Rốt cuộc khóe mắt Mộ Dung Ý liếc qua đi nhìn Trần Y Nhân một cái: "Bổn vương có thừa nhận sao?" Vừa nghe xong, Trần Y Nhân lập tức lảo đảo muốn ngã , trong lòng nàng hiểu, nếu như Nhiếp Chính vương không thừa nhận, thì mang hoàng thượng đến cũng không có tác dụng, vì hoàng thượng cũng không dám chọc Nhiếp Chính vương.
Trần Thu Thủy quỳ trên mặt đất, nghe vậy nâng lên thanh lệ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mặt quật cường: "Nhưng Vương Gia đã nhận thánh chỉ, lật lọng phản lời, hình như không phải là hành vi của Đại Trượng Phu."
Trần Y Nhân gả vào Nhiếp Chính vương phủ, là nhờ tổ phụ của nàng đã bỏ bao công sức bày ra một con cờ, tuy nàng cũng cực kì không muốn để Trần Y Nhân đắc ý như thế, nhưng nếu như truyền tới trong tai tổ phụ, hôm nay mình ở đây nhưng không nói xoay chuyển lại với việc hôn sự này, nhất định tổ phụ sẽ thất vọng với mình, thậm chí còn sinh ra oán giận, điều đó rất bất lợi với tương lai của nàng, cho nên, lúc này nàng nhất định phải đứng ra nói chuyện, dĩ nhiên, trừ chuyện đó ra, còn có một chút nguyên nhân khác. . . . . .
Như là bị Trần Thu Thủy thuyết phục, mày kiếm như nhuộm mực của Mộ Dung Ý khẽ nhíu lên: "Hình như ngươi nói cũng có lý."
Trần Thu Thủy vui mừng, chỉ thấy Mộ Dung Ý khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Ám Nhất sau lưng: "Ban đầu là người nào nhận thánh chỉ?"
"Hồi vương gia, là chủ nhà Mộ Dung." Ám Nhất kính cẩn nói.
Mộ Dung Ý gật đầu một cái, trên dung nhan anh tuấn xẹt qua tia chợt hiểu: "Thì ra là phụ thân của Bổn vương, Bổn vương nhớ hắn năm năm rồi chưa từng nạp nữ nhân vào phủ, thảo nào hứng thú với hôn lễ như thế, truyền lệnh của Bổn vương, ban thưởng Trần Y Nhân làm bình thê cho chủ nhà Mộ Dung, lập tức thành hôn, sau đó Bổn vương lại vì họ bổ sung một hôn lễ, để bày tỏ lòng hiếu thảo."
Khóe miệng Ám Nhất rụt rụt, chiêu này của chủ tử, thật ác độc!
Phất tay một cái, hai cái bóng đen xuất hiện bên cạnh Trần Y Nhân, không đợi nàng có phản ứng, nhanh chóng xách lên rồi biến mất ở trước mặt mọi người.
Hai mắt Mộ Dung Tường trợn tròn, hai con ngươi như muốn tóe ra lửa, một chiêu này của Mộ Dung Ý thật ác độc! Đây rõ ràng là muốn cho mẫu thân của hắn ấm ức! Mà hắn lại không còn lời nào để nói, ngay cả mình vị hôn thê Mộ Dung Ý cũng cho ra ngoài, ai có thể nói hắn bất hiếu?
Mắt Trần Thu Thủy cụp xuống, ngăn lại tia đắc ý, mặc kệ nói thế nào, Trần Y Nhân cũng vào Nhiếp Chính vương phủ, cho dù là bị tổ phụ biết, cũng sẽ không trách tội mình, dù sao, nàng cũng ra sức rồi.
Phân phó xong những thứ này, mắt Mộ Dung Ý cũng không nhìn lại bọn họ, lôi kéo Hàn Hàn đi thẳng đến Lâm Giang lâu.
Lâm Giang lâu xây lên trên nước, tầm nhìn rộng rãi, là nơi tốt để quan sát đại hội trâm hoa.
Sáng sớm Mộ Dung Ý đã cho người đi mua phòng ở lầu ba, tường gỗ cách âm đặc biệt vây quanh phòng bốn vách, ngồi ở bên trong rất yên tĩnh, hoàn toàn không bị tiếng ồn bên ngoài ảnh hưởng.
Hàn Hàn vừa vào phòng, đập vào mắt là bình phong đá Thủy Thiên hình mây mù khuếch địa, bên cửa sổ có mành lung cuốn một nửa, có ba tia sáng mơ hồ, ly trà ở bàn dưới cửa sổ cũng không khỏi tinh xảo, gió nhẹ lướt qua, có mùi thơm hoa lan thanh nhã thổi tới, nghiêng đầu thì thấy góc tường có vài cọng hoa lan đang nở.
Vòng qua bình phong, bên trong có gường lớn êm thoải mái, giường mình cũng phải nhỏ hơn một chút, bốn phía đầu giường treo màn tơ màu vàng nhạt, phía chân có minh châu tô điểm.
