Đặng ma ma quỳ trên mặt đất. Vừa nhìn điệu bộ này, Mã Thành Đằng liền biết bà có lời muốn nói. Mã Thành Đằng rất mệt mỏi: "Có việc gì ngươi cứ nói đi!"
Mã Thành Đằng là con nhà thế gia, ở bên ngoài cũng không kém ai. Thế nhưng hắn có một khuyết điểm nhỏ, đó chính là mặc kệ công việc vặt. Chuyện trong nội viện không muốn nhúng tay vào. Năm đó khi lão phu nhân lâm chung có nói, sổ sách của ngoại viện không cho phép Trình thị chạm vào, ngoài ra chuyện tình cảm hôn nhân của Mã Bằng Trình thị cũng không được tham gia. Những yêu cầu này Mã Thành Đằng đều đồng ý cả. Cho nên chi tiêu của Mã Bằng, đều trích ra từ sổ sách ngoại viện. Trình thị hoàn toàn không được quản lý hay hỏi han gì tới Mã Bằng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà Liễu bà tử có thể gọi nhịp với Trình thị (gọi nhịp: có trong hát hí khúc, ở đây có ý nói Liễu bà tử chỉ là nô mà có thể tranh đấu hò hét với Trình thị là chủ). Vì sao Liên gia lão phu nhân chướng mắt Trình thị, còn không phải chỉ vì lúc xuất giá Trình thị sử dụng thủ đoạn, sau khi lập gia đình lại muốn mưu hại con trai trưởng, bây giờ còn đấu cùng nô tài vui vẻ đến vậy. Lấy tư cách là thư hương môn đệ nhân gia, có là ai cũng không ưa điệu bộ này nhất. Đương nhiên, chuyện Mã gia không có quy tắc không có khuôn phép, cũng làm lão phu nhân chướng mắt như vậy.
Cho dù Mã Thành Đằng chịu quản chuyện ngoại viện, nhưng chuyện tình trong nội viện hắn thật sự không muốn nhúng tay vào. Có thời gian nhàn rỗi như thế, còn không bằng bảo hắn đi gặp gỡ bằng hữu, làm thơ tác phú. Thế nhưng ở nội viện lại thường xuyên xảy ra vấn đề, làm hắn không thấy chán ghét cũng thấy phiền. Hơn phân nửa thời điểm hắn đều nhắm một mắt mở một mắt. Xem ra, chờ sau khi thi Hương phải định mối hôn sự cho nhi tử. Lấy người con dâu tài giỏi, cũng có thể bớt đi vài chuyện.
Trước đó Đặng ma ma vẫn còn nghi ngờ, thế nhưng cô nương đã giảng giải rõ, còn có chuyện vừa rồi càng khiến cho bà hiểu được, đối phó với Trình thị cần phải làm mạnh tay. Trình thị còn nắm quyền, cô nương đừng mong dựa vào nhà mẹ đẻ được: "Lão gia, lẽ ra chuyện trong phủ không phải một nô tài như ta nên nói. Nhưng trước kia tiểu thư vẫn không yên lòng về đại ca nhi, lo lắng cho nhà mẹ đẻ. Lão gia, bây giờ, đại thiếu gia đã lớn lên 'thành' người, lão gia nên lấy cho đại thiếu gia một thiếu phu nhân có thể chấn trụ gia trạch." Những thứ khác nói nhiều sẽ làm Mã Thành Đằng mất mặt, chỉ có chuyện này là dễ nói nhất.
Mã Thành Đằng phất tay một cái: "Chuyện này ta đã có tính toán trước, ngươi đi xuống đi!" Chờ khi trong thư phòng không còn người nào, Mã Thành Đằng nhấc bút chuẩn bị viết chữ, thế nhưng viết gần nửa ngày cũng không viết thành một chữ.
Ngày thứ hai Nguyệt Dao liền nhận được tin tức, Trình Lệ Tư đã bị đưa đi. Lần này bị đưa đi, hẳn là đừng mong có thể bước vào cửa lớn Mã gia lần nữa.
