"Mặc dù pháp thuật thần thông trên thế gian rất kỳ diệu và đa dạng nhưng tất cả đều giống nhau ở chỗ là mượn biến hóa huyền cơ của thiên địa mà thành. Nếu lấy thuộc tính để phân chia thì có thể chia thành bảy loại là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi nhưng ngoại trừ bảy thuộc tính đó ra thì thế gian này còn có ba loại pháp thuật không nằm trong phạm vi bảy thuộc tính này. Đó chính là ba loại thiên độn, địa độn và nhân độn!"
Lúc này, ở một nơi yên tĩnh trong rừng trúc, Đoan Mộc Vũ đang ngồi xếp bằng, vẻ mặt nghiêm túc giảng giải. Ở trước mặt hắn là Lam Mị và nhóc mập đang ngồi yên một chỗ, ngay cả Đại Hắc cũng ngồi chồm hỗm cách đó mười trượng cẩn thận lắng nghe. Chỉ có Tiểu Bạch, sau khi tỉnh ngủ lại bắt đầu chạy loạn trong rừng trúc.
Rừng trúc này là nơi tiếp giáp với tịnh xá của Liễu Lịch, lại thêm thân phận của nàng vì thế nơi này nghiễm nhiên trở thành chỗ riêng của nàng, chỉ có đệ tử của Mộc Tuyết Viện mới có thể đi vào nên thuận tiện chia cho Đoan Mộc Vũ. Hơn nữa lúc trước hắn đả thương Trình Bân khiến danh tiếng đại chấn nên vì thế chẳng có đệ tử của Mộc Tuyết Viện nào dám chạy tới đây chỉ trích hắn tự tiện xông vào Mộc Tuyết Viện.
Tuy nhiên bản thân Đoan Mộc Vũ cũng rất cẩn thận, không chủ động đi rình rập gì. Hiện tại đã rời khỏi Phù Vân Sơn vì thế chuyện chỉ điểm cho Lam Mị và nhóc mập tu luyện do hắn chịu trách nhiệm.
"Đoan Mộc sư huynh, thế nào gọi là thiên độn, địa độn, nhân độn? Ninh sư tỷ cũng chưa bao giờ nói tới điều này cả!" Khác với nhóc mập, Lam Mị hiểu biết rất nhiều. Hiện tại nó đã nắm giữ năm loại pháp thuật căn bản nên lập tức nói lên nghi vấn.
"Độn, có nghĩa là vô cùng biến hóa. Nếu nói thiên địa nhân mang một ý nghĩa gì đó thì sai, mà nó chẳng qua chỉ là ba loại tầng thứ! Nhân độn là thấp nhất, thiên độn cao nhất mà những khác biệt của chúng rất nhỏ khó có thể nói rõ. Tương lai, khi ngươi tu luyện đến cảnh giới nhất định thì mới có thể lĩnh ngộ được điều này, nhưng hôm nay thứ mà ta muốn nói tới chính là ba loại pháp thuật chí cao này!" Nói tới đây Đoan Mộc Vũ dừng lại một chút. Quả nhiên nghe nói tới pháp thuật chí cao, không riêng gì Lam Mị mà ngay cả nhóc mập vốn đang mơ màng buồn ngủ cũng mở to hai mắt mà nhìn, ánh mắt sáng lên. Còn Đại Hắc hai lỗ tai dựng đứng, không dám bỏ qua một chữ.
"Trong truyền thuyết có nói ba loại pháp thuật chí cao, theo thứ tự là Chấn Thiên Hống, Địa Long Đằng và Ảnh Phân Thân! Chấn Thiên Hống chính là thiên độn, rống một cái phiên giang đảo hải, rống hai cái sơn băng địa liệt, rống ba cái thiên địa thất sắc, đẩu chuyển tinh di! Còn Địa Long Đằng chính là địa độn, cần phải hấp thu long khí phối hợp với pháp lực cường đại tạo thành đảo quyển thiên long, quét ngang hết thảy, uy lực vô cùng lớn! Về phần Ảnh Phân Thân, đó chính là nhân độn. Nói một cách chính xác thì nó giống như một công pháp, cần phải dự trữ pháp lực trong người, một khi thi triển ra sẽ hóa thành kinh hồng, lập tức vọt xa cả nghìn vạn dặm, chính là pháp môn chạy trốn độc nhất vô nhị!"
"Đoan Mộc sư huynh, ta muốn học Ảnh Phân Thân! Học xong, ai cũng bắt không được ta. Ha ha!" Nhóc mập khua tay múa chân nói lớn, bộ dáng đắc ý quả thực tự cho là đã học xong Ảnh Phân Thân rồi.
"Đoan Mộc sư huynh, ta muốn học Địa Long Đằng! Thế nhưng có phải là rất khó khăn hay không?" Lam Mị cũng là tràn đầy mong đợi hỏi.
"Học cái gì mà học? Ta cũng muốn học đây này, ba loại chí cao pháp thuật này cho tới bây giờ cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Ta chỉ muốn các ngươi hiểu rõ một chút!" Đoan Mộc Vũ mỉm cười nói. Đây là lời nói thật lòng của hắn, trong tam đại pháp thuật thần thông hắn cũng chỉ nắm giữ Chấn Thiên Hống mà thôi, Địa Long Đằng thì chỉ hơi biết một chút về phương pháp tu luyện, còn về phần Ảnh Phân Thân thì hoàn toàn không biết một chút gì thì làm sao mà tu luyện. Hôm nay hắn lấy ra chẳng qua để lừa dối Lam Mị và nhóc mập một phen, để cho bọn chúng hiểu rõ hơn một chút rằng pháp thuật chí cao không phải tùy tiện có thể học mà cần phải hao phí rất nhiều tinh lực, một khi nó làm ảnh hưởng đến tu hành thì cái được không bù đắp đủ cái mất! Như khi hắn vẫn còn là Yêu Đế, tu vi cường đại như vậy nhưng cũng chỉ có thể phân ra một phần tinh lực để tu luyện Chấn Thiên Hống, mặc dù biết cách tu luyện Địa Long Đằng nhưng cũng không có thời gian và tinh lực để tu luyện.
Nghe Đoan Mộc Vũ nói vậy, Lam Mị bỗng mở lớn hai mắt, hỏi: "Đoan Mộc sư huynh, long khí là cái gì? Ta thấy quanh thân con cự mãng phía sau núi có quang mang màu vàng vờn quanh, đấy có phải là long khí chưa thành hình hay không. Bọn họ nói, trong tương lai con cự mãng này rất có thể hóa hình thành rồng."
"Hóa rồng sao? E rằng thời gian còn lâu lắm! Hơn nữa, đó cũng không phải là long khí chưa thành hình. Hả?" Đoan Mộc Vũ nói đến chỗ này thì đột nhiên ánh mắt sáng ngời, cẩn thận nhìn Lam Mị một cái, trong lòng thầm suy tính. Lam Mị mới cảnh giới Tàng Phong mà có thể nhìn thấy xung quanh thân thể cự mãng phát ra khí tức màu vàng, một mặt là bởi vì tư chất không tầm thường, mặt khác vì tu luyện Yên Vân Quyết chú trọng vào ‘khí’. Như vậy, có lẽ có phương pháp để nó có thể tu luyện vài thứ đơn giản của Địa Long Đằng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đoan Mộc Vũ hơi tính toán một phen. Hắn nhìn Lam Mị một cái, vẫn không nói gì nhưng thông minh như Lam Mị cũng đã hiểu được đại khái trong lòng hắn đang suy nghĩ gì!
Nửa đêm, Đoan Mộc Vũ liền mang theo Lam Mị, có chút hưng phấn đi tới thác nước. Khi cự mãng màu vàng thấy Đoan Mộc Vũ dẫn theo một tiểu cô nương tới đây rõ ràng không vui.
"Người ta mang đến chính là tiểu sư muội của ta, cũng không phải là môn hạ của Lạc Tinh Tông, công pháp tu hành cũng có chút bất đồng nên ban ngày rất khó tới đây tu hành được. Ta thấy nơi này linh khí rất đầy đủ, cho nên mới đem đến. Thế nhưng ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi, nó và ta đều giống nhau, mỗi ngày chỉ ở chỗ này tu luyện ba canh giờ. Tảng đá này ngươi chiếm cứ mỗi ngày cũng đủ rồi!" Đoan Mộc Vũ mỉm cười giải thích. Trải qua mấy tháng tiếp xúc, hắn cũng nhận ra con cự mãng này cũng cùng hung cực ác, trừ có chút quỷ kế ra thì cũng rất dễ nói chuyện.
"Tu luyện trên tảng đá của ta? Vì cái gì? Linh khí xung quanh đầm nước này không phải rất đầy đủ hay sao?" Con cự mãng màu vàng trầm giọng hỏi.
"Hắc! Tảng đá mà ngươi chiếm cứ kia có khí thuần âm cực thịnh, mà tiểu sư muội của ta vừa lúc thích hợp đả tọa ở nơi đó, có thể củng cố căn cơ. Nếu là tiểu sư đệ của ta thì có đánh chết ta cũng sẽ không đề cử như vậy. Cho ta chút mặt mũi đi, như thế nào? Dù sao trong vòng ba canh giờ này, ngươi cũng không ở chỗ này mà!" Đoan Mộc Vũ khuyên nhủ, tảng đá này có vị trí rất quan trọng, chẳng những linh khí xung quanh đầy đủ, hơn nữa không biết còn cất giấu huyền cơ gì mà thuần âm khí tuôn ra không dứt, đối với cô bé Lam Mị này đây chính là thích hợp nhất. Nếu có thể tu luyện lâu dài ở đây, thậm chí có thể đạt được công hiệu củng cố chân nguyên, thoát thai hoán cốt, còn về phần dung nhan như ngọc, thanh xuân vĩnh trú thì chắc chẳng cần phải nói nhiều đến làm gì.
Dĩ nhiên ngoại trừ chuyện đó ra, Đoan Mộc Vũ nhìn trúng khối nham thạch này cũng bởi vì nó bị cự mãng màu vàng chiếm cứ ít nhất cũng hơn trăm năm, phía trên đã ngưng kết ra khí tức màu vàng của mãng xà vương cực kỳ nồng đậm. Mãng xà khí này mặc dù còn xa xa không bằng long khí, nhưng nếu như thu thập được thì cũng là một loại lực lượng có lực công kích rất kinh khủng.
Hiển nhiên cự mãng màu vàng cũng không biết được tam đại pháp thuật chí cao của thế gian, hoặc biết cũng không hiểu cách tu luyện cho nên nó trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Muốn ta đồng ý cũng có thể, nhưng mà tiểu sư muội của ngươi phải bái ta làm thầy!"
"Cái gì? Không được không được! Chuyện này không được! Sư muội của ta đã bái sư, không thể bái sư được nữa!" Đoan Mộc Vũ vội vàng nói. Nói đùa kiểu gì vậy, kể cả hắn có đáp ứng thì Lam Mị cũng sẽ không đáp ứng.