Hiện tại đang là thời gian dùng cơm, bên trong đại sảnh người ngồi đầy, tửu lâu Như Ý là đại tửu lâu số một kinh thành, người đến nơi này ăn cơm cũng sẽ có thân phận không quá thấp, không giàu cũng quý, vì vậy tin tức cũng linh hoạt hơn người khác chút.
Ngày hôm qua nghe nói Nhiếp Chính vương luôn luôn không gần nữ sắc mang một nữ đầu bếp từ cửa chính vào phủ, trong lòng rối rít tò mò dáng dấp nữ đầu bếp này như thế nào, dung mạo có như thiên tiên không mới có thể được Nhiếp Chính vương coi trọng. Nhưng vương phủ trông chừng quá nghiêm, mặc cho bọn họ nghĩ đến nát óc cũng không thấy được tình hình bên trong.
Hiện tại thấy Nhiếp Chính vương gia lại mang theo một tiểu cô nương đi vào, lập tức giương mắt, quan sát Mạc Hàn Hàn từ trên xuống dưới trái trái phải phải, như muốn nhìn ra một đóa hoa trên người nàng.
Nhưng nhìn rất lâu cũng không phát hiện ra nơi nào đặc biệt.
Đây cùng lắm chỉ là một nha đầu chưa nảy nỏ, đứng chung một chỗ với Nhiếp Chính vương, vóc người đến ngực Nhiếp Chính vương, một đôi mắt to hắc bạch phân minh lộ ra mấy phần giảo hoạt, cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ nhắn, vóc người khô quắt khô queo, có lẽ thêm hai năm nữa có thể trở thành tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng bây giờ. . . . . . đa số mọi người đều lắc đầu một cái, ngay cả bản thân mình cũng không muốn, không biết Nhiếp Chính vương gia luôn luôn kén chọn ăn thế nào, hay là nói, Nhiếp Chính vương thích như thế này? Thích tuổi nhỏ hả?
Nhất thời, một số suy nghĩ lung tung bắt đầu vùng lên.
Nhận thấy ánh mắt của thủ hạ rơi trên người Hàn Hàn, con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý khẽ nheo lại, ánh mắt lãnh trầm sắc bén quét qua đại sảnh, những người đang có suy nghĩ vô cùng méo mó trong lòng chợt cảm thấy có một chậu nước lạnh đổ từ đầu xuống, khiến lạnh cả người, rùng mình một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, lại không dám nhìn loạn.
Hàn Hàn không chú ý đến có người nhìn mình, hiện tại toàn bộ tâm tư của nàng đang đặt ở hai chân dài của người trước mặt này. Nhíu nhíu mày, nhìn đối phương đi một bước có thể bằng nàng đi nhanh hai bước, rất muốn rống hắn một câu: "Ngươi có thể đi chậm một chút hay không, không thấy rằng ta không theo kịp sao?"
Đáng tiếc, nàng cũng chỉ có thể tưởng tượng, nếu không cần gấp, nàng vẫn muốn lưu lại ở trong lòng Nhiếp Chính vương hình tượng một nữ đầu bếp khéo léo hiểu chuyện. Như vậy về sau nàng xin nghỉ trở về thôn Lưu cũng dễ dàng hơn một chút.
Đau khổ bước gấp mấy bước theo sau lưng Nhiếp Chính vương, đi đường vòng lên lầu hai, dừng lại trước một gian phòng.
Ám Nhất vội tiến lên một bước mở cửa, Hàn Hàn đi vào theo Mộ Dung Ý.
Trước khi đến, Mộ Dung Ý đã cho người đến phân phó với quản sự tửu lâu Như Ý chuẩn bị thức ăn trước, chỉ chờ bọn họ đến là có thể ăn.
Vì vậy, Hàn Hàn vừa mới ngồi xuống, thì đã có tiểu nhị bưng thức ăn lên.
Một bóng người đi qua cửa, bỗng lại lui trở lại, nhấc bức rèm che nhìn vào bên trong nhà,dienndaannlequýđônn mừng rỡ kêu lên: "Hàn Hàn, ngươi thật sự tới Kinh Thành rồi!"
Hàn Hàn nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa của Tiếu Nguyên Bồi, vì quá vui mừng, cặp mắt tròn vo kia như nhíu lại thành một kẽ hở.
"Nguyên Bồi?" Hàn Hàn ngay lập tức vui mừng đứng lên. Tuy nói nàng và Tiếu Nguyên Bồi không phải rất quen thuộc, nhưng dù gì cũng biết nhau, có thể ở nơi lạ lẫm này nhìn thấy một người quen biết, nói trong lòng không vui vẻ thì đó là gạt người.
Nguyên Bồi? Tuấn nhan ma mị của Mộ Dung Ý lập tức trầm xuống, mới vừa cầm chiếc đũa lên đã nặng nề bỏ lên bàn: "Ăn không nói, ngủ không nói!" Gọi thân thiết như vậy, lúc thấy mình cũng không vui mừng như vậy!
Hàn Hàn cả kinh, vì quá vui mừng, nên quên mất sau lưng còn có một Nhiếp Chính vương Điện hạ có yêu cầu cực nghiêm đối với mình.
Vội vàng thu hồi nụ cười, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh bàn.
Tiếu Nguyên Bồi cũng kinh ngạc một chút, lúc này mới chú ý tới trong phòng còn có người khác.
Ngẩng đầu nhìn thấy con ngươi lạnh lẽo bức nhân của Mộ Dung Ý, không tự chủ rùng mình một cái ở trong đáy lòng.
Mặc dù hắn chưa gặp qua Nhiếp Chính vương, nhưng ngày hôm qua nghe được tin tức ở nơi này, cũng biết nam nhân có bộ mặt lãnh túc nam nhân trước mặt này chính là Nhiếp Chính vương điện hạ quyền khuynh triều dã (triều đình và dân chúng).
Trong lòng đập thình thịch, vội vàng khom người hành lễ: "Tại hạ Tiếu Nguyên Bồi bái kiến Vương Gia."
Thấy tiểu nha đầu đã ngoan ngoãn ngồi yên, sắc mặt Mộ Dung Ý hơi khá hơn chút, nhưng giọng nói vẫn lãnh mị như cũ: "Đi ra ngoài."
Không ngờ Nhiếp Chính vương đột nhiên đuổi người, Hàn Hàn chợt ngẩng đầu nhìn sang, người ta tới tìm nàng, tại sao hắn lại đuổi người!
Tiếu Nguyên Bồi cũng không ngờ đối phương lại đột nhiên đuổi hắn, nhất thời sửng sốt, không biết nên nói gì.
Dù gì hắn cũng là trưởng tôn của gia tộc Tiếu thị, Tiếu thị đã sinh sống ở đây hàng trăm năm rồi, chi hệ đông đảo, tiên đế thấy cũng phải cho hai phần mặt mũi.
Mặc dù hắn không phải người có tài, nhưng không nhìn thầy chùa thì cũng phải xem mặt phật chứ, nhìn mặt mũi của gia tộc mình, Nhiếp Chính vương này cũng không cho hắn một chút tiếp đãi nào sao? Tại sao có thể đuổi người thẳng thắn như vậy chứ?
Thấy Hàn Hàn lại vì tên tham ăn này mà "trừng" mình, gương mặt tuấn tú trắng nõn của Mộ Dung Ý càng thêm âm trầm: "Ám Nhất!"
Ám Nhất im lặng nhìn Tiếu Nguyên Bồi một cái, người khác không biết, nhưng hắn đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, tự nhận hiểu rõ một chút ý tứ của chủ tử.
Không phải là chủ tử ngại ở vương phủ có Lân công tử đi theo bọn họ quấy rối, không có cách nào ăn một bữa cơm thật ngon cùng Mạc cô nương, nên lúc này mới quyết định đến tửu lâu ăn hay sao. Ai biết khi đến tửu lâu, thì cái tên tham ăn không có mắt này lại tiến đến, chủ tử không đuổi người, hắn cũng muốn đuổi người hộ chủ tử.
Đông Thanh đi theo phía sau Tiếu Nguyên Bồi vào gian phòng, vừa thấy Nhiếp Chính vương, lập tức đau cả đầu.
Công tử nhà hắn trừ ăn thì cái gì cũng không chú ý, nhưng hắn chú ý đấy.
Tay Nhiếp Chính vương này cầm một nửa binh quyền cả nước, lạnh lùng vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, tình cảm thì không nói, phàm là chọc giận tới người của hắn, mặc kệ thân phận hiển hách cỡ nào, đều không có kết quả tốt.
Trước mắt thấy Nhiếp Chính vương lên tiếng đuổi người, mà công tử nhà mình còn suy nghĩ đến ngẩn người, chan-lêquýđ_ntrong lòng sợ muốn chết, hận không được đánh công tử nhà mình đến ngất xỉu kéo đi, lập tức cũng không xem trọng tôn ti, vội kéo tay Tiếu Nguyên Bồi dắt ra ngoài: "Công tử không phải ngài đói bụng sao, chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi." Muốn chết sao, không đi nữa thì chẳng may công tử bị Vương Gia dưới cơn nóng giận đánh chết đánh cho tàn phế, thì hắn cũng không cần sống nữa.
Đi tới cửa, Tiếu Nguyên Bồi mới nhớ ra: "Hàn Hàn, ngươi đừng quên ngươi còn thiếu ta hai tháng cơm đó, chính ta tại. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ."
Một tay Đông Thanh che miệng Tiếu Nguyên Bồi, nhanh chóng muốn khóc lên: "Công tử ngươi đừng nói nữa, không thấy Vương Gia tức giận rồi sao, ngộ nhỡ hắn để người làm đánh người, nô tài làm sao có thể trở về báo cáo chứ?"
Hàn Hàn vốn đang vì hành động của Mộ Dung Ý có chút bất mãn, vừa nghe thấy lời nói của Tiếu Nguyên Bồi cách cửa sổ thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đen đi xuống, thiệt thòi nàng thấy Tiếu tham ăn mà vui mừng, thì ra đối phương đến đòi sổ sách! Đuổi đi thì tốt!
Không có Tiếu tham ăn quấy rầy, rốt cuộc người trong phòng có thể yên lặng ăn cơm trưa.
Ám Nhất nhẹ một hơi, ngoắc ngoắc tay, ý bảo Tình Không, Bích Tiêu đi ra ngoài.
"Chi chi." Tiểu hồ ly đang nhìn chằm chằm vào bàn đầy món ăn kia thèm thuồng, hiện tại chẳng những không cho nó ăn cái gì, còn ôm nó đi ra ngoài, lập tức không làm theo, từ trong ngực Tình Không nhảy ra ngoài. Tình Không sợ hãi vội vàng gắt gao ôm chặt lấy lấy nó, chỉ sợ chọc giận chủ tử.
Tiểu hồ ly vừa gọi như vậy, Hàn Hàn mới nhớ đến nó chắc đã đói bụng rồi. Ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ý một cái, trên mặt mang lên nụ cười xu nịnh: "Vương Gia, Tiểu Phong Phong đói bụng, có thể để nó ăn chung với ta hay không?"
Khóe miệng Ám Nhất co rút, nghiêng đầu nén buồn cười.
Ánh mắt Mộ Dung Ý liếc qua, Ám Nhất cứng đờ, "Nơi này không cần các ngươi canh chừng, đi ra ngoài cả đi, dẫn nó đến sát vách ăn cơm." Giọng nói lãnh mị vang lên, Ám Nhất thở nhẹ một hơi, vội đồng ý mang theo Tình Không Bích Tiêu đi ra ngoài.
"Này, có chuyện gì xảy ra với Tiếu tham ăn đó vậy? Tại sao hắn biết Mạc cô nương?" Ra cửa, Tình Không đưa tay thọc Ám Nhất, nhỏ giọng hỏi.
Ám Nhất thường ra ngoài theo chủ tử , nói không chừng sẽ biết thứ gì đó.
Ám Nhất lắc đầu: "Không biết." Dáng vẻ nghiêm trang, rất khó khiến người ta hoài nghi hắn đang nói láo.
Hắn đương nhiên biết, nhưng hắn có thể nói sao? Nếu hắn nói ra, người khác sẽ nghĩ đến làm sao hắn biết cặn kẽ như vậy, tìm hiểu nguồn gốc tra được quan hệ của chủ tử và Mạc cô nương, đến lúc đó kịch độc trong người, sẽ bị lộ ra ngoài, dù bọn họ là người của Nhiếp Chính vương phủ cũng không an toàn.
Trong thiên hạ không biết có bao nhiêu người đánh chủ ý lên chủ tử hắn, hắn nhất định phải cực kỳ cẩn thận, không thể để mình gây phiền toái cho chủ tử.
Tình Không cũng chỉ hỏi như vậy, không nghĩ Ám Nhất nhất định biết. Nghe đối phương trả lời như vậy, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Phân phó tiểu nhị chuẩn bị một bàn thức ăn, ba người mang theo tiểu hồ ly đến gian phòng bên cạnh dùng cơm.
Bên trong nhà, Mộ Dung Ý thấy Hàn Hàn chỉ cúi đầu lo ăn trước một ít rau cải trước mắt, chân mày anh tuấn khẽ nhướng lên, đưa tay gắp một thịt xào vào trong chén Hàn Hàn: "Ăn thịt." Vốn dinh dưỡng đã không đầy đủ, còn không ăn thịt, béo lên thế nào.
Hàn Hàn sững sờ, nghi ngờ nhìn Mộ Dung Ý một cái, hắn không cần nàng ở một bên hầu hạ ăn cơm đã không nói, lại còn bỏ xuống tôn quý gắp thức ăn cho mình, rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì chứ? Đầu người này lại không bình thường sao?
Bị Hàn Hàn nhìn khiến không được tự nhiên, tai Mộ Dung Ý khẽ ửng hồng, lúng túng ho một tiếng: "Dáng dấp giống như dân gặp nạn vậy, nếu truyền đi lại nói bổn vương bạc đãi ngươi, ăn thịt đi, béo lên chút!" Nói xong không nhìn Hàn Hàn nữa, cúi đầu ăn cơm.
Khóe miệng Hàn Hàn rụt rụt, còn tưởng hôm nay người này đại phát thiện tâm chứ, thì ra là ngại mình quá gầy ảnh hưởng đến mặt mũi của hắn! Nàng đã nói rồi tại sao người này sẽ đột nhiên tốt bụng chứ!
Còn nữa, mặc dù vóc dáng nàng hơi nhỏ gầy, nhưng thân thể khỏe mạnh, giống dân gặp nạn chỗ nào hả ? Có nạn dân nào cường tráng như nàng sao?
Trong lòng yên lặng châm chọc, Hàn Hàn chấp nhận gắp thịt lên ăn.
Thấy Hàn Hàn không quái dị nhìn mình chằm chằm nữa, Mộ Dung Ý nhẹ thở ra một hơi, khóe mắt đuôi mày không tự chủ tràn ra ý cười, không ai quấy rầy hắn và tiểu nha đầu ăn cơm, cảm giác thật tốt.
Trong lòng Hàn Hàn có chuyện, vì vất vả mới ra ngoài được một chuyến, phải đến tiệm thuốc mua chút dược liệu dự bị mới được, vì vậy ăn một bữa cơm cực kỳ nhanh chóng.
Chờ Mộ Dung Ý để đũa xuống, Hàn Hàn cẩn thận thử dò xét nói: "Vương Gia, ta có thể một mình ra ngoài đi dạo không?"
"Làm cái gì?" Lông mày Mộ Dung Ý cau lại, tiểu nha đầu này tới kinh thành này cũng không quen người nào, không phải muốn đi xem Tiếu tham ăn kia chứ?
Hàn Hàn im lặng, quái lại, tại sao người này lại mất hứng?
Nhắm mắt cười nói: "Vương Gia ngài cũng biết, ta từ nhỏ đã sống trong thôn, không có kiến thức gì, hiện tại không dễ dàng mới được ân điển đến Kinh Thành, muốn ra ngoài đi dạo, biết một chút về phồn hoa dưới chân thiên tử, kính xin Vương Gia ân chuẩn." đienan'le-q-yđôn Nói xong rồi lại khiêm tốn kính cẩn, giống như đã luyện diễn trăm ngàn lần vậy.