Nguyệt Dao đoan tranh dẫn Chính ca nhi ăn bữa sáng, định bụng dùng xong sẽ đi chào tạm biệt cậu. Trình thị đã bị giam vào trong phật đường, đương nhiên nàng không cần phải thỉnh an nữa. Đối với việc mình gây ra trận hỗn loạn này, nàng cũng không để trong lòng dù chỉ một chút. Lại không nghĩ rằng, còn chưa dùng hết bữa sáng, Mã Bằng đã tới.
Nguyệt Dao cười đứng lên nói: "Biểu ca đến rồi."
Nụ cười ấm áp của Nguyệt Dao, khiến tâm tình hoảng loạn của Mã Bằng thoáng chốc đã bình tĩnh lại: "Ta tới đây là muốn gặp biểu muội một chút." Chủ yếu là do Liễu bà tử nói với hắn chuyện lần này may mắn có biểu tiểu thư giúp đỡ. Hắn muốn tới đây nói lời cảm tạ với Nguyệt Dao. Thế nhưng khi đối mặt với Nguyệt Dao, hắn lại không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Nguyệt Dao liếc mắt nhìn Chính ca nhi một cái: "Đình Chính, tỷ tỷ và biểu ca có chuyện muốn nói. Đệ ăn xong thì vào phòng chờ tỷ." Chuyện giữa bọn họ, nàng không muốn cho Chính ca nhi biết được.
Mã Bằng đi vào thư phòng cùng Nguyệt Dao, thấy trong phòng không có ai mới quay sang Nguyệt Dao nói: "Liễu ma ma đã nói với huynh, chuyện lần này, rất cảm ơn biểu muội." Nói xong cúi người cảm ơn. Lần này nếu không có Nguyệt Dao, e rằng hắn phải mang trên mình ô danh một kẻ vụng trộm tư tình.
Nguyệt Dao không rõ tại sao Liễu bà tử lại nói chuyện này cho đại biểu ca: "Đại biểu ca, nương muội vẫn luôn mong nhớ huynh, hy vọng huynh có thể sống tốt. Lần này Liễu ma ma tìm tới Đặng ma ma, muội cũng nhớ đến mỗi ngày nương đều nhắc tới huynh, mong huynh sống tốt, mong cho Mã gia hòa thuận, cho nên mới đồng ý để Đặng ma ma đi làm nhân chứng." Nguyệt Dao đẩy hết những chuyện này lên người Đặng ma ma.
Mã Bằng biết rõ chuyện lần này Nguyệt Dao không tự mình ra mặt: "Ta biết chứ, ta biết cô cô rất thương ta." Chuyện này không hề giả dối. Trước khi xuất giá, nương của Nguyệt Dao rất quan tâm chăm sóc hắn. Sau khi lấy chồng, mỗi lần tặng quà đến Mã gia, cũng sẽ có một phần lễ vật riêng cho hắn. Cho dù đi tới Giang Nam, hàng năm cũng không thiếu phần lề vật của hắn. Phần ân tình này Mã Bằng luôn luôn nhớ ở trong lòng.
Nguyệt Dao không muốn nói thêm điều gì về chuyện này nữa, ngược lại nói đến khoa cử lần này: "Biểu ca, theo suy nghĩ riêng của muội, chỉ còn vài ngày nữa huynh sẽ bước vào kì thi khoa cử. Nếu như huynh thật không thể tiếp thu hay đọc thêm sách nữa, vậy cũng không cần ép buộc chính mình, đi ra ngoài giải sầu một chút sẽ tốt hơn." Tuy rằng Nguyệt Dao không trải qua cuộc thi nào cả, thế nhưng nàng thấy dáng vẻ vội vã cuống cuồng của Mã Bằng, lại hiểu được như vậy không tốt.
Mã Bằng hơi do dự, bình thường biểu hiện của hắn vốn đã không tốt lắm, còn lại vài ngày gần kề này nếu không tăng thêm tinh thần sức khỏe, e rằng kết quả sẽ càng bết bát hơn. Thế nhưng mấy ngày nay, hắn thật sự không thể đọc sách nổi. Vừa nhìn tới sách đã thấy đau đầu.
Dường như Nguyệt Dao nhìn thấu ý nghĩ của hắn. Mặc dù biểu ca có chút khờ, nhưng nhìn vào lại là người đáng tin cậy. Hơn nữa Nguyệt Dao cũng thật lòng suy nghĩ cho Mã Bằng, dưới tình trạng thế này thì có thi cũng không đạt được thành tích tốt: "Biểu ca huynh hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu cảm thấy lời Nguyệt Dao nói có lý, liền để cho mình thả lỏng tâm tình bớt đi."
Mã Bằng có chút ngượng ngùng, nhưng mà hắn có phần lo lắng cha mình. Với lại gần đến cuộc thi, hắn cũng không dám thả lỏng.
Nguyệt Dao nói chuyện với Mã Bằng một lúc lâu, Mã Bằng mới cáo từ rời đi. Dùng xong bữa sáng, Nguyệt Dao phải tới thư phòng, chào tạm biệt Mã Thành Đằng: "Cậu, tổ mẫu cho phép con tới phủ cậu ở năm ba ngày, con định ngày mai trở về. Nếu như ngày mai con còn chưa về, có lẽ tổ mẫu sẽ cho người tới đón con." Nếu tổ mẫu biết được chuyện của Mã gia, e rằng hôm nay tổ mẫu đã sai người sang đón nàng về rồi.
Trải qua một đem nhốn nháo ầm ĩ, thân thể Mã Thành Đằng có phần mệt mỏi: "Được." Quả thật không thể giữ cháu gái lại quý phủ nữa rồi. Sự tình loạn thất bát tao, sẽ ảnh hưởng đến cháu gái.
Nguyệt Dao cười cười gật đầu một cái, tiếp đó chần chờ nói: "Cậu, có mấy lời con không biết có nên nói hay không." Thật ra nàng muốn nói, nhưng lại lo như vậy thì đột ngột quá.
Đã trải qua chuyện hôm qua, Mã Thành Đằng cũng thấy chán khi có người nói với hắn có gì đó. Đang muốn mở miệng bảo Nguyệt Dao không cần nói.
Nguyệt Dao một bộ không tiện: "Cậu, ban nãy biểu ca có qua gặp con. Con thấy khí sắc huynh ấy không được tốt cho nên lắm miệng hỏi vài câu. Cậu, biểu ca nói gần đây huynh ấy đọc sách hơi mệt mỏi, có chút buồn rầu. Cậu, còn không lâu nữa sẽ tới kì thi rồi. Trạng thái của biểu ca như vậy thật không tốt. Trước đây cha có nói với con, đọc sách nên kết hợp vừa học vừa thư giãn, đặc biệt là khi tới gần cuộc thi, càng phải buông lỏng tâm tình. Nếu không, sẽ bị phản tác dụng.
Mã Thành Đằng thấy Nguyệt Dao không nói tới chuyện tối hôm qua, mà nhắc tới việc khoa cử của nhi tử, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm. Không nói tới chuyện tối hôm qua là tốt rồi. Bằng không, mặt mũi của hắn đều mất sạch: "Con cho rằng nên để cho biểu ca con buông lỏng một chút?"
