Có hắn ở đây, tôi cũng an tâm nhiều, liền hỏi hắn có kế hoạch gì.
Hắn nói: "Tìm lão già kia trước."
Sau đó chúng tôi chuẩn bị một chút, liền trở về trang trại.
Ngâm nước nguyên một đêm, hai chân của tôi đã tê dại, đi lại khó khăn. Nam nhân nhíu mày, cuối cùng tới đỡ tôi đi.
Cho tới giờ, tôi vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu, đầu váng, mắt hoa, nhiều lần muốn nôn. Điều này làm tôi căm ghét lão già, bắt được hắn nhất định tôi sẽ cho lão gánh hậu quả.
Có điều, khi chúng tôi tới trang trại, lão già đã mất tung mất tích. Lý mặt rỗ thấy vậy tức tới không thở nổi, chửi mắng lão chết không yên ổn. Trong lòng tôi cũng khó chịu, nỗi giận này không phát ra được, có thể sẽ nhớ suốt đời.
Nam nhân ngược lại chẳng chút hoang mang, tìm cái ghế đá ngồi xuống, nói: "Đừng nôn nóng, đêm nay lão già sẽ còn quay lại, chờ ở đây là được rồi.".
Tôi đã quá mệt mỏi nên chẳng câu nệ, nằm xuống cái giường bẩn thỉu của lão mà ngủ. Tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ thì chê bẩn, nên trở về nhà nghỉ.
Có nam nhân giúp đỡ, tôi cảm giác an tâm hơn rất nhiều, ngủ một giấc ngon lành tới tối. Đang mơ màng, tôi bị đánh thức bởi âm thanh chít chít. Mở mắt ra, phát hiện nam nhân đeo kiếm trên lưng, nhìn chằm chằm vào một góc tường đổ nát.
Mà âm thanh chít kia, tới từ nơi góc tường đó. Thấy tôi dậy, nam nhân nói: "Ngươi ra lôi lão già vào đây."
Tôi không hiểu, nhìn quanh phòng một lượt: "Lão già ở đâu?"
Nam nhân chỉ tới góc đổ nát, chỗ đó có một đống gạc, tôi liền đi tới, bới đống gạch ra, phát hiện đằng sau là một cái hang chuột. Bên trong hang chuột tối om chẳng nhìn thấy gì, có điều tiếng chít chít là phát ra từ trong đó.
Nam nhân bảo tôi lôi lão già trong hang chuột ra? Lão là chuột thành tinh ư? Ban ngày là hình chuột, ban đêm biến thành người, sống trong phòng?
Không đợi tôi lên tiếng hỏi, nam nhân lại khoát khoat tay, ra hiệu đừng nói, sau đó bảo tôi đi tiểu vào hang. Nghĩ lão già là chuột tinh, đây là cơ hội trả thù lão, trong lòng vô cùng khoái chí, vạch quần tiểu luôn.
Tôi còn chưa tiểu xong, bên trong hang chợt có một bóng đen vọt ra. Không phải chuột to thì là gì? Nhìn thấy bóng đen vọt ra, tôi giật nảy mình. Còn chuột to như bắp tay người trưởng thành, toàn thân lông đen dựng ngược, hai mắt nhỉ xíu, đỏ hoe. Nó lén lén lút lút nhìn bốn phía, sau đó lập tức chạy ra phía cửa.
Mà đúng lúc nó sắp chạy tới cửa, nam nhân liền xuất thủ, chỉ thấy hắn vung tay lên, rắc một vòng bột trắng quanh con chuột.
Vừa gặp phải đám bột trắng này, con chuột to không dám động đậy, tỏ ra tội nghiệp nhìn nam nhân, hi vọng hắn có thể tha cho nó.
Tất nhiên nam nhân không thả nó đi rồi, chỉ thản nhiên nói: "Chờ một lát, lão già sẽ về nhanh thôi."
Tôi rất kinh ngạc, hỏi hắn, còn chuột này có quan hệ gì với lão già kia? Nói thật, tôi ngày càng cảm thấy con chuột và lão già kia giống nhau, mỏ nhọn, má hóp, thậm thí cả tập tính sinh hoạt cũng như nhau. Bẩn thỉu, rách nát, vĩnh viễn sống trong hôi thối.
Lý mặt rỗ với tiểu Nguyệt lát sau đã tới. Trông thấy tôi nắm đuôi con chuột, Lý mặt rỗ cười ầm lên: "Trương gia tiểu ca, ngươi túm đuôi con chuột làm gì? Tối nay định dùng nó cho bữa tối à?"
Tôi hung hăng lườm hắn: "Đến mà cũng không biết đường mang cho ta ít đồ ăn, ta nhịn đói cả ngày nay rồi."
Tiểu Nguyệt cười cười: "Quên sao được anh." Nói xong, nàng ra xe lấy hai hộp cơm gà đưa cho bọn tôi.
Tôi đói muốn chết, ném con chuột cho Lý mặt rỗ, bảo hắn giữ cái đuôi để tôi với nam nhân ăn cơm.
Trong lúc ăn, Lý mặt rỗ cứ hỏi đi hỏi lại chuyện con chuột. Nam nhân ăn cũng không ngon miệng, đành phải giải thích cho hắn: "Lao già kia, đem mệnh cách của mình hoán đổi cùng con chuột này. Nói cách khác, lão già tồn tại dưới thân phân con chuột, mà con chuột lại tồn tại dưới thân phận của lão."
Như vậy, ban ngày dù có bị kẻ thù tìm tới, cũng là gây chuyện với con chuột, còn bản thân lão thì ở trong hình hài con chuột nên sẽ không sao. Bởi vậy lão mới có thể sống tới bây giờ.
Lý mặt rỗ trợn mắt: "Chuyện này cungc làm được?"
Nam nhân gật đầu. Tôi thì tò mò hỏi hắn, ngộ nhỡ con chuột này chết, lão già kia chẳng phải sẽ chết luôn sao?
Nam nhân nói, muốn giết con chuột này không dễ dàng. Huống chi, nếu giết con chuột này thật, lão cũng sẽ hoán đổi mệnh cách với con chuột khác. Trừ khi lão chết già, nếu không người khác rất khó giết được lão.
Tôi như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầum hiện giờ trong tay chúng tôi nắm con chuột này, lão già chắc chắn phải đến. Nam nhân lại tiếp tục vẩy bột trắng xung quanh phòng sau đó bảo Lý mặt rỗ thả chuột ra. Con chuột loanh quanh trong vòng bột, không dám chạy, tròng mắt đảo tròn.
Được khoảng mười phút, nó bắt đầu rúc rúc xung quanh, ý đồ tìm chỗ hở của vòng bột mà chạy ra. Có điều nó làm sao thoát ra được, nên mấy lần cố gắng đều vô ích.
Tôi lại hỏi nam nhân, sao tự nhiên con chuột lại liều mạng thoát thân như vây? Nam nhân nói, lão già kia đang ở gần đây.
Lý mặt rỗ trong nháy mắt nổi giận, cầm một cây gậy dưới đất lên, hừ lạnh: "Lão già, tốt nhất ngươi nên ló mặt ra, nếu không ta đập chết con chuột này."
Một tiếng cười ngượng ngùng vang lên, sau đó cửa mở ra lão già mặc áo khoác đi vào, cung kính nhìn nam nhân: "Nhất Sơ, sao người lại ở đây?"
Nam nhân hừ một tiếng: "Nếu ta không tới đây, bọn hắn còn sống nổi sao?"
Lão già gãi đầu: "Đừng nóng giận, ta không biết bọn hắn là bằng hữu của ngài."
Lý mặt rỗ và tôi sấn tới, chặn trước chặn sau lão già, làm lão hoảng sợ biến sắc: "Hai vị bằng hữu bớt nóng, kỳ thật ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho các ngươi thôi."Tôi cắn răng, tức tới nỗi sùi bọt mép: "Tốt cái đầu ngươi. Ngươi muốn tốt cho lão tử? Muốn tốt điểm nào? Hôm nay ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ cho ngươi tàn phế."
Lý mặt rỗ cũng trợn mắt, khủng bố dọa hắn. Lão đầu cười nói: "Hai vị không biết à, hai vị đã bị người khác theo dõi, đằng nào cũng sẽ chết, chi bằng trước khi chết vì ta làm chút chuyện, cũng coi như là tích đức, đúng không?"
"Vả lại, nếu rơi vào tay bọn người kia, hậu quả nhất định sẽ vô cùng thê thảm."
Tôi kinh ngạc, lời lão già và nam nhân áo thun chắc hẳn cùng là nói về một bọn. Nam nhân có vẻ còn quan tâm vấn đề này hơn tôi, lập tức hỏi: "Ngươi biết ai đang điều tra bọn hắn? Nói ta nghe!"
Lão già cười nói: "Trong giới thương nhân âm phủ này, bản lĩnh như vậy cũng chỉ có Long tuyền sơn trang, hà tất ta phải nói thẳng ra?"