Trong lần tới Thất Bảo Linh Lung Địa lần này, Đoan Mộc Vũ cũng tính nhân tiện mua thêm chút linh quả làm thức ăn cho Tiểu Bạch. Hiện tại, tiểu tử này càng lúc càng lười, không chỉ vậy mà sức ăn còn lớn kinh người, gần như đã ăn sạch toàn bộ tích trữ của Lam Mị, nhóc mập, Thục Nguyệt, Hành Vân, Hành Không.
Không đành lòng để đám sư đệ, sư muội, sư điệt bị đói bụng nên Đoan Mộc Vũ đành phải tự mình nuôi nấng Tiểu Bạch.
Lần xuống núi này, Tác Ly và Trình Nguyệt không thể đi cùng. Bây giờ, Tác Ly đã không còn vẻ ngây thơ non nớt khi ở đại mạc cách đây ba năm. Tu vi của hắn cũng tăng lên rất nhiều, thậm chí có rất ít người có thể bằng được. Hiện tại Tác Ly đang chuẩn bị để bế quan một thời gian ngắn, cố gắng nhanh chóng đột phá lên cảnh giới Động Huyền. Mà Thương Minh Tử cũng đã chuẩn bị sẵn cho hắn ba viên Động Huyền Đan, nên ắt hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu.
Còn Trình Nguyệt cần phải ở lại Phù Vân Sơn để chăm sóc cho đám nhóc kia. Bốn người Từ Trần Phong, Triệu Khắc, Tào Khải và Vương Giới vốn định đi theo để làm hộ vệ và xử lí một số chuyện lặt vặt cho Đoan Mộc Vũ, nhưng hắn lại không cần. Hắn cũng không phải là vương tôn quý tộc, mỗi khi ra cửa cần phải tiền hô hậu ủng nên vì thế để cho đơn giản thì cứ đi một mình là tiện nhất. Nhưng vấn đề là không thể bỏ tên Tiểu Bạch lại, cho nên đành phải mang theo nó bên người.
May mà Trình Nguyệt khéo tay, đặc biệt may một cái túi nhỏ trên vai áo Đoan Mộc Vũ, để Tiểu Bạch nhỏ cỡ nắm tay có thể chui vào ngủ.
Ngoại trừ chuyện đó ra, Đoan Mộc Vũ còn ôm theo một đống lời hứa. Hành Vân, Hành Không, nhóc mập thì muốn thức ăn ngon. Mị Nhi thì muốn đồ trang sức lụa hoa... ngay cả Thục Nguyệt cũng xấu hổ mở miệng nhờ hắn mua một vài món đồ văn phòng tứ bảo.
Nếu đổi lại là lúc trước, ắt hẳn Đoan Mộc Vũ chẳng dám nghĩ rằng có một ngày mình sẽ để ý tới mấy cái chuyện nhỏ nhặt này, thế nhưng hiện tại lại sẵn sàng tiếp nhận không chút ý kiến.
-------
Sau khi xác định phương hướng, Đoan Mộc Vũ đi thẳng một đường đến đây. Đây cũng là cách đi đường của hắn từ trước đến nay, không cần quan tâm phía trước là núi cao sông lớn, vực sâu liệt cốc, hay là đầm rồng hang hổ. Hắn chẳng bao giờ để ý, càng không bao giờ đi đường vòng. Tất cả đều là đi thẳng về phía trước, dẫm đạp lên mọi thứ ngáng chân!
Thất Bảo Linh Lung Địa không nằm trong địa phận Ngô Châu, mà phải đi xuyên qua Càn Châu, Duyệt Châu, cuối cùng tới Trung Châu. Hoàng đô của đế quốc Đại Tần cũng ở nơi đó. Thất Bảo Linh Lung Địa còn được gọi là Thất Bảo Lăng Lâu, nghe nói có quan hệ với hoàng thất Đại Tần nhưng cũng chỉ là một chút quan hệ mà thôi. Từ trước đến nay, tu hành giới loài người luôn nghiêm cấm người tu hành nhúng tay vào việc của phàm nhân, chính vì thế ngay cả những người trong hoàng thất Đại Tần là người tu hành, cũng đã ngăn cách quan hệ từ rất lâu rồi.
Sở dĩ Thất Bảo Lăng Lâu tọa lạc tại Trung Châu, cũng bởi vì Trung Châu chính là vùng đất ẩn chứa nhiều linh khí nhất trong thiên hạ Cửu Châu. Nếu không phải vậy thì sao đế quốc Đại Tần lại xây dựng hoàng đô ở đây cơ chứ. Thế nhưng quả thật diện tích của Trung Châu quá lớn, gần gấp mười hai lần Ngô Châu. Thực chất, hoàng thất của đế quốc Đại Tần cũng chỉ chiếm một hai phần trong đó, còn khu vực còn lại vẫn là núi non trùng điệp, sông dài bao phủ, không dấu chân người. Ngay cả chim bay còn khó qua!
Trong toàn bộ lãnh thổ Trung Châu có một dãy núi khổng lồ chạy xuyên qua, có tên là Tổ Long Sơn. Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rặng núi này giống hệt một con cự long đang giơ nanh múa vuốt.
Dãy núi này có diện tích cực lớn, bên trong có hai đại tông môn trong số ba đại tông môn của cả tu hành giới loài người. Đó chính là Vô Cực Môn và Cửu Dương Sơn. Ngoài ra, số lượng môn phái nhỏ và gia tộc tu hành nhiều không kể xiết ở bên trên Tổ Long Sơn. Có thể nói nơi đây chính là trung tâm của tu hành giới loài người. Nhớ năm đó, Đoan Mộc Vũ thân là Đào Ngột Yêu Đế, cũng có một thời gian lăn lộn ở đây!
Một đường đi thẳng, trèo đèo vượt núi, băng qua thâm sơn cùng cốc và sông lớn chắn đường. Cuối cùng, sau hơn nửa tháng, Đoan Mộc Vũ cũng tới được biên giới của Càn Châu. Nơi đây có một ngọn núi tên là Ô Đầu, cũng là nơi linh khí tụ hội. Đồng thời nó cũng là sơn môn của một môn phái tu hành có tên là Thất Tinh Môn.
Đương nhiên Đoan Mộc Vũ chẳng hề hứng thú gì chuyện bái phỏng, mà trực tiếp đi qua. Thế nhưng đúng cái đêm mà hắn đang nhanh chóng đi trong sơn dã thì đột nhiên ở phía trước có mây đen bay lên, sau đó có một cỗ khí tức lạnh thấu xương như hàn băng tràn ra bốn phía. Khi tiếp xúc với đám khí tức này, toàn bộ đám hoang thú trong rừng đều vội vàng chạy trốn, còn một số con chim nhỏ thì lập tức tử vong. Tồi sau đó chỉ trong nháy mắt thân thể liền bị phân hủy, dường như sinh khí của bọn chúng đã bị hút sạch vậy.
"Tà tu?"
Chân mày Đoan Mộc Vũ hơi nhíu lại, đương nhiên là hắn không hề xa lạ gì loại khí tức này. Đó chính là khí tức của Thi Ma mà tà tu loài người luyện chế phát tán ra. Nói về tà tu nhân loại thì bọn họ vô cùng đặc biệt trong tu hành giới loài người. Bọn họ không nằm trong sự quản lí của ba đại tông môn, chỉ biết sống vì lợi ích, không bị đạo đức kìm hãm. Là nhân loại cũng tốt mà Yêu Tộc cũng chả sao, cứ có lợi là sẵn sàng liên hợp lại. Hơn nữa từ xưa đến nay, những chuyện mà bọn họ làm đều là những chuyện thương thiên hại lý, cực kỳ kinh khủng. Cho nên vẫn thường bị những người tu hành chính phái đuổi giết.
Mà cũng giống như trong chính phái, trong thế giới của tà tu cũng có ba thế lực lớn. Nghe nói có thể quyết chiến chính diện với ba đại tông môn chính phái!
"Kỳ quái? Nơi này chỉ cách sơn môn của Thất Tinh Môn có tám trăm dặm, vậy mà tà tu dám công khai luyện chế Thi Ma ở đây. Chẳng lẽ định khiêu khích sao?" Trong lòng Đoan Mộc Vũ thoáng hiện lên suy nghĩ này, sau đó liền bỏ qua chẳng thèm để ý làm gì. Trước kia hắn vốn là Yêu Đế nên xem loài người như kiến hôi, cho nên bất kể kẻ địch là người tu hành chính phái hay là tà phái đều giết sạch. Cho tới tận bây giờ, quan niệm của hắn về hai phái chánh tà vẫn y như vậy, không hề thay đổi. Chỉ cần đối phương không chọc tới hắn hoặc người bên cạnh hắn, thì hắn cũng chẳng rỗi hơi mà để ý làm gì. Trên đời này tốt xấu, thiện ác rất khó có thể phân rõ, đã tồn tại thì ắt có đạo lý.
Nghĩ vậy, hắn không hề ngừng lại mà tiếp tục đi về phía trước, cũng chẳng có ý định đi đường vòng.
Ở phía trước cách chừng hai mươi dặm, tất cả mọi thứ trên mặt đất từ cỏ xanh nhỏ bé hay cổ mộc chọc trời đều chung một số phận: bị mục nát, không còn chút sinh cơ. Đồng thời từ phía trước truyền đến một mùi hôi thối cực kỳ nồng đậm.
Nương theo mùi hôi thối nhìn lại, chỉ thấy trên sườn núi ở bên trái chừng hai ba dặm đang có mây đen cuồn cuộn bốc lên. Bên trong mơ hồ có tiếng gào thét chói tai của vô số oan quỷ đang giận dữ. Ở phía dưới làn mây đen là một Thi Ma cao ít nhất phải bảy tám trượng, toàn thân rữa nát, ngồi yên tại chỗ đang ăn liên tục. Ở trước mặt nó là đống thi thể loài người vàc yêu thú chất cao như một ngọn núi nhỏ, chắc hẳn ít nhất hơn trăm cỗ thi thể.
Nhưng xung quanh lại không hề thấy bóng dáng của tà tu!
"Đáng ra ngươi phải tìm đường vòng mà đi!"
Đúng lúc này, bỗng có một tiếng thở dài vang lên bên tai Đoan Mộc Vũ. Tiếng thở này lạnh lẽo như một luồng âm phong, xộc thẳng vào tai. Sau đó, ở phía trước chừng ba mươi trượng đột nhiên có một bóng người hiện ra. Trên miệng người này nở một nụ cười mỉm, đó chính là một gã thanh niên ăn mặc kiểu văn sĩ. Nhưng lúc này trên mặt hắn đầy vẻ ai oán thở dài nói, cứ như Đoan Mộc Vũ đã lầm đường lạc lối vậy.
"Sai rồi, là ngươi không nên cản đường ta mới đúng!"
Đoan Mộc Vũ liếc nhìn hắn, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường mà nói.