Trong Từ Trữ cung.
Sau khi nghe một tiểu thái giám được xếp bên người Hiên Viên Tiêu bẩm báo xong, lão thái hậu lập tức sai người đến Dực Khôn cung, mà bà cũng vội vàng mang theo vài người hầu cận rời khỏi Từ Trữ cung.
Trong Trường Nhạc cung.
Thập Tứ tay cầm trường kiếm, mặt không chút thay đổi nhìn về phía người đang bị bao vây, trong lòng lại thầm khen chủ tử của mình thần cơ diệu toán (*), đoán chắc tối nay sẽ có người tự tiện xông vào Trường Nhạc cung, cố ý cho Thập Thất giả dạng thành cung phi cùng hắn ở Trường Nhạc cung ôm cây đợi thỏ. Chỉ là Thập Tứ không ngờ tới tên nghịch tặc tự tiện xông vào Trường Nhạc cung lại đúng là Vĩnh An vương của Ngọc quốc – Thượng Quan Mạc Ly, càng làm hắn kinh ngạc hơn chính là người này ngay cả lễ phục mặc trong tiệc tối cũng không thay ra, có thể thấy được sau khi tan yến hội liền bí mật ở lại hoàng cung.
(*) Thần cơ diệu toán: Mưu kế thần tình, dự đoán trước được tương lai.
Ánh mắt Thượng Quan Mạc Ly nhìn Tiểu Tuyết một thân cung trang giờ đã khôi phục lại như thường, hắn đạm mạc quét mắt đến lớp lớp thị vệ đang bao vây, lại nhìn về phía Thập Tứ một thân hắc y, thần thái thản nhiên mở miệng hỏi: “Hiên Viên bệ hạ lại đãi khách như thế này sao?”
Thập Tứ bị Thượng Quan Mạc Ly hỏi thì sửng sốt, nhưng rồi vẻ mặt lại như thường, giọng có chút cung kính nói: “Vĩnh An vương đêm khuya lại xuất hiện tại hậu cung của bệ hạ, dường như cũng không hợp lễ đâu.”
Thượng Quan Mạc Ly hơi hơi rũ mắt xuống, tựa như nở nụ cười, giương mắt nhìn Thập Tứ nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: “Vì sao bổn vương lại đến đây hẳn là bệ hạ của ngươi rõ nhất. Nếu bổn vương tìm được người, bổn vương cũng sẽ không ở lâu.” Tao nhã xoay người sang chỗ khác, thình lình nhún người nhảy lên trên nóc chính điện Trường Nhạc cung, đắm chìm trong ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn mọi người: “Hai mươi vạn tướng sĩ Ngọc quốc ít ngày nữa tại cửa khẩu Ngọc Hâm xin đợi Hiên Viên bệ hạ.”
Thập Tứ nghe vậy trong lòng run lên, ngẩn người nhìn Thượng Quan Mạc Ly nhẹ nhàng rời đi.
“Thập Tứ... thả người đi rồi, chúng ta phải ăn nói như thế nào?” Tiểu Tuyết hỏi.
“Chủ tử vốn không nói phải bắt giữ người, chỉ lệnh cho hai chúng ta trông chừng ở đây, chắc chắn chủ tử tự có thâm ý.”
Tiểu Tuyết im lặng.
Dật Thanh cung, tẩm cung của Hiên Viên Tiêu.
Thái hậu nổi giận đùng đùng, con ngươi luôn bình tĩnh không dao động thế nhưng lại hàm chứa sự tức giận và thất vọng khó có thể che giấu. Tầm mắt dời khỏi người Hiên Viên Tiêu đã mất đi lý trí, lạnh lùng liếc Lộc Hải đang quỳ rạp trên mặt đất: “Lộc Hải ngươi đã già chẳng lẽ tâm cũng hồ đồ luôn sao? Ai gia có phải nên cho ngươi cáo lão hồi hương hay không?!”
Lộc Hải ngẩng đầu sợ hãi đưa mắt nhìn lão thái hậu rồi lại quỳ sấp trên mặt đất: “Lão nô đáng chết, xin thái hậu tha tội!”
Lão thái hậu hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn Thượng Quan Sở Sở vẫn đang đứng ngây ngốc một bên, giọng nói hờ hững vô tình: “Hôm nay ai gia thay hoàng thượng chấp nhận cô, cô ở lại thị tẩm đi. Ai gia sẽ thay cô đòi một cái danh phận.”
Nói rồi ra lệnh cho vài người hầu cận: “Mang đứa nhỏ này về Từ Trữ cung của ai gia đi, truyền Triệu Viện Sử của Thái y viện lập tức vào cung yết kiến.”
“Dạ!”Mấy người đồng thanh đáp.
Thượng Quan Sở Sở hoảng sợ trừng to mắt nhìn thái hậu, mấp máy muốn hỏi gì đó nhưng lại bị khí thế của lão thái hậu đè ép xuống, cuối cùng không có mở miệng. Mặc dù lão thái hậu nhìn thấy rõ ràng sự mờ mịt cùng nghi hoặc trong mắt Thượng Quan Sở Sở nhưng cũng chỉ dùng dư quang lướt qua cô, liếc mắt một cái liền xoay người rời đi.
Tuyết vừa ngừng một ngày lại rơi nữa.
Từ Trữ cung.
“Triệu Viện Sử, người thế nào?”Lão thái hậu buông tràng hạt trong tay, nhìn lão thái y đang từ phòng trong đi ra, hỏi.
“Hồi bẩm thái hậu, Lăng cô nương là do quá tức giận hơn nữa trong cơ thể có cổ độc tác quái, cơ thể vốn đã suy yếu vạn phần không chịu nổi sự kinh động lớn nên mới bất tỉnh. Nhưng mà, Lăng cô nương chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian thì sẽ có chuyển biến tốt đẹp.” Triệu Viện Sử cúi người, giọng điệu thập phần cung kính.
“Tịnh dưỡng...” Lão thái hậu cúi đầu, thì thào tự nói, lại nâng mắt nhìn về phía lão thái y,“Được rồi, ai gia đã biết, ngươi lui xuống đi.”
“Dạ, vi thần cáo lui.”
Lão thái hậu cho mọi người lui ra, trong phòng chỉ còn lại Thượng Quan Lăng vừa tỉnh cùng bà.
“Nếu con nguyện ý, ai gia có thể giúp con ra ngoài.”
Tôi mờ mịt nhìn quanh bốn phía, hồi lâu tầm mắt mới dừng lại trên mặt lão thái hậu.
Tôi được cứu sao? Lão thái hậu cứu tôi?
“Ai gia không có gì có thể đưa cho con, chỉ có vòng ngọc này ai gia đeo đã rất nhiều năm, liền giữ lại, có ý định cho con.” Lão thái hậu đem vòng ngọc trong sáng trên tay tháo xuống, lại từ một cái hộp có khóa lấy ra bình ngọc lưu ly nhỏ, đến bên cạnh tôi, ngồi xuống,“Ở đây ai gia còn có mấy viên hồi xuân đan, khi nào thấy không thoải mái ngươi liền ăn một viên.”
Tôi nhìn lão thái hậu, thật sự có chút khó hiểu. Lão thái hậu chưa bao giờ thật sự nói đứng về phía tôi, cho dù tôi từng vì Sở Sở cùng bà có chung mối thù sâu, bà cũng chỉ cười cười mơ hồ, sau đó cũng chưa bao giờ có hành động gì chứng tỏ lập trường. Tôi cũng chỉ là trông cậy vào năng lực của bà, trong vấn đề của tôi và Hiên Viên Tiêu có thể chân chính khoanh tay đứng nhìn thôi cũng tốt lắm rồi, nhưng hôm nay...
“Đừng ngây ngốc nhìn ai gia nữa.” Lão thái hậu ôn nhu nở nụ cười, giống như đối với con của mình, bà dịu dàng đưa tay vuốt trán tôi, giúp tôi chỉnh sửa lại tóc cho gọn gàng.
“COn vẫn là không cần ai gia giúp con rời đi nơi này?”
“Cần!” Tôi hoàn toàn tỉnh táo, lập tức lên tiếng trả lời, sợ bà đổi ý.
Lão thái hậu cười cười, dáng vẻ ung dung hoa lệ, “Con có biết ai gia vì cái gì phải giúp con rời đi không?” Lão thái hậu quyết định vẫn là nên nói rõ, “Ai gia nói thật cho con biết, mới gặp con ai gia liền thật sự thích con, ai gia thậm chí còn cảm thấy hoàng thượng ánh mắt không tồi. Nhưng sau ai gia lại phát hiện lòng của con không ở trên người hoàng thượng, có thể lòng hoàng thượng...” Lão thái hậu dừng lại, nhìn trong mắt tôi một màu trong sáng, “...Dù là người tốt nhưng trong lòng không có hoàng nhi của ai gia, ai gia cũng không đồng ý. Ai gia cảm thấy nếu để con tiếp tục ở bên người hoàng thượng, sẽ ảnh hưởng không tốt đối với nó, nó là quốc chủ của Kim quốc, là trụ cột của toàn bộ Hiên Viên vương triều này, nó có rất nhiều chuyện cần làm, trên vai gánh vác trọng trách rất lớn, nó không giống người khác, nó là quân, là vương, là người phải biết yêu người cả thiên hạ. Con ở bên cạnh nó, làm nó dần dần mất đi sự tự giác của một đế vương. Đế vương không phải là người vô tình, nó nên đa tình, nên bác ái. Cho nên, ai gia quyết định giúp con rời đi. Con đi rồi thì không cần trở lại, ai gia không thể giữ lại người có thể ảnh hưởng đến nghiệp lớn của hoàng nhi ở bên cạnh nó.”
Tôi nghe xong lời nói của lão thái hậu, nhìn bà thật lâu, cuối cùng ảm đạm cười, nói:“Thái hậu người cứ yên tâm, con sẽ không trở lại.”
Đi qua một hành lang dài cuối cùng, lão thái hậu dừng lại cước bộ đưa tiễn, nhìn người nọ một mình bước trên tuyết trắng rời khỏi cửa hông phía tây hoàng cung.
Ngày thứ hai, lúc Hiên Viên Tiêu mở mắt vàng thấy rõ người hắn ôm chặt trong lồng ngực, bị chấn động không cần nói cũng biết, đến lúc người trong ngực hơi hơi kích động, hắn mới hoảng hốt cùng khiếp sợ mà tỉnh táo vài phần, nụ cười chua xót tràn đầy trên mặt.
Hiên Viên Tiêu hờ hững đứng lên từ long sàng, không gọi người hầu, một mình mặc ngoại bào đẩy ra cửa son tẩm cung, đi ra ngoài.
Lộc Hải vẫn quỳ ở bên ngoài, nghe có động tĩnh, lập tức giương mắt nhìn lên, “Hoàng thượng...”Giọng nói run rẩy không chịu nổi.
Hiên Viên Tiêu suy sụp đưa mắt nhìn Lộc Hải, sâu kín mở miệng: “Thái hậu bảo ngươi quỳ?”
Lộc Hải lại cúi đầu: “Hồi bẩm hoàng thượng, từ lúc thái hậu nương nương mang Lăng chủ tử đi vẫn chưa trách phạt lão nô, lão nô tự cảm thấy đã phụ lòng thánh ân...”
“Được rồi, ngươi đứng lên đi, dù gì cũng là tổng quản đại nội của trẫm, quỳ ở đây còn ra bộ dáng gì nữa.”
Thản nhiên nói một câu, Hiên Viên Tiêu ở trắc điện (*) thay xong quần áo liền đi đến Từ Trữ cung.
(*)Trắc: sườn.
Từ Trữ cung.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!”
Lão thái hậu nhìn con của mình, cười cười, chỉ ghế dựa đối diện mình, nói: “Ngồi đi.”
Hiên Viên Tiêu cũng không nói nhiều, đến chỗ đối diện lão thái hậu ngồi xuống.
“Người đã đi rồi.” Lão thái hậu nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.
Hiên Viên Tiêu run sợ hồi lâu, cuối cùng chưa nói gì, yên lặng đi ra Từ Trữ cung.
Hắn đi tới Trường Nhạc cung.
Trong phòng sưởi phía đông không một bóng người, gió lẳng lặng thổi qua khung cửa sổ chưa bao giờ đóng, lò sưởi trong tường sớm đã tắt lửa, lạnh lẽo, bên ngoài tuyết lớn, làm cả người từ trong ra ngoài đều lạnh.
Hiên Viên Tiêu lập tức lệnh cho thị vệ tìm một vòng trong cung, cũng phái Thập Tứ đi tìm toàn bộ Cẩm Hâm, nhưng cái gì cũng không có.
Thọ yến phải ăn mừng trong ba ngày, nhưng ngày thứ hai Hiên Viên Tiêu lại một mình trải qua tại Trường Nhạc cung.
Cái gì sứ giả, cái gì tân khách, cái gì đại thần, cái gì quốc sự, đều đi gặp quỷ đi!
Hắn một mình ngồi trong viện ở Trường Nhạc cung, trầm ngâm như tượng đá, mặc cho bông tuyết rơi trên người hắn, tan ra, hai mắt rũ xuống lạnh nhạt nhìn ra cửa Trường Nhạc cung.
Bốn phía yên tĩnh không chút tiếng động, mặt trời dần lặng về tây, tất cả ngày càng mờ dần đi trong ánh chiều tà, Trường Nhạc cung càng có vẻ tiêu điều lạnh lẽo.
Đến tận khi tia sáng cuối cùng biến mất, đôi mắt vàng kia vẫn như cũ không rời khỏi cửa cung.
Người không lộ vẻ gì, chỉ là yên lặng chờ.
Trời đã khuya lắm rồi, có lẽ là nửa đêm, có một người rảo bước đến cửa lớn Trường Nhạc cung, trong tay cầm chiếc áo lông chồn màu đen, nhìn Hiên Viên Tiêu vẫn ngồi yên như cũ phía xa xa, chậm rãi mở miệng: “Hoàng nhi, ngọ yến ngày mai con chẳng lẽ lại không đi sao? Sứ giả, tân khách con cũng không quan tâm sao? Con còn nhớ mình họ Hiên Viên hay không hả?!”
Hiên Viên Tiêu mắt điếc tai ngơ, không ngẩng đầu lên, không đáp lời. Qua nửa ngày, mới mở miệng nói một câu: “Người đừng ngăn ở cửa, nàng trở vềcon sẽ không nhìn thấy.”
Lão thái hậu giật mình.
Trong đêm tối, ánh trăng ở trên mặt đất phát ra ánh sáng trắng, hoàn toàn yên tĩnh.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