Nguyệt Dao gật đầu: "Đúng ạ, tài năng và học vấn của biểu ca như thế nào, con có nghe nương nói qua, con tin trong lòng câu cũng có tính toán rồi. Cậu, được hay không được không phụ thuộc vào mấy ngày còn lại này, mà cái dựa vào đều là vốn tích luỹ từ trước tới nay. Cậu, thay vì để biểu ca thúc ép chính mình như vậy, còn không bằng giúp biểu ca gỡ bỏ lo lắng thả lỏng tâm tình đi dự thi. Có lẽ sẽ nhận được hiệu quả ngoài ý muốn." Này là do Nguyệt Dao biết rõ Mã Bằng thi không tới, cho nên mới đề nghị một chút. Mà Mã Thành Đằng làm phụ thân, nhất định biết rõ nhi tử mình có bao nhiêu cân lượng. Đương nhiên có thể nghe đề nghị này hay không, Nguyệt Dao cũng không chắc chắn. Chỉ là cố gắng góp một phần tâm ý của mình mà thôi.
Mã Thành Đằng như có điều suy nghĩ.
Nguyệt Dao lại không lảng tránh: "Cậu, con cũng rất mong đại biểu ca được tốt." Những lời này là thật tâm thật ý. Đại biểu ca thật lòng yêu mến nàng. Đương nhiên nàng sẽ mong đại biểu ca được vui vẻ.
Mã Thành Đằng gật đầu: "Ta sẽ cân nhắc."
Mã Thành Đằng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cháu gái, bèn cho rằng là mình suy nghĩ nhiều rồi. Chuyện tối hôm qua chắc là Nguyệt Dao không biết. Bằng không làm sao có thể bình tĩnh nói chuyện với hắn như vậy. Trong lòng Mã Thành Đằng cũng thả ra một hơi, dù gì thì Nguyệt Dao mới tám tuổi, làm sao hiểu được những chuyện xấu xa, bẩn thỉu này. Đặng bà tử cũng không phải người hồ đồ, ắt sẽ không nói những chuyện đó với con bé.
Nguyệt Dao nói chuyện với Mã Thành Đằng một lúc, rồi ra khỏi thư phòng. Trở về Hải Đường Uyển. Thật ra, Mã gia thực sự rất rối loạn. Không thể sánh bằng Liên gia. Haiz, cho nên mới nói phủ đệ mà không có đương gia chủ mẫu tốt chống đỡ mọi chuyện, ắt sẽ loạn một đoàn.
Trở lại Hải Đường Uyển, Nguyệt Dao còn chưa vào viện, bên trong đã có một người lao ra. Nguyệt Dao hơi sửng sốt, người này lại là Mã Lâm Lâm.
Mã Lâm Lâm nổi giận mắng: "Ngươi đồ cái thứ sao chổi xui xẻo, đồ yêu tinh làm rối loạn nhà ta. Vừa đến nhà ta liền đảo lên nhiều chuyện như vậy." Nói xong vung tay giáng một cái tát xuống.
Ngay lập tức Nguyệt Dao liền thấy bối rối. Kiếp trước đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thế nhưng nàng chưa từng đánh nhau với người khác, càng chưa hề bị người nào tát.
Hoa Lôi nhanh tay lẹ mắt, chắn trước mặt Nguyệt Dao. Một tát này cứ thế đánh vào mặt của Hoa Lôi. Đương nhiên, đây là do Hoa Lôi cố ý chịu một tát này. Bằng không nàng chỉ cần kéo Nguyệt Dao ra là được rồi.
Cái tát này thất bại, Đặng ma ma vội vàng tách hai người ra.
Ngay sau đó Nguyệt Dao kinh ngạc: "Biểu tỷ, ngươi ở đây làm gì? Ngươi làm sao vậy?" Trông khuôn mặt vô tội này, người nhìn vào tuyệt đối sẽ cho rằng nàng bị oan uổng.
Đặng ma ma cũng thất thần mất ba giây.
Mã Lâm Lâm gặp Nguyệt Dao đứng đó trang nhu nhược phẫn khả nhạc (giả vờ mềm yếu, đóng vai người tốt), lại càng tức giận khó tả. Lửa giận thiêu sạch lý trí, còn muốn động thủ. Chính ca nhi nghe phía ngoài có tiềng ồn ào, vừa chạy đến đã nhìn thấy Mã Lâm Lâm hung thần ác sát muốn đánh tỷ tỷ, bèn xông lên phía trước đẩy Mã Lâm Lâm một cái. Lớn tiếng la lên: "Không được bắt nạt tỷ tỷ của ta. Ngươi cái kẻ xấu xa này, xấu xa."
