Đi vào thang máy, Tiểu Vũ liền bắt đầu luyến thoắng kể cho Mị Nguyệt chuyện mấy ngày này hôm nay, tướng công nàng kia đến Địa phủ quấy rối không ít lần, nói thế nào cũng đều không để ý, thế nào cũng phải tìm được người đã mất tích. Chỉ là kết cục thường cũng rất bi kịch, hắn tới bao nhiêu lần thì đều bị lão Đại ném đi bấy nhiêu lần. Thường hào hứng đến Địa phủ, tất cả đều bị vô tình đuổi ra ngoài.
Nói đến chỗ này, Tiểu Vũ liền xác định. Nếu Địa phủ là một thắng cảnh du lịch, Bích Hiên nhất định là hội viên Vip đầu tiên.
Tiểu Vũ vô ý nói, Mị Nguyệt ở một bên nghe mà kinh hãi. Hỏi vội.”Vậy chàng không sao chứ?”
Tiểu vũ có chút không xác định lắc đầu một cái, “Cái này, ta thật đúng là không rõ ràng lắm.”
Mặc dù Bích Hiên bị lão Đại ném trở về, nhưng lúc Lưu Quang nói Mị Nguyệt bị giam tại Địa ngục thì Bích Hiên lập tức thay đổi nét mặt, rõ ràng lộ ra chút ý tứ không muốn sống. Cho nên nàng mới vội vã muốn đem người cứu ra để cho bọn họ gặp mặt.
Dễ cầu vật vô giá, khó được một tình lang. Thật không hi vọng kẻ si tình này không gặp phải chuyện gì không hay.
. . . . . . .
Nguyệt quốc, Nguyệt Tố thành.
Nhìn trước cảnh tượng trước mắt, Tiểu Vũ có chút giật mình, cảm thấy có loại cảm giác đã từng quen biết. Nhưng hết lần này đến lần khác lại nghĩ không ra.
Vừa bắt đầu, còn là Mị Nguyệt dẫn nàng đi. Sau đó, Tiểu Vũ lại đi về phía trước, vô cùng quen thuộc mà đi, sau đó đứng lại ở tại cửa ra vào.
Lạc Phường?
Tiểu Vũ vò đầu bứt tai một phen, không hiểu mình vì sao đối với biển hiệu này lại quen tai như thế. Mị Nguyệt đi theo phía sau nàng, mặt kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Vũ.
”Ngươi? Làm sao biết chúng ta ở nơi này?”
Mỗ Vũ ha ha cười mỉa hai tiếng, vò vò đầu nói: “Ta là quỷ sai nha, biết nhiều một chút cũng là bình thường. Giống như Mạnh bà bà có thể hiểu ngôn ngữ nhiều nước vậy!”
Mị Nguyệt gật đầu, cũng không muốn hỏi nhiều. Lo lắng tiến lên vài bước, muốn trực tiếp xuyên cửa mà vào.
Bước chân mới nâng lên, liền nghe Tiểu Vũ hô to một tiếng.”Đừng! Đừng đụng vào cửa kia!”
Lời này mới vừa hô ra miệng, ngay cả Tiểu Vũ cũng cảm thấy có chút kì lạ khó hiểu. Mới vừa rồi thấy Mị Nguyệt có động tác muốn xuyên qua cửa, những lời này cơ hồ là theo bản năng liền bật thốt lên.
Mị Nguyệt không hiểu, xoay người hỏi: “Sao vậy? Cửa này có vấn đề gì sao?”
Tiểu Vũ vò tóc, không hiểu mình tại sao lại hô lên như vậy. Chính là trong trí nhớ tựa hồ đối với cánh cửa này có chút ấn tượng không được động vào. Lúng túng cười khúc khích hai tiếng, lắc đầu lắp bắp nói: “Không có, không có gì. Chúng ta vào đi thôi.”
Mị Nguyệt gật đầu, xoay người bắt đầu tiến vào bên trong. Tiểu Vũ có chút do dự cũng cùng đi theo vào.
Sau khi đi vào, Tiểu Vũ còn cố ý quay đầu lại nhìn xung quanh. Trong lòng thầm than. Kỳ quái! ? Sao lại không có?
Nhìn cảnh tượng bên trong nhà, lại một loạt cảm giác quen thuộc truyền đến. Tiểu Vũ kinh hãi, trước đây mình nhất định đã tới nơi này! Cẩn thận suy tư, có mấy bóng dáng mơ hồ xuất hiện. Áo đen, áo trắng, áo xanh, áo tím.
Đầu có chút căng đau, Tiểu Vũ lắc đầu một cái, không liều mạng nhớ lại. Đuổi theo sát Mị Nguyệt đang cách nàng rất xa.
. . . . . . .
Trong nhà treo một chiếc chuông gió xanh biếc, nhiều nam tử ngồi quanh bàn. Cùng chăm chú nhìn lên, bọn họ đều là người họ Long, tướng mạo không tầm thường, nhưng giờ phút này thần sắc trên mặt tất cả bọn họ đều nặng nề không dứt. Tựa hồ đang có chuyện gì mà phiền não.
Chợt, chỉ thấy một vị nam tử áo xanh đột nhiên đứng lên. Nhướng mày, lạnh lùng nói: “Tiểu quỷ từ đâu tới, thế nhưng dám can đảm xông vào Lạc Phường! Vội vàng mau thối lui, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt lạnh như băng quét về phía cửa đang mở rộng. Sau khi nhìn thấy người đang tới đó, con ngươi co rụt lại, kinh ngạc nói: “Là ngươi!”
