Chỉnh dịch: Maroon
Ngọc quốc, Du Thiên năm thứ ba, ngày Mười Bốn tháng Hai.
“Công chúa!~~~~~~”
Cũng may hai mắt ta lanh lẹ, mới vừa nhác thấy Tiểu Phúc Tử nhà ta há miệng ra, ta đã lập tức bịt kín hai lỗ tai lại, bằng không ta lại bị ù tai nguyên cả ngày.
Thấy hắn lại gần, ta mới bỏ tay ra, cười hì hì nói: “Có phải đến lúc lên đại điện rồi không?”
Hôm nay là ngày sinh nhật tròn mười tám tuổi của tiểu Thiên Thiên nhà ta, cũng là ngày lễ tình nhân đầu tiên mà mỗ Lăng ta trải qua ở nơi này, đương nhiên, ta cũng hy vọng nó cũng là lễ tình nhân cuối cùng mà ta trải qua ở đây.
Được rồi, không cần nhắc ta cái gì là dương lịch, hay âm lịch, trong cái không gian không hiểu ra sao cả này, làm “người sáng lập đầu tiên” như mỗ Lăng ta đây được nắm toàn quyền quyết định.
Tiểu Phúc Tử cười nịnh nọt, nói: “Hoàng Thượng mời Trưởng công chúa di giá Ngọc Trì tắm gội.”
“Oh, được.” Sao lạ vậy ta? Thằng nhóc kia sinh nhật cần tắm rửa trai giới, thậm chí là lễ rửa tội, thì cũng là bình thường. Nhưng vì sao ta cũng phải tắm gội?! Thôi kệ, bỏ đi, dù gì ta cũng phải thay đồ, lát nữa còn phải biểu diễn cho tiểu Thiên Thiên xem một “tiết mục” để chúc mùng sinh nhật hắn nữa.
Xoay người ta liền đi về phía trắc điện, song hỷ trắc điện của ta chính là phòng tắm lớn của ta, lớn đến nỗi có thể bơi lội tung tăng trong đó!
“Công chúa ~~ không phải! Nhầm rồi, không phải phòng tắm của người, là Ngọc Trì!~”
“Gì?!” Ta quay lại mở to mắt nhìn Tiểu Phúc Tử, đúng lúc Thu Nguyệt cũng vội vã chạy đến, trong tay cầm “chiến phục”mà ta bảo nàng sai người chuẩn bị.
“Công chúa, ‘Ngọc trì’ ở hậu viện Phụng Thiên Các mà!” Tiểu Phúc Tử nhìn ta, biểu hiện của ta ở trong mắt hắn gọi là sửng sốt.
Ta không dám hỏi hắn cái “dục trì”(*) hắn nói và cái “dục trì” của ta rốt cuộc có gì khác nhau, ta sợ nói sai nửa câu thôi cũng dẫn tới phiền toái không cần thiết, hoặc là, khiến thân phận ta bị nghi ngờ.
(*) Dục trì (bể tắm) và Ngọc Trì đều phát âm là [yùchí]
Vì thế, ta cười hì hì khoát tay với hắn, ý bảo hắn đi trước dẫn đường. Rốt cục, 「đến lúc ta tận mắt nhìn thấy trên bức hoành phi bằng ngọc thạch có khắc hai chữ “Ngọc Trì” to màu trắng ta mới hoàn toàn hiểu ra, ha ha, đồng âm mà bất đồng tự! (tự=chữ)
“Trưởng công chúa mời tắm rửa.” Dứt lời, Tiểu Phúc Tử nhà ta quay đầu, không cần bảo cũng tự động rời khỏi Phụng Thiên Các. Ta cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục sải bước về phía trước, xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn trướng xanh biếc, hồ nước sương khói nghi ngút đã gần ngay trước mắt, khiến ta hết sức giật mình. Là suối nước nóng a! Biết bao lâu ta đã không được ngâm suối nước nóng rồi?! Thật không ngờ ở trong hoàng cung lại có suối nước nóng?! Ha ha, ngày tháng của ta cũng thật hạnh phúc.
“Thu Nguyệt,” Ta quay đầu lại, í?! Thu Nguyệt đâu rồi?! Hắc hắc, ngâm nước nóng cho sướng, lại kêu Thu Nguyệt giúp ta kì cọ, toàn thân có thể sảng khoái gấp đôi.
Ta nhanh nhẹn lột bỏ y phục của mình ra, nhào xuống hồ. “Thu Nguyệt, Thu Nguyệt!~~~ ngươi cũng xuống đây giúp ta kỳ lưng!”
Aizz ~~~ ngâm suối nước nóng thật là thoải mái, phiền não hay mệt mỏi gì chỉ cần ngâm mình trong đây, cả người đều thoải mái. Hi hi, ha ha……“Mau xuống đi, thật thoải mái!” Ta lại gọi.
Lúc này Thu Nguyệt mới bưng một thùng cánh hoa bước vào, rải cánh hoa vào trong hồ, ôn nhu nhìn ta, mỉm cười nói: “Công chúa thật thích nói đùa, ‘Ngọc Trì’ này chỉ có Hoàng Thượng có thể tới, ngay cả hoàng hậu cũng không được phép tắm gội ở đây, nô tì sao dám bước xuống chứ!”
Từ từ…… Thu Nguyệt vừa nói cái gì?! Chỉ có Hoàng Thượng mới có thể tới?! Vậy ta là cái gì?! Ta, ta không phải muốn soán quyền đoạt ngôi vua đâu nha! Ta đang làm giám quốc công chúa rất tốt đó!
“Hoàng Thượng nghe nói công chúa bị trẹo chân, bởi vậy mới phá lệ cho công chúa đến ‘Ngọc trì’ tắm rửa.” Thu Nguyệt vừa rải cánh hoa vừa nói, “Công hiệu chữa thương của ‘Ngọc Trì’ này tốt lắm.”
“Á?! Thu Nguyệt, vậy hắn không biết vì sao ta bị trẹo chân chứ?!” Ta đang định cho hắn một sự kinh ngạc.
Thu Nguyệt cười nói: “Công chúa yên tâm, miệng nô tì kín lắm, cho đến bây giờ Hoàng Thượng vẫn chưa biết “tâm sức” của công chúa.”
Ta ngửa bốn vó lên trời giữa làn nước nóng, đầu gác lên thành hồ, tùy tiện “ờ” một tiếng, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Ngay hôm kia, lão gia tử nhà ta không phụ sự mong đợi của mọi người đã đưa cô em dâu Tư Đồ Vũ Yên của ta về. Tiểu nha đầu Tư Đồ Vũ Yên này ta nhìn rất thích, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, hồng hào, đôi mắt màu nâu nhạt, tròn xoe long lanh, cái mũi nho nhỏ, miệng nho nhỏ, vừa nhìn đã biết là kiểu mẫu baby ngoan ngoãn. 「Aizz, cưới một cô vợ như thế về nhà, tiểu Thiên Thiên nhà ta cũng không đến nỗi bị bắt nạt. Ha ha, làm tỷ tỷ như ta đây suy nghĩ chu đáo biết bao.
Lắc lắc đầu, ta chuyển mình, xoay lưng lên trên, nằm sấp xuống.
“Thoải mái quá!~~~”
Ta tắm rửa thoải mái từ đầu đến chân, lúc bước lên bờ, làn da trở nên đỏ hồng giống như vừa luộc nước sôi, khoác lên người chiếc áo choàng tắm, một chiếc áo choàng dài màu trắng viền chỉ bạc thêu mẫu đơn non nước, chiếc thắt lưng bích sắc khảm bạch ngọc, tạo nên vẻ quý phái mười phần.
Không phải chứ, ngay cả áo choàng tắm mà cũng phải phô trương như vậy sao?!
Để mặc Thu Nguyệt nhẹ nhàng lau khô tóc cho ta, ta nằm trên chiếc ghế dựa bằng Ngọc Thạch bên cạnh hồ ăn hoa quả.
“Xong rồi. Mời công chúa đến nội điện Phụng Thiên Các thay quần áo.”
“Ờ, được. Thu Nguyệt, ngươi đem y phục đã may xong lại chưa?”
“Dạ, nô tì đã xem y sam đặt ở nội điện.”
“Uhm, bọn người Thiên Thiên đều đã ở Ngọc Hòa Điện hết rồi sao?”
“Hồi công chúa, bệ hạ cùng với các vị đại nhân, còn có sứ giả các nước đều đã ở trong Ngọc Hòa Điện. Lễ mừng thọ của bệ hạ cũng đã bắt đầu rồi.”
“Tốt, vậy ta cũng phải nhanh chóng thay y phục rồi đi thôi.” Ta và Thu Nguyệt một hỏi một đáp đi vào nội điện Phụng Thiên Các, “Còn ‘nhóm nhạc’ kia cũng chuẩn bị xong rồi chứ?!”
Thu Nguyệt ngẩn ra một lát, hỏi: “Ý công chúa là ban nhạc ‘đệm’ sao?”
“Ừm đúng đúng đúng” Ta quên mất cổ nhân gọi dàn nhạc đệm đàn cho vũ công múa là ban nhạc đệm.
Ta xưa nay vẫn để mặt mộc ra ngoài gặp người, hiếm khi nào ngồi trước gương đồng vẽ mày tô mắt. Giữa ấn đường còn điểm thêm một chấm đỏ càng lộ vẻ lẳng lơ mê hoặc, quét một lớp mực lên hàng mi dài rậm cong vút, tăng thêm vẻ nhu tình, trên mí mắt còn bôi thêm một lớp phấn mắt xanh biếc lấp lánh, liếc mắt lúng liếng, trên sống mũi phủ một lớp phấn bạc, càng lộ vẻ thanh tú, trên môi còn bôi một lớp son hồng thật mỏng, thật sự là một mỹ nhân như ngọc.
Ha ha, thật hài lòng với kiệt tác của mình, nhìn vào gương đồng mỉm cười e thẹn một cái, 「bản thân ta còn cảm thấy mắc ói với chính mình. Quên đi, diễn cảm quyến rũ không thích hợp với lão nương!
Thu Nguyệt đưa xiêm y cho ta, nàng vốn định giúp ta mặc nó vào, nhưng vừa nhìn thấy bộ đồ voan mỏng thiếu vải đến đáng thương, nàng liền thối lui có trật tự, để mặc ta một mình tự xử!
Thay đồ xong, ta lại trát thêm chút phấn kim tuyến lên chỗ tay chân lộ ra ngoài.
“Thế nào?!” Ta kiêu ngạo nhìn Thu Nguyệt, chờ câu tán thưởng của nàng.
“Công…… Công chúa…… cái…… cái này……” Thu Nguyệt mắt tròn mắt dẹt nghẹn ngào nhìn ta trân trối, nói không nên lời.
Ta thừa nhận bộ quần áo này của ta này đối với những cổ nhân bảo thủ mà nói, thật là có hơi “hot”, nhưng ta thật sự không thể không “hot”, hy vọng người xem có thể hiểu cho mỗ Lăng, khụ khụ.
“Được rồi, trước tiên đem áo khoác đưa cho ta. Thời gian chưa tới Bổn cung sẽ không để lộ bộ ‘chiến phục’ trên người ra đâu!” Nhếch miệng cười với Thu Nguyệt một cái, đoạt lấy chiếc áo choàng có mũ trùm đầu màu đen, che kín toàn thân.
“Đi thôi! Còn lề mề nữa là trễ mất. Khoan khoan, thiếu chút nữa là quên thuốc rồi! Chính là tròng mắt của ta, nếu không đổi màu, ai cũng sẽ biết đó là ta!”
~~~~~~~~~~~
Hoàng cung Ngọc quốc, Ngọc Hòa Điện.
Trong điện, Thượng Quan Thiên ngồi ngay ngắn nhưng có chút bất an ở chính giữa phía trên. Hôm nay, Thượng Quan Thiên mặc một chiếc áo lông to màu trắng, phía trong là một bộ lễ phục màu xanh trang trí hình rồng và nhật nguyệt tinh tú cùng núi non hùng vĩ, hiện rõ vẻ khí phách mười phần.
Tiểu Phúc Tử đứng bên cạnh nhìn gương mặt rầu rĩ ủ dột của Thượng Quan Thiên, liền hiểu ra tất cả, nhỏ giọng an ủi nói: “Hoàng Thượng, ngài đừng lo lắng, Trưởng công chúa sắp đến rồi.”
Thượng Quan Thiên khẽ gật đầu, không hề hé răng, chỉ có điều bàn tay đang cầm chung rượu gia tăng thêm chút sức lực.
Ngồi ở bên tay phải ngay phía dưới Thượng Quan Thiên tất nhiên là hoàng đế Hiên Viên Tiêu của Kim quốc thế lực mạnh nhất hiện tại, còn mỹ nhân mặc cung trang ngồi bên cạnh Hiên Viên Tiêu chính là Sở Sở.
Lạnh lùng thờ ơ, im lặng ngồi ở bên trái Thượng Quan Thiên chính là Âu Dương Vân lần đầu tiên lấy thân phận một vị Vua đến Ngọc Quốc.
Còn người ngồi ở vị trí sứ giả Lương Quốc chính là Thất vương gia Lương Quốc – Đông Phương thất.
Lúc này, sứ giả các nước vào điện dâng tặng lễ vật đã xong, ca múa đã bắt đầu.
“Tiểu Phúc Tử, ngươi có biết vì sao hoàng tỷ còn chưa tới không?” Thượng Quan Thiên rốt cục vẫn nhịn không được, lên tiếng hỏi.
“Trưởng công chúa nói là muốn dành cho Hoàng Thượng một sự kinh ngạc lớn.” Tiểu Phúc Tử hạ giọng thì thầm vào tai Thượng Quan Thiên.
“Trẫm không thiếu lễ vật!”
“Hoàng Thượng, trưởng công chúa nói, lễ vật này của người, ngài xem nhất định sẽ vô cùng thích thú!” 「Tiểu Phúc Tử nói giọng chắc nịch, mặc dù hắn cũng không rõ Thượng Quan Lăng mấy ngày qua bận rộn những gì.
Đôi con ngươi vàng kim của Hiên Viên tiêu thỉnh thoảng lại lướt qua mặt Âu Dương Vân, Âu Dương Vân thì lại nhướn mắt đáp lại hắn một nụ cười mỉm, điệu bộ vân đạm phong khinh.
Không khí trong điệu hài hoà một cách dị thường.
Lễ bộ Thị Lang chủ trì buổi lễ cao giọng tuyên bố: “Trưởng công chúa vì mừng thọ Ngọc đế, đặc biệt mời vũ cơ đến hiến tặng một vũ khúc!~~”
Mọi người trong điện nhất thời yên tĩnh.
Theo tiếng nhạc trỗi lên, một vũ cơ mặc trên người một bộ xiêm y kỳ lạ, mặt che lụa mỏng, miệng khẽ ngâm nga một khúc hát, thân hình chuyển động trên vũ đài hoa bay lả tả ở phía ngoài điện.
“Ô…… Saliwa, oh…… Saliwa, oh…… ho!…… Oh…… ho!…… oh…… ho! Là ai đã ban người tới bên cạnh ta……” (bài Thiếu Nữ Thiên Trúc, trong phim Tây Du Ký)
Tấm voan mỏng màu trắng ôm sát nửa người dưới kéo lê trên mặt đất, tấm voan trắng phủ bên ngoài chiếc váy bằng lụa màu xanh, bên trên là một chiếc áo ngắn bó sát người, một phần cánh tay và phần eo lộ ra bên ngoài, trên cổ tay đeo mấy chuỗi chuông bạc kêu leng keng, nửa thân dưới là một chiếc váy suông dài chấm đất, đi chân trần, trên mắt cá chân cũng đeo những chiếc chuông bạc, chỉ khẽ chuyện động liền phát ra âm thanh leng keng êm tai.
“Là ánh sáng của trăng tròn, là tiếng róc rách của dòng suối mát trong, em như cánh hoa lóng lánh những giọt sương, ngọt ngào bên anh chẳng muốn rời xa. oh…… saliwa oh saliwa saliwa, oh…… saliwa oh saliwa saliwa, oh…… ho!”
Thân mình như linh xà vặn vẹo uốn éo, tự nhiên thanh thoát, kiểu múa Ấn Độ đặc biệt có lắc hông, càng tăng thêm vẻ quyến rũ yêu mị. Chuông bạc trên cổ tay, mắt cá chân cũng vang lên thanh thúy theo điệu múa, khi thì vang vang mạnh mẽ, khi thì réo rắt êm ái, rất là êm tai.
Ánh mắt mọi người đều bị yêu tinh lục sắc đang múa trên vũ đài hút lấy không dứt ra được.
Mị hoặc vô hạn, phong tình vô cùng.
Một cái túi hương màu xanh biếc không bắt mắt cho lắm, cũng theo chuyển động của vòng eo mà bay múa……
Cái túi hương này thuộc về Thượng Quan Lăng, Thượng Quan Mạc Ly đã từng nhìn thấy, Thượng Quan Thiên cũng biết, thậm chí cả Tô Tử Chiêm cũng từng hỏi bằng giọng cái móc máy rằng: có phải ngay cả khi tắm rửa cũng sẽ không tháo ra hay không.
Những ánh mắt nóng rực từ những phương hướng khác nhau xỉa tới, không hẹn mà cùng dán chặt trên cái túi hương kia.
Trong điện ngoài điện, chỗ sáng chỗ tối, những người khác nhau, tâm tình khác nhau.