• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit và beta: Shim

Lúc Hán Ông leo lên cây, ở chân và lưng đều quấn dây, chính là sợi dây treo anh ta giữa không trung cho khỏi ngã.

Doãn Nguyên nhìn trái nhìn phải nhưng không có thứ cần tìm, ngửa đầu hô to: “Hán Ông! Xem bên cạnh anh có cành non nào không? Có thì bẻ xuống đây!”

Hán Ông ủ rũ quan sát xung quanh, phát hiện cách đó hai mét vừa hay có một cây vừa nhú cành.

Doãn Nguyên tiếp tục hô: “Có tìm được không?”

Hán Ông cắn răng, bắt đầu đạp chân đu sang hướng đó.

Một lần, hai lần… Được rồi!

Một tay níu cành cây, một tay rút dao bên hông ra, khó khăn cắt ném xuống.

Mấy việc đơn giản này hao phí toàn bộ thể lực của Hán Ông, máu lên não dồn dập, nước mũi trào ngược, máu mũi suýt chút chảy ra.

Nhận được cành cây đáp xuống, Doãn Nguyên lập tức cắm vào đất, hai tay kết ấn, “Lớn!”

Nhánh cây kia run rẩy trỗi dậy, từ từ chạm đến chỗ Hán Ông, Doãn Nguyên hô: “Dừng!”

Cành cây rung rinh hai cái, ngừng lớn.

“Anh ôm nhánh cây này sau đó cắt dây buộc chân đi!” Doãn Nguyên ở dưới chỉ huy.

Hán Ông nhìn cành cây đường kính chưa tới một mét nuốt nước bọt, run rẩy ôm vào, sau đó leo lên trên một đoạn, cắt dây quấn đi.

Doãn Nguyên thấy đã xong, lại nói: “Xuống!”

Cành cây run rẩy hạ thấp. Lúc Hán Ông chạm mặt đất, chân anh ta mềm nhũn khuỵu xuống.

Doãn Nguyên nhanh chóng đỡ người dậy. Hán Ông theo phản xạ liếc sang Lộ Ngôn, sau đó lấy trong túi ra hai quả trứng.

Không biết có phải nhờ qua cổ sông hay không, cổ trên người Tiểu Loa đỡ đi nhiều. Vừa nãy vẫn quanh quẩn bên chân Lộ Ngôn, nhìn thấy trứng nó bèn gâu gâu liên hồi, thèm nhỏ cả rãi.

Mũi chân Doãn Nguyên chọc thân Tiểu Loa, nói: “Chúng ta có nên quay lại bờ sông trước không?”

Hán Ông nhặt kha khá củi, Doãn Nguyên triển khai bùa nhóm lửa, hai quả trứng vất vả lắm mới có được bị thả vào giữa đống lửa bập bùng.

“Tiểu Loa tỉnh dậy là khỏe lại à?” Ba người một chó ngồi cạnh bếp củi.

Lộ Ngôn gật đầu, trông vô cùng ngoan hiền, “Thật ra em lo cho anh nhất. Khi ấy anh suýt rơi xuống sông, may có Hán Ông!”

Mí mắt Hán Ông giựt đùng đùng, mau góp lời: “Là A Á đưa cổ tốt!”

Doãn Nguyên nhìn về phía anh ta, trịnh trọng, “Bất kể như thế nào, nếu không nhờ cổ của anh giúp tôi lên bờ, có khả năng bây giờ tôi đã tan xương nát thịt rồi. Cảm ơn anh nhiều.”

Hán Ông hoang mang, “Không có gì không có gì! Tôi… Tôi đi kiếm thêm củi!”

Nói xong, anh ta bèn chạy trối chết. Phong Nguyệt Các …

Lửa cháy lép bép, Doãn Nguyên cầm cây chọc củi, “Em còn sợ lắm không?”

Lộ Ngôn tựa vào vai Doãn Nguyên “Sợ chứ, nếu không nhờ Hán Ông… Thật không biết anh sẽ bị sao nữa.”

Doãn Nguyên cười cười, “Không sao rồi.”

“Em và Hán Ông đã lén dò đường. Đằng trước quả có Vương vu trại, nhưng anh chưa tỉnh, bên trong nhìn lạ lắm, bọn em không dám vào.”

Doãn Nguyên nhìn Tiểu Loa đang chảy nước rãi tròng mắt không rời quả trứng nướng, “Đừng lo, lát nữa anh dẫn hai người đến đó.”

Lộ Ngôn gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn đi.

Thật ra Doãn Nguyên thấy có điều rất kì. Chẳng rõ vì sao sau khi tỉnh lại, Hán Ông cứ né tránh anh, phải chăng tác dụng phụ của cổ? Nhưng không cho Doãn Nguyên suy nghĩ thêm, Lộ Ngôn bèn nhào sang hôn say đắm.

Nhìn đôi mắt cậu toàn là lo sợ, anh áy náy ôm người vào lòng hôn lại, quấn quýt không rời. Một cục ấm áp cứ thế tưng tưng trong lòng.

Dứt môi, hết thảy nghi ngờ đều theo mây theo khói, Doãn Nguyên chỉ còn thấy đau lòng vì người thương.

Tiểu Loa đột nhiên đứng dậy, nhìn đống lửa sủa to. Hai người vội vàng quay đầu, bùn đắp ngoài vỏ đã nứt. Hán Ông ôm một đống củi khô về, thấy vậy bèn hồ hởi nói: “Chín rồi!”

Trứng kia to ngang trứng đà điểu, trông ruột khá đầy. Hán Ông thuần thục khều nó ra, sau đó rũ bùn bên ngoài, đập đập đầu nhọn hơn, đưa cho Lộ Ngôn.

