– Ai vậy?
Động tác bên kia cánh cửa như dừng lại một chút sau đó máy móc lại vang lên như cũ.
Đông, đông, đông.
Doãn Nguyên nhíu mày, nói:
– Có chuyện thì nói đi, đừng có gõ cửa nữa.
Dường như Doãn Nguyên dường như không có chút tác dụng nào cả, bên kia cánh cửa không những gõ tiếp mà còn xu hướng gõ to hơn. Doãn Nguyên nghĩ tới người đang ngủ trong phòng kia rốt cuộc không nhịn được đành ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cậu bé cả người ướt sũng, đứa bé cao thậm chí không đến nổi tay nắm cửa. Doãn Nguyên mở cửa ra, cậu bé kia ngẩng đầu nhìn Doãn Nguyên, đôi mắt dại ra vô thần như người chết. Đứa nhỏ này ăn mặc thật rách rưới cũ nát, mặt cũng lấm lem bẩn. Doãn Nguyên hạ thấp người trước mặt đứa bé, vẫy vẫy tay, thế nhưng nó không hề có chút phản ứng nào. Doãn Nguyên thở dài nói:
– Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Cậu bé kia dường như chỉ có thể dựa vào âm thanh đoán lờ mờ phương hướng, nó không ngửa đầu lên mà hai mắt chỉ nhìn về đằng trước, nhỏ giọng nói:
– Anh có thể đưa em về nhà được không?
Nam hài cả người nó tỏa ra toàn hàn khí, Doãn Nguyên do dự một lúc rồi nói:
– Trước tiên em hãy vào đây đã. – Lời này nói xong, đứa nhỏ mới cẩn thận vào trong cửa rồi ngoan ngoãn đứng ở góc tường.
– Em thế nào mà tìm được nơi này? – Doãn Nguyên hỏi nó.
Cậu bé cúi đầu nắm lấy góc áo vặn xoắn rồi nói nhỏ với anh:
– Xung quanh rất tối, chỉ có nơi này có ánh đèn… Ca ca, anh có thể đưa em về nhà không?
Doãn Nguyên nhìn nó nhẹ lắc đầu:
– Xin lỗi.
Đứa nhỏ kia có lẽ không hề nghĩ tới Doãn Nguyên sẽ cự tuyệt nó như vậy, nó sửng sốt sau đó run run:
– Vì cái gì? Vì cái gì mà anh không đưa em về nhà với?
Doãn Nguyên trên mặt tràn đầy lãnh đạm, chỉ lạnh lùng nói:
– Ngươi còn nhớ được nhà mình ở đâu sao?
Đứa bé nghe vậy cả người cứng lại, Doãn Nguyên không để ý tới nó, mà quay vào bàn trà rút ra dưới gầm mấy tấm giấy màu vàng, rồi cầm bật lửa châm. Giấy vàng nhanh chóng bị thiêu rụi, sương khói trong phòng tràn ngập khắp nơi, khi ngọn lửa gần lan tới tay Doãn Nguyên mới đem giấy vất lên sàn nhà, sau đó ra mở cửa sổ phòng khách.
Gió lạnh thổi tới, đã tán đi phần nào hương khói, trên sàn lúc này chỉ lưu lại một đống tro nhỏ, mà trong tay cậu bé kia đã xuất hiện thêm vài tờ tiền.
– Cầm lấy đi mà mua chút đồ, đừng quay trở về đây nữa.
Tiểu nam hài chỉ nhỏ giọng đáp:
– Cám ơn anh.
– Tạm biệt! – Rồi anh thay nó mở cửa.
Tiễn bước đứa nhỏ kia đi rồi, Doãn Nguyên nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị trở về phòng ngủ, ai ngờ anh vừa xoay người thì liền thấy Lộ Ngôn đang đứng ở cửa phòng sắc mặt trắng bệch. Doãn Nguyên thầm nghĩ không ổn, Lộ Ngôn trong mắt lúc này với Doãn Nguyên tràn ngập e ngại, Doãn Nguyên ngay lập tức liền gọi tên cậu:
– Lộ Ngôn!
Lộ Ngôn nhìn đám tro dưới đất kia, nói:
– Đó là cái gì vậy?
Doãn Nguyên không biết Lộ ngôn nhìn được bao nhiêu, chỉ đành phải nói chung chung:
– Thực ra là như cậu nhìn thấy đấy….
Lộ ngôn không nói gì nữa xoay người trở về phòng. Doãn Nguyên đợi Lộ Ngôn vào phòng mới quay sang trừng Tiểu Loa đang đứng bên cạnh xem kịch vui:
– Cậu ấy ra lúc nào? Sao mày không nói với t một tiếng hả?
Tiểu Loa vô tội chớp chớp mắt… Người ta vô tội nhá, tôi cái gì cũng không biết a =3=..
