Bởi vì kết quả thi cử của Đình Nghi, trên dưới Liên phủ đều rất hồi hộp. Tuy rằng năm nay Đình Nghi chỉ mới mười ba tuổi, thế nhưng lão phu nhân cùng Mạc thị ôm kỳ vọng rất lớn vào hắn. Nếu như Đình Nghi thi đỗ, sang năm Đình Nghi cũng có thể đi theo Đình Lễ tham gia kỳ thi mùa xuân, cho dù thi không tốt, cũng nên thử xem kết quả thi thế nào.
Trong Lan Khê viện, Nguyệt Dao vẫn như thường ngày chỉ bảo Chính ca nhi nhận thức nét chữ. Không khí Liên phủ khẩn trương, Đình Nghi đậu hay không đậu, đều không có quan hệ gì tới nàng. Dạy Chính ca nhi nhận biết mặt chữ mới là chuyện quan trọng nhất.
Nguyệt Dao lau tay rời khỏi thư phòng, ngồi trên ghế tựa. Trên mặt đầy vẻ sầu lo. Với tiến độ học tập này của Đình Chính, nhất định phải có một tiên sinh phi thường kiên nhẫn dạy bảo mới được. Bằng không nhiều nhất cũng chỉ có thể nhận được vài mặt chữ viết được ít câu từ không lo làm kẻ mù chữ mà thôi. Mà muốn tìm được tiên sinh tốt như vậy, còn khó hơn lên trời. Haiz, chỉ cần nghĩ tới chuyện tương lai Nguyệt Dao liền phát sầu.
Thi Hương chỉ ba ngày, nhưng đối với những người có người nhà mà nói chờ kết quả kì thi này hiển nhiên là đợi một ngày chẳng khác gì một năm. Thế nhưng đối với Nguyệt Dao mà nói cũng giống như những ngày bình thường trước nay, không có gì khác biệt. Nguyên nhân là bởi, Nguyệt Dao chưa từng đặt chuyện này trong lòng, cứ theo lẽ thường ở trong phòng dạy Chính ca nhi nhận mặt chữ.
Mãi cho đến khi có nha hoàn tới, kích động kêu: "Trúng rồi, Nhị thiếu gia trúng rồi, Nhị thiếu gia trúng rồi."
Nguyệt Dao nhíu chân mày lại, trúng rồi thì trúng rồi, có cần phải hô hoán như vậy không. Chẳng qua Nguyệt Dao cũng ý thức được tình trạng của mình không đúng, lập tức che đi vẻ không vui trên mặt. Đường ca thi đậu, là đại hỉ sự trong Liên phủ, nếu như nàng bày ra gương mặt khổ qua còn không biết người khác sẽ nghĩ như thế nào. Ngay cả tổ mẫu nếu người biết được cũng sẽ suy nghĩ nhiều.
Nguyệt Dao dắt Đình Chính sang thượng phòng, từ cửa lớn đã nghe thấy tiếng cười vui sướng của tổ mẫu rồi. Nha hoàn tử trong sân cũng đều vui mừng hớn hở. Hoá ra lão phu nhân nhận được tin tốt này, cao hứng tuyên bố thưởng thêm một tháng tiền tiêu vặt hàng tháng.
Nguyệt Dao cố gắng để mình cũng cười rộ lên. Đình Chính rất nhạy cảm, nhìn vẻ mặt của Nguyệt Dao, chân mày nho nhỏ nhíu lại, chẳng qua đến cuối cùng cũng không nói gì. Nguyệt Dao vào trong phòng, thấy Mạc thị cùng cô nương đều ở đây, lúc này mọi người đang vây quanh lão phu nhân nói lời muốn đòi hỉ.
Tuy rằng Nguyệt Dao cảm thấy việc này không liên quan tới mình, thế nhưng vẫn phải bày tỏ thái độ.
Bỗng nhiên ánh mắt Nguyệt Băng sáng lên: "Tam muội muội, tài vẽ tranh của muội cao siêu, nếu không muội vẽ lại cảnh tượng hôm nay đi. Tổ mẫu, người coi chủ ý này của con có tốt không?"
Trong số các con cháu, lão phu nhân thích nhất chính là Đình Nghi, bởi vì Đình Nghi là chính bà nhìn hắn lớn lên từ tấm bé. Hiện tại Nguyệt Băng đưa ra yêu cầu này, lão phu nhân cảm thấy rất tốt.
Nguyệt Dao vốn đang nở nụ cười, nghe xong lời Nguyệt Băng vẻ tươi cười thoáng chốc đã không còn. Nhàn nhạt nói: "Chờ đại ca nhị ca thi đậu kỳ thi mùa xuân sang năm, ta nhất định sẽ vẽ." Liên Nguyệt Băng nói muốn nàng vẽ thì nàng phải vẽ, xem nàng là cái gì? Hoạ sĩ hay sao.
Lãnh ý trong lời nói của Nguyệt Dao tất cả mọi người đều nghe ra. Thoáng chốc cảnh tượng đang ồn ào vui vẻ liền trở nên yên tĩnh lại. Thật ra lời này của Nguyệt Băng thật không có những ý nghĩ khác, chỉ là suy nghĩ một chút muốn góp vui thêm cho chuyện tốt ở đây hôm nay.
Nguyệt Doanh mím môi một cái, không lên tiếng.
Đối với việc Nguyệt Dao thoáng chốc đã biến sắc Nguyệt Hoàn có chút kỳ quái. Len lén nhìn lão phu nhân cùng phu nhân. Sắc mặt lão phu nhân không có thay đổi gì, nhưng phu nhân thì hơi khó coi.
Trịnh ma ma nhìn tình cảnh, biết tính tình kỳ quái của Tam cô nương lại nổi lên. Lập tức cười nói: "Lão phu nhân, lời này của Tam cô nương thật nhiều may mắn, khẳng định đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đồng thời thi đậu."
Lão phu nhân lập tức vuốt cằm nói: "Tốt, chờ sang năm Đình Lễ cùng Đình Nghi đều thi đỗ, đến lúc đó con lại vẽ bức tranh toàn gia."
Nguyệt Dao gật đầu một cái nói: "Vâng." Thật ra trong lòng đang oán thầm không ngớt. Ảnh gia đình, cha nương đều mất, đây còn tính là tranh gia đình gì kia chứ.
Phủ đệ có sự kiện vui vẻ lớn như vậy, buổi trưa dĩ nhiên là cả gia đình liên hoan. Nguyệt Dao dẫn Đình Chính tới thượng phòng dùng bữa với mọi người. Thời điểm ăn trưa, bầu không khí vẫn cực kỳ sinh động. Chẳng qua là trên mặt Nguyệt Dao dù đang cười, nhưng có thật vui vẻ như vậy không, trong lòng mọi người đều có cân nhắc.
Dùng bữa xong, cảm tạ lão phu nhân, mọi người đều tự quay về viện tử của mình.
Nguyệt Hoàn đi tới Nguyệt Dao bên người nói: "Tam tỷ tỷ, muội có thể qua viện tỷ ngồi một chút không?" Thật ra Nguyệt Hoàn muốn hỏi xin Nguyệt Dao cho nàng mượn sách. Có người nói trong Lan Khê viện có cất mấy nghìn quyển sách. Nàng muốn biết về thời đại này, không thể thông qua người khác, cũng chỉ có thể tìm hiểu qua sách vở mà thôi.
Nguyệt Dao nhìn Nguyệt Hoàn, nàng có phần ngoài ý muốn khi Nguyệt Hoàn tìm nàng mượn sách. Nguyệt Dao rất rõ ràng người đứng trước mặt không phải Nguyệt Hoàn nàng biết, mà đã đổi thành một người khác. Chỉ cần không làm hại đến nàng, đối với việc rốt cuộc người ở trong thân thể này là ai nàng không có hứng thú tìm hiểu: "Chờ khi nào ta không bận gì, sẽ mời muội muội sang viện ta ngồi chơi đôi chút." Ẩn ý chính là hiện tại không rảnh.
Nguyệt Hoàn có chút thất vọng. Tuy rằng trong lòng đã phủ nhận suy đoán Nguyệt Dao là người "xuyên qua", thế nhưng nàng vẫn cực kỳ hy vọng có thể gặp được đồng hương, như vậy sẽ không cô độc bất lực nữa rồi. Thế nhưng nhìn điệu bộ cùng phản ứng của Nguyệt Dao, Tam cô nương không thể nào là người "xuyên qua".
Nguyệt Dao trở về viện, nói chuyện với Đặng ma ma một chút thì đi ngủ trưa. Đây là thói quen đã hình thành từ khi còn ở Giang Nam. Buổi trưa ngủ một giấc, thì chiều tối mới có tinh thần.
Sau khi Nguyệt Dao tỉnh lại, chỉ thấy sắc mặt Đặng ma ma vui mừng đi vào nói: "Cô nương, biểu thiếu gia trúng rồi. Biểu thiếu gia cũng trúng." Biểu thiếu gia trúng rồi, đây là chuyện vô cùng đáng mừng.
Trong thoáng chốc Nguyệt Dao không có phản ứng kịp: "Người nào thi đỗ?"
Đặng ma ma vui mừng phấn khởi mà nói: ""Cô nương, là biểu thiếu gia thi đậu. Cữu lão gia đặc biệt phái người đến báo tin cho cô nương đó." Từ thái độ của cữu lão gia cũng có thể thấy được, biểu thiếu gia thi đậu, cũng có một phần công lao của cô nương.
Nguyệt Dao há miệng, cuối cùng cũng nuốt câu đang muốn hỏi làm sao biểu ca lại thi đỗ được vào lòng. Thế nhưng trong lòng Nguyệt Dao lại tràn ngập sóng to gió lớn, sao biểu ca lại đậu được chứ? Kiếp trước đến tận khi chết biểu ca cũng chỉ là một tú tài, thế nào giờ lại thi đậu rồi? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Mã Bằng đúng là đã đậu, chẳng qua thứ tự không phải là rất tốt. Thi hội lấy ba trăm danh ngạch, Mã Bằng đứng thứ hai trăm hai mươi tám. Thứ mười hai đếm ngược từ dưới lên.
Đặng ma ma thấy Nguyệt Dao hoảng hoảng hốt hốt, cẩn thận nói: "Cô nương, biểu thiếu gia trúng cử, đây là việc vui à!"
Bất kể nguyên nhân có phải là do nàng hay không, số phận của đại biểu ca đã bị thay đổi, điều này có nghĩa là vận mệnh của nàng nhất định cũng có thể thay đổi đúng không. Đây hiển nhiên là chuyện tốt không thể tốt hơn rồi. Nguyệt Dao cúi đầu mà nói: ""Là vui chuyện. Là đại hỉ sự." Bất kể như thế nào, trúng rồi là tốt rồi. Đừng nói là danh thứ hai trăm hai mươi tám, coi như là người thứ ba trăm, thì thi trúng chính là thi trúng. Đối với quan lại nhân gia như bọn hắn mà nói, đây cũng là thứ giúp mở cánh cửa rồi. Thi hội không qua được, có công danh cử nhân trong người đến lúc đó chạy quan hệ, quyên quan, hết thảy đều không giống nhau. Càng quan trọng hơn nữa là có công danh cử nhân, làm mai làm mối cũng sẽ cao hơn một bậc.
Mã Bằng biết được mình trúng cử, phản ứng đầu tiên là không tin. Chờ sau khi xác nhận tin tức không có sai sót, hạnh phúc quá mà ngất xỉu.
Vốn Mã Bằng không có chút hi vọng nào khi đi thi. Tiên sinh đã nói lần này không có hy vọng, trước khi đi phụ thân cũng nói để hắn đi thi cho biết, sau này lại cố gắng thêm lần nữa. Cho nên kết quả là, khi Mã Bằng vào thi cũng ôm suy nghĩ làm quen với cảnh thi chuẩn bị tâm tính cho năm sau. Không nghĩ tới vậy mà trúng rồi, coi như là đếm ngược, nhưng là tuyệt đối là vui mừng ngoài ý muốn.
Mã Bằng té xỉu, dọa sợ Liễu bà tử. Vội vã gọi đại phu tới. Đại phu đến bắt mạch, cười khẽ nói: "Thiếu gia đây là vui mừng quá độ nên ngất đi thôi, chờ ta cho châm cho hắn một châm là tốt rồi." Loại chuyện này tuy rằng ít, thế nhưng không phải chưa từng thấy.
Đương nhiên so với Mã Bằng thì Mã Thành Đằng còn cao hứng hơn. Sau khi hắn nghe mấy lời khuyên giải của Nguyệt Dao, đi tìm tiên sinh của Mã Bằng. Tiên sinh nói rõ ràng rằng lần này Mã Bằng không có hi vọng. Cho nên hắn cũng không có trông cậy gì. Lại không nghĩ rằng, không ôm hi vọng trái lại trúng rồi. Liền vui vẻ không thôi. Chỉ có điều hắn không có khoa trương như Mã Bằng, vui vẻ thì vui vẻ, không có hạnh phúc tới nỗi ngất đi. Chẳng qua chuyện thứ nhất chính là phái người đi báo tin vui cho Nguyệt Dao. Chuyện này, cháu gái có công lao rất lớn.
Mã Bằng trúng rồi, có người vui vẻ, có người mất hứng. Mặc dù Trình thị đang bị nhốt trong tiểu phật đường, thế nhưng chuyện đại thiếu gia trúng cử lớn như vậy, Trình thị muốn không biết cũng khó.
Sắc mặt Trình thị cực kỳ khó coi: "Ngươi nói cái gì? Trúng rồi? Sao lại trúng dược hả?" Cái vết sẹo đầu gỗ ngu ngốc kia, làm sao có thể thi đậu cử nhân được. Nhất định là tin tức sai lầm.
Trần bà tử kêu khổ trong lòng: "Phu nhân, chuyện này nào có thể làm giả. Trên bảng vàng đã ghi rồi." Hiện tại đại thiếu gia trúng cử rồi, đến lúc đó lão gia tìm cho đại thiếu gia một mối hôn sự tốt. Phu nhân sẽ thất thế. Quan trọng nhất là, Nhị thiếu gia vẫn chỉ biết chỉ biết ăn uống vui đùa làm chính. Cái nhà này về sau còn không phải là của đại thiếu gia sao.
Sau khi nhi tử trúng cử ngày thứ hai Mã Thành Đằng liền tới Bành gia. Muốn thương nghị hôn sự của nhi tử với Bành gia. Ý tứ của Mã Thành Đằng là hi vọng được thế quyết định việc hôn nhân. Chờ sau kỳ thi mùa xuân thì thành thân.
Sở dĩ Mã Thành Đằng tới cửa, cũng bởi vì ý tứ Bành gia trước đó là muốn chờ Mã Bằng có công danh, ít nhất là cử nhân sau này lại bàn việc hôn sự, như vậy cũng có thể diện hơn. Hiện tại Mã Bằng đã thi đậu, tuy rằng thứ tự thấp, nhưng quả thật đạt tới yêu cầu của Bành gia.
Đáng tiếc Bành Thị Lang lại không đồng ý hôn sự này ngay. Thế nhưng cũng không nói tới quá đoạn tuyệt, chỉ nói muốn chờ Mã Bằng thi hội xong rồi nói sau. Ẩn ý trong này, là chờ Mã Bằng có thể đậu Tiến sĩ, chờ đậu Tiến sĩ lại bàn việc hôn nhân.
Ngay sau đó sắc mặt Mã Bằng trở nên cực kì khó coi. Trước kia Bành gia nói chờ Mã Bằng có công danh rồi bàn, đến khi Mã Bằng thi đỗ tú tài, Bành gia lại bảo muốn tiến thêm một bước nữa. Hiện tại thi đậu Cử nhân lại bảo chờ tiếp. Đây rõ ràng là mượn cớ từ chối. Nếu nói lấy thân phận tú tài cưới nữ nhi Bành gia, quả thật không nói được. Thế nhưng giờ đã là cử nhân, lại vẫn từ chối. Quan trọng nhất là, trong lòng Mã Thành Đằng rất rõ ràng lần này nhi tử có thể thi đỗ là nhờ hắn nghe theo cháu gái, hoàn toàn là chuyện may mắn. Nếu không phải mấy ngày trước khi thi hắn nói rõ ngọn ngành cùng nhi tử, giúp hắn thả lỏng tâm tình đi thi, thì chắn chắn đã không đậu được.
Lần này tuy rằng đã thi đỗ, thế nhưng thứ tự cũng là đếm ngược, muốn thi đậu kỳ thi hội trừ phi có miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Bành Thị Lang đã rõ rành rành nhưng vẫn ra sức khước từ, rõ ràng không muốn kết cửa hôn sự này.
Mã Thành Đằng trước là vì tính tình nhi tử hiền lành, mặt khác còn nhìn trúng tiền đồ của Bành Thị Lang. Muốn mượn lực cho nhi tử. Thế nhưng hiện tại lửa giận trong lòng lại nổi lên: "Đã như vậy, vậy ta cũng không trì hoãn tương lai của lệnh thiên kim. Cáo từ." Đến bây giờ hắn không muốn tiếp tục cửa hôn sự này nữa. Tuy rằng kết quả thi của nhi tử thấp, nhưng tốt xấu gì cũng là một cử nhân, coi như có công danh. Vả lại căn nguyên gia tộc hắn giàu có, không có nữ nhi Bành gia còn có nhà khác. Hắn tin tưởng có thể tìm được một nhà môn đăng hộ đối với nhà mình.
Thế nhưng chờ khi hắn hỏi thăm được nhà đồng liêu hảo hữu nào có khuê nữ chưa đính hôn, mời người làm mối, nhưng đều bị người ta uyển chuyển khước từ. Sau này khi hắn biết được nguyên nhân, hối hận không kịp. Cưới Trình thị, tương đương với gài bẫy chôn sống nhi tử của mình.