Merity và Tịch Dao ở lại hoàng cung Assyria thêm một ngày nữa để hai vị vua có thời gian nói chuyện với nhau về quân sự và mục đích giao thương giữa hai nước.
Trong lúc ấy Tịch Dao cùng với hoàng hậu Assyria cũng là hàn huyên tâm sự uống trà chiều với nhau, Tịch Dao có đưa cho hoàng hậu Yuria thêm thuốc bổ và hứa sẽ quay trở lại và một ngày không xa.
Đêm đó những binh lính của Merity cũng đã chuẩn bị xong hành lý chuẩn bị cho chuyến hành trình vào ngày mai, chiều tối một tiệc rượu lại được diễn ra để tạm biệt những người bạn, cùng nhau uống no say vui cười với nhau hết đêm dài.
Sáng sớm hôm sau đoàn quân đứng đợi ở ngoài tấm khiên thứ 2 chờ Merity và Tịch Dao, nàng ôm chầm lấy hoàng hậu Yuria rồi vẫy tay chào tạm biệt, Merity bắt tay hữu nghị với Cazari rồi cũng vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, Merity cùng với Tịch Dao đi tới chỗ đoàn quân hội hợp, Tịch Dao được binh sĩ chuẩn bị cho một cỗ xe lạc đà, Tịch Dao leo lên cỗ xe ngồi và có hai con lạc đà kéo xe, Liam làm phu xe còn Merity và các binh sĩ còn lại thì mỗi người cưỡi một con lạc đà.
Đoàn quân xuất phát sớm hơn dự kiến để có thể trở về Ai Cập nhanh hơn bởi sắp tới sẽ diễn ra lễ hội của thần mặt trời Ra và pharaoh lại không thể vắng mặt trong buổi lễ đó được.
"Toàn quân xuất phát!"
Tiếng của Merity vang lên, đoàn người chính thức khởi hành quay về Ai Cập, theo dọc đường Tịch Dao khéo léo kể lại chuyến hành trình của mình từ khi xuyên về Trung Hoa cổ đại cho tới khi gặp lại hắn một cách dễ hiểu và thuyết phục nhất.
- -------Trở về với thời điểm hiện tại-------
Đoàn quân nghỉ ngơi một đêm ở trong khu đất trống lớn, để dành sức để hôm nay có sức lực mà vượt qua vùng sa mạc ngay trong ngày, tất cả mọi người đều thủ khăn che mặt rồi can đảm mà đi qua vùng sa mạc cằn cỗi và hoang tàn này.
Mới vào sa mạc được 2 canh giờ, thì bỗng nhiên trước mặt bọn họ xuất hiện một đoàn người tỏ vẻ không thiện ý tý nào, quân số của đoàn người này có khoảng 40-50 tên và tên thủ lĩnh của bọn chúng không ai khác mà chính là Ruke thuộc hạ thân tín của thái tử Hittite, hắn cùng bọn thuộc hạ của mình trùm kín hết mặt mũi chặn trước đoàn quân của Merity, Ruke - hắn quát to.
"Khôn hồn thì chịu trói đi, bằng không thì đừng trách bọn ta vô tình."
Merity nhìn hắn và lũ thuộc hạ của hắn, chàng tỏ ra vô cùng kiêu ngạo cười to.
"Còn tưởng là gì, hóa ra chỉ là một lũ cướp sa mạc bình thường, các ngươi nghĩ có thể làm gì được bọn ta?"
Ruke bực mình, ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình ra tay, Merity cũng lập tức cho các binh sĩ tấn công.
Chiến tranh nổ ra giữa sa mạc, Tịch Dao ở bên trong xe lạc đà cũng là không thể ngồi yên được nữa, lấy trong chiếc nhẫn không gian ra một cây súng thuốc mê rồi phóng từ trên xe xuống, bắn gục vài tên binh sĩ, một lúc sau trận chiến dừng lại và đội quân của Merity đã thắng, Ruke nhân lúc hỗn loạn đã cùng với hơn 20 thuộc hạ của mình bỏ chạy về phía Ai Cập hướng thẳng hoàng cung Ai Cập mà đi để có thể giao lá thư cho Ariana theo lời của chủ nhân mình.
Trừ tên Ruke và hơn hai chục thủ hạ đã bỏ trốn vẫn còn lại một số binh sĩ bị bỏ lại, Merity tìm Tịch Dao rồi bỗng thấy vài vết máu trên người nàng, hắn tức giận quát to.
"Giết...giết hết tất cả bọn chúng cho ta!"
Tịch Dao liền nắm lấy tay anh, lắc đầu giải thích.
"Không đây không phải máu của ta, là máu của bọn chúng thôi, chàng đừng giết bọn họ, bọn họ chỉ là vì sa mạc nghèo đói quá mới đi ăn cướp thôi."
"Thần thì không nghĩ vậy đâu ạ."
Merity quay người nhìn Vincent, anh ấy đang cầm một thanh gươm của đám cướp lúc nãy, anh một lần nữa lên tiếng khẳng định.
"Hãy nhìn đây ạ, những thanh gươm sắt này từ đâu mà chúng có, hơn nữa trên người bọn chúng còn khắc một ký hiệu giống nhau thậm chí là đính số theo thứ tự, thần tin chắc chúng không phải là cướp bình thường, mà là thuộc hạ của "hắn"."
Merity cầm lấy thanh gươm rồi nhìn những tên cướp trên bắp tay trái mỗi tay đều khác một ký hiệu hình trăng khuyết ngược lên trên phần khuyết ấy còn đính theo số thứ tự, Merity cau mày nhìn Vincent hỏi lại.
"Quả thật là hắn thật sao?"
Vincent gật đầu nhìn Merity, lời nói chắc chắn.
"Không thể sai được, chắc chắn là hắn."
Tịch Dao và Liam cũng không hiểu hai người họ nói gì nhưng im lặng chứ không hỏi gì cả, Tịch Dao quay người nhìn đám tướng cướp bị bắt nàng nhìn ký hiệu trên người bọn họ mà cau mày lại, nhìn kỹ thân thể đầy những vết đao,thương đã thành sẹo của họ, nàng liền ra lệnh cho một số binh sĩ.
"Bọn họ...phải nhớ cho họ uống nước và thức ăn đều đặn, tuyệt đối không được để họ khát hoặc đói, còn nữa không chỉ trói một vòng dây như thường mà phải là ba vòng."
"Vâng, thần làm ngay."
Binh sĩ kia nhận lệnh của nàng, lấy thêm dây ra trói lại thêm hai lần nữa, một trong những tên cướp còn tỉnh nhìn nàng rồi quát lớn.
"Giết bọn ta đi, hãy giết chết bọn ta. Tại sao lại không giết bọn ta? Ngươi muốn tra khảo bọn ta sao? Hừ dù chết bọn ta cũng sẽ không nói đâu."
Nàng cười bước tới chỗ tên cướp ngồi xuống cho vừa tầm với hắn, nàng thản nhiên đáp.
"Ta bảo đảm sẽ không giết các ngươi, càng sẽ không tra khảo các ngươi làm gì bởi ta biết rõ các ngươi biết không nhiều và chết cũng sẽ không nói. Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội để trở về gặp lại người thân của mình. Cho các ngươi làm lại một lần nữa, có phải đã lâu rồi các ngươi không về thăm gia đình hoặc thậm chí không còn gia đình nữa rồi? Các ngươi hở ra là đòi sống đòi chết, các ngươi làm như vậy sẽ khiến cho người mẹ, người cha, vợ và con cái của mình phải đau lòng, chẳng lẽ các ngươi đã quên đi người thân, người thương quên cả bộ tộc của mình rồi sao? Dù sao thì các ngươi cũng phải sống để họ được an tâm chứ."
Tên cướp nhìn nàng, hắn khàn giọng nước mắt chảy xuống.
"Vậy tại sao lại không thả bọn ta ở đây?"
"Cứ như thế này mà thả các ngươi quay về thế nào cũng sẽ bị bắt thêm một lần nữa, chi bằng hãy đến Ai Cập bọn ta mà sinh sống như vậy các ngươi sẽ có thể thoát khỏi kiếp ngục tù."
Tên cướp lắc đầu tỏ ra vô vọng và chán nản.
"Vô ít thôi, bọn ta cho dù có thoát được cũng không thể nào cứu được những người đã và đang bị giam giữ ở bộ tộc, bọn chúng sẽ lại bắt và đày đọa những thế hệ tiếp theo cho tới khi bọn ta già và chết."
Tịch Dao nhìn hắn, bộ dạng này quả thật đã muốn từ bỏ hết hy vọng, nàng thở dài giọng nói khẳng định.
"Bộ tộc Buyukguc các người vốn sinh ra đã mạnh mẽ hơn người thường gấp 3-5 lần, bất quá là do bộ tộc có ít người lại nghèo nàn lạc hậu, nên dần dần bị ức hiếp rồi trở thành nơi kiếm tiền cho lũ buôn bán nô lệ, một người Buyukguc dù là phụ nữ cũng rất là có giá, nên bọn buôn nô lệ sẽ tìm cách để bắt các ngươi còn hoàng gia thì lại xem các ngươi như những con trâu húc đổ những đội quân của kẻ địch không hơn không kém, bao nhiêu năm rồi các ngươi từ một bộ tộc dũng mãnh trở thành những kẻ làm bán mạng cho người khác, các ngươi có thể bỏ trốn thoát khỏi nơi đó chẳng qua là các ngươi không có chỗ để dừng chân, các ngươi không có nơi để thuộc về để vì nó mà chạy trốn mà thôi, nhưng giờ thì khác rồi."
Tên cướp nhìn nàng, không chớp mắt giọng hắn vang lên như sắp khóc tới nơi.
"Giờ thì sao? Khác chỗ nào?"
Tịch Dao cười mỉm nhìn hắn.
"Như lúc nãy ta đã nói, Ai Cập sẽ là nhà mới của các ngươi, khác ở cái chỗ bắt đầu từ bây giờ các ngươi đã có nhà mới, có nơi ở mới và các ngươi có thể chuyển đến và ở lại bất kỳ lúc nào và sẽ không có chuyện lịch sử lập lại nữa, ở Ai Cập các ngươi sẽ không bị kỳ thị gì hết, các ngươi có thể sống như một con người theo đúng nghĩa, tự do tự tại thế nào có muốn không?"
"Muốn...ta rất muốn...những đứa trẻ sẽ càng muốn hơn...chúng nhất định sẽ rất vui."
Tên binh sĩ kia òa khóc, nhưng lại nhanh chóng lau đi bởi những chiến binh sẽ không đổ lệ dù có chết, những người đồng đội của hắn nghe vậy cũng òa khóc. Nhưng ngay lập tức liền bị hiện thực đánh tan hết tất cả, tên lính kia lại ủ rũ.
"Nhưng...sẽ không bao giờ thành hiện thực, bởi hiện tại bọn ta phải làm binh sĩ cho hoàng cung là rất nhiều tầm 1000 người, rồi cộng thêm bộ tộc của bọn ta luôn bị các doanh trại Hittite bao quanh sẽ không dễ dàng chạy thoát chứ đừng nói tới phản động."
Tịch Dao lắc đầu ngao ngán.
"Ta đã nói rồi, từ giờ Ai Cập sẽ là nhà của các ngươi, không có một ngôi nhà nào lại để thành viên trong gia đình chịu khổ mà không làm gì, bọn ta sẽ giúp các người một tay, phía nam Hittite chứ gì, có gì mà khó kia chứ."
"Chẳng lẽ nào người định..."
Tịch Dao nhìn về phía Merity đang bàn chuyện với Vincent, trông bộ dạng này xem ra sắp có chiến tranh xảy ra rồi.
"Hắn đã gửi binh lính tới đây mục đích là để giết ta và chàng ấy, nếu đã ra tay trực diện như vậy thì sớm thôi hắn sẽ khởi binh tấn công Ai Cập, tới lúc đó sẽ là thời gian tốt nhất để cứu người, ngươi yên tâm đi ta sẽ cố gắng cứu càng nhiều càng tốt, nhất định sẽ làm được."
Tên binh sĩ không dám tin vào những gì nàng nói, hắn hỏi lại.
"Thật sự là người sẽ cứu bọn ta, thực sự là Ai Cập chào đón bọn ta ư?"
"Thực sự là như vậy, hiện giờ ta sẽ đưa các ngươi về Ai Cập trước, sau đó sẽ lựa thời cơ thả cho các ngươi về để thông báo cho những người khác biết, đợi tới khi hai nước giao tranh các ngươi tranh thủ mà chạy trốn khỏi đó, một công đôi việc."
Lời nàng nói ra chắc như đinh đóng cột, những chiến binh của bộ tộc Buyukguc hết lòng vui mừng vì họ đã tìm được nơi ở mới mái nhà mới, họ mong rằng sẽ nhanh chóng vượt qua được những thử thách này, nhanh chóng được chuyển tới Ai Cập thân thương, họ cũng rất mong được gửi tin mừng này về cho những người trong bộ tộc để tất cả có thể cùng vui mừng và đón chờ hạnh phúc sắp tới.
Trong một lần đọc sách, Tịch Dao đã từng đọc qua một cuốn sách kể về một bộ tộc chiến binh cực kỳ mạnh mẽ, họ từ khi sinh ra đã mạnh hơn người trưởng thành bình thường gấp đôi, nếu so một người trưởng thành của họ và một người trưởng thành bình thường với nhau, họ sẽ mạnh hơn người kia gấp 3-5 lần.
Trong thời đầu đồ đồng, họ rất mạnh và thống trị cả vùng phía nam Hittite và cả đảo Síp nhưng sau này khi người Hittite lên đồ sắc thì họ dần dần bị thu phục và trở thành một bộ tộc nhỏ và bị áp bức dưới tay người Hittite sau này họ được cho là đã bị tận diệt sau cuộc chiến giữa Ai Cập và Hittite.
(Lưu ý bộ tộc này không có thật trong lịch sử, chỉ là sản phẩm tưởng tượng).
- ------Lời Tác Giả-----
Chương này dài quá, phải gấp 1/3 chương 61 rồi, nhưng cũng phải ráng làm vì tác giả đang muốn đẩy nhanh tiến độ thi công, Yêu các bạn nhiều.