Mục lục
Bát Hoang Kiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: hhnmthvn

Đám người Từ Trần Phong quay mặt nhìn nhau một cái, rồi quyết định bỏ Hắc Phong Kỵ và một phần quân nhu lại. Lý do Đoan Mộc Vũ bắt họ làm như vậy bởi vì ngọn núi phía trước vừa cao vừa dốc, cây cối um tùm, cỏ dại mọc khắp nơi, căn bản không có đường để đi. Nếu muốn cưỡi Hắc Phong Kỵ nhàn nhã đi qua thì chắc chắn không thể nào làm được.

Còn đi đường vòng hay không đi theo Đoan Mộc Vũ về phía trước, thì lại càng không thể nào xảy ra. Cho dù ngạo khí của bọn họ có cao tới đâu chăng nữa, thì vẫn cứ bội phục sát đất thực lực của Đoan Mộc Vũ. Hơn nữa trận đánh vừa nãy tuy ngắn ngủi nhưng lại hung hiểm vô cùng, vì thế không cần phải nói nhiều ai ai cũng hiểu được chỉ có đi theo Đoan Mộc Vũ thì cơ hội sống sót mới lớn nhất.

Dù phải khiêng một chiếc quan tài hàn ngọc nặng tới năm trăm cân, nhưng Đoan Mộc Vũ vẫn cứ bước đi như bay khiến cho đám người Từ Trần Phong đuổi theo đằng sau khổ không tả nổi. Thân thể mọi người đều khoẻ mạnh tráng kiện nhưng cả đêm bọn họ chưa ngủ, lại vừa mới trải qua trận chiến đấu lúc trước nên cả đám đều rất mệt mỏi.

Chẳng còn cách nào khác, chỉ còn cách liên tục đem khôi giáp và quân nhu ném đi. Cuối cùng trong tay mỗi người chỉ còn lại một thanh trường thương, một thanh trường đao, một cái đà cung và ba mươi mũi tên, cùng với khẩu phần lương thực dành cho ba ngày. Đây cũng đã là hạn ngạch thấp nhất rồi.

Chạy một mạch lên ngọn núi cao một cách không ngừng nghỉ, khi đã đi được chừng bốn mươi năm mươi dặm, Đoan Mộc Vũ mới dừng chân lại tại một khe núi được rừng rậm che phủ. Mặc dù đi lâu như vậy nhưng trái tim hắn vẫn đập ổn định như cũ, hơi thở cũng không hề gấp gáp, ngay cả mồ hôi cũng chẳng có. Còn mười bốn người Từ Trần Phong lại chật vật muốn chết. Khi vừa mới dừng lạ,i bọn họ bất chấp tất cả mặt mũi, lập tức ném đao thương, cung tên, ngã chỏng vó nằm trên mặt đất, trợn trắng cả mắt, thở hồn hển!

"Tráng sĩ, hay là... phù... chúng ta... phù... nghỉ một chút được không? Nếu đi tiếp thì... phù... mệt mà chết mất thôi!"

Bất đắc dĩ, Từ Trần Phong đành lên tiếng thương lượng. Quả thật bọn họ đã kiệt sức rồi, thật khó có thể tưởng tượng nổi, Đoan Mộc Vũ vừa khiêng một chiếc quan tài bằng băng khổng lồ như vậy sao mà vẫn đi được nhỉ?

Đoan Mộc Vũ chẳng để ý gì đến hắn, mà quay sang nhìn những người còn lại rồi nói: "Ai còn có thể đi? Ta cần bảy người khỏe mạnh nhất để hỗ trợ, còn những người không còn sức thì không cần!"

Hắn nói rất cổ quái, tuy đám người Từ Trần Phong không hiểu được, nhưng thân là binh lính tinh nhuệ trong quân, làm sao có thể tùy tiện nhận thua người khác cơ chứ? E rằng ngay cả khi bọn họ không đi nổi nữa thì trên miệng cũng tuyệt đối không thể chịu thua!

Lập tức liền có một đại hán vạm vỡ có bộ râu quai nón, đôi mắt như hổ báo kêu lên: "Tính ta là một người đi, nhưng ngươi phải để cho ta lấy hơi chút đã!"

"Ồ, rất tốt! Ngươi tên gì?" Đoan Mộc Vũ nở nụ cười hiếm thấy, hỏi.

"Ta tên là Triệu Khắc, biệt danh Khả Triêu!" Không ngờ tên đại hán kia lại còn có cái tên tự khác xa cái thân hình vạm vỡ của hắn.

"Tính ta là một người nữa!" Từ Trần Phong cũng thở ra một hơi. Bất kể như thế nào đi chăng nữa, mạng của bọn họ là do Đoan Mộc Vũ cứu, do đó chẳng có lý do gì để chối từ cả.

"Hắc! Vậy cũng tính ta là một người nữa đi, ta tên là Tào Khải, còn biệt danh thì trước mắt vẫn chưa có! Nếu không, Triệu Khắc ngươi giúp ta nghĩ ra một cái tên đi?" Lúc này lại có một hán tử nữa cười lớn nói. So với thân hình vạm vỡ của đám người Từ Trần Phong, thì hắn hơi gầy một chút, hơi xấu xí một chút, nhưng đôi mắt dài mà nhỏ của hắn ánh lên vẻ vô cùng cơ trí, hoặc cũng có thể nói là hèn mọn. Thế nhưng hắn lại chính là một thám báo,việc mà hắn am hiểu nhất là chạy đường dài, cho nên lúc này hắn chính là người nhẹ nhàng nhất trong mấy người ở đây.

"Hầu tử chết tiệt, cút xa ra một chút! Ngươi cần biệt danh làm cái gì?" Triệu Khắc tức giận quát lên nhưng trên mặt không thể hiện thái độ gì, hiển nhiên là bọn họ đã cãi nhau thành quen rồi.

Tiếp đó lại có thêm bốn người nữa đứng ra, trên cơ bản thì bọn họ cũng là những người có thực lực cao nhất trong mười bốn người, thế nhưng bọn họ đều nhất trí yêu cầu phải nghỉ một chút rồi nói gì thì nói.

Đoan Mộc Vũ cũng không nói gì, trực tiếp lấy bình thuốc mà Anh Nhược đưa cho hắn lấy bảy viên tiểu Bồi Nguyên Đan còn thừa ra phân phát cho bảy người này. Câu nói vừa rồi của hắn chẳng qua chỉ là dò xét thử xem mà thôi, bởi vì trong tay hắn chỉ còn lại có bảy viên tiểu Bồi Nguyên Đan, vì thế đương nhiên là hắn muốn phân cho những người có dũng khí lớn nhất rồi. Mặc dù tiểu Bồi Nguyên Đan không có quá nhiều thần kỳ, nhưng tác dụng cố bổn bồi nguyên thì không thể nghi ngờ, vì thế chỉ trong thời gian ngắn, cũng đủ cho trạng thái thân thể của bảy người này tăng lên gấp đôi, đến lúc đó nếu có gặp phải yêu binh nhiều hơn, thì cũng có thể chia sẻ cho hắn khá nhiều áp lực.

Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Từ Trần Phong liền ngây ngẩn cả người, sau đó là mừng rỡ như điên. Đêm hôm qua bọn họ đã thấy hiệu quả thần kỳ của ba viên tiểu Bồi Nguyên Đan nên lúc này sao lại không biết đây chính là cơ duyên do trời ban cơ chứ. Vì thế bảy người rối rít nói cám ơn, rồi thay nhau đem tiểu Bồi Nguyên Đan ăn vào.

Còn về phần bảy người còn lại, họ chỉ biết trợn mắt hốc mồm, hối hận thiếu chút nữa thì đâm đầu vào tường. Nếu bọn họ mà biết sẽ có chuyện tốt như vậy, thì chắc chắn lúc trước đã không do dự.

"Mấy người các ngươi cũng không cần hâm mộ, hiện tại trong tay chỉ còn có bảy viên, đợi sau này ta hái đủ dược thảo, sẽ giúp các ngươi luyện chế thêm mấy viên cũng không muộn, lúc này điều quan trọng nhất là tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi." Đoan Mộc Vũ không làm cho bọn họ phải thất vọng, câu nói thử dò xét lúc trước chẳng qua vì không muốn làm cho bọn họ phải tranh chấp lẫn nhau, nếu như có đầy đủ tiểu Bồi Nguyên Đan, thì chắc chắn hắn sẽ không keo kiệt.

Sau khi nhận được bảo đám của Đoan Mộc Vũ, bảy người còn lại mới vội vàng nói lời cảm ơn. Còn đám bảy người Từ Trần Phong phục dụng tiểu Bồi Nguyên Đan từ trước cũng đã sớm chui vào trong bụi cây phía xa xa rồi, vốn toàn thân bọn họ đang đầm đìa đầy mồ hôi, dốc sức chạy nhanh khiến máu huyết toàn thân bọn họ lưu chuyển với tốc độ cực nhanh, vì thế hiệu quả của tiểu Bồi Nguyên Đan khi phát động cũng tốt hơn một chút, đặc biệt là tạp chất và những thứ dơ bẩn trong thân thể họ cũng có khá nhiều, lên tự nhiên sẽ bài xuất nhiều hơn rồi. 

Đoan Mộc Vũ thôi không chú ý đến tình huống của đám người Từ Trần Phong, mà rút ra chủy thủ hàn thiết ra, rồi chậm rãi ngưng tụ pháp lực, bắt đầu cắt lên chiếc quan tài hàn ngọc.

Mặc dù hàn ngọc cực kỳ chắc chắn nhưng cũng không chịu nổi chủy thủ hàn thiết đã được ngưng tụ pháp lực, nên chỉ trong chốc lát, đã bị cắt xuống bảy khối hàn ngọc dày ước chừng một ngón tay, chiều rộng cỡ ba ngón tay, dài chừng năm tấc.

Vì Đoan Mộc Vũ hạ đao cực kỳ chuẩn xác, cho nên bảy khối hàn ngọc đều tinh tế như nhau, ngoại trừ hình dáng lăng giác góc cạnh rõ ràng ra, trên bề mặt không hề có một vết dao nhỏ nào.

Nếu lấy ánh mắt của người tu hành để đánh giá, thì đây chính là bảy khối ngọc phù vô cùng phù hợp với quy cách, chỉ cần dùng pháp thuật phong linh đem thần thông pháp thuật khác nhau đưa vào trong đó, thì sẽ biến thành những cái ngọc phù chân chính rồi! Hơn nữa bởi vì dùng hàn ngọc có phẩm chất cực cao để chế tạo cho lên uy lực của ngọc phù này được tăng lên rất nhiều.

Nhưng Đoan Mộc Vũ không định chế tác ngọc phù, ít nhất là tạm thời không định chế tác.

Sau khi đánh giá lại bảy khối hàn ngọc một phen, hắn liền lấy ra một khối trong đó để lên lòng bàn tay trái, đồng thời ngón trỏ tay phải điểm lên mi tâm của mình. Những điều xảy ra tiếp theo hết sức kì lạ, chỉ thấy một luồng quang mang màu bạc bị ngón trỏ của hắn kéo từ mi tâm ra ngoài. Quang mang màu bạc này ước chừng khoảng ba tấc, đó chính là pháp lực tinh thuần nhất trong thân thể của hắn dung hợp một tia niệm lực mà thành. 

Khi sợi quang mang màu bạc đã được rút ra, Đoan Mộc Vũ lập tức dùng nó làm bút, nhanh chóng vẽ lên trên bề mặt khối hàn ngọc trong lòng bàn tay trái. Chỉ một lát sau, trên bề mặt hàn ngọc không hề xuất hiện ký hiệu của pháp quyết mà lại là xuất hiện hình ảnh một ma thần ba đầu trông rất sống động. Trong tay ma thần này cầm một thanh trường thương sáng chói mắt, mặc dù thanh trường thương này chỉ là một hư ảnh, nhưng lại ẩn chứa uy thế từ trước đến nay chưa từng có, dường như ngay cả thiên địa cũng sẽ bị nó đâm thủng một lỗ vậy!

Phác hoạ xong, Đoan Mộc Vũ nhìn ma thần ba đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy cảm khái. Thứ mà hắn chế luyện không phải là ngọc phù, cũng chẳng phải là tùy tiện vẽ chơi, mà chính là thứ hắn dùng niệm lực của bản thân phối hợp với pháp lực, đem tồn tại cường đại trong trí nhớ của chính mình miêu tả lại. Bởi vì bức hóa này được phụ gia thêm pháp lực cho lên thần thông của ma thần cũng có được một chút uy lực. Tuy nhiên do thực lực hiện tại của hắn vẫn còn thấp kém, cho nên thực lực của ma thần hắn tạo ra kém xa ba vạn sáu nghìn dặm ma thần thực sự!

Thế nhưng như vậy đã quá đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK