Chẳng qua Nguyệt Băng là bị ép buộc, chứ không tự nguyện như Nguyệt Hoàn và Nguyệt Dao. Vì sửa đổi tính tình Nguyệt Băng cho đàng hoàng hơn, Mạc thị đã hỏi qua lão phu nhân sau đó để Uông ma ma mở tiêu chuẩn cao nhất cho Nguyệt Băng, buổi tối tiếp tục dạy dỗ Nguyệt Băng. Đương nhiên để làm được chuyện này tất nhiên phải chi thêm phí dụng.
Nguyệt Băng bị Uông ma ma lăn qua lăn lại một buổi tối. Rốt cuộc sắp tới nửa đêm Uông ma ma nói: "Nhị cô nương, sau này còn phải cố gắng luyện tập." Quá mức nuông chiều đối với một đích nữ như các nàng mà nói đó là hại chứ không phải thương. Có lẽ Nhị cô nương không có tư chất và tài hoa của Tam cô nương, thế nhưng chỉ cần dạy dỗ tốt ngược lại sẽ là một đương gia chủ mẫu rất tốt. Bởi vì nàng ta không những có cơ sở tốt, hơn nữa còn có số mệnh tốt.
Lão phu nhân nghe thấy Nguyệt Dao không viết thể chữ Liễu cũng không luyện tập Mai Hoa tự thể, mà lại luyện《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》bèn lẩm bẩm: "Nha đầu này đang định làm cái gì?" Buông tha Thể chữ Liễu, có thể nói là do học tốt rồi. Thế nhưng bảng chữ mẫu Mai Hoa tự nàng cũng mới vừa học, có là thiên tài đi nữa cũng không có khả năng học tốt trong thời gian ngắn như vậy, còn chưa nói đến thể chữ hoa mai là kiểu chữ học khó tới mức có thể nói là đau khổ. Thế nhưng hiện tại nha đầu này lại luyện tập một loại tự thể khác, thoáng cái lão phu nhân đã không hiểu được ý muốn của Nguyệt Dao rồi.
Tuy rằng Trịnh ma ma không biết chữ nhưng cũng biết một đạo lý, ăn nhiều sẽ mắc nghẹn, ham nhiều nhai không nát: "Lão phu nhân, có nên nhắc nhở Tam cô nương không!"Đông một búa tây một chày, đến lúc đó cái gì cũng chỉ học được nửa vời, vậy quá khó coi.
Lão phu nhân lắc đầu nói: "Nguyệt Dao không phải đứa bé không có chừng mực, con bé làm như vậy chắc chắn cũng có quyết định của chính mình, tùy ý nó đi!" Cô nương gia không cần thi khoa cử, không cần thiết nhất định phải học riêng một kiểu chữ nào, con bé vui vẻ là tốt rồi.
Thực ra Lão phu nhân rất lo lắng, căn cứ vào những gì Uông ma ma thuật lại lão phu nhân cảm thấy Nguyệt Dao có khuynh hướng cách tâm với người trong Liên gia. Thậm chí có đôi khi lão phu nhân còn nghĩ, rốt cuộc tức phụ lão nhị báo mộng cho Nguyệt Dao đã nói chuyện gì, làm cho đứa bé này thay đổi lớn như vậy, thay đổi lớn đến mức bà cũng bắt đầu thấy không an lòng. Haiz, đứa bé không tâm nhãn thì bà không yên tâm, mà khi hài tử nó khéo léo khôn ngoan hơn bà cũng phải bận tâm lo nghĩ, làm lão nhân gia chính là có lo lắng cho con cháu cũng không có tâm lực.
Nguyệt Dao về đến Lan Khê viện lại bắt đầu dạy dỗ Chính ca nhi tập viết. Mãi cho đến bữa tối. Sau bữa tối, Nguyệt Dao gọi Hoa Lôi đi tìm khâm bộ. Cái gọi là khâm bộ, chính là dùng sợi tơ xuyên vào ngọc sức, tạo thành ngọc kết thường được đeo ở bên hông. Khi bước đi, nếu khâm bộ không phát ra tiếng vang leng keng, chứng mình người đó đã học tốt quy củ tới quen thuộc, có thể xuất sư.
Hoa Lôi tìm kiếm trong sổ sách, phát hiện phía trên không có ngọc khâm bộ mà Nguyệt Dao đã nói, bèn nhỏ giọng nói ra: "Có lẽ đã làm mất rồi." Thời gian dài như vậy thiếu mất vài món trang sức nhỏ cũng là chuyện dễ hiểu.
Sắc mặt Nguyệt Dao không được tốt, vật nhỏ kia là do hôm nay nàng tâm huyết dâng trào mới nhớ tới, không nghĩ tới nó đã bị mất mất rồi. Nếu chỉ thiếu mất một vài vật thế thì không quan trọng lắm, sợ là sợ đã đánh mất rất nhiều thứ mà nàng không hay biết.
Hoa Lôi đoán được suy nghĩ của Nguyệt Dao: "Cô nương yên tâm, lần trước sửa sang lại khố phòng đã ghi tên những món có trong phòng tạo thành một quyển sách rồi,sẽ không để mất gì nữa."
Nguyệt Dao không nói thêm gì: "Ta lại luyện chữ tiếp." Nguyệt Dao luyện tập bảng chữ mẫu Mai Hoa tự cũng không quá lâu, chỉ luyện khoảng nửa canh giờ đã bị Đặng ma ma khuyên bảo dỗ dành lên giường ngủ.
Đặng ma ma thấy Nguyệt Dao ban ngày bận bịu buổi tối lại tiếp tục bận rộn, vội vàng tới nỗi đầu óc choáng váng, trước đây cô nương được cưng chìu trong lòng bàn tay chuyện gì cũng có lão gia phu nhân sắp xếp xong xuôi. Hiện tại cô nương lại liều mạng học tập, dựa theo suy nghĩ của Đặng ma ma Nguyệt Dao đây là đang cố tình trốn tránh.
Mạc thị rất kinh ngạc tại sao Nguyệt Dao lại đột nhiên thay đổi thể chữ khác: "Cái nha đầu kia viết Liễu tự rất tốt, lại đang bắt đầu luyện Mai Hoa triện, tốt như vậy lại muốn đổi bảng chữ mẫu là sao?"
Bích Sắc tỏ ý không rõ ràng lắm: "Nô tỳ nghĩ trong đó có thể có những nguyên nhân khác." Vân tiên sinh không nghĩ ra, những người khác cũng không nghĩ ra.
Tô di nương nghe xong lại có phần kinh hãi: "Tam cô nương không những luyện thể chữ Liễu và Mai thể, bây giờ còn bây giờ còn muốn luyện thể chữ khác nữa, rốt cuộc Tam cô nương đang nghĩ gì." Tô di nương không hề cho rằng Nguyệt Dao làm thế là do tâm huyết dâng trào, đối với Tô di nương hiện tại Nguyệt Dao là một người cực kì khó nắm bắt ý tứ hay sờ được suy nghĩ riêng. Thay đổi nhiều làm nàng thấy kinh tâm đảm chiến, cũng không biết phu nhân có rõ ràng được ưự biến hóa này sẽ mang tới hậu quả khó lường không.
Tô di nương do dự mà không biết có nên nhắc nhở phu nhân không. Thế nhưng sau cùng nhìn Đình Luân đang ngủ say bèn bỏ ý định này. Ngộ nhỡ lão phu nhân biết được nàng gây xích mích mối quan hệ giữa phu nhân và Tam cô nương, nàng sẽ không có trái ngon mà ăn, nhẫn, phải nhẫn. Phu nhân cũng phải nhẫn, nàng lại càng phải nhẫn nhiều hơn nữa.
Hôm sau trời vừa sáng Nguyệt Dao đã rời giường. Bây giờ trong tủ đồ của Nguyệt Dao tất cả quần áo đều có màu trắng, nhiều nhất chính là điểm thêm chút hoa nhỏ nhiều màu trên trang phục.
Nguyệt Dao nhìn bước chân của Nguyệt Băng tiến bộ hơn hôm qua rất nhiều, lại nhìn bước đi của Nguyệt Hoàn cũng có hình có dạng, lập tức rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra, chẳng qua nàng cũng không để ở trong lòng. Uông ma ma chỉ có tác dụng dẫn dắt chỉ đường. Còn những thứ này lại cần tích lũy nó từng tháng từng ngày, dung nhập nó vào trong sinh hoạt hằng ngày mới có thể xem là qua ải; dù không được vậy cơ bản cũng không có trở ngại gì quá lớn. Trong tình huống bình thường thì chỉ cần không có sai sót gì là đủ, cũng không phải nhập cung hay gả vào hoàng thất, trên mặt qua được thì cũng không ai trách móc nặng nề.
Uông ma ma gật đầu: "Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy." Nguyệt Băng là nàng đặt tiêu chuẩn chỉ dạy cao nhất không cần nói tới, thế nhưng Nguyệt Hoàn lại chân chính đáng được khen ngợi, một buổi tối mà đã tiến bộ lớn như vậy có thể thấy được đã dụng tâm luyện tập.
Uông ma ma rất hài lòng với thái độ đối với Nguyệt Hoàn của thái độ đối với Nguyệt Hoàn, không hiểu cũng không sao, quan trọng nhất đó là nguyện ý học, học thật chăm chỉ. Uông ma ma âm thầm gật đầu, mấy cô nương Liên gia người nào cũng đều không tệ.
Lần này tới Nguyệt Doanh có áp lực rồi.
Uông ma ma cũng không nói thêm gì: "Hôm qua các người đã theo tiên sinh học thư pháp, làm sao luyện tốt chữ viết ta hẳn không cần nói. Chẳng qua tư thế viết chữ cũng là một cánh cửa học vấn lớn, giờ các ngươi viết vài chữ cho ta nhìn xem?" Hôm nay Uông ma ma sẽ góp ý cho bọn họ phải cầm bút viết chữ như thế nào.
Nguyệt Hoàn nói thầm trong lòng cầm bút viết chữ cũng muốn dạy à, đến mức đó luôn hả? Nhưng đến lúc nhìn động tác duyên dáng của Uông ma ma khi nhấc tay viết chữ, liền không còn gì để nói nữa.
Tiết học này, trong cả bốn người người học tốt nhất là Nguyệt Băng,thứ hai là Nguyệt Doanh, kém cỏi nhất lại là Nguyệt Dao.
Uông ma ma lắc đầu nói: "Tam cô nương, tư thế cầm bút này của ngươi nói sai cũng không phải là sai, thế nhưng không có sự ôn nhu của nữ tử, quá dương cương. Cô nương gia cầm bút cần phải như thế này. . ." Uông ma ma làm mẫu cho Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao là chính Liên Đống Bác nắm tay dạy nàng viết chữ, tự nhiên không có cảm giác ôn nhu như Uông ma ma viết. Nguyệt Dao cũng biết khuyết điểm này của mình, thế nhưng nàng chân thành nói với Uông ma ma: ""Ma ma, điểm ấy ta không đổi được." Thứ nhất đây là thói quen ba mươi năm, bây giờ nếu muốn sửa là chuyện khó vô cùng; thứ hai Nguyệt Dao cũng không muốn sửa, cái này không chỉ vì nó là nét chữ theo phụ thân học được từ lúc đầu, càng quan trọng hơn đó là Nguyệt Dao cho rằng chuyện này không cần thiết.
Thời điểm phải trực tiếp viết chữ trước mặt người khác vô cùng nhỏ, cho dù có, tư thế này của nàng cũng không hề khó coi, chỉ là thiếu đi một phần ôn nhu nữ tử. Nếu vì sửa đổi thói quen này mà phải tổn hao nhiều tinh lực, Nguyệt Dao cho rằng không đáng.
Uông ma ma sửng sốt: "Ngươi còn chưa sửa làm sao biết không đổi được?" Nàng dạy dỗ nhiều cô nương nhiều như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên đụng tới tình huống thế này.
Nguyệt Dao tiếp tục lắc đầu: "Có thể thay đổi ta nhất định đổi, thế nhưng biết rõ không đổi được còn muốn lãng phí thời gian và tinh lực đi làm, đó chính là ngu ngốc. Ma ma, ta thật sự không đổi được, ta không muốn lừa dối ngươi." Thay vì sau này mới nói, không bằng nói rõ ràng với ma ma ngay hôm nay.
Uông ma ma nhìn kiên định trong mắt Nguyệt Dao, chỉ có gật đầu. Đệ tử không phối hợp nàng còn có thể làm sao, chỉ có thể thỏa hiệp: "Được, thật ra tư thế viết chữ bây giờ của ngươi cũng không kém, có điều phải chú ý tới các chi tiết nhỏ." Chi tiết nhỏ thường hay để lộ rất nhiều thứ, cho nên tuyệt đối không thể xem nhẹ tiểu tiết.
Nguyệt Dao cảm kích nói: "Cảm tạ ma ma."
Nguyệt Hoàn hơi kinh ngạc với hành động này của Nguyệt Dao. Nhị cô nương trước nay luôn hung hăng càn quấy nhưng đứng trước mặt Uông ma ma đều phải ngoan ngoãn đàng hoàng, vậy mà Tam cô nương nhìn luôn văn văn tĩnh tĩnh lại không giống người thường, lại dám đương trường từ chối Uông ma ma chỉ bảo.
Dưới sự trách cứ của Uông ma ma Nguyệt Hoàn cũng hồi phục tinh thần, vẻ mặt cay đắng tiếp tục bày ra tư thế bắt đầu viết chữ, haiz, xã hội bi ai. Nếu như nàng có thể kiêu ngạo như Tam cô nương là tốt rồi.
Một buổi sáng cứ thế trôi qua trong bài học luyện tư thế viết chữ. Buổi chiều, bốn cô nương theo Ma tiên sinh học tập thêu thùa.
Đặng ma ma có chút bối rối, người khác không biết nàng còn có thể không biết hay sao, cô nương nhà mình ngay cả một đầu châm tuyến cũng chưa từng chạm qua: "Cô nương, nếu không thì không cần qua. Dù sao sau này cô nương cũng không cần thêu thùa may vá mà." Vốn phu nhân muốn tự dạy cho cô nương học tập thêu thùa. Thế nhưng lão gia nói thời gian học vẽ còn không đủ đâu còn thì giờ mà đi học thêu thùa, trong nhà cũng không phải không có tú nương, sau cùng chuyện này vẫn không giải quyết được gì. Bây giờ cùng học thêu thùa với mấy cô nương của đại phòng, đến lúc đó cô nương ừ không có chỗ che mặt.
Nguyệt Dao mỉm cười: "Ma ma, ta phải học nữ hồng thật tốt. Không nói cái khác chí ít y phục trong của mình cùng hà bao mấy thứ này thế nào cũng phải thêu được." Ngay cả hà bao cũng không thêu tốt vậy thì mất mặt biết bao chứ. Còn có một câu Nguyệt Dao không nói tới, không tự làm là một chuyện, chính mình không biết làm lại là một chuyện khác, có làm hay không sẽ không ai nói gì, nhưng vì không biết làm mà không làm vậy thì sẽ bị nghị luận.
Ma tú nương đã được ma ma quản sự nhắc nhở, Nhị cô nương và Tam cô nương chính là trọng điểm cần được quan tâm, bởi vì hai vị cô nương là đích nữ, trước đây chưa từng chạm vào châm tuyến.
Vừa đến Ma tú nương cũng không nói với các cô nương phải thêu thùa ra sao. Mà trước tiên nói về lịch sử lịch sử của thứ tú: ""Tô tú, Tương tú, Việt tú và Thục tú hợp lại danh hiệu "Tứ đại danh tú", ngoài ra còn có kinh thêu, lỗ thêu biện thêu rất nhiều loại. Ta dạy mọi người là Tô tú, tài nghệ thêu thùa của Tô tú chủ yếu lấy bộ châm làm chính, đường thêu bên ngoài phải dấu đi vết kim đã may, thường dùng ba bốn loại chỉ màu không cùng loại hoặc sợi chỉ có màu sắc tương đồng phối với nhau, đường thêu ra có hiệu quả màu sắc tự nhiên như nhuộm vầng sáng. Đồng thời, khi phô bày vật ảnh phải giữ lại "Thủy lộ" hòa hợp, mức độ biến hóa của vật ảnh phù hợp, không để lại một đường, khiến các lớp rõ ràng, các kiểu hoa văn đường viền ngay ngắn."
*Tô tú: hàng thêu Tô Châu
*Tương tú: hàng thêu Hồ Nam (Tương: là tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam)
*Việt tú: hàng thêu nước Việt/tỉnh Việt (Việt: tên gọi chung của Quảng Đông và Quảng Tây, nguyên là nước Việt thời xưa.)
*Thục tú: hàng thêu Tứ Xuyên (Thục: tỉnh Tứ Xuyên, trước là nước Thục thời Xuân Thu chiến quốc.)
*Lỗ tú: hàng thêu Sơn Đông (Lỗ: nước Lỗ cùng thời nước Thục, Việt)
*Biện tú: hàng thêu sông Biện (Biện: Khai Phong hoặc con sông chảy qua tỉnh Hà Nam)
Sau khi nói xong, Ma tú nương lấy ra một bức thêu phẩm đã được thêu tốt, giải thích đặc thù của hàng thêu Tô Châu cho các cô nương, sau đó nói cho mấy cô nương biết cách kết hợp các sợi chỉ có màu sắc khác nhau như thế nào, mới có thể thêu ra hiệu quả như mình muốn.
Nguyệt Dao nghe được mùi ngon, không nghĩ tới Ma tiên sinh giảng giải thêu phẩm thật giống như đang giảng giải một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, thật là phi thường hiếm thấy.
Ma tú nương nói một lần sau đó hỏi bốn người: "Nghe có hiểu không?" Nếu hiểu rồi, thì nàng tiếp tục giải thích. Nghe không hiểu nàng sẽ giảng giải lại một lần.
Nguyệt Dao thấy mọi người không lên tiếng tự mình nói: "Ma tiên sinh, ta nghe hiểu." Thật ra bản chất của phối màu chỉ và phối màu khi vẽ tranh đều như nhau, đều điều ra màu sắc mình muốn, màu sắc nổi lên khác biệt cũng là có, thế nhưng dù thay đổi đến muôn lần cũng không xa rời gốc rễ, không thể rời xa bản chất.
Ma tú nương hỏi ba người Nguyệt Doanh, ba người người nào cũng không tiện nói mình hiểu biết lơ mơ, nói rồi còn chẳng phải tự nhận mình rất ngu ngốc.
Nguyệt Hoàn có hứng thú nồng hậu, nhưng nghe xong lại có lo lắng. Ở hiện đại ngay cả thêu thập tự đơn giản nàng cũng chưa từng chạm qua, Tô tú phức tạp như vậy nàng có thể học được chứ? Cho nên đối với việc Nguyệt Dao nói nàng hiểu, Nguyệt Hoàn tỏ ý rất u oán, tỷ tỷ ngươi hiểu nhưng ta không có hiểu à!
Ma tú nương thấy mọi người không phản đối bèn nói tiếp, ban nãy nàng chủ yếu nói cho mọi người hiểu sâu thêm ảnh hưởng của Tô tú, nghe có hiểu hay không thật ra không phải chuyện gì lớn, trọng điểm vẫn dựa trên bản lĩnh thêu thùa: "Tô tú có phong cách riêng biệt của chính nó, hoa văn của Tô tú thanh tú đẹp đẽ, lối suy nghĩ tài tình, tú công tinh tế tỉ mỉ, châm pháp sinh động, màu sắc thanh lịch tao nhã, thêu kỹ gồm có các đặc điểm "Bình, tề, hòa, quang, thuận, quân" cần trải qua." Dừng lại một chút sau đó nói: "Biết cái gì là "Bình, tề, hòa, quang, thuận, quân" không?"
Nguyệt Băng oán thầm, nếu ta biết, còn cần ngươi nói à.
Nguyệt Dao thấy cô nương không lên tiếng, trả lời: " "Bình" chỉ về bề mặt thêu bằng phẳng; "Tề" ý chỉ hoa văn ngay ngắn; "Tế" là chỉ dùng châm tinh xảo, đường thêu tinh tế; "Mật" là chỉ đường nét xếp đặt chặt chẽ, không lộ dấu kim; "Hòa" chỉ ra bố trí màu sắc thích hợp; "Quang" là chỉ hào quang sáng chói, màu sắc tươi đẹp; "Thuận" có ý chỉ vân tơ viên chuyển tự nhiên; "Quân" chỉ ra đường nét tinh tế đều đặn, thưa dày nhất trí. Tiên sinh, ta nói có đúng hay không?"
Ma tú nương hơi kinh ngạc: "Tam cô nương học qua Tô tú?" Nếu không học qua làm sao rõ ràng về những điều của Tô tú này.
Nguyệt Dao nhẹ nhàng cười: "Khi ở Giang Nam có học được mấy ngày, cũng từng nổi lên hứng thú với Tô tú, nên biết một ít, chẳng qua biết được tất cả đều là da lông bề ngoài."
Ma tú nương khẽ gật đầu, là một đứa bé khiêm tốn: ""Tam cô nương nói đều đúng cả. Ngoài ra thêu phẩm Tô tú có đủ các loại: Theo như chủng loại phân chia ra thêu hai mặt và thêu một mặt. Châm pháp thường dùng của Tô tú có: Tề châm, tản sáo, thi châm, hư thực châm, loạn châm, đả điểm, trạc sa, tiếp châm, cổn châm, đả tử, tẩu khấu châm, tập sáo, chính thưởng, phản thưởng các loại. . ."
Ba người Nguyệt Doanh nghe được như lọt vào trong sương mù, Nguyệt Dao lại nghe ra ý vị mới mẻ.
Ma tú nương cười nói: "Những thứ này sau này sẽ dạy các ngươi từng cái từng cái một." Trước nói cho bọn họ biết một chút những gì phải học, khi dạy dỗ mỗi loại thì cứ từ từ dạy, đây là phong cách dạy học của nàng.
Chờ sau khi Ma tú nương nói xong Nguyệt Dao hỏi: "Tiên sinh, một số người có tài nghệ thêu thùa cao siêu có thể thêu ra thêu phẩm từ cảnh vật trong tranh vẽ, hơn nữa còn thêu giống y hệt. Tiên sinh đã từng gặp qua chưa?" Trước Nguyệt Dao có nghe nói qua có một tú nương đem danh họa thêu thành thêu phẩm, hơn nữa thêu đến giống nhau như một, nghe nói đã đem cảnh vật trên tranh vẽ dời đến trên thêu phẩm.
Ma tú nương cười: "Là thật. Giang Nam có một tú nương bắt tay vào thêu thùa đã hơn ba mươi năm, nàng ấy có thể lấy tranh vẽ mô phỏng theo đó thành thêu phẩm, thêu ra thêu phẩm tranh sơn thuỷ chia ý vị xa gần; lầu gác hiện rõ cụ thể từng bộ phận; có thể nhìn ra tình cảm sinh động của nhân vật, thái độ vô cùng thân thiết yêu kiều của chim hoa." Đương nhiên, đồ đạc vị tú nương này thêu ra đều trở thành danh tác truyền lại đời sau, nhìn cũng không nhìn được, bởi vì bị người khác cất giữ.
Nguyệt Dao nghe xong liên tiếp gật đầu. Nguyệt Băng ở bên cạnh thấy vậy liền trực tiếp ném ánh mắt khinh thường, chính là nàng biết Nguyệt Dao thật sự không động tới châm tuyến, nhưng bây giờ nhìn nàng thật giống như hiểu lắm.