"Thật sự?" Mộ Dung Ý không tin, tiểu nha đầu này khi lừa gạt người khác thì lông mi sẽ run lên, cùng nàng sống chung lâu như vậy, điểm nhỏ này hắn đã phát hiện từ lâu rồi.
"Đúng vậy." Mặt ngoài Hàn Hàn thành khẩn, nội tâm lại rơi lệ, mẹ trứng, Nhiếp Chính vương này ăn cái gì lớn lên hả, sao lại không dễ lừa gạt như vậy.
"Ừ, vừa đúng lúc, Bổn vương lâu rồi chưa đi lại ở kinh thành, không có việc gì ngồi chơi, thì đi ra ngoài dạo với ngươi vậy, coi như là tiêu thức ăn." Muốn bỏ hắn một bên đi tìm tên ăn hàng kia, không có cửa đâu!
Hàn Hàn im lặng, nàng có thể nói không sao?
Đáng tiếc Mộ Dung Ý không đợi nàng nói không, chân dài đứng lên bước ra bên ngoài, thấy Hàn Hàn vẫn ngồi yên, nhíu mày: "Còn không đi?"
Hàn Hàn không có cách nào khác, chấp nhận đứng lên theo Mộ Dung Ý đi ra ngoài.
Ba người Ám Nhất vẫn còn ở gian phòng ăn cơm chưa ra ngoài, Mộ Dung Ý cũng không gọi bọn hắn, dẫn Hàn Hàn đi thẳng xuống lầu ra ngoài.
Mấy lần đi ngang qua tiệm thuốc, Hàn Hàn nhấc chân, cũng nhịn được không đi vào, lườm Mộ Dung Ý đang rất có hứng thú đi dạo một cái, không nhịn được liếc mắt xem thường, nàng cũng không nên đi ra ngoài đi dạo phố với người này, dọc theo đường mà không mua được thứ gì, toàn là người này mua, mà người này lại cư nhiên không mang tiền, tất cả đồ đều bắt nàng phải trả.
Thật không biết, thân là Vương Gia một nước, tay cầm trọng quyền Nhiếp Chính vương, vật gì tốt cũng thấy qua, làm sao cảm thấy hứng thú với những thứ trên đường này, chẳng lẽ quen mặc gấm vóc, muốn thử cảm giác mặc vải thô sao?
"Túi rút này không tệ."
Khóe mắt Hàn Hàn giựt giựt, chỉ thấy Mộ Dung Ý đưa tay cầm lên túi rút màu xanh đen ở trên quán nhỏ bên cạnh vuốt vuốt, thấy hắn lại muốn mở mồm nói chuyện, vội vàng nói được: "Đúng vậy là không tệ, nhưng chỉ là dùng sợi chỉ thô kết vào, thật sự không xứng với thân phận của ngài." Cứ mua như vậy, trong túi nàng sẽ bị hắn vét đến cạn sạch.
"Cũng đúng." Mộ Dung Ý suy nghĩ nhìn kĩ túi lưới một cái, "Thấp kém như vậy quả thật không xứng với thân phận của Bổn vương." Tiện tay ném một cái, túi rút bị ném tới quán nhỏ, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Hàn đang ôm bao lớn bao nhỏ, "Hay là ngươi làm một cái túi cho Bổn vương đi, chừng ngươi cũng không có chuyện làm."
"Phốc ——" Hàn Hàn như muốn phun một ngụm máu ra, cắn răng đã xoay người đi tới Mộ Dung Ý ở phía trước, kể từ khi vào vương phủ, hôm nay mới là ngày thứ nhất, người này lúc viết chữ còn bắt mình ở một bên mài mực phục vụ, lúc đọc sách thì bắt mình ở một bên luyện chữ cùng, khát thì nàng phải rót nước, đói bụng phải xuống bếp nấu cơm, đi dạo phố thì bắt nàng trả tiền còn phải xách nặng, bây giờ còn phải làm túi, đây là việc làm của nữ đầu bếp sao? Rõ ràng là việc của bà già hai mươi tư!
Đang lúc trong lòng Hàn Hàn đang tràn ngập các loại loại chửi bới thì một giọng nói trơn bóng như ngọc truyền đến: "Mạc cô nương, thật là trùng hợp quá, chúng ta lại gặp mặt."