Chung Quỳ không có há mồm, chỉ là dùng ý niệm truyền đạt cho Túc Thanh. Hắn nhìn ra được người trước mắt không đơn giản, đoán chừng có thể nghe. Quả nhiên, Túc thanh thân hình ngẩn ra, nhìn về Chung Quỳ tròng mắt thay đổi có chút thâm trầm.
“Các ngươi? Cũng là quỷ sai?”
Túc Thanh cũng không há mồm, giống nhau dùng ý niệm nhắn nhủ. Chung Quỳ nghe hai chữ quỷ sai không khỏi nhăn mày lại. Càng thêm chắc chắc Tiểu Vũ mất tích cùng người trước mắt này có liên quan. Chung Quỳ lên tiếng hỏi:
“Nàng ở đâu?”
Túc Thanh hừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Nàng quá mức hồ nháo, ta chỉ là hơi dùng chút biện pháp nhốt nàng ở tại một chỗ nghỉ ngơi thật tốt mà thôi.”
Chung Quỳ ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn về phía Túc Thanh. Vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa những lời hắn vừa nói. Dùng chút biện pháp nhốt nàng sao? Trong lòng có chút suy nghĩ, ngay cả Lưu Quang lão đại đều không dám…đối đãi như vậy với nha đầu kia, người này cũng thật to gan nha. Chỉ là, nha đầu kia nên nhân cơ hội chịu quản giáo rồi! Khụ khụ! Chung Quỳ thoáng thở bình thường, nội tâm kích động, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Lưu Quang lão Đại từng giao phó, phải bảo vệ an toàn của nàng. Hôm nay ngay cả người cũng không thấy, sau đó nói cho lão Đại biết, khẳng định sẽ mắng mình gần chết.
“Tiểu Vũ là người của Địa phủ chúng ta, bất kể nàng phạm vào chuyện gì, cũng không tới phiên một mình ngươi giáo huấn, nhanh đem nàng giao ra đây.”
Túc Thanh khinh thường, hiển nhiên không đem lời nói của Chung Quỳ nghe vào trong tai.
“Thả người, cũng không tới phiên ngươi nói là được. Có bản lãnh chính mình tự đi tìm. Nếu như có thể tìm được, người ngươi liền tùy tiện mang đi.”
Một câu nói này của Túc Thanh, mang theo khiêu khích.Chung Quỳ liền thay đổi sắc mặt. Tiểu Bạch Tiểu Hắc nhất thời cảm thấy bầu không khí là không đúng, rối rít nhìn về Chung Quỳ, nghi ngờ nói: “Chung lão đại, như thế nào?”
Chung Quỳ trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện làm khó dễ. Đang lúc hai người đối nghịch thì chợt cảm giác sống lưng chợt lạnh, Chung Quỳ cùng Tiểu Bạch Tiểu Hắc nhất thời cứng ngắc tại chỗ. Túc Thanh cũng cảm thấy có chút không thích hợp, thình lình có một khí thế trấn áp linh lực của hắn. Để cho hắn đột nhiên cảm thấy cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Vang lên trong đầu một thanh âm nam tử. Mang theo vài phần lười biếng, lại ngoài ý muốn khiến người nhớ.
“A? Trò chơi này cũng không hay nha, ngươi đem người giấu đi, chúng ta đi tìm người. Tìm được, người liền để cho chúng ta mang đi. Kia lại không biết là ai cho ngươi quyền lợi, lại dám tự mình nhốt quỷ sai Địa phủ?”
Chỗ cửa lại truyền đến một loạt âm thanh sửng sốt. ”A! ! Lại có thêm một công tử này? Trời ơi, đêm nay làm sao vậy, thế nào mà có nhiều công tử tuấn tú như vậy!”
Ba người Chung Quỳ cứng ngắc tại chỗ, không dám quay đầu. Nhưng Túc Thanh mang theo vài phần tò mò, tay hơi nắm chặt từ cửa trước nhìn sang. Sau khi nhìn thấy người tới, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Các huynh đệ ở Nhạc gia, bao gồm bản nhân hắn. Đều được cho là nam tử diện mạo thượng đẳng. Có dáng vẻ đặc điểm, không tầm thường. Ở trong mắt Túc Thanh, trong tất cả huynh đệ, Tam ca Hồng Lệ có gương mặt đẹp nhất, nam sinh nữ tướng(=nam có hình dáng nữ), chính là dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Xét tới yêu nghiệt, là nhớ đến thất đệ Thương Tử, cặp mắt hoa đào dài nhỏ kia, hết sức câu hồn.
Túc Thanh cho rằng trên đời này, sợ là so với dung mạo hai người này không ai có thể hơn. Nhưng giờ phút này nhìn thấy nam tử trước mắt, cũng khiến hắn nhớ tới một câu: nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Lưu Quang một thân trường bào màu tím, tôn lên dáng người thon dài hoàn mỹ của hắn. Chậm rãi đi lên phía trước, Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường như là sau lưng có mắt, có chút ăn ý đều thối lui hai bên, cúi đầu không dám nâng lên, bọn họ thế nào cũng không lường trước được, Lưu Quang biến thành hình người, tự mình đi vào nhân giới.
Nhìn thấy hành động của ba người Chung Quỳ, Túc Thanh nhất thời hiểu được nam tử này cùng ba người kia là một bọn. Hơn nữa, thân phận của hắn còn cao hơn.
Lúc này, mấy người bọn họ trở thành tiêu điểm của Nhạc phường, tất cả mọi người đem tầm mắt dính ở trên người bọn họ. Túc Thanh không muốn làm lớn chuyện, dùng ý niệm nói: “Các vị có việc, chúng ta đi hậu viện bàn bạc, các ngươi thấy thế nào?”
Lưu Quang chỉ cười không nói, đứng tại chỗ như cũ.
Lúc này, ngọn đèn chuyển tối. Mọi người lấy lại tinh thần, đều hướng trung tâm vũ đài nhìn lại. Thì ra, là Hồng Lệ sắp xuât hiện, đầu tiên là một tấm lụa đỏ từ giữa không trung bay xuống, ánh sáng cùng gió nhẹ từ nóc nhà từ từ đưa đến. Tấm lụa đỏ tung bay, một nam tử chân bước trên lụa đỏ mà xuống, đôi mắt đỏ yêu mỵ nhìn quanh bốn phía, ánh mắt lưu chuyển, sinh ra vẻ kiều mỵ. Rõ ràng là thân nam nhi, so với nữ nhi còn quyến rũ hơn ba phần.
Ánh mắt mọi người nhất thời bị người trên vũ đài hấp dẫn, thanh âm sửng sốt không dứt bên tai.
Âm nhạc vang lên, Hồng Lệ cười xinh đẹp, bắt đầu theo tiếng đàn khởi vũ.(=múa, để thế cho hay ^^)
Lưu Quang ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Hồng Lệ, hơi hơi câu môi cười yếu ớt. Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường trong lòng sợ hãi, xong rồi xong rồi, lão Đại sẽ không có yên lòng như vậy, trước mặt nhiều người như vậy mà phát hỏa đi?
“Ngươi đã muốn chơi trò chơi, ta liền cùng ngươi chơi đùa.”
Lưu Quang không dùng ý niệm, trực tiếp mở miệng nói ra câu này. Không biết sao, Túc Thanh lúc này có một loại cảm giác không tốt.
Trong phút chốc, Nhạc phường đột nhiên một mảnh tối đen. Mọi người vừa kinh ngạc không thôi, lúc sau ngọn đèn mãnh liệt khôi phục nguyên dạng. Mọi người ở Nhạc phường hai mặt nhìn nhau, biểu tình nghi hoặc, không rõ đã xảy ra chuyện gì. A! Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, cũng không biết là ai phát ra. Chỉ nghe có người kinh hãi nói: “Không thấy Hồng Lệ công tử!”
Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu la hét ầm ĩ đứng lên.
Túc Thanh đột nhiên quay đầu nhìn phía Lưu Quang, mày rậm khóa chặt. Lúc này chất vấn ra tiếng.
“Ngươi đem Tam ca đi đâu? Ngươi rốt cuộc là ai? Muốn như thế nào?”
Lưu Quang vô vị nhún vai, lạnh nhạt nói: “Không phải chính ngươi mới vừa nói, có bản lĩnh chính mình đi tìm a. Tìm được rồi, người liền tùy ngươi mang đi.”
Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường khiếp sợ hơi hơi ngẩng đầu, hiển nhiên không nghĩ tới lời nói vô lại như vậy cũng có từ miệng Lưu Quang nói ra.
Nam tử áo xanh trước mắt này, cho dù có vài phần đạo hạnh, nhưng hắn dù sao cũng là con người, dù thế nào cũng không thể mảy may thương tổn Tiểu Vũ, bọn họ chỉ cần tiêu phí chút thời gian, cũng có thể tìm được nha đầu Tiểu Vũ kia.
Hơn nữa, Lưu Quang đường đường là kẻ đứng đầu Địa phủ quản lí việc sống chết trên đời. Mười tám tầng trong Địa ngục giam giữ yêu ma quỷ quái, là nhân vật lợi hại kiêu ngạo ương ngạnh trong tam giới, nhưng ở trước mặt hắn(=Túc Thanh), làm như bị khống chế.
Tuy rằng là cùng một câu, đều nói là có bản lĩnh thì đi tìm. Nhưng Lưu Quang giấu kín một người, người bình thường có thể tìm được sao? Hắn hoàn toàn có thể tùy ý chế tạo một không gian, sau đó đem người quăng vào, xem xét mười ngày tám ngày. Chỉ bằng con người bình thường như Túc Thanh, xác định chắc chắn là tìm không thấy .