“Cậu, hôm nay con kết hôn, cậu có thể đưa quà tặng gì cho con?”
Thiên đế nháy mắt mấy cái, thành thực lắc đầu. Hắn vừa nghe Chung Quỳ báo cáo Lưu Quang muốn kết hôn, liền dẫn Vương Mẫu chạy tới. Hoàn toàn quên quà tặng.
Trong mắt Lưu Quang thoáng qua ánh sáng tính toán, trước mặt Thiên đế khéo léo giả vờ.
“Cậu như vậy là không được, cậu đường đường là Thiên đế, cháu ngoại duy nhất kết hôn cũng không đưa chút quà tặng bày tỏ, chuyện này truyền đi, sẽ khiến người người tức giận, đúng không?”
Người nào đó cho là Lưu Quang muốn kiếm chuyện với hắn, liền phóng khoáng nói: “Không phải là quà tặng sao, nói đi, con muốn cái gì cậu đều có thể cho con!”
Lưu Quang nhìn bộ dáng Thiên đế dương dương đắc ý, hẳn là cho rằng hắn sẽ muốn các loại Kỳ Trân Dị Bảo. Mặc dù bình thường đối với ông cậu Thiên đế này rất không tôn kính, nhưng nhổ râu ở trước mặt mọi người, thật không phải là chuyện giỡn. Nhưng bất đắc dĩ, cô dâu Tiểu Vũ không thấy râu thì không chịu mở miệng thỏa hiệp, cho nên cậu thân ái à, cậu chịu ủy khuất thành toàn cho con đi.
“Nhìn kìa, có gì đó!”
Lưu Quang học được một số chiêu vô lại, chợt vươn tay hướng bên phải chỉ lên. Mọi người nhất thời theo dấu tay cùng nhau nhìn lại.
Bởi vì từ trước đến giờ Lưu Quang rất nghiêm túc, chưa bao giờ lừa gạt người. Hơn nữa căn cứ tính tình ngang ngược càn rỡ, cũng không dễ dàng nói giỡn. Cho nên lúc này vừa nói “có gì đó”, tự nhiên lừa gạt mọi người như rơi vào trong sương mù, không một chút hoài nghi. Mà đúng lúc này, Lưu Quang ra tay nhanh như chớp, vào lúc Thiên đế hoàn toàn hết sức mê man, nhanh chóng bứt một chùm râu của hắn. Động tác như nước chảy, không chút nào chần chừ.
Đại khái là do thủ pháp quá tốt, cho đến khi Thiên đế bởi vì không có nhìn thấy cái gì “có gì đó” mà quay về thì chỉ cảm thấy chỗ dưới cằm một hồi ngứa ngáy, sau đó tiện tay sờ sờ, không phát hiện bất kỳ điểm bất thường nào.
Lúc này Lưu Quang đã trở lại bên cạnh Tiểu Vũ, rất là đắc ý quơ quơ “Sính lễ” trong tay. Chọc người nào đó một hồi không nói gì.
Thì ra lão Đại cũng có mặt đó nha?
. . . . . . .
Một chút nhạc đệm vừa qua, Tiểu Thôi nhìn thấy mọi người còn vướn trong sự kiện ” có gì đó ” trong miệng Lưu Quang, không khỏi lớn tiếng ho khan một cái, sau đó gọi về sự chú ý của mọi người, mới tiếp chủ trì hôn lễ.
Đem hai tờ tờ giấy chia ra đưa cho Lưu Quang cùng Tiểu Vũ, nhỏ giọng nói: “Dựa theo phía trên này học một lần là được rồi. Lão Đại, ngươi trước.”
Lưu Quang không rõ chân tướng, nhưng phối hợp nhận lấy tờ giấy, bắt đầu đọc chậm:
Ta, Lưu Quang, trịnh trọng thề, lấy danh nghĩa Thiên đế tiếp nhận Tiểu Vũ trở thành thê tử của ta, kể từ hôm nay, bất luận họa phúc, giàu nghèo thế nào, bệnh tật hay khỏe mạnh, cũng yêu nàng, tôn kính nàng, quý trọng nàng, đến chết cũng không đổi.
Lưu Quang đọc xong, thâm tình nhìn về phía Tiểu Vũ. Mà Tiểu Vũ vẫn vì chuyện râu kia mà có chút rối rắm. Vốn nghĩ nghịch ngợm lão Đại một phen, không nghĩ tới hắn ra chiêu ” có gì đó ” để lừa dối, thật là không cam lòng.
Thôi Mục Sư thấy một vị cô dâu tương đối không phối hợp vẫn còn ngây ngô, không khỏi khe khẽ đẩy đẩy nàng. Cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: “Bà cô Tiểu Vũ à, hôm nay là ngươi kết hôn! Cảm phiền phối hợp một chút có được hay không? Người không biết còn tưởng rằng ngươi cố ý tới phá hoại hôn lễ này đấy!”
Tiểu Vũ bị đẩy như vậy, hoàn hồn một cái. Aizz, mặc dù có chút không cam, nhưng lão Đại là nam nhân tốt như vậy, quả thật không nên bỏ qua. Thôi thôi.
Ta, Tiểu Vũ, trịnh trọng thề, lấy danh nghĩa Thiên đế tiếp nhận Lưu Quang trở thành trượng phu của ta, kể từ hôm nay, bất luận họa phúc, giàu nghèo thế nào, bệnh tật hay khỏe mạnh, cũng yêu chàng, tôn kính chàng, quý trọng chàng, đến chết cũng không đổi.
Lần này Tiểu Vũ vừa nói xong tuyên ngôn, con ngươi của chú rể ở đối diện nhất thời lóe sáng.
Thôi Mục Sư rèn sắt khi còn nóng, vì không muốn có chuyện xảy ra. Vội vàng kéo tay phải chú rể cùng cô dâu, mở miệng nói: “Ta tuyên bố các ngươi là vợ chồng do thần linh phối hợp, bất luận kẻ nào cũng không thể đem các ngươi tách ra.”
Lưu Quang cùng Tiểu Vũ bèn nhìn nhau cười, thôi Mục Sư cũng cao hứng nói tiếp: “Dùng một cái hôn xác định lời thề của các ngươi đi.”
Chúng tiểu quỷ nghe vậy, toàn bộ từ trên chỗ ngồi bật lên. Cũng không quản Thiên đế Vương Mẫu, Ma Tôn ở chỗ này, rối rít ồn ào kêu lên.
“Hôn một cái! Hôn một cái!”
Lúc này cô dâu rốt cuộc có phản ứng e lệ, khẽ đỏ mặt, cúi đầu, ánh mắt lơ đãng bất định.
Lưu Quang cũng không ngăn cản tiểu quỷ hồ nháo, ngược lại hào phóng vươn tay nâng cằm Tiểu Vũ lên, cúi người hướng cánh môi đỏ tươi của nàng ấn xuống một nụ hôn.
Kết quả là, đang lúc mọi người huýt sáo, cười vui. Thôi Mục Sư cao giọng rống một tiếng “Đưa vào động phòng!” Một hôn lễ kiểu phương Tây lợi dụng phương pháp kiểu Trung Quốc đưa tới cái kết hoàn mỹ.
. . . . . .
Lưu Quang cùng Tiểu Vũ vừa về tới gian phòng, Tiểu Vũ liền đóng cửa, còn bảo Lưu Quang tạo kết giới.
Mặc dù Lưu Quang không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Cơ hồ kết giới vừa mở, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa bang bang. Chúng tiểu quỷ lúc này hoàn toàn mất hết tôn ti trật tự, la hét muốn náo động phòng.
“Đừng cho bọn hắn vào!” Tiểu Vũ hướng Lưu Quang ném ra những lời này, liền chạy đến phòng vệ sinh.
Lưu Quang ngồi trên ghế sofa sờ lên cằm có chút suy nghĩ. Hôm nay là ngày vui, mặc dù không hi vọng người khác quấy rầy đêm động phòng hoa chúc của hắn, nhưng Địa phủ khó có được náo nhiệt như vậy, mọi người làm ồn ào cũng không quá đáng chứ?
Vừa nghĩ nên nói với Tiểu Vũ một chút, muốn cho mọi người đi vào náo nhiệt một chút. Vừa đứng lên, chỉ thấy Tiểu Vũ từ trong phòng vệ sinh đi ra. Trên người áo cưới màu trắng đã rút đi, đổi thành trang phục nhẹ nhàng.
“Nàng? . . . . . .”
Lưu Quang chỉ chỉ trang phục trên người Tiểu Vũ, hoàn toàn mờ mịt. Thay quần áo hắn có thể hiểu, nhưng một thân y phục nhẹ nhàng như vậy, hắn đã không thể hiểu cho lắm rồi.
“Nàng cái gì mà nàng? Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Nhanh một chút nghĩ làm thế nào xông ra đi!”
Tiểu Vũ sửa lại y phục trên người một chút, đi tới bên cạnh Lưu Quang vỗ vỗ đầu của hắn.
“Xông? Xông ra?”
Những lời này khiến Lưu Quang càng thêm mê hoặc. Bây giờ là cái tình huống gì? Không phải đêm động phòng hoa chúc sao? Sao tiểu thê tử của hắn một bộ dạng muốn chạy trốn vậy?
Tiểu Vũ nháy mắt mấy cái, thấy vẻ mặt Lưu Quang khốn hoặc, dứt khoát giải thích rõ.
“Lúc trước không phải đã nói, sau khi chúng ta kết hôn liền nghỉ phép bỏ trốn sao? Thiếp muốn đi, nếu ông cậu Thiên đế kia lấy chúng ta làm thú vui, vậy nhất định sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi. Cho nên không bằng hiện tại liền chạy ra! Lúc chúng ta ở bên ngoài chơi, ông ấy cũng không thể làm gì.”
Lưu Quang tỉnh ngộ, thì ra là tiểu thê tử của hắn quả nhiên muốn chạy trốn. Nhưng mà. . . . . .
“Muốn chạy ngày mai cũng có thể chạy. Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta mà!”
Muốn hắn buông tha cơ hội Quang Minh Chính Đại đồng sàng cùng tiểu thê tử, một chút hắn cũng không vui!
Mắt Tiểu Vũ trợn trắng, “Đêm động phòng hoa chúc gì chứ? Không phải đã sớm động phòng rồi sao. Hiện tại chúng ta chạy ra, về sau còn nhiều đêm mà động phòng, chàng nhịn một chút đi! Lão công tốt của thiếp ~”
. . . . . . Lão ~ công ~ tốt?
Nếu nói một giây trước lòng Lưu Quang còn tràn đầy không muốn, nhưng mà một câu lão công tốt của Tiểu Vũ giờ phút này, liền hoàn toàn làm tê dại tất cả thần kinh hắn.
“Được, được! Chúng ta đi! Lập tức đi! Đi xa, không để cho bất luận kẻ nào tìm được, ta cùng lão bà, hai người thoải mái chung đụng!”
Dứt lời, Lưu Quang ôm chầm hông của Tiểu Vũ, thân hình lóe lên liền biến mất không thấy. Tiểu Vũ núp ở trong ngực hắn cười như tên trộm.
Nhìn xem! Lão công nhà nàng thật tốt. Lại dễ dụ, dễ gạt. Thật là một lang quân như ý.