Trời ạ, ghét quá, sao nhiều người thế này, họ rốt cuộc đang nhìn cái gì vậy? Chẳng nhẽ ai làm rớt vàng à?
Cô sợ chết, đợi lát nữa, cô nhất định phải bảo Bạch Lập Nhân đưa cô về nhà mới được.
Nhưng…
Tại sao cô vẫy muốn gãy tay mà Bạch Lập Nhân vẫn cứ ngơ ngác nhìn về hướng đám người đang tụ tập đông nghịt thế kia?
“Bạch Lập Nhân, tôi ở đây!” Quái, vẫn không thèm để ý đến cô!
Diệu Diệu muốn nổi giận, nhưng tạm thời đang bị ma uy hiếp nên không thể không khép nép.
Đáng ghét, gọi không nghe thì tự tôi đến.
“Sinh nhật tôi đã qua rồi, chúng ta về nhà đi!” Rốt cuộc đám đông cũng giãn ra được một ít, Diệu Diệu vội vàng chạy về hướng Bạch Lập Nhân.
Nhưng chỉ còn cách Bạch Lập Nhân có ba bước chân, cô đột nhiên thấy cả người nóng bừng bừng, như thể bản thân đang bị hành hình thiêu sống như ở cổ đại.
Mẹ ơi, nóng quá nóng quá! Nóng đến chết mất!
Diệu Diệu nóng đến mức không thèm để ý đến hình tượng, đành phải giơ chân lên che chắn.
Nhưng mà quái lạ, sao cô lại sợ dương khí tỏa ra từ người BẠCH LẬP NHÂN chứ?
“Nhiều máu quá! Có người nhảy lẩu!” Đằng sau truyền đến tiếng ai đó hét chói tai.
Có người nhảy lầu? Ai? Ai??
Không phải nói cô đó chứ? Lúc nãy đúng là cô có bị ngã xuống, nhưng cô không…
Diệu Diệu ngây dại.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Tiết Khiêm Quân bước chân hoảng loạn chạy về hướng này.
Theo bản năng, Diệu Diệu định tránh ra.
Nhưng, anh xuyên qua thân thể của cô.
Ặc, xuyên qua? Diệu Diệu ngây ngốc, ngơ ngác giơ tay mình lên.
Xuyên qua lòng bàn tay, chính mắt cô nhìn thấy Bạch Lập Nhân đang từ từ bước lại đây.
Không được! Nóng quá.
Diệu Diệu lùi lại vài bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Lập Nhân chen vào đám người, nhìn từng người trước mắt xì xầm.
Kì lạ, Bạch Lập Nhân chưa bao giờ thích vào góp vui thế này, càng là chỗ náo nhiệt, anh trốn càng nhanh kia mà.
Đâu giống như bây giờ, lại còn chen vào đám đông thế nữa.
Kì lạ, thật sự đúng là kì lạ.
Diệu Diệu nhìn tay, vậy mà trong suốt…
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ cô bị đẩy ra khỏi cơ thể rồi? Cô biết vì mình bị Con Nhóc nhập vào trong suốt một tháng trời, suy yếu quá độ nên rất dễ…
Nhưng, sao có thể?
Tiếng xe cứu thương càng lúc càng gần.
“Tránh ra, tránh ra!” Hai nhân viên cứu thương mặc áo trắng vội vàng chạy đến chỗ cô.
“Một, hai, ba! Lên!” Cô nghe tiếng họ đồng thanh ra hiệu.
“Ai là người thân hay bạn bè của nạn nhân, lên xe cứu thương cùng đi!” Nhân viên cứu thương lớn tiếng hỏi.
“Tôi! Tôi là bạn trai cô ấy.” Trong hội trường truyền đến giọng nói kiên định, liều lĩnh, bất luận là ai cũng không thể ngăn cản của Tiết Khiêm Quân.
Oh my god! Cô nghe thấy tiếng hít sâu của đám đông, sau đó là gương mặt xanh mét của Đỗ San San.
Dù gì đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là, khi nhân viên cứu thương và Tiết Khiêm Quân một lần nữa vội vội vàng vàng khiêng cơ thể của cô đi ngang qua, cô nhìn thấy trên cáng là một cơ thể đầy máu.
Cơ thể đầy máu đó, lại chính là cô.
Diệu Diệu ngồi phịch xuống sàn nhà.
Cô, cô, cô, đã chết?
Cả người Tiết Khiêm Quân đều run rẩy, cô cũng run rẩy, may mà khi đặt cáng lên xe, nhân viên cứu thương còn quay sang an ủi Tiết Khiêm Quân một câu: “Anh đừng quá lo lắng, bạn gái anh vẫn còn thở, hẳn là có thể cứu!”
Từ sau khi “cô” được đưa đi, đám đông vốn dĩ vẫn tụ tập lại một chỗ dần dần tản đi.
“Không ngờ chị Diệu Diệu lại yếu đuối như thế, đều là tại tôi không tốt, tôi không nên giới thiệu chị ấy với anh họ.” Tiểu Ứng thút thít.
“Thì ra đúng là cô ấy và tổng giám đốc từng qua lại, nhưng cũng làm gì có cách nào, dù có xinh đẹp đến đâu cũng không thể đấu lại người có gia thế.” Người đang nói mát chính là đồng nghiệp của Diệu Diệu ở Đằng Long.
“Diệu Diệu đúng là ngốc, vì một người đàn ông phụ bạc mà đi nhảy lầu, có đáng giá không?!” Người đang bất bình chính là đồng nghiệp cũ ở Động Lực.
Diệu Diệu mờ mịt nghe tiếng xì xào xung quanh mình, lời bàn tán như viên tuyết, càng lăn càng lớn, không ngừng khuếch tán, không ngừng lan tràn.
Đêm nay, thực sự là một hồi ức không muốn nhớ lại, một buổi đính hôn tuyệt thế này, lại bị cô biến thành tiết mục “tự sát” ầm ĩ như vậy.
Về sau, cô khó mà làm người!
Chỉ là, chuyện cô để ý là: Hiện tại mình rốt cuộc có phải người hay không?
“Tôi đã gọi điện cho hai người bạn thân và mẹ của cô ấy rồi.” Tầm Dương đến bên cạnh Bạch Lập Nhân vẫn đứng yên bất động từ nãy đến giờ, thở dài: “Tôi và Hiểu Vũ chỉ nghĩ cô ấy muốn đến xả giận, không ngờ lại nghĩ quẩn như vậy.”
Cô có nghĩ quẩn đâu! Oan uổng a! Ninh Ninh và Hiểu Vũ còn đang ở nhà chờ cô trở về để cùng nhau chúc mừng mà!
Nhưng mà, sao Bạch Lập Nhân có thể không quan tâm đến cô như vậy á? Cô sắp chết đó, sao cứ đứng bất động ở đó mãi vậy?!
Bị đả kích liên tiếp khiến Diệu Diệu đau buồn đến mức nội thương.
“Bây giờ tôi đến bệnh viện, anh có đi cùng không?” Tầm Dương lịch sự hỏi một tiếng, bởi vì ai cũng biết, giao tình giữa Bạch Lập Nhân và Diệu Diệu không phải bạn bè tầm thường.
Bạch Lập Nhân cuối cùng cũng khôi phục tinh thần: “Tôi cũng đi! Nhưng phiền anh lái xe.” Hiện tại nhiều khách khứa đổ ra bên ngoài như vậy, nếu đợi gọi được taxi chắc chắn rất khó.
Anh đưa chìa khóa xe giao cho Tầm Dương.
Khi chạm vào lòng bàn tay của anh, Tầm Dương nhíu mày.
Loại thời tiết này sao tay người này lại lạnh đến như vậy?
Diệu Diệu không hề chú ý đến chuyện đó, chỉ trầm tư.
Đối với Bạch Lập Nhân, xe chẳng khác nào vợ, từ trước đến nay, anh chưa từng để người nào ngồi vào vị trí ghế lái cả.
Kì lạ, sao anh ta không tự mình lái xe?
“Được.” Tầm Dương bỗng dưng tỏ vẻ hiểu rõ: “Hy vọng cô ấy có thể vượt qua, sau đó cân nhắc đến những người bên cạnh.”
Bạch Lập Nhân lúc này đâu còn sức đôi co với người khác, bây giờ người khác chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể hiểu thấu tâm sự của anh, hai người đàn ông rất nhanh đã chạy ra bên ngoài lấy xe.
“Đợi tôi với! Đợi tôi đi với!” Diệu Diệu cũng vội vàng đuổi theo.
Cô cũng muốn đến đó xem mình còn sống hay đã chết.
Nhưng vẫn chẳng có ai nghe được giọng nói của cô.
Diệu Diệu không biết bây giờ phải làm sao mới lên xe được, tay đưa ra là lại xuyên qua cửa kính xe, thử đi thử lại vẫn không tài nào mở được cửa.
Vả lại…
“Bỏng chết tôi!” Diệu Diệu mếu máo.
Cô chắc cũng sớm bị Bạch Lập Nhân thiêu chết thôi.
Xe lập tức được khởi động, nhanh chóng rời đi.
Chỉ để lại một “người” đang tủi thân như cô ở lại, lầm bầm: “Các người ít nhất cũng phải nói cho tôi biết, “tôi” rốt cuộc bị đưa đến bệnh viện nào chứ…”
Diệu Diệu phải mất một lúc lâu mới tìm ra bệnh viện.
May mà ba bệnh viện lớn của Ôn Châu rất gần, thế nên cô mới không phải đi bộ đến bị liệt chân.
Trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt ở Bệnh Viện Nhân Dân Hai, cô nhìn thấy tất cả mọi người.
Mẹ cô, Tiết Khiêm Quân, Bạch Lập Nhân, bọn người Ninh Ninh, còn có hơn hai ba mươi người là bạn bè đồng nghiệp, tất cả đều mang vẻ mặt rất lo lắng.
Còn có, còn có… Đỗ San San.
Quái lạ, cô ta đến đây làm gì?!
Ninh Ninh cứ khóc mãi, miệng dường như còn lẩm bẩm đều do mình không tốt, không phát hiện ra điểm khác thường của cô. Người quen của Diệu Diệu đều khuyên nó, nói nó là phụ nữ có thai, không nên ở bệnh viện lâu, không cẩn thận có hại cho đứa bé, Ninh Ninh cũng không thèm nghe.
Mà Hiểu Vũ cũng yên lặng đứng một bên lau nước mắt, nghe nói Hạ Thiên đang ở đường cao tốc tức tốc chạy về.
Trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt không có nhiều người lắm, đa số bọn họ đều ngồi ở hành lang, bao gồm cả Bạch Lập Nhân.
Đỗ San San lay lay người Bạch Lập Nhân, ôm cánh tay anh: “Anh Lập Nhân, em sợ lắm, tự dưng lại xảy ra chuyện thế này…”
Bạch Lập Nhân vẫn giữ vẻ mặt thẫn thờ.
Vẻ mặt này, Đỗ San San đã từng thấy một lần, đó chính là lúc Bạch Lập Nhân biết Con Nhóc gặp chuyện không may.
Phải mất một lúc lâu, Bạch Lập Nhân mới nhẹ nhàng đáp: “San San, cô và Tiết Khiêm Quân đừng đính hôn nữa có được không?”
Nếu Diệu Diệu nói cho anh biết, nếu không có Tiết Khiêm Quân, cô cũng không muốn sống, tình cảm của Đỗ San San đối với anh như vậy, có lẽ anh, có lẽ anh…
Rốt cuộc là vì cô che dấu quá tốt, hay là do anh sơ ý đây?!
