Quả nhiên, tìm kiếm trên xe, không thấy đao đâu, mà tại vị trí để thanh đao, còn lưu lại một vũng máu. Điều này làm tôi giật mình, một lần nữa hoang mang.
Nhìn một lượt, cả chiếc xe không sao, duy chỉ có cửa xe, giống như bị bàn tay không lồ bóp méo. Lý mặt rỗ cũng vội vàng chạy tới, hỏi tôi tìm thấy thanh đao chưa. Tôi thở dài, nói xà dục đao không tìm thấy, chỉ thấy một vũng máu. Lý mặt rỗ kinh hãi: "Xà dục đao "đến tháng" à, sao lại chảy máu?"
Một câu nửa đùa của hắn, ngược lại lòng tôi vạn vạn kinh hoàng. Máu này hẳn là xà dục đao chảy ra? Nếu thật như vậy, vật này tôi không thể trấn áp.
Bởi phàm là vật chí âm, đã lưu huyết, liền sinh ra ác linh, như thanh đao này, đã sinh ra ma đao.
Trong nghề chúng tôi, vật chí âm bình thường và ác linh chí âm là hai khái niệm khác nhau. Vật chí âm quấy phá, cũng chỉ có thể dọa người một chút, làm điểm phá xấu mà thôi. Nhưng sinh ra ác linh chí âm, lại là vật có thể trực tiếp giết người.
Khó có thể tưởng tượng, một thanh xà dục đao bình thường như thế, lại nảy sinh ma đao.
Gã huynh đệ nhìn tôi sắc mặt không tốt, liền hỏi tôi nên làm thế nào?
Tôi rút ba cây nhang, đưa cho hắn nói: "Mau trở về, đóng hết cửa sổ lẫn cửa chính lại. Nếu như ta đoán không sai, tối nay chắc chắn có chuyện lớn..."
Hai người giật nảy mình, tôi cũng không thèm để ý, dẫn đầu chạy về phòng, sau đó đóng hết một loạt cửa. Lục soát trong phòng một lượt, đảm bảo xà dục đao không có lẻn vào, lúc này mới an tâm.
Gã huynh đệ nhìn tôi hoạt động không ngơi tay, đã sớm toàn thân run rẩy. Thấy tôi bình tĩnh lại, hắn liền vội đến hỏi: "Tiểu ca, rốt cuộc là chuyện gì, xà dục đao không phải đã bị chúng ta chế phục sao?"
Tôi liền kể sơ qua về ma đao cho hắn nghe, nói hắn biết, chúng ta trở về nhà hắn, rất có thể là do xà dục đao sai khiến.
Gã huynh đệ sắ mặt tái đi, nửa ngày không nói câu nào. Lý mặt rỗ cũng vò đầu bứt tai, hỏi tôi phải làm sao bây giờ. Hắn dù sao cũng là kẻ buôn đồ cổ, sơ qua cũng biết ác linh đáng sợ cỡ nào.
Tôi cười khổ nói: "Xem ra chúng ra phải ăn không ở không mấy ngày trong làng này rồi."
Chẳng ngờ tới, đêm đó căn nhà vậy mà không có động tĩnh gì. Tôi nhẹ nhàng thở ra, liền bảo gã huynh đệ nhanh chóng đi nghe ngóng trong thôn, xem có phát sinh gì không. Nhất là nếu có người chết phải lập tức báo cho tôi.
Chờ gã đi khỏi, lúc này tôi mới trần mấy quả trứng, chuẩn bị ăn cho đỡ đói. Nhưng vừa ăn một nửa, thì phát hiện "mắt mèo" trên cửa lớn dính máu (cái mắt mèo này bên Trung khi làm cửa ra vào hay có, mà không biết bên mình gọi là gì nên để nguyên văn). Tôi giật mình, suýt chút nữa đánh rơi đĩa trứng trên tay.
Có điều không muốn làm Lý mặt rỗ thêm sợ hãi, tôi không nói cho hắn, chỉ chờ hắn đi vào nhà vệ sinh, tôi liền cẩn thận quan sát vết máu.
Vết máu kia sền sệt, rất mới mẻ, hẳn là đêm qua lưu lại. Từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một màu đỏ ọc. Tay tôi run run, dùng giấy ăn lau sạch bóng mắt mèo, đảm bảo không lưu lại dấu vết, sau đó trở về phòng khách.
Lúc này đầu óc tôi cực kỳ hôn loạn, bởi tôi biết đây nhất định là ma đao lưu huyết, mà nó lại đang như muốn thị uy trước chúng tôi.
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng, trong đêm tối không thấy rõ năm ngón tay, một ma đao máu me đầy người đang ngó vào qua mắt mèo. Khóe miệng của nó đầy dịch mủ lẫn máu, nở một nụ cười tham lam, có lẽ trong mắt nó, chúng tôi chỉ là thức ăn mà thôi.
Tôi cũng không biết, cụ thể hình dáng ma đao như thế nào, có thể là một người, cũng có thể là động vật hoặc một loại quái vật. Dù là hình dáng thế nào, đều có thể tùy tiện giết chết chúng tôi.
Ông nội tôi từng dạy qua cách nhận biết ác linh. Ông nói, muốn xem ác linh tà ác bao nhiêu, dùng khứu giác. Mùi vị càng tanh hôi, ác linh càng lợi hại. Vết máu này tôi đã lau sạch sẽ, nhưng so với một hầm cá chết, còn tanh hơn. Xem ra, ác linh này oán khí đã ngút trời.
Lý mặt rỗ từ nhà vệ sinh đi ra, thấy tôi sắc mặt trắng bệch, liền hỏi tôi làm sao, vó phải nghĩ ra cái gì không hay? Tôi vẫn nhịn không nói, tránh cho hắn sụp đổ tinh thần.
Hai người ngồi trong phong khách chờ gã huynh đệ, đến mười hai giờ trưa hắn mới thở hồng hộc trở về. Thấy hắn thần sắc bối rối, tôi biết trong thôn nhất định xảy ra chuyện. Quả nhiên gã huynh đệ nói, trong thôn xảy ra một chuyện kinh khủng. Sáng sớm nay, có người dân phát hiện nhà lão Vương, gia súc gia cầm đều chết hết, gà, vịt chết, thậm chí lão đầu nuôi heo cũng không thoát khỏi, tử trạng rất thảm, máu chảy thành suối, lông tóc đều bị nhuộm đỏ. Vợ chồng lão Vương cũng không thấy bóng dáng, điện thoại gọi không được. Trưởng thôn cho người tìm kiếm tới trưa cũng không có kết quả gì.
Xà dục đao quả thật đã sinh ác linh!
Gã huynh đệ thất kinh hỏi tôi tiếp theo nên làm gì? Thật sự nếu không giải quyết chuyện này, chỉ sợ tất cả mọi người trong thôn đều phải chết. Ngày hôm qua ma đao khiến chúng tôi quay lại làng, ý tứ rất rõ ràng, đó là muốn đem cả làng một mẻ hốt gọn.
Tôi hít một hơi thật sâu, chợt nhớ tới gã đạo sĩ kia. Liền hỏi tên huynh đệ, trưởng thôn trước sau như một, chắc hẳn sẽ đi thỉnh hắn về chứ? Hắn thở dài: "Đại sư đã không liên lạc được, cũng không biết là đi đâu, có lẽ đã cao chạy xa bay rồi."
Tôi nghiêm túc nói với gã huynh đệ: "Chuyện này cực kỳ hệ trọng, ta cần được sự ủng hộ của cả thôn, thân phận của tôi nhất định phải công khai."
Gã huynh đệ có chút do dự: "Tiểu ca, không phải ta không tin ngươi, nhưng dung mạo ngươi quá trẻ, dựa theo phim truyền hình, chỉ là một sinh viên nghèo. Thôn trưởng tin tưởng ở tuổi tác đạo sĩ, ta sợ thân phận của ngươi công khai, ngược lại sẽ bị đuổi khỏi làng."
Tôi nói: "Cái này dễ xử lý, đơuj chút nữa ta cùng Lý mặt rỗ làm bộ đi ngang qua trong thôn, thuận tiện thể hiện một chút tthur đoạn nhỏ, người trong thôn tự nhiên sẽ tin."
Tôi đem kế hoạch của mình nói cho hai người một lượt, cả hai đều đồng ý gật đầu. Nói được làm được, tôi liền dẫn Lý mặt rỗ hiên ngang đi vào cửa thôn.
Chúng tôi vừa tới cửa thôn, liền bị thôn dân ngăn lại, cảnh giác hỏi chúng tôi là ai, sao lại tới đây.
Tôi ra vẻ cao nhân thở dài: "Tối hôm qua gieo quẻ, phát hiện thôn các ngươi gặp họa sát thân, cho nên mới tới xem, rốt cuộc là cái gì."
Tôi nói kiểu này, thôn dân lập tức tỏ thái độ cung kính, bảo chúng tôi chờ một lát, để hắn đi gọi trưởng thôn.
Rất nhanh thôn trưởng đã tới, tay chống gậy, trên đầu quấn khăn trắng, dáng vẻ hung hăng. Tôi nhếch miệng cười, sau đó nắm chặt tay nói: "Thôn các người lá gan thật lớn. Ngay cả diêm vương pháp trường cũng đào lên cho được. Còn phóng thích yêu ma ngàn năm bị phong ấn bên trong, lần này ắt gặp báo ứng. Nếu ta không xuất thủ, đảm bảo trong thôn còn nhiều người chết."
Nghe ngữ khí của tôi, cả thôn trưởng lẫn thôn dân đều há hốc mồm, tôi là người lạ, vậy mà biết diêm vương pháp trường, hơn nữa còn biết trong thôn có người chết. Bọn họ liền xem ta như thần tiên giáng thế.
Thôn trưởng tháu độ cũng đổi 180 độ, một tiếng tiểu thần tiên, hai tiếng tiểu thần tiên, nhờ tôi giải thích diêm vương pháp trường. Vậy là tôi mượn kiến thức của mình, thêu dệt một quái sự: "Dân gian trong truyền thuyết, cai quản địa ngục bao gồm bốn người theo thứ tự là Tùy truêuf danh tướng Hàn Cầm Hổ; Đại Tống tể tướng Khấu chuẩn; thi nhân Phạm trọng yên, cùng Bao chửng bao thanh thiên. Bọn họ lấy mười năm làm mốc, thay nhau tiếp quản chức diêm vương. Nơi này diêm vương pháp trường chính là năm đó Bao thanh niên vì giam giữ yêu ma ngàn năm mà dựng nên. Gườ diêm vương pháp trường bị các ngươi đào lên, yêu ma bị giam giữ trong đó thoát ra, thôn các ngươi ắt gánh chịu hậu quả nặng nề."
Nghe tôi nói vậy, thôn trưởng vô cùng kính sợ, mời bọn tôi vào làng, thiết đãi đặc sản. Chờ ăn uống no nê, thôn trưởng mới đem một lượt câu chuyện kể lại với tôi. Nghe lão nói xong, tôi làm bộ sầu muộn, nói đây là đại yêu mà ngàn năm tu luyện, không nên chống lại.
Thôn trưởng liên tục cầu khẩn, nói chỉ cần đưa ra bất cứ giá nào, thôn dân cũng nguyện cống tế.
Tôi nghĩ nghĩ, nói: "Muốn đối phó con đại yêu này, nhất định nam nữ thôn dân, già trể phải cùng phối hợp mới được. Thôn trưởng lập tức cam đoan. Thế là tôi bảo thôn trưởng dẫn tới nhà lão Vương, trước tiên tôi phải xem xét là thứ gì hại chết gia súc cùng người trong thôn.