Doãn Nguyên nhìn nó chỉ hận rèn sắt không thành sắt, rồi vào phòng bếp lấy chổi ra quét dọn lại phòng khách, rửa tay mới đi vào phòng ngủ. Trên giường Lộ Ngôn bọc chăn lui vào trong góc, tạo thành một khối lớn tròn vo thành cục, Doãn Nguyên nhìn vậy cười khổ bò lên giường nằm bên cạnh chuẩn bị giải thích.
– Thứ kia thực ra, ừm, nó là như vậy đi… – Doãn Nguyên không biết nói sao cho phải, chẳng lẽ nói cho Lộ Ngôn là mình đang tróc quỷ sao? Mà Lộ ngôn là người mà mình nhặt trên quỷ lộ về?
Lại còn nói, dù cho Lộ ngôn mất trí nhớ thì cũng là người bình thường. Doãn Nguyên không thể chắc chắn rằng người bình thường nào cũng đối với những chuyện thần thần quỷ quỷ gì đó mà chấp nhận hết được. Nếu như Lộ ngôn chính là những người không thể nhận thức được chuyện này thì anh đâu có thể làm gì được cơ chứ. Cậu ấy hiện tại mất trí nhớ đã thế lại không có tiền, nếu như bị dọa chạy thì anh biết làm sao được, cứ như vậy ra ngoài bị người xấu lừa mất thì sao… Bây giờ nhiều kẻ lừa bắt người ta lấy đi nội tạng…
Đang lúc Doãn Nguyên tư duy đang phát triển theo hướng quỷ dị thì đột nhiên Lộ Ngôn quay người ôm lấy anh. Lộ ngôn cũng không nói gì, cứ như vậy ôm Doãn Nguyên, anh suy nghĩ nửa ngày quyết định mình sẽ thành thật nói ra.
“ Trong nhà chúng ta thực sự không hề có nghèo khó chút nào cả, công việc của ta có thể kiếm được rất nhiều tiền” – Doãn Nguyên định áp dụng phương thức uyển chuyển một chút để kể lại công việc của chính mình. “ Cậu biết đấy, trên đời chúng ta có nhiều sự kiện mà không thể giải thích theo lẽ thông thường được. Trong thế giới này có nhiều thứ chúng ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường, Và ừm, Tôi chính là người giải quyết những vấn đề mà người ta không nhìn thấy này, khiến cho chúng trở về cát bụi, theo nhiều cách khác nhau, cậu hiểu không?”
Lộ Ngôn không có động tĩnh gì cả. Doãn Nguyên đành cam chịu nói:
– Được rồi, tôi làm chính là nghề tróc quỷ.
Lần này thì Lộ Ngôn đã có phản ứng, hắn nhỏ giọng nói:
– Tôi thấy được bí mật của anh có phải hay không tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà?
Doãn Nguyên sửng sốt, hóa ra là cậu nhóc lo lắng cái này, anh chỉ buồn cười noi:
– Cậu nói gì vậy, giờ chỉ cần cậu không chạy là tôi đã đốt pháo hoa ăn mừng rồi nói gì đến đuổi cậu đi… Nói như thế nào nhỉ… Cậu coi như là người của tôi rồi thì sao tôi có thể làm vậy được..
Lộ ngôn nghe xong lúc này mới thật sự ló đầu ra khỏi lồng ngực Doãn Nguyên hỏi:
– Anh không thực sự sẽ đuổi tôi đi ư?
Doãn Nguyên nghiêng người đem Lộ Ngôn ôm vào trong lòng, nói:
– Hóa ra cậu cứ lo lắng chuyện này sao? Tôi cam đoan, chỉ cần không phải chính cậu muốn đi thì tôi sẽ nhất định không đem cậu đuổi ra khỏi nhà, được chưa?
Lúc này trên mặt Lộ Ngôn mới lộ ra tiếu ý, cậu khẽ khàng hỏi;
– Kia, cậu bé ấy là ai vậy?
Doãn Nguyên không nghĩ rằng Lộ ngôn với phương diện công việc của mình không thấy chút khác thường nào cả, vì thế anh cũng vui vẻ đáp lại vấn đề của cậu:
– Đó là một “ Mê Hồn”, chết từ hồi thần trí chưa được rõ ràng hiểu biết, không nhớ đường về nhà của mình, cũng không tìm được quỷ lộ, quan trọng nhất là khả năng thi thể của nó chưa được phát hiện,thế nên vẫn còn lưu lại nhân gian.
– Thế như vậy không có cách nào sao?
Doãn Nguyên lắc đầu nói:
– “Mê hồn” bình thường sẽ không bao giờ ly khai nơi táng thân của mình, nếu hôm nay nó đã đi ra, chỉ có thể là thi thể kia đã xảy ra biến hóa, hoặc là nơi chôn xác đã bị phát hiện rồi… Như vậy nó có thể tự đi khỏi nơi đó tìm tới nơi khác.
Lộ ngôn trầm mặc thật lâu mới nói:
– Cậu bé ấy cùng ta trước đây rất giống nhau cũng đều rách rưới như vậy…
Doãn Nguyên ngay lập tức nhớ tới Lộ Ngôn đã từng nói qua cậu không thể ăn nổi cơm, nhất thời thần sắc phức tạp, đột nhiên có loại ý niệm là muốn Lộ ngôn sẽ không bao giờ hồi phục trí nhớ nữa. Nếu như quá khứ lúc trước dã không mấy hạnh phúc thì chi bằng không nhớ tới còn hơn…
Lộ Ngôn tiến sát lại gần Doãn Nguyên hơn cọ cọ, vẻ mặt suy sụp nói:
– Chúng ta đi ngủ đi, vừa nãy ta là nghe có người gõ cửa mới tỉnh lại, bây giờ có thể tiếp tục ngủ rồi chứ…
Doãn Nguyên “ Ân” một cái, nhìn lộ Ngôn nhắm hai mắt lại. Ý niệm trước khi ngủ trong đầu Doãn Nguyên quanh quẩn không thôi đó là, nếu như Doãn Nguyên biết được nghề của mình chi bằng sau này không cần phải kiêng kị trước mặt cậu ấy tác nghiệp nữa nhỉ?
Sáng sớm hôm sau, ngay đầu bản tin tức xã hội của thành phố có một tiêu đề giật gân: “ Hôm qua mưa to, con sông cũ ở một khu khai hoang bị ngập nước, mức nước dâng lên cao, có một vài người dân qua đó phát hiện có một thi thể của một đứa nhỏ nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Từ xét nghiệm của cơ quan điều tra, mức độ thi thối của thi thể, thì thời điểm tử vong dường như đã được một thời gian”.
Việc này nhất thời lên tiếng kêu gọi sự chú ý của nhân dân trong toàn thành phố, từ cục cảnh sát cũng hỏa tốc lập tổ điều tra chuyên nghiệp, chuyên gia căn cứ vào thi thể của cậu bé kia mà có thể phác họa ra hình dáng ban đầu của khuôn mặt, để có thể tìm được thân nhân người bị hại. Lộ ngôn nhìn chằm chằm hình ảnh của cậu bé trên báo mười giây,sau đó buông tờ báo vất trên ghế. Báo cũng là sớm nay Doãn Nguyên ra ngoài mua về, nhân tiện còn mua hẳn một bát Hồ lạt thang*. Ăn xong điểm tâm, Lộ ngôn không có việc gì làm, ghé vào Tiểu Loa lật lật trang báo khác tiếp tục xem giết thì giờ.
Doãn Nguyên ngày hôm trước ở trên mạng đặt mua một đơn hàng, hôm nay vừa vặn là ngày mang đồ đến, lúc này anh đang cùng người chuyển phát nhanh kiểm tra lại số lượng kiện hàng của mình. Tiễn bước anh đưa hàng xong, Lộ ngôn mới đem Tiểu Loa mon men chạy tới, hiếu kì nhìn ba cái thùng lớn kia nói:
– Anh là mua cái gì mà nhiều vậy?
Doãn Nguyên khiêng cái rương lên, Lộ ngôn nhanh chóng nhường đường. Chạy tới chạy lui ba chuyến, Doãn Nguyên cũng chuyển toàn bộ ba thùng hàng tới căn phòng ở giữa, rồi mới trả lời vấn đề của Lộ ngôn:
– Đây là đồ cần dùng khi tróc quỷ, haiz, mua xong những thứ này chúng ta thật sự triệt để nghèo rồi.
Lộ ngôn há miệng nhìn Doãn Nguyên mở cái thùng, từ bên trong lại lấy ra la bàn cùng sa bàn, sau đó lại cầm một đan tử xem xét một hồi, xác định xong Doãn Nguyên mới yên tâm nói;
– Chất lượng cũng không tệ lắm, không nghĩ tới Tây An mua đồ online mà có thể tốt như vậy, có tiền đồ…
Lộ Ngôn: “….”. Mấy thứ này có thể đánh được quỷ sao? =..=!
– A, đúng rồi. – Doãn Nguyên như nhớ tới cái gì đó, cứ như vậy vùi đầu vào trong rương, sau đó lật ra một ngọc trụy*, nói:
– Cái này cậu mang vào đi, đây là người bán hàng tặng lèm khi ta đặt mua nhiều đồ vậy, cái này trừ tà tránh hung đều hiệu quả không tệ đâu.
Vừa nói anh liền không biết từ nơi nào rút ra cái dây đỏ, đem ngọc trụy đeo lên cổ Lộ Ngôn. Lộ Ngôn tiếp nhận ngọc trụy, vật kia màu sắc thực ôn nhuận, hình dạng lại như giọt nước, khi ánh mặt trời chiếu vào thì tản ra xung quanh một ánh sáng trắng mát lạnh.