Chỉnh sửa: Maroon
Không biết có phải bởi vì có quá nhiều người trong nhà trúc mà không ai nói lời nào hay không, cho nên mới có cảm giác như bầu không khí có chút loãng ra nhưng cũng có chút kìm nén.
“Yến, ‘Đồng Quy’ rốt cuộc là cái gì?” Ta nhìn Yến Tứ Phương, ta cần một đáp án.
Yến Tứ Phương nhìn ta, đôi con ngươi màu tím toát ra vài tia sáng khó hiểu, cuối cùng, hắn mở miệng: ” ‘Đồng Quy’, tạo thành từ hai con ấu cổ gồm một đực một cái, cùng một mẹ sinh ra. Hai con ấu cổ đực cái này cần được đồng thời đưa vào cơ thể nam nữ, ấu cổ sẽ bơi theo kinh mạch, chui vào trong tim. Nam nữ trúng cổ này dù cách xa đến đâu thì nhất định cũng sẽ có cảm ứng với nhau, nếu một người chết đi thì ấu cổ trong cơ thể của người còn lại sẽ phá thể chui ra, đồng thời, người đó cũng sẽ bởi vì vậy mà mất mạng. Đây là nguyên nhân vì sao nó được gọi là ‘đồng quy’.”
Nghe Yến Tứ Phương nói xong, ta 「 đã toát mồ hôi hột, các ngón tay siết chặt thành quyền, hỏi: “Ngươi không phải đang trêu ta đấy chứ? Trên đời này làm gì có loại trùng nào như thế?”
Đông Phương Cửu nhíu mày càng thêm chặt, suy tư hỏi Yến Tứ Phương: “Không thể dùng nội lực bức ra được sao? Nội lực hai giáp (120 năm) cũng không thể sao?!”
Yến Tứ Phương lắc đầu: “Cổ này một khi đã vào trong cơ thể người thì sẽ cắn chặt lấy mạch máu của dưỡng chủ không buông, muốn bức cũng không thể bức ra được.”
Hiên Viên Tiêu nhíu mày, nhìn khuôn mặt cơ hồ đã không còn chút máu nào của ta, cuối cùng cũng bắt đầu mở miệng nói lời an ủi: “Không cần lo lắng quá mức, chỉ cần bảo vệ tốt người mang cổ đực là được, như vậy tính mạng của ngươi sẽ không cần phải lo.”
“Nhưng ta biết ai đang mang con cổ đực chó chết kia chứ?! Ai mà nguyện ý cùng hắn đồng sinh cộng tử hả!” Ta sốt ruột đến độ ngay cả lời thô tục cũng nói ra, những lời mà thường ngày chỉ dám lén lút chửi thầm trong bụng.
Hiên Viên Tiêu quát ta một tiếng thật lớn: “Ngươi không biết?! Ngươi vốn là không muốn nói cho ta biết người nào cùng ngươi trúng cổ thì có!” Hiên Viên Tiêu tiến lên hai bước, túm lấy bả vai ta, nhìn ta phẫn nộ.
Đông Phương Cửu khuôn mặt bình tĩnh, kéo tay Hiên Viên Tiêu ra: “Lần trước Lăng nhi bị ngươi đâm bị thương, hôn mê bất tỉnh, ta bảo Khanh Trần bắt mạch cho nàng nên mới biết nàng bị trúng ‘Đồng Quy’.”
Hiên Viên Tiêu nhìn chằm chằm vào Đông Phương Cửu, từ lời nói bóng gió mà những người bên cạnh không ai hiểu được, Hiên Viên Tiêu đã hiểu ra tình huống hiện tại, người trước mặt đang mê man bối rối, căn bản không thể biết được người cùng bị hạ cổ với nàng định đồng sinh cộng tử với nàng là ai!
Yến Tứ Phương chậm rãi lên tiếng: “Có khả năng người hạ cổ cũng là người có ý định đồng sinh cộng tử!” Hắn cười khẽ một tiếng rồi lại nói, “Vậy phải là người rất quan trọng đối với mình a!” Đóa Mạn Châu Sa Hoa yêu mị nổi lên một vàng sáng quỷ mỵ câu hồn đoạt phách, đôi mắt màu tím lấp lánh một tia sáng u ám.
“Người quan trọng?! Đồng sinh cộng tử... quan tâm nhất...” Vẻ mặt ta sáng ngời, phảng phất như thấy được ánh sáng mặt trời, “Ta biết rồi, ta biết rồi, là Thiên Thiên, là Thiên Thiên a!”
“’Thiên Thiên’ nào?!” Đông Phương Cửu xoay mặt ta về phía hắn, vội vã hỏi.
Ta nở nụ cười: “Haizz, còn có thể là ai nữa chứ, chỉ có thể là đệ đệ duy nhất của ta a! ” Xí, người có thể khiến cho Thượng Quan Lăng muốn đồng sinh cộng tử ngoại trừ đệ đệ mà nàng 「 không bao giờ nỡ thương tổn thì còn có thể là ai được nữa! Hoàn hảo, quá tốt, chỉ cần bảo vệ tốt Thượng Quan Thiên thì mạng của nàng sẽ được an toàn. Thiệt tình, thiếu chút nữa là dọa nàng đến vỡ mật rồi!
Yến Tứ Phương thoáng sững sờ, cầm bình rượu bằng ngọc lưu ly lên, tự mình châm rượu, lộ ra một nụ cười yếu ớt, mặc dù nó hết sức mờ nhạt nhưng vẫn thấy được khóe môi khẽ cong lên.
“Không có khả năng!” Một câu nói của Hiên Viên Tiêu khiến cho mảng trời trời trong xanh tươi đẹp nhỏ xíu duy nhất trong đầu của ta cũng bị mây đen bao phủ nốt.
“Vì sao lại không có khả năng?” Vậy không lẽ với hắn?! Đừng quên trước khi ta “xuyên” đến đây, Thượng Quan Lăng chính là rất yêu rất yêu hắn!! Oh my God! Ta muốn đồng sinh cộng tử với hắn? Không phải chứ! Vậy chẳng phải ta không còn sống được bao lâu sao? Không bao lâu nữa, ta sẽ bị ngọn lửa giận vô duyên vô cớ của hắn thiêu sống chết tức tưởi!
“Bởi vì, chỉ cần hai con ấu cổ đực cái này gặp nhau vào đêm trăng tròn thì ấu cổ trong cơ thể nàng sẽ muốn cùng cổ đực **, cũng có nghĩa là nam nữ mang cổ cũng muốn…Ha ha, nếu không, cổ cái trong cơ thể nàng sẽ phóng ra cổ độc, đợi đến khi cổ độc theo thất kinh bát mạch chảy lại về tim thì đó cũng là lúc chết của nàng.”
Yến Tứ Phương thờ ơ giải thích, còn mặt ta đã sớm không còn một giọt máu, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, tùy ý để Đông Phương Cửu ở phía sau ôm lấy ta.
“Vì vậy người mang cổ đực tuyệt đối không phải là đệ đệ của nàng.” Thanh âm Yến Tứ Phương nhẹ nhàng, bình tĩnh khiến cho người khác phải sợ hãi.
Không phải Thượng Quan Thiên...Không phải hắn...thì là ai? Là ai có thể khiến Thượng Quan Lăng muốn đồng sinh cộng tự với hắn, còn muốn trong đêm trăng tròn mà lên giường?! Là ai?!! Ta muốn bóp chết hắn!!!!
Đúng rồi, là hắn, chính là hắn, chắc chắn đúng là hắn! Ta vùng vẫy thoát hỏi Đông Phương Cửu, chạy tới trước mặt Hiên Viên Tiêu, vung tay lên, tát hắn một cái “bốp– “
“Ngươi điên hả?!” Hiên Viên Tiêu mặt nhăn mày nhó, đôi mắt kim sắc hung hăng nhìn chằm chằm ta. Hắn hình như đã ý thức được người mang cổ đực, chính là hắn.
Đông Phương Cửu lần thứ hai kéo ta vào trong lồng ngực hắn, bàn tay hắn rất ấm áp, im lặng vỗ về ta.
“Là ngươi sao, Hiên Viên Tiêu...” Thở hắt một hơi, ta cười khẽ thành tiếng, “Chẳng phải lúc đầu ngươi chính là người Thượng Quan Lăng yêu nhất sao, nhất định là ngươi mang cổ đực.” Ta 「thủy chung vẫn ở trong lồng ngực Đông Phương Cửu mà buồn bực, khi nghe được tiếng tim đập thình thịch cùa hắn rốt cuộc cũng từ từ bình tĩnh lại.
Nữ tử áo hồng ở phía sau Đông Phương Cửu nhận được ánh mắt ra hiệu của hắn liền đi tới trước người Hiên Viên Tiêu, ngón tay nhè nhẹ ấn lên mạch môn. Đối với Hiên Viên Tiêu, xưa nay hắn không cho bất kì người nào chạm tay vào nhược điểm chí mạng của hắn nhưng lần này lại ngoại lệ, hắn không chống cự.
“Khanh Trần, thế nào rồi?”
Nử tử áo hồng vẻ mặt có chút kì lạ, trước khi bắt mạch Hiên Viên Tiêu, nàng cũng gần như chắc chắn Hiên Viên Tiêu chính là người mang cổ đực.
Thực ra, ở đây, ai cũng gần như xác định chắn chắn như thế.
Thượng Quan Lăng tìm ngươi hạ cổ lên nàng và Hiên Viên Tiêu, sinh tử đồng quy. Điều này tuy rất khó tin nhưng có thể lý giải mọi chuyện.
Ai cũng biết Thượng Quan Lăng yêu Hiên Viên Tiêu điên cuồng như thế nào, mặc dù là đã từng, cũng là yêu điên cuồng.
Thế nhưng...
Khanh Trần lắc đầu: “Bẩm Gia, hắn không phải là người mang cổ đực.”
Hiên Viên Tiêu ngây người, đôi đồng tử kim sắc mãnh liệt co rút. (oh ho, anh cũng mong là đúng là mình sao?)
“Sao lại như thế được?!” Ta thò đầu nhìn về phía Khanh Trần. Không có khả năng a, điều này sao có thể?! Nếu không phải Hiên Viên Tiêu thì ta thực chẳng nghĩ ra ai được nữa! Ngươi thân nhất cũng không phải, người yêu nhất cũng không phải...vậy có thể là ai?! Ông trời ơi!...
Đông Phương Cửu cũng không tin tưởng nhìn Khanh Trần, hỏi: “Chắc chứ?”
Khanh Trần gật đầu nói: “Gia, Khanh Trần không thể ngay cả việc bắt mạch cũng mắc sai lầm.”
Không khí trầm mặc một lúc lâu cuối cùng cũng bị ta phá vỡ.
Ta vùng vẫy thoát khỏi lồng ngực Đông Phương Cửu, là nội tâm ta vùng vẫy. Ta thực không muốn rời khỏi nơi ấm áp kia, nhưng ta muốn đơn độc một mình chống lại cơn cuồng phong bạo vũ không thể đoán trước được này. Lúc nào cũng vậy, trước kia cũng thế, mà sau này cũng thế, vì vậy tốt nhất là không nên quá lạm dụng cái nơi ấm áp kia, nếu không đến khi nghiện nó thì sẽ rất khó khăn để từ bỏ, hơn nữa còn dễ dàng phát bệnh.
“Được rồi, mặt trăng cũng đã đi ngủ rồi, mọi người cũng nên giải tán sớm đi!” Ta chạy đến trước mặt Vô Cầu hai hốc mắt đang sưng đỏ, kéo bàn tay nhỏ nhắn của hắn, vừa cười vừa nói: “Mau, mau tìm một gian ‘phòng công chúa’ cho tỷ tỷ đi!”
Nước mắt Vô Cầu như những hạt trân châu đứt dây rơi xuống, bờ vai run run dùng tay áo chùi chùi nước mắt, hắn càng lau mắt càng hồng.
Haha, không ngờ một đứa trẻ tưởng là vô tâm vô phế nhưng lại có thể vì một người mới quen biết một ngày mà khóc lóc thành ra thế này.
Ta khoác vai Vô Cầu rời khỏi nhà trúc.
Hình như nghe ai đó gọi ta “Lăng nhi...” nhưng phần sau thì nghe không rõ lắm, đại khái hình như là “Có ta đây, ta sẽ không để nàng xảy ra việc gì đâu” hoặc là “Có ta ở đây, hãy tin ta.”
Kỳ thực, mặc kệ có là câu nào ta cũng đều muốn quay lại mắng cho tên ngốc kia một câu: “Ngươi thật buồn nôn!”
Nhưng hiện tại, ta lại bị câu nói mà mình không nghe rõ đó khiến cho sống mũi cũng cay cay, hốc mắt buốt buốt, thật mất mặt!
Nhưng tốt nhất vẫn là nên mau chóng trở về đi ngủ đi thôi, ngủ một giấc đến khi tỉnh lại thì mọi chuyện đều tốt đẹp.
Có thể khi tỉnh lại, ta sẽ nằm trên một chiếc giường bự cỡ kingsize, cái gì mà “cổ độc” “đồng quy” chó má, tất cả đều sẽ biến mất!
Chẳng hiểu sao, ta đối với cái thế giới hư ảo này lại có phần mong đợi, mong đợi sẽ có một chuyên gia giải cổ nào đó xuất hiện để giúp ta, chứ không phải mong mỗi tối trước khi ngủ sẽ lặng lẽ cầu xin “xuyên trở về”.
Ta, trong tình cảnh tính mệnh gặp nguy hiểm, trinh tiết cũng khó giữ được, vào những lúc như thế này, ắt sẽ mất đi chút lý trí, ha ha, xem ra ông trời thực muốn quên ta mà, ông trời muốn quên đi bà mẹ kế này mà!
Ôi, ta muốn viết một cuốn “tự truyện” quá đi, ghi chép tỉ mỉ lại cuộc đời rực rỡ như pháo hoa nhưng lại ngắn ngủi vô cùng của bà mẹ kế vô lương tâm ta.
Uhm, không phải ta không muốn trở về, mà là ông trời không cho ta trở về, ta 「 không ‘xuyên trở về’ tuyệt đối không phải vì một cây cỏ chết tiệt, càng không phải vì một câu nói mà ta nghe không rõ!!
Nhất định! Ta sẽ dùng sản phẩm của một bà mẹ kế vô lương để mà chứng minh…