Hàn Hàn gật đầu một cái: "Lão bản Lâm Giang lầu thật tỉ mỉ, biết giường bình thường ngủ không thoải mái, nên lấy một chiếc giường mềm như vậy tới đây, vì hắn muốn chu đáo, lại làm giường êm thành lớn như vậy."
Mộ Dung Ý "Ừ" một tiếng, coi như trả lời.
Ám Nhất không nhịn được ho một tiếng, mặt hơi đỏ lên, nghiêng đầu đi.
"Chẳng lẽ ta nói sai sao?" Hàn Hàn nhìn sắc mặt Ám Nhất có chút kỳ quái, không nhịn được nhìn tỷ muội Tình Không hỏi, tỷ muội Tình Không cùng nhau lắc đầu, "Cô nương nói rất đúng."
Mắt Hàn Hàn lộ ra vẻ nghi ngờ, vừa muốn mở miệng, đã nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Vương Gia, thức ăn đã được rồi."
"Bưng vào ." Ám Nhất nhìn đầu Mộ Dung Ý gật nhẹ, vội nói, xoay người đi ra ngoài từ trong bình phong.
Hàn Hàn chỉ cảm thấy một hồi thơm nứt mũi, lượn quanh ra bình phong, chỉ thấy mười hai dáng người uyển chuyển, tất cả nữ nhân trẻ trung mặc lụa vũ mỏng manh đang cầm một đĩa món ăn nhiệt tình đi tới từ ngoài cửa, trong lúc cử động, da thịt trắng như tuyết như ẩn như hiện, để chén bát bỏ lên bàn, đầu cúi thấp, bộ ngực đẫy đà được miêu tả sinh động.
Khóe mắt Hàn Hàn giựt giựt, nhìn Mộ Dung Ý một chút, ngó ngó mỹ nhân này, lại nghiêng đầu qua bình phong nhìn giường êm ái có thể sánh ngang giường lớn ở bên trong một cái, đột nhiên biết tại sao giường êm này lại lớn như vậy.
Bị cái nhìn kia của Hàn Hàn nhìn vào hơi không tự nhiên, ánh mắt Mộ Dung Ý trầm trầm: "Đi ra ngoài!"
Giọng nói lãnh mị không lớn, mang theo uy áp không cách nào kháng cự, thân thể mười hai nữ nhân chấn động, như là không chế được bước chân muốn quỳ xuống.
Nữ nhân đứng đầu mặc vũ sa màu đỏ trên khuôn mặt quyến rũ xẹt qua vẻ không cam lòng, thật vất vả mới nhìn thấy Nhiếp Chính vương, tại sao có thể cứ đi như thế!
Hàm răng trắng như tuyết cắn chặt môi mỏng, làm như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, hàng mi dài thon mảnh ngay lập tức ngưng đọng hai giọt nước mắt như hạt châu, lay động muốn rơi theo lông mi, thân thể mềm mại chậm rãi trầm xuống, khuôn mặt tinh xảo miêu tả tỉ mỉ hơi ngẩng, lộ ra đường cong cổ ngọc đẹp đẽ, giọng nói uyển chuyển dịu dàng: "Nô tỳ Hồng Cơ bái kiến Vương Gia."
Thấy Hồng Cơ làm ra tư thái bộ dạng này, mấy nữ nhân phía sau trong mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ không cam lòng, dũng khí của mình cũng lớn lên: "Nô tỳ Lục Cơ ( Chanh Cơ )( Tử Cơ ). . . . . . Bái kiến Vương Gia." Nếu có thể khiến Nhiếp Chính vương rủ lòng thương xót, dẫn vào trong phủ, đây mới thật sự là phất lên làm Phượng Hoàng !
"Cơ?" Trong đầu Hàn Hàn méo mó, chẳng lẽ kiếp này nghề nghiệp của nữ nhân đều phải tự xưng là gà như vậy sao?
(*)Cơ và gà đều có cách phát âm giống nhau: [jī] .
Híp mắt lườm một cái, bộ mặt Mạc Hàn Hàn cười quái dị, mi tâm Mộ Dung Ý nhăn lại, trong con ngươi hẹp dài lạnh lẽo lành lạnh, giống như băng đao Tuyết Kiếm, vung tay lên: "Cút!"
Mười hai nữ nhân ngay lập tức bị một nguồn sức mạnh cuốn ra ngoài cửa, quần áo trên người xé rách nhanh chóng toạc ra, lộ ra da thịt trắng như tuyết bên trong, Hàn Hàn sững sờ, còn chưa nhìn rõ, cửa đã bị phanh khép lại.
"Phục vụ Bổn vương dùng cơm!" Giọng nói lạnh lẽo hiện rõ tâm trạng không vui của Nhiếp Chính vương, tiểu nha đầu này không có chút lo lắng mình bị quyến rũ nào sao? Lại vẫn có thể có lòng rãnh rỗi đứng ở đó xem náo nhiệt.
Hàn Hàn sững sờ, không hiểu người này mới vừa rồi còn rất tốt, sao đột nhiên lại mất hứng. Nhớ tới dáng vẻ mười hai nữ nhân kia, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, đúng rồi, bất kể là ai thấy nhiều mỹ nữ như vậy, lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, trong lòng cũng sẽ không thoải mái.