, lỡ như bọn Thiết Tí Viên kia bại lui thì bản thân hắn không còn đường ra nữa rồi.

Càng đi sâu xuống thì nồng độ Linh khí càng tăng mạnh. Nếu như lấy thế tục làm cơ sở để tính toán thì nồng độ Linh khí ở Hàng Yêu trấn gấp ba lần nơi thế tục, Tử Y phường thị sẽ gấp tới năm lần còn Phân Phương Hồ sẽ gấp tục giới tới bốn mươi lăm lần, mà nồng độ Linh khí ở nơi này gần như gấp ba Phân Phương Hồ.

“Xèo… xèo, R-Í-T…T… T” Lúc Nhâm Tiêu Dao đến gần đáy sơn động thì sâu trong đó truyền ra một tiếng gào chói tai đầy tức giận. Tiếng gào này truyền thẳng vào đầu hắn, hơn nữa còn kèm theo một ý niệm cảnh cáo cùng tức giận.

Nội tâm Nhâm Tiêu Dao liền trầm xuống, “Đây chính là Hầu Vương, Hầu Vương Đạo Cơ Hậu Kỳ!” Lúc Yêu thú đạt tới Đạo Cơ Kỳ cũng không có thần thức giống như nhân loại, chúng chỉ có cảm giác cường đại với xung quanh mà thôi. Nhưng nếu khi chúng bước vào Kim Đan Kỳ thì có thể nói tiếng người, hơn nữa còn có thần thức như Nhân loại. Con Hầu Vương ở đáy động kia tuy lúc này chưa thể nói được tiếng người nhưng đã hình thành một chút thần thức rồi, xem ra khoảng cách nó bước vào Kim Đan kỳ không còn xa nữa. 

Nhâm Tiêu Dao vẫn phóng tới không ngừng, còn một bên đầu óc vẫn đang cấp tốc suy nghĩ. Đánh thì chắc chắn không lại con Hầu Vương này. Không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể dục tuyệt chiêu mà thôi. Chân hắn vẫn bước liên tục vềt phía trước rồi dùng thần thức truyền đạt ý niệm của mình: “Mẹ ngươi họ là gì?”

Hầu Vương sửng sốt một lát, “Mẹ của ta họ gì ư? Rốt cuộc thì họ của mẹ ta là gì?” Nếu người khác hỏi ngươi một vấn đề gì đó, chỉ cần ngươi có linh trí thì phải suy nghĩ câu trả lời, mà hiển nhiên Hầu Vương này có một chút linh trí rồi nên nó đang tự trả lời câu hỏi rất có “chiều sâu” như thế này.

Nhân dịp Hầu Vương đang sửng sốt thì rút cuộc Nhâm Tiêu Dao cũng đến được đáy sơn động, chỉ thấy đây là một sơn động đá vôi cao rộng hơn trăm mét. Ở đáy hang có một cái hồ rượu rất lớn. Không thể thấy dưới đáy của nó có gì, thậm chí thần thức còn không thẩm thấu qua hồ rượu đó được, chẳng qua hồ rượu cho người ta cảm giác một bên cực kì nóng, một bên lại lạnh như băng vậy. Mà ở trên đỉnh sơn động có mười mũi thạch nhũ đang nhỏ từng giọt chất lỏng tràn đầy Linh lực, bên cạnh hồ rượu có một con hầu tử cường tráng, vạm vỡ, trong tay nó còn nắm một trái cây đỏ như lửa.

Nhâm Tiêu Dao không kịp suy nghĩ gì, tay trái hắn nắm một cái hồ lô, tay phải khẽ vẫy, lập tức khoảng ba mét khối rượu bị hút vào trong hồ lô. Lúc này đây, hắn còn cách hồ rượu kia khoảng bốn năm mươi mét, hầu tửu vẫn còn chưa bị hồ lô hút thêm thì cuối cùng Hầu Vương cũng kịp phản ứng. Tuy rằng đáy động không có chút thực vật nào nhưng tu vi của Hầu Vương đã là Đạo Cơ hậu kỳ nên ngay lập tức có một bụi gai sắc nhọn phủ đầy lối đi và che kín cửa ra, hơn nữa gai nhọn kia còn toả ra ánh sáng lạnh lẽo, vung vẩy, uốn éo không ngừng, hoàn toàn triệt đi đường lui của Nhâm Tiêu Dao.

Hắn thu hồ lô vào trong túi trữ vật, tay phải thuận thế khẽ động bắn ra năm mũi Chuỳ Linh lực oanh tạc phía lối đi đang bị bụi gai phủ kín, đồng thời tay trái thi triển hai đạo Chuỳ Linh lực bắn về phía Hầu Vương và phóng nhanh về phía bụi gai.

“Oanh”, năm đạo Chuỳ Linh lực bắn về phía bụi gai, trong một đạo Chuỳ Linh lực bị hắn kích nổ, lúc này Nhâm Tiêu Dao không dám lưu lại bất cứ thứ gì, nếu lần này sống sót thì số mệnh của hắn quá tốt rồi, không ai có thể nghĩ rằng con Hầu Vương này đang chưng cất rượu. Thậm chí Nhâm Tiêu Dao còn không kịp suy nghĩ về bản thân mình, có phải đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì không mà vận khí quá đen đi!

Bụi gai bị oanh tạc một cái lỗ nhỏ, chẳng qua cái lỗ này đang từ khép lại, với tốc độ khôi phục của nó thì Nhâm Tiêu Dao không thể xông ra kịp, mà ngay lúc này một bụi gai chợt sinh ra quấn quanh cổ chân hắn.

Hắn dùng hết sức thi triển Tiêu Dao Bộ, tránh nhanh bụi gai dưới chân, một cái Toàn Phong Thuẫn chợt xuất hiện chắn trước mặt hắn, cứ như vậy Nhâm Tiêu Dao xông mạnh vào bụi gai. Hắn tin rằng với Toàn Phong Thuẫn cùng Thiên Lam pháp bào thì có thể ngạnh kháng vài lần tấn công của bụi gai.

“Bành” bụi gai sắc bén đâm mạnh làm Toàn Phong Thuẫn vỡ nát, Bạo Phong Trận trên Thiên Lam pháp bào tự khởi động, chặn lại mấy lần công kích của bụi gai, chẳng qua độ cứng rắn của bụi gai vượt qua dự liệu của hắn. Chẳng những hắn không thể xuyên qua bụi gai mà thân thể còn bị hất bay ngược lại, lúc này dưới chân hắn là một mảng bụi gai, chờ phía sau lưng là Hầu Vương đang đỏ mắt nhìn hắn. Lúc này, Nhâm Tiêu Dao đang lâm vào tuyệt cảnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK