"Bốp...!"
"Ngươi nói xem đây là cái gì?"
Bên trong hậu cung của đế quốc La Mã, Adonis - vua của đế quốc này đang cực kỳ tức giận, tay trái cầm một con dấu, quát tháo người phụ nữ xinh đẹp tầm 23-25 tuổi đang ngã huỵch dưới sàn nhà bởi cái tát như trời giáng của hắn ta, người phụ nữ kia lắc đầu giải thích.
"Thần thiếp không biết...thật sự không biết, có kẻ bày mưu hãm hại thần thiếp."
"Ngươi còn chối?! Con dấu này là được tỳ nữ tìm thấy trong hộp trang sức của người, ngươi không giấu nó thì làm sao nó lại ở đây."
Adonis tức giận ánh mắt như lửa không để cho người phụ nữ ấy có cơ hội giải thích. Người phụ nữ kia vẫn cố gắng giải thích.
"Thiếp thật sự không biết mà...con dấu này đã mất hơn một tuần, nó làm sao ở chỗ thiếp được chứ? Thiếp lấy nó để làm gì kia chứ?"
Nói đến đây Adonis lại càng thêm tức giận, căn thịnh nộ càng sôi trào thêm.
"Ngươi còn nói ư? Không phải chính ngươi dùng nó để giả mệnh lệnh của ta, gửi thư cho đám mật vụ của ta ở Ai Cập với mục đích mượn tay bọn chúng để giết chết Tịch Dao! Nếu không phải là do thân tính của ta phát hiện ra chuyện này thì ngươi còn muốn làm ra chuyện gì nữa?!"
Nữ nhân đang quỳ dưới đất kia chính là vương hậu của La Mã, nàng ta hoàn toàn không hề biết gì về
chuyện này, tất nhiên Adonis thì lại không tin những gì mà nàng ta nói.
"Bệ hạ thần thiếp làm gì có cái gan to bằng trời như vậy? Xin bệ hạ minh giám."
"Hừ không nói nhiều nữa, bằng chứng rành rành ngươi còn dám chối tội? Lính đâu...! Mau đem ả đàn bà này xuống, nhốt vào trong cung cấm, tước hết tất cả quyền hành, danh hiệu. Không có lệnh của ta, cấm không ai được thả ả ta ra ngoài!"
Adonis vừa dứt lời, thì một đám quân binh đã ngay lập tức đem nữ nhân này rời khỏi, mặt cho nàng ta kháng cự và van xin. Khi tất cả binh lính tỳ nữ lui ra hết, Adonis mới mệt mỏi mà ngã lưng xuống chiếc ghế dài. Sau đó lại ra lệnh cho cận vệ, vẫn theo lệnh lúc trước bằng cách nào đi chăng nữa cũng phải đem Tịch Dao về La Mã cho hắn.
Ngay lúc này một tỳ nữ từ đâu đó hốt hoảng chạy về cung điện thông báo cho thứ phi Centola.
"Bẩm thứ phi, theo đúng như kế hoạch của ta, bệ hạ đã phế bỏ hoàng hậu rồi ạ."
Centola thân mặc đồ ngủ đang nằm dài trên giường, nghe tỳ nữ thông báo như vậy liền trở mình ngồi dậy, cười như một con điên.
"Thật như vậy sao? Hahaha...tốt lắm tốt lắm, lần này ngươi đã giúp ta rất nhiều, không những thông báo cho ta biết việc giả mạo mật thư đã bị bại lộ, nhanh trí kêu ta đem con dấu bỏ vào hộp trang sức của ả hoàng hậu. Một mũi tên trúng hai đích vừa có thể vu oan vừa có thể thanh minh, bằng không sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa?"
Nữ quan thân cận của thứ phi Centola là Taru cười vui vẻ đáp.
"Được phục vụ cho người là vinh hạnh của thần, thần chỉ là giúp người hạ đi ả vương hậu đáng ghét kia mà thôi, còn về chuyện của hoàng phi Ai Cập thì..."
Centola nghĩ tới đây lại liền tức giận, một lời phán quyết nói ra.
"Ngày mai ngươi hãy gửi người của ta tới Ai Cập, bằng mọi giá phải lột cho được da mặt của ả xuống cho ta."