Lộ Ngôn cầm trứng nhìn một chút, Doãn Nguyên nói: “Mọi người ăn đi, tôi không muốn ăn gì cả.”

Doãn Nguyên nói thật, bây giờ anh không có hứng thú. shim_sunsee

Vì vậy Lộ Ngôn và Hán Ông không khách sáo mở tiệc. Tiểu Loa đây xin miếng kia xin miếng, húp ké được của cả hai. Lúc ăn xong, chân trời đã trăng trắng, Doãn Nguyên dập tắt lửa, “Chúng ta lên đường thôi.”

Lộ Ngôn gật đầu, không cần bế chó nữa, cậu bèn nhận cái túi lúc đầu Doãn Nguyên đeo trước ngực, mỗi người một túi lên đường.

Tiểu Loa ngoan ngoãn theo chân Lộ Ngôn, Hán Ông ở bên kia Doãn Nguyên. Ba người đi một lúc thì thấy một cổng lớn, bên trên đề mấy chữ. Hán Ông phiên dịch, ” Viết đúng là Vương vu trại rồi.”

Rốt cục đã đến nơi, Doãn Nguyên có chút rối bời trong lòng.

Ba người đi vào Vương vu trại, nhưng quái lạ chẳng có ai cả, xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có bất kì tiếng động nào.

Đột nhiên, Doãn Nguyên thấy một bóng người! Nhưng Hán Ông hành động còn nhanh hơn, vừa chạy vừa hô: “Tháp Nhã!”

Tiểu Loa bám sát Hán Ông, Doãn Nguyên và Lộ Ngôn chưa hiểu mô tê gì cũng đuổi theo.

Người ngoài có thể không nhận ra chứ Hán Ông thì rất rõ. Cái bóng kia không phải ai khác, chính là cô gái anh ngày đêm mong nhớ, Tháp Nhã.

Tháp Nhã chạy rất gấp, tựa như chẳng nghe thấy âm thanh bên ngoài. Cô vội vã tiến vào một căn nhà tranh, nó chẳng những không giống kiến trúc Miêu mà còn mang nét nhà Hán.

Tháp Nhã đi vào nhưng chưa kịp thở phào, Hán Ông đã vào theo, thét lớn: “Tháp Nhã!”

Cô hoảng hốt, nhỏ giọng, “Đừng lên tiếng!”

Hán Ông ngơ ngẩn không hiểu. Tháp Nhã thấy đằng sau Hán Ông còn hai người, không nói không rằng lập tức kéo vào trong, đóng chặt cửa lại.

Sắc mặt Tháp Nhã không có chút vui vẻ, trái lại toàn là hoảng hốt, “Sao anh lại tới đây? Đà Hoa A Á đâu? Thầy tế đại nhân đâu?”

Hán Ông đang mừng rỡ cũng bị bầu không khí quái dị ảnh hưởng ít nhiều, “Họ không tới, chỉ có anh… Còn có hai người bạn của anh nữa.”

Tháp Nhã liếc nhìn Doãn Nguyên Lộ Ngôn, không thể tin nổi, “Người Hán? Các anh sao tìm được chỗ này?”

Lúc này Doãn Nguyên mới có cơ hội mở miệng: “Cô là Tháp Nhã? Chúng tôi có việc muốn nhờ cô. Chó này trúng cổ của Vương vu trại, không biết chữa ở đâu?”

Tháp Nhã nhận Tiểu Loa bị Doãn Nguyên xách gáy, sau đó thở dài, “Tôi không biết có thể giúp không nữa.” Phong Nguyệt Các 

Bên kia Hán Ông vẫn còn nóng lòng hỏi: “Tháp Nhã! Sao em ở đây lâu như vậy vẫn chưa chịu về? Tất cả mọi người đều rất lo lắng.”

Tháp Nhã nghe vậy, trầm mặc lúc lâu, sau đó cười khó coi, “Nếu có thể về, em sớm đã về rồi.”

Trong mắt Hán Ông tràn ngập khó hiểu, Tháp Nhã cũng không giấu giếm kể hết nội tình.

Vương vu trại có một địa vị đặc biệt ở các Miêu trại. Mỗi thầy tế thành niên đều phải tới đây kế thừa tri thức. Chỉ những người học xong mới có tư cách nhậm chức.

Tháp Nhã thân làm thầy tế tương lai của trại Cát, tất nhiên phải đi rèn luyện một phen.

Nhưng khi trở về từ Vương vu trại, không ai được phép kể những sự tình đã phát sinh, nên Hán Tháp cũng không nhận được dặn dò nào. Thầy tế chỉ dạy cô cách đi chứ không nhiều lời. Cũng may dọc đường khá thuận lợi. Sau khi tự mình vượt núi vượt sông đến đây, cô phát hiện Vương vu trại không hề đẹp đẽ như bên ngoài đồn đãi.

Nếu không thể bảo vệ bản thân, hoặc không tìm được người giỏi hơn che chở, kết cục chỉ có chết!

Nơi đây hoàn toàn là một thế giới cá lớn nuốt chửng cá bé. shim_sunsee

Lên Vip tức là sẽ không cho đọc miễn phí nữa, mà khỏi lo toi có đủ raw rồi. Bận làm các chương khác nên toi truyền đạt lại thế thôi.

Ở những chương trước tác giả để Tháp Nhã là “a muội” nghĩa là em gái. Nhưng nếu để em gái thì lắm câu cứ kì kì nên mình viết hoa cho dễ phân biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK