Vừa bước ra cổng trường, liền thấy Đan Thiểu Quan đứng im chờ mình.
Dọc trên đường đưa cô về nhà, hai người đều im lặng không nói năng gì.
Lúc này, hơn hẳn việc có lỗi là cảm giác phí hoài.
Diệu Diệu về đến nhà đã là bảy giờ tối.
“Diệu Diệu, con lại đây!” Mẹ Triệu vẫy vẫy tay.
Cô chột dạ.
Cô không dám ngẩng đầu, cúi gằm mặt: “Mẹ, con…”
“Hôm nay giáo viên chủ nhiệm của con có gọi điện về” Bà chủ động nói.
Cô như vậy, mẹ chắc chắn cũng bị phê bình rất thê thảm.
Diệu Diệu lại càng cúi đầu thấp hơn.
“Diệu Diệu, con đến khi nào mới bỏ tật dễ dàng tin tưởng người khác, dễ dàng mềm lòng như vậy?” Bà thở dài.
Cô im lặng ra cửa lấy chổi lông gà.
Đương nhiên cô không lấy chổi để quét bụi, mà là để làm roi.
Lúc còn nhỏ, mẹ đánh cô đến gãy cả chổi, bà chính xác là một con người bạo lực.
Bà cười khổ: “Quên đi, lớn như vậy rồi, sao còn đánh con vậy nữa?” Diệu Diệu không có cha, bà vẫn sợ cô học điều xấu nên giáo dục cô cực kì nghiêm khắc.
Hốc mắt Diệu Diệu lại đỏ.
Cô biết mình khiến bà thất vọng rồi.
Bà đem cây chổi trên tay cô bỏ qua một bên, nghiêm mặt: “Con nói xem, tương lai định như thế nào?”
“Mẹ, con nhất định sẽ thi đậu Phục Đán, tin con đi!” Cô thề son sắt, sợ bà không tin tưởng mình.
“Đúng, con nhất định phải đậu Phục Đán.” Bà gật đầu.
Nhưng cô lại phát hiện giọng mẹ mình có chút kì lạ, “Tại sao ạ?” Diệu Diệu ngây ngốc hỏi.
“Vì để trị dứt “tật xấu” của con, nhất định phải đậu Phục Đán.” Bà thẳng thừng, không kiêng dè gì.
“A, ý của mẹ là chân mệnh thiên tử của con ở Phục Đán?” Cô ngơ ngác hỏi, trái tim đập bình bịch.
Hẹn gặp ở đại học nhé!
Lời nói của Đan Thiểu Quan đột nhiên hiện lên trong đầu Diệu Diệu.
Thịch, mặt cô đỏ như tôm luộc.
“Nếu mẹ đoán không lầm, cậu ta đã xuất hiện bên cạnh con rồi…”
Bà đang định nói tiếp, lại bị cô vội vàng đánh gãy: “Mẹ, đừng nói vội, thiên cơ bất khả lộ!”
Tiết lộ nhiều thiên cơ, sẽ ảnh hưởng đến dương thọ.
Mẹ cười cười sờ đầu cô: “Diệu Diệu, con phải tin tưởng vào bản thân mình! Tuy rằng con gái mẹ bề ngoài rất hại nước hại dân, nhưng kì thật rất có số, có thể phụ giúp chồng con công thành danh toại.”
“Cậu ta nếu ở gần con, gắn liền với số mệnh của con, nhất định thăng chức rất nhanh.”
“Mẹ, không phải mẹ vẫn bảo con mệnh không tốt sao?”
Nghe thấy thế, bà buồn bực, trừng mắt. Đột nhiên nhìn cổ áo của Diệu Diệu, mắng: “Diệu Diệu, mày lại không nhớ đeo bùa hộ mệnh!” Dứt câu liền vồ lấy chổi lông gà.
Cô nấc một tiếng.
Như vậy mới giống bà, vừa rồi tự nhiên bày ra bộ dạng mẹ hiền thật dọa người mà!
“Rằm tháng bảy vẫn chưa đến mà, á, đừng nóng đừng nóng!” Diệu Diệu bị mẹ xách chổi đuổi theo.
“Á á á!” Cô gào lên, nhất thời tránh không kịp, cẳng chân ngọc ngà cứ thế bị quất vài phát.
“Mạng mày thuần âm, trời sinh dễ chọc đến mấy thứ “này nọ”, còn dám kiêu ngạo như vậy!!” Bà tức đến bốc khói.
Diệu Diệu một bên chạy trốn, một bên liếc mắt trái nhìn thân ảnh vừa lướt vào nhà kho, chắc chắn là đến để xem náo nhiệt.
Đây là cái thai từng bị phá của bà hàng xóm.
Cái thai này lúc đó khoảng được bốn tháng, bây giờ đã là một hồn ma bốn tuổi.
Nói mẹ trời sinh có sức khỏe siêu cường? Cho cô xin đi, cho dù có là thầy thuốc đi chăng nữa, ngày ngày xem bệnh cũng đâm ra lao lực, huống chi là bà!
Thật ra, nhà cô có quỷ.
Có rất nhiều chuyện, đều do con quỷ con này hỗ trợ.
Ví dụ như, có người đến hỏi quẻ, quỷ con này không cần đến ba phút đã có thể hỏi thăm một lượt tổ tông mười tám đời của người ta.
“Mẹ, mẹ dọa A Vu rồi kìa! Bọn họ so với chúng ta còn nhát gan hơn đó!” Cô thanh minh.
Loại u hồn bào thai này từ nhỏ đến lớn không biết cô gặp bao nhiêu lần rồi.
“Đến lúc chúng muốn hại người thì mày có mà chạy đằng trời!” Bà nổi điên.
Thân ảnh nho nhỏ kia thò đầu ra, tò mò gương mắt nhìn họ.
“Mẹ! Mẹ nói như vậy lỡ A Vu giận thì sao?”
A Vu không giống đám quỷ con khác, tính tình nó rất tốt, rất ít khi giận dỗi, nhưng cũng không phải là không biết giận!
Tên quỷ con này mà nổi điên lên thì cực kì khủng bố!
Bà lập tức ngậm miệng.
“Mẹ! Con biết rồi mà, ra khỏi nhà con nhất định sẽ đeo bùa, sẽ không cho ác quỷ có cơ hội làm hại!” Buổi tối cô còn muốn chơi cờ với A Vu, làm sao mà đeo bùa cho được?!
Nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ đồng ý cho có lệ của cô, bà chán nản, bất đắc dĩ nói: “Lỡ như gặp chuyện không may thì sao? Mày có cách gì à?”
“Con biết, con biết! Dùng sức hút một hơi dương khí là được chứ gì!” Cô ngoan ngoãn trả lời, tuy rằng từ trước đến nay cô vẫn ngây thơ chưa từng “hút” dương khí của gã nào.
Bà hết cách, đẩy một bát cháo đến trước mặt cô: “Uống ngay! Bồi bổ nguyên khí, nói gì thì A Vu vẫn là một tiểu quỷ!” Đừng tưởng bà không biết, trên trán Diệu Diệu có một điểm đen, nhất định là do quá gần gũi với A Vu mà thành.
Cô làu bàu rồi vâng lời uống cạn bát cháo, trong lòng âm thầm tính toán đêm nay bảo A Vu đột nhập vào giấc mơ của Bạch Lập Nhân, bắt mấy con rắn bỏ vào đó hù chết hắn mới được!