• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị trí cô đang nằm, cực kì ái muội.

“Con tôm nhỏ” an phận gối đầu lên đùi Bạch Lập Nhân, khuôn mặt hồng hồng cực kỳ xinh đẹp, nhưng cái khiến anh chú ý nhất là đôi môi đỏ mọng của cô chỉ cách khóa quần anh có 5cm.

Bây giờ mà có ai bước vào, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ nghĩ đến…

Bạch Lập Nhân hóa đá, không dám nhúc nhích.

Mười phút sau, thấy cô ngủ rất “ngoan ngoãn”, Bạch Lập Nhân mới lấy tay đẩy nhẹ đầu cô ra.

Đầu Diệu Diệu như quả bóng da, lăn qua lăn lại rồi tiếp tục chôn mặt vào đùi anh.

Bạch Lập Nhân đang định đứng dậy, bế cô về phòng.

Nào ngờ “rầm” một tiếng, cửa nhà anh và nhà cô vốn đang mở rộng, vậy mà cùng lúc bị gió thổi đóng sập vào.

Bạch Lập Nhân trố mắt, vội vàng lay: “Diệu Diệu!”

Làm sao bây giờ?!

“Hửm…” Diệu Diệu bị “làm phiền” thì cực kỳ không thoải mái, cô mơ mơ màng màng ngồi xuống đẩy tay anh, lại choáng váng day day thái dương.

Anh thở dài nhẹ nhõm: “Này, cô có cầm chìa khóa nhà theo không?” Thật ra hỏi cũng bằng thừa, cô đang mặc váy liền, nhìn là biết có cầm chìa khóa rồi mới ra khỏi nhà.

Không biết Diệu Diệu có nghe Bạch Lập Nhân nói gì không, ngẩn ngơ mất vài giây rồi lại lảo đảo đi về phía anh.

Anh vươn tay giữ vai cô lại.

Diệu Diệu đang vội vàng tìm chỗ ngủ, thấy thế thì khó chịu đẩy tay anh ra.

Tưởng cô có thể tự đi được, Bạch Lập Nhân vừa buông lỏng vai Diệu Diệu ra thì cô lại bổ chửng về hướng anh, không kịp chuẩn bị, Bạch Lập Nhân ngã xuống sàn.

Rốt cuộc cũng tìm được “gối” rồi.

Diệu Diệu thoải mái thay đổi tư thế, cố định trên khuôn ngực rắn chắc của Bạch Lập Nhân, tiếp tục ngủ.

Bạch Lập Nhân chấn động.

Khuôn mặt cô lúc này đỏ bừng, trông không khác gì một đóa hoa đào xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người khác phải nín thở.

Bạch Lập Nhân muốn lay Diệu Diệu, lại kìm lòng không đậu khẽ vỗ về hai má cô, sau đó xẹt qua trán, mi, mắt, mũi, cuối cùng, ngón cái anh lưu luyến vuốt ve cánh môi đỏ mọng quyến rũ của cô.

Anh, đã từng hôn đôi môi này, hiện tại lại rất muốn đến gần cô.

Bạch Lập Nhân nghĩ nếu không gặp Diệu Diệu một thời gian thì loại cảm giác này sẽ dần dần chìm xuống, nào ngờ chỉ mới nhìn thấy cô ở ngoài cửa, anh đã biết bản thân chỉ không ngừng tự trấn an, chết lặng đè nén khát vọng được ở gần cô xuống.

Khuôn mặt đang được anh nhẹ nhàng vuốt ve đột nhiên giật giật, mơ màng mở mắt, sau đó nâng mắt nhìn anh.

Tay anh vẫn còn đặt trên môi cô.

Anh bối rối, gương mặt tuấn tú đột nhiên đỏ bừng.

Đây là lần đầu tiên một kẻ kiêu ngạo như Bạch Lập Nhân vụng trộm làm chuyện gì đó mà bị người khác bắt gặp.

Anh đang định bày ra bộ dạng của một chính nhân quân tử, thuận tiện nghĩ ra một cái cớ nào đó để tự bào chữa cho bản thân.

Nào ngờ chưa kịp nói gì, Diệu Diệu đã mở to mắt, thấy người trước mặt là Bạch Lập Nhân thì chậm rãi thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, sau đó rũ mắt xuống, tin cậy cọ cọ vài cái rồi lại tiếp tục gối đầu lên ngực anh.

Cái cô này, tửu lượng quá kém!

Bạch Lập Nhân bỗng chốc dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại thấy ngổn ngang vô cùng.

Thà rằng cô cứ hét chói tai đi!

Bởi vì, Bạch Lập Nhân đột nhiên ngộ ra một sự thật vô cùng phũ phàng, đó là Diệu Diệu căn bản không hề coi anh là đàn ông!

Trong tiềm thức của Diệu Diệu, anh là người mà cô có thể yên tâm đối xử như bạn bè, có khả năng hiện tại đã được thăng chức lên xấp xỉ người thân.

Ngón tay đang vuốt ve môi cô chậm rãi buông xuống.

Mặc dù cô đang nằm trong lòng anh, nhưng điều đó cũng không giúp anh cảm thấy khá hơn chút nào.

Trong nháy mắt, một chấp niệm bỗng dưng trào lên trong trái tim Bạch Lập Nhân.

Anh muốn có cô! Tuyệt đối không thể để cô rơi vào tay Tiết Hồ Ly!

Đã nhiều ngày, chỉ cần nhắm mắt là anh lại thấy cảnh tượng Tiết Hồ Ly và Diệu Diệu dịu dàng thân mật, Bạch Lập Nhân thực sự thấy khó chịu.

Anh cố tình chơi game để dời đi lực chú ý, nhưng có chơi đến mức nào, hay thậm chí còn hút tận mấy bao thuốc lá mà trước giờ mình chưa hề động vào cũng không có tác dụng.

Nếu, nếu hiện tại anh quyết định đập chậu cướp hoa* thì liệu có bao nhiêu phần trăm chiến thắng? Đúng! Đập chậu cướp hoa đi! Dựa vào cái gì mà để tên Tiết Hồ Ly kia được lợi chứ?!

*Nguyên gốc là “hoành đao đoạt ái” – sử dụng vũ lực để cướp lấy tình yêu.

Nhưng mà…

Bạch Lập Nhân thở dài, hơi dịch người, ngửa đầu tựa vào chân ghế sô pha, anh tức giận, bời vì, anh buồn rầu.

Rốt cuộc phải theo đuổi kiểu gì mới đúng đây? Hơn nữa, anh theo đuổi Diệu Diệu? Ý tưởng này cũng quá đáng sợ đi, rất xấu hổ!

Lỡ như thất bại, lỡ như bị từ thối thì lại càng xấu hổ? Hơn nữa, lại còn tặng không cho Tiết Hồ Ly một cơ hội dẫm nát mặt anh! Tỉ lệ bị từ chối quá cao, dù sao ánh mắt lúc Diệu Diệu nhìn hắn cũng rất si mê.

Cắm đầu chạy theo một đoạn tình cảm không dám nắm chắc cơ hội, kết cục chỉ có thể từ thảm đến rất thảm.

Ánh mắt Bạch Lập Nhân cứ giãy dụa mãi.

Nhưng…

Bạch Lập Nhân nhìn lên vách tường, vì ánh sáng từ ngọn đèn chiếu vào mà bóng hai người in rõ trên đó.

Cái bóng của hai người hiện giờ đang quấn quít lấy nhau, gần như hợp thành một thể, mỗi lần anh hít thở, “con tôm nhỏ” đang im lặng gối đầu lên ngực anh cũng nhẹ nhàng phập phồng, tất cả tạo lên một bức tranh vô cùng hài hòa.

Đêm nay, thật sự chỉ là một sự sai lầm sau khi say rượu thôi sao?

Bạch Lập Nhân muốn lại gần cô thêm chút nữa, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục duy trì một khoảng cách an toàn.

Vì anh biết, nếu bây giờ mình có bất cứ hành động nào, thì đó đều không phải quang minh chính đại.

Trừ khi…

Có thể nào để loại “sai lầm” này tiếp tục hay không?

Anh biết rõ, nếu bản thân còn tiếp tục duy trì sự kiêu ngạo, vẫn không thể nào buông bỏ tư thái ngạo mạn thì sai lầm vĩnh viễn vẫn chỉ là sai lầm, mà nếu… anh dám đánh cược.

Hơn nữa, Diệu Diệu cũng có để ý đến anh, nếu không cô cũng sẽ không chạy đến đây, sẽ không nịnh bợ, hy vọng khôi phục lại tình bạn với anh.

Có lẽ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Cái ôm đêm nay khiến anh nhận rõ, bản thân không hy vọng khoảnh khắc này chỉ tồn tại ngắn ngủi đến như vậy.

Nhìn cô khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng hít thở, toàn tâm toàn ý ỷ lại anh…

Nếu, nếu lúc này đổi lại là Tiết Hồ Ly đang ở bên cạnh cô thì anh phải làm sao? Bạch Lập Nhân phát hiện trái tim mình như đang có hàng vạn con kiến thi nhau đục khoét.

Không được!

Bạch Lập Nhân rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, lần này, dù bất cứ giá nào, anh cũng phải có được cô!

Không biết do hai má của cô quá nóng, còn ngực anh quá lạnh hay không, mà “da thịt” của hai người đều đồng thời hơi run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK