"Chế tác trang bị chưng cất đơn giản, làm tinh dầu dùng." Hàn Hàn nhanh chóng lên xe bò trả lời.
Cổ đại không có thủy tinh, nàng cũng không biết cách chế tạo thủy tinh, chỉ có thể dùng trang bị đơn giản như thế để thay thế. Lúc sử dụng đặt nắp vung ở mặt trên, cái ống dẫn dài ra dẫn đến một bình sứ, bình sứ để vào trong nước lạnh, như vậy nhiệt khí trong nồi theo cái ống tiến vào trong bình sứ, gặp được vách bình sẽ tự động đông lạnh, thu được nước cất và tinh dầu, khi đó tinh dầu nổi lên bề mặt nước cất được thu vào trong bình đựng. (ôp: Chỗ này mình giải thích rõ ra luôn, nhìn qua hình cuối chương 51 là mọi người hiểu rõ)
"Chưng cất là gì?" Mộ Dung Ý nhìn Hàn Hàn, sao hắn chưa từng nghe qua cái từ này?
"Chưng cất chính là lợi dụng các loại hỗn hợp chất lỏng có độ sôi khác nhau, đun đến khi số chất lỏng này bốc hơi lên, rồi lọc ra. Cũng chính là một quá trình chiết xuất." Khó có được lúc tiểu gia hỏa này không hiểu đi hỏi mình, Hàn Hàn giải thích tận khả năng tường tận.
Không biết, đối với người không biết gì về nhiệt lực học như Nhiếp chính vương đại nhân mà nói, sau khi nghe giải thích như vậy lại càng nghi hoặc: "Độ sôi là cái gì?" Di/e.D/a.Le/Qu.Do/n./Ôp
Hàn Hàn nháy mắt mấy cái: "Nhiệt độ của chất lỏng lúc sôi trào chính là độ sôi."
"Nhiệt độ?" Chân mày nhỏ của Mộ Dung Ý hơi nhăn nhó, khí độ (khí phách + phong độ) hắn nghe nói qua, nhưng nhiệt độ lại là cái quỷ gì thế?
Trán Hàn Hàn chảy mồ hôi, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, có lẽ mình đi giải thích chuyện này cho hắn hoàn toàn là một quyết định sai lầm.
Mình còn trông chờ một cổ nhân có thể hiểu rõ vấn đề về định luật nhiệt lực học số một, số hai, số ba sao? Mình cũng không biết làm sao giải thích rõ ràng cho hắn nữa.
Đưa tay bế Mộ Dung Ý để lên trên đùi: "Khụ, bây giờ đệ còn nhỏ, đến khi lớn lên thì sẽ hiểu."
Quả nhiên là cái cớ tốt nhất để ba mẹ tránh đi câu hỏi của đứa nhỏ, trăm lần đều chuẩn!
Chính xác là Mộ Dung Ý không quấn quýt với những từ ngữ này nữa, bởi vì hiện tại hắn hoàn toàn bị loại tư thế ôm của Hàn Hàn khiến cho ngây người.
Con nhóc này lại có thể để mình ngồi đối diện với mặt nàng ở trên chân, chính xác mà nói là nơi bắp đùi, đôi chân của mình vừa lúc quấn quanh ngang hông nàng, rốt cuộc nàng có biết mình là một nam nhân hay không!
Chờ lúc phản ứng kịp thì khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng, thân thể cương cứng không dám động, cắn răng: "Thả ta xuống!"
Đương nhiên Hàn Hàn không xem hắn là nam nhân, trong mắt nàng, Mộ Dung Ý chính là một đứa nhỏ kiêu ngạo xấu xa đang mất tự nhiên, trước đây cũng không phải là chưa từng ôm qua, lúc này mới bắt đầu già mồm, không cảm thấy chậm rồi sao.
Liếc mắt nhìn, đối với kháng nghị của Mộ Dung Ý hoàn toàn không thấy, không để ý bóp cái mông nhỏ của Mộ Dung Ý: "Không buông!"
Nhất định phải làm cho đứa nhỏ này khôi phục lại tính tình tiểu hài tử ngây thơ chất phác của hắn, một đứa nhỏ như thế luôn luôn giả bộ thành lão nhân cũng không tốt.
Trong nháy mắt Mộ Dung Ý như bị sét đánh, con nhóc này lại bóp mông của mình! Còn là tại đây, giữa ban ngày ban mặt bóp mông của mình! Xú nha đầu này quả thực... Quả thực. . . . To gan lớn mật!
Ám Tam núp trong bóng tối mất thăng bằng thiếu chút nữa ngã từ trên cây xuống, vỗ ngực một cái, Mạc cô nương đùa giỡn chủ tử nhà mình đến nghiện sao? Mông Nhiếp chính vương cũng có thể tùy tiện bóp sao? Muốn chết rồi, muốn chết rồi, nhìn xem vẻ mặt chủ tử tái lại rồi kìa!
Chiếp chiếp chiếp, nhìn thấy nhiều thứ không nên nhìn như vậy, không biết sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc chủ tử có giết người diệt khẩu mình hay không, không nói gì nhìn trời, chủ tử, thuộc hạ thật tình không phải là muốn xem ngài bị như thế đâu, thực sự là động tác của Mạc cô nương quá bất ngờ, thuộc hạ khó lòng phòng bị.
**
Xe bò chạy tới nhà, dưới sự trợ giúp của Đại Tráng Nhị Tráng, gỡ xuống tất cả số dụng cụ đưa đến sương phòng phía đông trong nhà mới.
Di/e.D/a.Le/Qu.Do/n./ Ngô Đại Nha ở trong phòng gạch mộc nghe thấy động tĩnh, vội vàng đi ra nhìn.