Thân hình Tiểu Vũ ngẩn ra. Ôi chao? Vẫn còn có người nhìn thấy họ?
Các nam tử còn lại đang ngồi mặc dù không giống như người áo xanh có thể nhìn thấy cái gì, nhưng bọn hắn tựa hồ sớm đã thành thói quen, cũng không sợ hãi.
Mị Nguyệt không kinh ngạc như Tiểu Vũ, ngược lại thong dong đi vào bên trong nhà. Muốn đi xem tình trạng người đang nằm trên giường như thế nào.
Nam tử Áo xanh đưa tay ngăn nàng lại, mắt lạnh nói: “Ngươi tốt nhất không nên đi tới. Nhị ca đang nghĩ biện pháp ổn định hơi thở của Tứ ca. Ngươi hôm nay là Quỷ Hồn, âm khí quá nặng. Dựa vào quá gần đối với Tứ ca không có lợi.”
Lúc này Mị Nguyệt sửng sốt, cắn môi dưới cúi đầu đứng ở tại chỗ.
Tiểu Vũ còn đứng ở cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào vị nam tử áo xanh kia. Trong đầu lại lóe ra những hình ảnh mơ hồ đứt quãng. Trong ấn tượng giống như trước kia đã từng có một vị áo xanh, thay nàng mở ra cửa lớn có phong ấn bùa chú, cười đến khuynh quốc khuynh thành nói, cô nương, hoan nghênh quang lâm Lạc Phường. . . . . .
Mặc dù bộ dáng bắt chuyện này đã rất cũ, nhưng Tiểu Vũ vẫn nhịn không được đi tới trước mặt nam tử áo xanh, mở miệng nói: “Chúng ta? Có phải đã gặp qua ở nơi nào hay không?”
Đuôi lông mày nam tử nhếch lên, bình thản nói: “Không nghĩ tới quỷ sai Địa phủ lại có trí nhớ kém như vậy? Hay là công việc quá bận? Mới một năm không gặp mà thôi, liền không nhận ra cố nhân rồi sao?”
Mới vừa rồi người áo xanh này có thể nhìn thấy nàng cùng Mị Nguyệt, đã khiến Tiểu Vũ giật mình không dứt. Hôm nay lại còn biết nàng là quỷ sai Địa phủ, Tiểu Vũ há hốc mồm cứng lưỡi, con ngươi cũng trừng muốn rớt ra ngoài. Càng thêm khẳng định mình nhất định đã từng tới nơi này! Hơn nữa còn cùng nam tử áo xanh trước mắt này tiếp xúc qua.
“Á. Trước đây ta không cẩn thận bị người ta đẩy vào Vong Xuyên Hà, đem chuyện trước kia toàn bộ quên sạch. Cho nên ta thật không nhớ rõ ngươi là ai.”
Nàng vuốt đầu lúng túng giải thích, Tiểu Vũ đối với vị nam tử áo xanh trước mặt này có mấy phần cố kị, tựa hồ cảm giác được giống như trước kia đã từng làm chuyện gì thật có lỗi với hắn.
Túc Thanh nhìn nàng, thần sắc bán tín bán nghi.
”Ngươi mất trí nhớ? Quỷ sai còn có thể mất trí nhớ?”
. . . . . . Trán Tiểu Vũ xuất hiện ba vạch đen, nàng cũng không muốn mất trí nhớ! Là do rơi vào trong sông thôi!
Thôi thôi, nói rất dài dòng, trong chốc lát không thể kể hết cho hắn hiểu được. Tiểu Vũ dứt khoát cũng lười lý luận, chỉ chỉ người đang mặc áo lục nằm trên giường: “Hắn thế nào?”
Nhìn từ góc độ này, người trên giường chẳng phải là cái người si tình ba phen mấy bận tới Địa Phủ tìm người, Bích Hiên sao.
Túc Thanh lắc đầu khẽ than nhẹ một tiếng, “Trước đó ta không chịu dùng thuật Thi Ly Hồn cho hắn, không nghĩ tới Tứ ca lại cắt cổ tay tự sát, bức mình vào đường chết. Cũng may y thuật nhị ca cao siêu, kịp thời đem Tứ ca cứu trở lại. Chẳng qua là hôm nay mạch tượng hơi thở vững vàng, nhưng lại không thấy Tứ ca có dấu hiệu tỉnh lại. Ta đoán, có lẽ hắn kiên quyết không chịu trở về thôi.”
Dù đang nói chuyện, ánh mắt lại nhìn về Mị Nguyệt đang đứng yên ở một bên. Nàng đang nắm chặt đôi tay, không nói được lời nào.
Cái gì!? Tiểu Vũ giật mình. Thật vất vả mới đem người từ Địa Phủ về cho hắn, lần này thất bại rồi, hồn của người trong cuộc không biết đã đi nơi nào.
Tiểu Vũ than thở một tiếng. Mẹ nó! Không chuyện chơi lại chơi như vậy!
Túc Thanh thấy nha đầu này lầm bầm lầu bầu không biết đang nói cái gì, lại thấy mấy vị huynh đệ đang ngồi đều nhìn hắn nghi hoặc. Lúc này mới đột nhiên nhớ tới, chỉ có một mình hắn có thể nhìn thấy hồn phách. Mặc dù mọi người đều biết bản lãnh này của hắn, nhưng nhìn thấy một mình hắn hướng về phía không khí nói chuyện, thật sự rất kì quái.
Không khỏi nhẹ giọng ho khan một cái, đối với Tiểu Vũ nói: “Ngươi có thể hiện ra thân hình không? Như vậy, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy ngươi.”