Mã Lâm Lâm giận dữ, một tay đẩy Chính ca nhi ngã xuống đất: "Chỉ một đứa tiện chủng như ngươi, cũng xứng đụng vào cô nãi nãi ta sao." Mã Lâm Lâm nhìn Chính ca nhi vạn lần không lọt mắt.
Chính ca nhi bị ngã đau, nhưng vẫn đứng lên, muốn đánh Mã Lâm Lâm. Nguyệt Dao nhìn người ở xa xa chạy như bay đến, ôm Chính ca nhi ngã xuống đất vào người, khóc lên: "Biểu tỷ, rốt cuộc ta đã làm gì chọc ngươi, mà ngươi lại vung tay động thủ đánh người."
Đặng ma ma cũng phát hiện khác thường, quay sang Mộ Thu cùng Hoa Lôi đang kiềm chế Mã Lâm Lâm lại, nháy mắt. Hai người lập tức buông Mã Lâm Lâm ra. Mã Lâm Lâm vừa được tự do, định hung hăng xuất khẩu khí (ý là định đánh cho bõ tức).
Chẳng qua, cái tát của nàng chưa kịp hạ xuống, bàn tay liền bị tóm lấy. Tiếp đó một cái tát đánh vào mặt nàng. Mã Lâm Lâm bị đánh tới mông muội, lẩm bẩm nói: "Cha, ngươi đánh ta, ngươi đánh ta."
Mã Thành Đằng tức giận đến nỗi xanh cả mặt, quay sang nói với người theo tới: "Người đâu, áp giải nàng về ngay cho ta. Không có mệnh lệnh của ta, ai dám cho nàng bước chân ra khỏi cửa một bước ta liền cắt đứt chân các ngươi."
Lúc Mã Lâm Lâm bị bắt đi, vẫn còn lớn tiếng kêu la: "Cha, người không công bằng. Người vì cái kẻ phá hoại nhà mình mà đánh con. Ngươi là đồ sao chổi, đồ tai họa. Ta cho ngươi biết, ta không tha cho ngươi. Liên Nguyệt Dao, ta tuyệt đối không tha cho ngươi."
Nguyệt Dao ôm Chính ca nhi ngã trên mặt đất, tỷ đệ hai người đã khóc đến thảm thương. Mã Thành Đằng bị lời nói này của Mã Lâm Lâm chọc cho tức tức sùi bọt mép, sao hắn lại sinh ra một nghiệt nữ như vậy chứ. Lại trông thấy Nguyệt Dao đầu tóc mất trật tự ngồi bệt dưới đất, rất nhanh đã tỉnh táo lại, cúi người đỡ Nguyệt Dao vào nhà.
Mã Bằng thì trực tiếp ôm Chính ca nhi vào phòng. Trên người Nguyệt Dao không có vết thương. Chỉ có điều, trên mình Chính ca nhi đã bị trầy da rồi. Cũng may chỉ là vết thương ngoài da.
Nguyệt Dao vẫn còn nói giúp Mã Lâm Lâm: "Cậu, con nghĩ nhất định là biểu tỷ có hiểu nhầm gì với con. Bây giờ biểu tỷ đang trong cơn giận giữ, chờ khi nào tỷ ấy hết giận rồi. Con đi xin lỗi biểu tỷ."
Mã Thành Đằng nghe Nguyệt Dao nói, trong lòng khó chịu lợi hại. Nguyệt Dao cũng là đại tiểu thư được nghìn cưng vạn chiều, bây giờ mới qua có nửa năm đứa bé này đã thay đổi cẩn thận như vậy, này phải ăn bao nhiêu đau khổ. Thế nhưng những việc trong nhà này, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Chỉ vỗ về Nguyệt Dao. Nguyệt Dao lắc đầu, rất hiểu chuyện mà nói rằng: "Cậu yên tâm, con không sao."
Chờ Mã Thành Đằng cùng Mã Bằng đi rồi, Nguyệt Dao bôi thuốc cho Chính ca nhi, thấy khuôn mặt Chính ca nhi nhăn nhó thành một đoàn, biết hắn đau. Thổi thổi cho hắn một chút: "Tiểu tử ngốc, đệ mới bây lớn, nếu đệ thật sự bị thương chỗ nào, tỷ biết làm sao cho phải."
Chính ca nhi cất cao giọng nói: "Sức lực của nàng ta có lớn hơn nữa đệ cũng không sợ. Đệ phải bảo vệ tỷ tỷ, không cho người xấu khi dễ tỷ tỷ."
Nguyệt Dao nghe xong cực kỳ cảm động, Đặng ma ma cũng thật vui mừng.
Sau khi nói xong Chính ca nhi nhìn sang Nguyệt Dao, trong mắt có chần chừ cùng sợ hãi. Nguyệt Dao hiểu là trong lòng Chính ca nhi có nghi ngờ: "Chính ca nhi, đệ phải nhớ kỹ, đệ là nhi tử của cha, là đệ đệ của ta. Mặc kệ người khác có nói gì, đệ cũng phải nhớ lấy hai điều này. Biết không?"
Chính ca nhi gật đầu.
Nguyệt Dao nhân cơ hội này kể với Chính ca nhi vài mẩu chuyện. Nằm vào thế yếu, phải lợi dụng mọi hành động bảo vệ tốt chính mình. Không thể lỗ mãng. Giống như việc hôm nay, tuy rằng nàng thật cao hứng, nhưng cũng rất lo lắng. Trước tiên hắn phải bảo vệ tốt bản thân, có năng lực bảo vệ mình sau đó sẽ giúp nàng.
Tuy rằng trong thoáng chốc Chính ca nhi vẫn chưa hiểu hết được, nhưng vẫn ghi tạc vào trong lòng.
Nguyệt Dao trở lại gian phòng của mình, nhìn vẻ mặt Đặng ma ma muốn nói lại thôi: "Ma ma muốn nói cái gì?" Điều muốn hỏi phỏng chừng rất nhiều. Nhưng có lẽ thứ bà muốn hỏi nhất, đó là vì sao giờ đây nàng lại thay đổi nhiều như vậy.
Trong lòng Đặng ma ma cảm thấy khó chịu vì sự biến đổi của cô nương. Thế nhưng bà cũng biết, cô nương như vậy cũng là bất đắc dĩ. Nếu không thế, làm sao có thể khiến cho biểu cô nương nhận lấy bài học: "Chỉ là ma ma thấy đau lòng cho cô nương."
Nguyệt Dao cười cười lắc đầu: "Ma ma yên tâm, ta không sao." Bây giờ mới chỉ bắt đầu. Sau này còn phải mặt đối mặt với lòng dạ độc ác của Mạc thị, những tình cảnh bây giờ đều là trò trẻ con, tối đa cũng có thể coi là luyện tay nghề một chút mà thôi.
Liên gia à, nghĩ đến ngày mai phải về Liên gia, nghĩ tới phải gặp lại Mạc thị, trong lòng Nguyệt Dao liền thấy buồn phiền. Tuy rằng quy củ ở Mã gia không tốt được như Liên gia, thế nhưng ở Mã gia, nàng lại có thể thả lỏng chính mình. Mà Liên gia, Nguyệt Dao cười khổ. Nếu như có thể nàng rất muốn thoát khỏi Liên gia, dẫn Chính ca nhi ra sinh sống riêng mình, nhưng đáng tiếc đó là điều không thể. Liên gia không gánh nổi cái danh tiếng này. Đời người, luôn có nhiều điều không như ý muốn.