Thấy Hàn Hàn chuyển những vật như cối xay đá, cối đá, chày đá các loại, không che dấu được tò mò trong mắt: "Tỷ, ngươi chuẩn bị những cái này để làm gì?"
Hàn Hàn liếc nhìn nàng một cái, cười nói: "Không có gì, những thứ này đều là chút vật dụng để chế tạo phấn mà thôi, ta thấy mấy người khác chế ra phấn rất thú vị, nên ta cũng học một ít."
"Phấn?" Ngô Đại Nha có chút mất mác, còn tưởng rằng là đồ chơi gì mới lạ chứ, thì ra là làm phấn. Mặc dù nàng thích phấn, nhưng đó là thích đồ đã làm sẵn, muốn để nàng phải động tay mà nói, vẫn là miễn đi.
Nếu như mình có tiền, mua bao nhiêu phấn mà chẳng được, cần thiết phải tự bản thân làm sao?
Nhìn nhìn một đống đồ đủ thứ này, hỏi: "Mấy thứ này cũng không ít tiền đi?"
"Không nhiều, mới mười mấy lượng bạc." Hàn Hàn đáp khá là ung dung.
"Hơn mười lượng?" Ngô Đại Nha hít vào một hơi, hơn mười lượng đủ cho nhà nàng ăn nửa năm, còn nói không nhiều! Quả nhiên người có tiền là không giống nhau!
Nghĩ tới lúc mình thu năm mươi lượng bạc kia, lập tức trong lòng có chủ ý: "Tỷ, lần trước tỷ dạy muội làm món ăn đó, nương muội vô cùng thích ăn, thế nhưng ăn mãi một món trong một khoảng thời gian cũng cảm thấy ngán, tỷ có thể sẽ dạy muội một làm món khác hay không, lúc về muội nấu lại cho nương muội, thay phiên đổi lại món khác."
"Nhị thẩm vô cùng thích ăn?" Hàn Hàn như cười như không liếc mắt nhìn Ngô Đại Nha một cái.
Mặc dù việc Ngô Trần thị không có lưỡi không có liên quan đến mình, nhưng cổ nhân mê tín, người trong thôn đều nói nàng ta gặp báo ứng, sợ là trong lòng nàng ta cũng cho là như vậy đi, chỉ là cảm thấy không thể trả thù mình, mà là ghi số nợ này lên trên đầu mình, trong lòng không biết hận mình đến thế nào thế nào đâu, ăn món nàng nấu mà nàng ta lại vô cùng thích ăn? Lừa quỷ à!
Bị Hàn Hàn liếc mắt nhìn qua, trong lòng Ngô Đại Nha chột dạ, nhưng nghĩ đến năm mươi lượng bạc kia, lại không nhịn được thẳng sống lưng: "Nếu như Hàn Hàn tỷ ngại phiền phức, thì dạy muội làm món gì đơn giản cũng được, chỉ cần ăn ngon là tốt rồi."
"Dạy ngươi thì tất nhiên không có vấn đề gì, chỉ là gian phòng này của ta đốt than một ngày, ta phải dọn dẹp xong số than này thì mới có thời gian dạy ngươi, bây giờ sợ là không được." Bộ dáng Hàn Hàn có chút khó xử.
"Muội giúp tỷ dọn." Thấy Hàn Hàn đáp ứng, Ngô Đại Nha chỉ sợ nàng nuốt lời, vội vàng cười nói, "Hôm nay tỷ đi ra cả ngày đã cực khổ rồi, nhanh nhanh nghỉ ngơi một chút, việc nặng này cứ để muội làm là được."
"Chuyện này, làm sao ta có thể không biết xấu hổ thế chứ." Hàn Hàn nhíu mày, "Năm gian phòng chính cộng thêm mấy sương phòng phía đông tây, chỗ muốn xử lý cũng không ít đâu."
"Không có việc gì, để muội xử lý." Di/e.D/a.Le/Qu.Do/n./
"Thế... Được rồi, phiền ngươi vất vả chút." Hàn Hàn gật đầu, nhìn ở nàng như thế ân cần phân thượng, mình liền nhắc nhở nàng một chút, "Ta dạy ngươi nhưng nấu cho nhà ngươi ăn là được, ngàn vạn lần không nên tiết lộ ra ngoài cho người khác biết, hiểu không?"
Ngô Đại Nha cả kinh, vội vàng cười nói: "Muội chỉ làm cho nương muội ăn, sao có thể tiết lộ ra ngoài, tỷ cứ yên tâm đi." Chẳng lẽ chuyện mình bán phương pháp nấu ăn bị phát hiện? Không có khả năng, nếu phát hiện thì sao còn có thể dạy mình chứ, hừ, nhất định là sợ mình dựa vào phương pháp kia để kiếm tiền, thật là hẹp hòi, bản thân nàng ta phát tài thì không muốn nhìn người khác tốt hơn hả!
Nhìn biểu tình của Ngô Đại Nha, Hàn Hàn biết đối phương không nghe lọt lời của mình, lắc lắc đầu, quả nhiên không liều chết sẽ không phải chết! Dù sao mình cũng đã nhắc nhở, sau này có chuyện gì cũng không oán giận được mình.
**
Nhìn Hàn Hàn nhanh chóng đánh xe bò tiến vào nhà mới, chân nhỏ Mộ Dung Ý bước đi đang muốn trở về gian phòng gạch mộc, liền nghe thấy tiếng chim cuốc kêu cách đó không xa, lỗ tai khẽ động, xoay người đi tới gian phòng gạch mộc bỏ hoang.
"Chủ tử, kinh thành truyền tới tin tức, Hiển Vũ tướng quân Mộ Dung Lân chuẩn bị trở về." Ám Cửu cúi đầu, đưa lên một phần tấu chương khẩn cấp.