“Anh Lập Nhân, em không muốn hại chết ai cả!” Đỗ San San tựa đầu vào vai Bạch Lập Nhân, hai bả vai run run, cố kiềm để không bật khóc.
Còn Bạch Lập Nhân không có biểu hiện gì, mặc cho cô ta vùi vào ngực mình.
Nhổ vào! Tình huống thế này mà họ còn ngồi đây yêu đương được á?!
Bạch Lập Nhân đáng chết!
Diệu Diệu càng xem càng tức, để khỏi phải tức đến chết, cô quyết định xoay người sang chỗ khác.
Tiết Khiêm Quân và mẹ cô vẫn đang canh giữ trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.
“Mẹ, tình huống hiện tại là sao vậy?!” Diệu Diệu rất lo lắng, nhưng ngay cả mẹ Diệu cũng hoảng loạn đến mức không thể cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Nghe nói, “cô” đã được phẫu thuật rồi chuyển sang phòng này.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” Thấy bác sĩ bước ra, Tiết Khiêm Quân và mẹ Diệu nhanh chóng chạy ra hỏi.
Bạn bè thân thích cũng tụ lại, Bạch Lập Nhân cũng đẩy Đỗ San San ra.
Bác sĩ bỏ khẩu trang ra: “Khi bệnh nhân ngã xuống, nơi tiếp xúc là não trước, khi đưa đến đây não xuất huyết khá nhiều, bị tổn thương nghiêm trọng, đã lâm vào hôn mê. Chúng tôi đã thực hiện phẫu thuật khẩn cấp nhằm giảm sức ép cho não bộ, tuy rằng thành công, nhưng…”
Mọi người đều vì chữ “nhưng” của bác sĩ mà căng thẳng.
“Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, tuy đồng tử vẫn còn co dãn, nhưng lại không có bất kì phản ứng nào với ánh sáng.”
“Bác sĩ, ý ông là…” Mẹ Diệu run run hỏi.
“Nếu trong vòng 24 giờ mà bệnh nhân chưa thể tỉnh lại, rất có khả năng sẽ trở thành người thực vật.” Bác sĩ tiếc nuối đưa ra kết luận.
Mẹ Diệu xúc động, may mà người thân bên cạnh kịp thời đỡ lấy.
“Ở đây ai là thân nhân quan trọng nhất của bệnh nhân?” Bác sĩ hỏi.
“Nó là con gái bảo bối của tôi! Hai mẹ con tôi vẫn sống nương tựa vào nhau!” Mẹ Diệu khổ sở đáp.
“Vậy mỗi buổi tối bà nhớ đến trò chuyện với cô ấy, xem có thể đánh thức bệnh nhân được hay không!” Bác sĩ quyết đoán.
Mẹ Diệu gật đầu, sau đó được người thân đỡ vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Diệu Diệu cũng vội vàng đi theo.
“Để mẹ ruột đi vào, thật ra khả năng tỉnh lại cũng không quá lớn.” Bác sĩ thành thật: “Cho nên trong số mọi người còn có ai quan trọng với bệnh nhân không? Có thể vào thêm một người.” Bác sĩ ám chỉ.
Nghe nói bệnh nhân là vì tình mới tự sát.
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Tiết Khiêm Quân.
Bạch Lập Nhân phải gắng sức nắm chặt lòng bàn tay mới có thể khắc chế được mình.
Hiện tại, người có thể đánh thức được Diệu Diệu, căn bản không phải là anh.
Thực buồn cười, anh là cái gì? Anh là cái gì chứ?! Chỉ là một người bạn của cô mà thôi.
“Bác sĩ, tôi muốn vào! Tôi muốn trò chuyện với cô ấy!” Gương mặt tái nhợt của Tiết Khiêm Quân nghiêm lại, chủ động nói.