Hừ, thật mất hứng, khó chịu quá.!!!!
Lộ Ngôn khệ nệ bưng từ trong phòng bếp ra chậu cơm tình yêu cậu tự chế cho chó cưng nhà mình, nào là thịt gà, thịt bò viên đóng hộp mà nó thích ăn nhất, mùi hương thơm nức ngào ngạt đặt xuống trước sô pha dụ dỗ:
“ Này, cục cưng, ăn chút gì đi mà…… Mày làm sao vậy?”
Tiểu Loa đáng thương nức nở hai tiếng, dùng mũi ủi tô thức ăn về phía ngược lại, sau đó lại nằm trở về như cũ. Nhìn cục cưng nhà mình vẫn là không ăn, Lộ Ngôn quay đầu hô với Doãn Nguyên trong bếp:
“ Doãn Nguyên!! Nó không chịu ăn này….. “ (mếu máo ;;A;;)
Doãn Nguyên tay cầm xẻng trong bếp xào rau, nghe vậy nhanh chóng
đem ngô hấp trong nồi vớt ra, sau đó gắp ra một khối thịt lớn còn sũng nước, rồi đem nó mang ra ngoài phòng khách để vào trong tô thức ăn cho Tiểu Loa, mùi thịt cùng ngô ngọt lan tỏa khắp phòng:
“ Này mau ăn đi, thịt vừa mới ra nồi đó!”
Lần này còn nghiêm trọng hơn, Tiểu Loa còn chả thèm thò đầu ra khỏi ổ.
Lộ Ngôn và Doãn Nguyên bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đôi phương đều hiện lên sự lo lắng bất an.
Từ đầu tuần trước, Tiểu Loa tinh thần có vẻ không được tốt, nhìn qua giống như bị ốm. Mới đầu Doãn Nguyên không để ý chuyện này vào lòng, cứ nghĩ Tiểu Loa chán chường một chút rồi sẽ không sao. Lộ Ngôn thì lại không yên lòng, ngày hôm sau vẫn cho nó đi tới bệnh viện thú y gần đó. Bác sĩ khám một vòng từ trên xuống dưới không phát hiện ra chuyện gì, hoàn toàn khỏe mạnh không hề có bệnh. Lộ Ngôn nghe xong cũng chỉ đành chịu, đành mua thật nhiều đồ ăn ngon cho chó rồi dắt nó về nhà.
Nhưng mà một ngày hai ngày như vậy thì không nói làm gì, đằng này, đợi đến một tuần sau Tiểu Loa không chỉ mệt mỏi ủ dột mà đã bắt đầu không ăn cơm.
Lần này sốt ruột không chỉ có Lộ Ngôn nữa mà ngay cả Doãn Nguyên người sống cùng Tiểu Loa lâu năm vậy cũng chưa bao giờ thấy nó không ăn uống.
Hai người thay nhau ra trận, Lộ Ngôn nấu đủ món ăn mỹ vị, Doãn Nguyên cũng xách tạp dề làm thịt hầm ngô. Nhưng kết quả vẫn như vậy, vốn dĩ vẫn ở ổ nay Tiểu Loa càng lui sâu hơn vào trong sô pha không muốn ra ngoài, khiến cho hai người nhìn cũng chán nản.
“ Doãn Nguyên, hay là cái bệnh viện kia rởm đi, chúng ta cho nó đi sang cửa hàng khác khám được không….. “. Lộ Ngôn khẳng định chắc chắn Tiểu Loa đã sinh bệnh, cậu quỳ xuống chiếu đèn pin vào gầm sô pha cũng chỉ thấy được đầu Tiểu Loa chôn sau hai chân trước….
Doãn Nguyên thì lại không cho là như vậy. Vốn dĩ Tiểu Loa cũng không phải loại chó bình thường, làm sao có thể dễ dàng sinh bệnh được. Nhưng mà hiện tại nó cứ chui dưới sô pha, cũng không chịu nói ra chuyện gì, cũng không cho mình xem…..
Đừng bảo với ta là ngươi có chuyện gì ngượng ngùng đấy nhá!!! -_-
“ Đếm đến ba, bước ra ngoài này! “. Doãn Nguyên bắt đầu nghiêm túc.
Tiểu Loa nức nở hai tiếng, vẫn là bất động không chịu nghe.
“ Ba!”
“ Anh đừng làm vậy với nó mà, nó đang bệnh mà… “. Lộ Ngôn nhìn vẫn là không được lên tiếng đẩy Doãn Nguyên ra, chính mình cúi xuống ôn nhu:
“ Loa Loa cưng, đi ra đây ta ôm cái nào, chúng ta đã vài ngày không có ôm nhau nha…. “
Tiểu Loa ngẩng đầu liếc hai người ngồi xổm trước sô pha, lại đem đầu chôn trở về chỗ cũ.
Hư, khó chịu quá đi! Không thoải mái chút nào! Ta không muốn gặp người khác.
Doãn papa dùng đủ mọi thủ đoạn mặn ngọt vẫn không gọi được cục cưng nhà mình ra, đứng lên tức giận nói:
“ Hừ, ta không tin hôm nay không lôi được ngươi ra đây. -_- “
Liền nói, anh đi tới muốn nhấc chuyển sô pha ra, Lộ ngôn thấy thế cũng chạy lại giúp đỡ. Hai người nghẹn đỏ mặt cuối cùng cũng đem được cái sô pha bằng gỗ di chuyển được một đoạn.
Doãn Nguyên chen nửa ngày không chen được vào, Lộ Ngôn liền kéo người đi ra, chính mình len vào trong, cuối cùng cũng sờ được người Tiểu Loa, đem chó bế lên.
Doãn Nguyên thấy Lộ Ngôn di chuyển khó khan, liền kéo sô pha ra ngoài một chút. Hai người vất vả mãi mới di chuyển được một con chó bự ra khỏi khe hở sô pha, Lộ Ngôn ngửi ngửi cả người hôi rình, hắt xì một cái.
Lộ Ngôn nhanh chóng đi rửa tay, Doãn Nguyên ghé vào tường nhìn Tiểu Loa, hạ thấp người nhỏ giọng nói:
“ Rốt cuộc tới cùng là ngươi bị làm sao đấy?”
Tiểu Loa vô lực ngẩng đầu nhìn Doãn Nguyên, vươn lưỡi ra liếm liếm tay anh. Doãn Nguyên thấy vậy trong lòng nhói lên.
Lộ Ngôn rửa tay xong đi ra, lấy một bát sữa ấm bưng tới trc mặt Tiểu Loa. Tiểu Loa ngẩng đầu liếm hai ngụm rồi lại nằm xuống bất động.
“ Lộ Ngôn.” Doãn Nguyên đột nhiên kêu tên mình, Lộ Ngôn ngẩng đầu khó mà gặp được anh nghiêm túc như vậy, cậu liền khẩn trương:
“ Làm sao?”
“ Tiểu Loa …… thực ra không phải là một con chó bình thường.”
Lộ Ngôn chớp chớp mắt, nghe không hiểu Doãn Nguyên nói gì.
Doãn Nguyên bị nhìn như vậy không biết phải giải thích từ đâu, chỉ có thể cộc lốc:
“ Nó không phải là chó….”
Lộ Ngôn không nhìn Doãn Nguyên, chỉ cúi đầu gãi cổ Tiểu Loa, Tiểu Loa giương đôi mắt nghiệp nhìn cậu.
“ Thực ra nó là một loại Văn Lân, xuất hiện sớm nhất trong Sơn Hải Kinh….. là một loại dị thú, truyền thuyết kể lại rằng Văn Lân xuất hiện sẽ làm thiên hạ đại loạn. “. Doãn Nguyên cau mày.
“ ….. Cho nên.”. Lộ Ngôn lạnh nhạt nói.
Doãn Nguyên thấy Lộ Ngôn không có nhiều phản ứng, đột nhiên cũng bình tĩnh trở lại. Văn Lân với Doãn gia mà nói là kiêng kị, thế nhưng Lộ Ngôn không phải họ Doãn, hắn cùng Tiểu Loa ở chung rất vui vẻ, làm sao có thể ghét bỏ nó…
Doãn Nguyên cười cười, nói:
“ Cho nên chúng ta phải đem nó tới nơi chữa trị.”
Lộ Ngôn gật đầu, lo lắng thúc giục:
“ Vậy đừng ở đây nói làm gì, chúng ta mau đi thôi. “
Doãn Nguyên nhìn Tiểu Loa trầm ngâm:
“ Ân, thế nên chúng ta cần cho nó thay đổi tạo hình…”
Lộ Ngôn ôm một chú chó con màu vàng cùng Doãn Nguyên đi vào trong một ngõ nhỏ, nơi nơi phảng phất mùi hương khói, hiếu kì đánh giá bốn phía xem nơi nào là văn phòng “Tứ bảo nhân”.
Doãn Nguyên cầm di động nhìn bản đồ cau mày,: “ Không nên a, rõ ràng là bảo ở chỗ này cơ mà…..”
Doãn Nguyên đã lặp lại vài lần như vậy, Lộ Ngôn cũng không quá ngạc nhiên nữa.
Tiểu Loa vẫn ghé vào lòng Lộ Ngôn, lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về một nơi nào đó. Lộ Ngôn theo tầm mắt Tiểu Loa nhìn lại, chỉ thấy ở cuối con hẻm, có một ngôi nhà nằm sừng sững, ngồi trước cổng vào là một chàng trai còn rất trẻ chỉ khoảng hai hai, hai ba tuổi. Người kia vốn đang nhìn Tiểu Loa trong lòng Lộ Ngôn, thấy cậu nhìn qua liền đối cậu nở một nụ cười đầy thiện ý. Lộ Ngôn ngay lập tức dừng cước bộ.
Doãn Nguyên đi đằng trước thấy người ở sau không động tĩnh gì, liền quay đầu hỏi:
“ Làm sao vậy bảo bối?”
Lộ Ngôn ngẩng đầu đưa mắt nhìn Doãn Nguyên:
“ Bên kia ……”
Doãn Nguyên nhìn theo hướng Lộ Ngôn chỉ,sau đó cúi xuống nhìn di động của mình, gật đầu nói:
“ Đúng là chỗ đó rồi!”
Hai người bế Tiểu Loa đi qua, người trẻ tuổi cười ôn nhu, cảm giác như gió xuân phất nhẹ qua má khiến lòng người thoải mái. Doãn Nguyên còn chưa mở miệng, thì anh ta đã tiếp lời:
“ Xin chào mọi người, cứ gọi tôi là Quảng Ninh. Còn đây …..Là Văn Lân đi?”
Trên người Quảng Ninh phảng phất một mùi hương rất dễ chịu, Tiểu Loa tựa hồ rất thích mùi vị này, đầu nhếch lên, chủ động muốn hướng về phía hắn.
Lộ Ngôn ôm lấy Tiểu Loa không cho nó lộn xộn nhưng ngược lại Quảng Ninh lại nói:
“ Nếu hai người không ngại thì hãy để tôi ôm nó một cái. “
Lộ Ngôn nhìn Doãn Nguyên, Doãn Nguyên gật đầu, cậu liền đem TIểu Loa giao cho Quảng Ninh.
Quảng Ninh nhẹ nhàng tiếp nhận Tiểu Loa, Tiểu Loa thích ý gầm gừ trong họng vài tiếng, thoải mái dựa vào lòng Quảng Ninh, bộ dạng trái ngược hẳn so với lúc nửa sống nửa chết lúc trước.
“ Nó giống như không thoải mái cho lắm, làm phiền anh vậy.”
Quảng Ninh gật gật đầu, đi vào cửa hàng của hắn, nói với hai người vẫn đứng ở ngoài:
“ Mời các vị vào.”
Cửa hàng này nhìn thoáng qua cũng không có gì đặc biệt mà ngược lại hết sức bình thường, bốn phía treo đầy tranh chữ, giấy bút nghiên mực đầy đủ. Nhưng Doãn Nguyên lại không hề có chút nào coi thường cửa điếm này cùng với chủ nhân ở đây, thú sư Quảng Ninh. Người này ngay cả lão gia tử nhà anh còn phải kính nể ba phần.
Thực ra Quảng Ninh không phải là 1 người, nói chính xác ra thì đó là tên của một nhóm người. Bọn họ trời sinh có khả năng thông tri với động vật, thường là những dị thú trong Thú tộc đều được tộc quảng Ninh chiếu cố. Tộc nhân Quảng Ninh thiên tính thiện lương, không thích chiến tranh giết chóc. Ngày nay linh khí trời đất ngày càng khô kiệt, dị thú ngày càng ít dần, một nhánh tộc nhân cũng di tán khỏi bộ tộc tham nhập vào thế giới hiện đại bên ngoài.
Doãn Nguyên cũng không nghĩ tới rằng sẽ có tộc nhân Quảng Ninh ở Tây An.
Quảng Ninh sau khi vào cửa điếm liền đem Tiểu Loa đặt trên bậc thủy tinh trong phòng, còn mình thì xoay người đi lấy thức ăn cho nó. Vốn dĩ mấy ngày nay đối với mọi thứ đều không hứng thú, vậy mà khi nhìn thấy đống đồ ăn trong tay người kia, Tiểu Loa nhịn không được liền thèm thuồng ăn ngấu nghiến như cố bù đắp lại quãng thời gian không được ăn ngon của mình.
Quảng Ninh đối với Tiểu Loa cười cười, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Doãn Nguyên cùng Lộ Ngôn nói:
“ Tôi cũng đã rất nhiều năm qua không hề gặp Văn Lân rồi, nó bị làm sao vậy? có thể nói cho tôi một chút tình hình được không?”
End #1.