Nữ quan Taru nhận lệnh ngay đêm đó lập tức cử thuộc hạ thân tín của bà ta sang Ai Cập, bằng mọi giá phải giết cho được Tịch Dao.
- ---------
[Sáng hôm sau Menphis - Ai Cập]
"Hoàng phi, thần chịu không nổi nữa rồi, hơn ba ngày nay chứ đi đâu cũng chạm mặt với bà nữ hoàng, mà đã chạm mặt thì thế nào bà ta cũng gây khó dễ để kiểu, đến cả ăn cũng không yên với bà ta nữa!"
Viva tay cầm mâm thức ăn trên tay vừa tức giận mà dậm chân rầm rầm trong từng bước đi. Tịch Dao đang ngồi trên bàn tay phải cầm bút mực lấy từ không gian ra viết chữ, thấy Viva tức tới như thế liền hiểu được chuyện gì đã và đang xảy ra, nàng mỉm cười hỏi.
"Không biết có chuyện chi mà làm cho tướng quân phu nhân phải tức giận như thế a?"
Viva nghe được một câu này của nàng bỗng quên đi sự tức giận kia, đỏ mặt ngược ngừng đáp.
"Hoàng phi lại trêu thần nữa rồi, thần và huynh ấy còn chưa kết hôn nữa mà."
Tịch Dao cười to, hỏi rõ ràng.
"Ta nào có nói tướng quân phu nhân là em đâu kia chứ, nói cho ta nghe bọn họ lại làm ra trò gì nữa?"
Nói tới đây Viva lại tức sôi máu lên.
"Còn phải nói sao? Lúc nãy thần đi xuống phòng bếp lấy đồ ăn trưa lên cho người, thì bỗng nhiên bị té, sau đó thì nhìn thấy tỳ nữ Tama của bà nữ hoàng ở ngay sau lưng mình, rõ là cô ta cố ý đẩy thần. Sau đó ả ta còn lên giọng nói to "Nữ hoàng nhà ta sẽ cùng ăn trưa với pharaoh" tức nhất là cô ta nói thêm "Chủ nào thì tớ đó, tỳ nữ hậu đậu tức là hoàng phi nhà các ngươi cũng thế" nghe mà có tức không kia chứ? Dù cho thần có sai thì đó cũng là lỗi của thần, có liên can gì tới hoàng phi đâu, mà lôi người vào chứ, đúng là tức chết mà."
Tịch Dao nghe Viva kể lại tận tình như thế, nàng lại không cảm thấy tức giận gì cả, chỉ hạnh phúc khi có được một tỳ nữ quan tâm mình như thế, ấy vậy mà nàng lại tạm thời có chuyện phải giấu cô gái ngốc này.
"Không sao đâu, em không cần phải tức giận vì bọn họ, dạo này ta không rời khỏi điện riêng chính là không muốn gây chuyện với bọn họ, em cứ xem như làm gây phải vận xui ngã một cái là được rồi."
Viva vui vẻ gật đầu, nghe theo lời của nàng không thèm đôi co với đám của Ralia nữa. Một mặt Ralia đang cực kỳ đắc thắng do mấy ngày này, liên tục gây khó dễ cho đám tỳ nữ thân cận của Tịch Dao cũng như mời được Merity dùng hai bữa sáng chiều với mình. Bây giờ chỉ cần chờ cho tể tướng của nàng ta tới, đem ra của hồi môn mà nàng ta đã chuẩn bị, thì không sợ Merity không lập nàng ta lên làm phi.
Nhưng nàng ta nào biết rằng, tể tướng của mình hiện đang gặp nạn tại biên giới của hai đất nước Ai Cập và Libya. Trước đó tầm nửa canh giờ trước, đoàn người hộ tống tể tướng Libya đã bị vây bắt bởi một nhóm cướp sa mạc, hai bên xông vào đánh nhau, kết quả tuy thắng nhưng lão tể tướng đã bị thương khá nặng lại cộng thêm chuyện binh sĩ chết gần hết, những báu vật kia đã bị cướp hoặc rơi rớt trên đất cát. Chính vì thế cuộc hành trình này phải dời lại, ít nhất cho tới khi tìm được đại phu và quân cứu viện tới.
- -----
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo với tựa đề "Cái Chết Của Hoàng Phi". Hẹn gặp lại các bạn vào thứ 4 tuần này nhé.