Doãn Tiểu Nguyệt từ khi về, ngày nào cũng gọi điện cho tôi, thỉnh thoảng tới gặp, hoặc rủ tôi đi ăn gì đó. Tôi thực sự không hiểu cô nương này, rốt cuộc nàng có ý gì? Loại đàn ông bình thường như tôi ngoài đường có đầy, nàng sẽ không thật sự thích tôi chứ?
Tôi tự nhủ phải giữ khoảng cách với tiểu Nguyệt, nếu không càng ngày càng lún sâu, kết quả cuối cùng người chịu tổn thương chính là tôi.
Dù sao nang hoạt động trong ngành giải trí, nhiều khi thân bất do kỷ, khả năng tôi và nàng đến được với nhau cực kỳ nhỏ bé. Nhưng giờ dùng cách nào mới có thể kéo dãn khoảng cách? Nói trắng ra thì với chuyện tình cảm, tôi chỉ là kẻ học việc.
Hôm nay tiểu Nguyệt lại tới, còn mang theo mấy cái CD do ca sĩ nổi tiếng ký tặng, cười nói, treo trong tiệm đồ cổ, nhất định sẽ tăng thêm nhân khí.
Tôi cười khổ, nói trong tiệm này sợ nhất chính là nhân khí, dù gì những đồ tôi buôn bán đều là vật tà âm, chỉ khi âm khí nặng nề mới có thể bảo tồn, nhân khí vượng quá ngược lại là không tốt. Tiểu Nguyệt còn có chút không tin. Thôi, dù sao cũng là tấm lòng của nàng, tôi đánh nhận những CD này vậy.
Đến trưa, tiểu Nguyệt chủ động ở lại tiệm tôi ăn cơm, mà lại không muốn ra ngoài ăn, nhất định đòi tôi phải xào rau cho nàng. Tôi bất đắc dĩ đành phải vào bếp, làm một nữ công gia chánh.
Rau xào, một cây nấm, một cung bảo kê đinh, trong mắt tôi so với bình thường, còn thường hơn một bữa cơm, nhưng tiểu Nguyệt ăn rất ngon, liên tục tán thưởng tay nghề của tôi, nói có ăn cả đời cũng được.
Lòng tôi chột dạ, là nàng khéo léo thổ lộ, tôi phải trả lời làm sao cho tốt?
May mắn, đúng lúc này có khách tới, tôi mới khỏi lúng túng, ra tiếp. Một ông lão hơn sáu mươi tuổi, mặc bộ đồ nông dân, ôm một bọc màu đen đứng tại lối vào cửa hàng, lén lén lút lút nhìn vào trong. Thấy tôi đi ra, mới có chút ngượng ngùng hỏi: "Xin hỏi, có phải nơi này thu mua đồ cổ không?"
Tôi nói, đúng. Lão nông lập tức gật gật đầu: "Ta có một vật nhỏ ở đây, phiền ngươi xem qua một chút, có thể đáng bao nhiêu tiền?"
Nói xong lão đi vào bên trong. Tiểu Nguyệt thấy có khách, bèn vội vàng thu dọn bát đĩa. Không ngờ một mỹ nhân cao quý như vậy, cũng không nề hà mấy việc này.
Lão nông đặt bao vải màu đen lên bàn, sau đó thận trọng giới thiệu: "Đây là món bảo bối gia truyền nhà ta. Cháu trai lớn nhà ta bị bệnh, cần giải phẫu nay mai, nhưng nhà ta lại nghèo, ta cũng là cùng đường mạt lộ mới nghĩ tới việc bán đi nó."
Tôi cũng thuận theo mà cười khẽ. Tôi nhìn là biết lão nông này có đến tám chín phần là giả vờ, tôi buồn bực trong lòng. Giờ đã là thời đại nào rồi, sao vẫn có người dùng mấy thủ đoạn cũ rích này đi lừa gạt, chắc không phải người trong nghề.
Nếu là người ngoại đạo, thì dễ nói chuyện. Bao vải màu đen mở ra, bên trong là mấy tờ báo cũ, mà đều bị cháy thành màu đen, tựa hồ bị đốt qua.
Cũng không biết lão nông này rốt cuộc nghĩ gì, giả nghèo thật đúng là hạ thấp bản thân. Ngay từ việc làm rách nát mấy tờ báo như vậy, làm tôi nắm chắc đến chín mươi chín phần trăm.
Có điều, lúc lão nông bóc hết mấy lớp báo ra, ánh mắt của tôi bỗng chốc sáng rực lên. Bên dưới lớp báo, đúng là một ngọn đèn lục giac nhỏ màu xanh biếc. Nhìn qua cũng biết, chiếc đèn này là dùng nguyên một khối ngọc cổ điêu khắc mà thành, toàn bộ chi tiết đều tỉ mỉ tinh tế, cho tôi một cảm giác niên đại tang thương. Chỉ là, tay cầm của chiếc đèn bị mài biến thành màu đen, càng tiết lộ chiếc đèn này không tầm thường.
Bất kể có phải đồ giả hay không, tôi đều có thể bảo chứng món này đáng giá tiền.
Nhưng là một thương gia, không để lộ vui mừng, điều căn bản này tôi vẫn có. Tôi tận lực đè nén nội tâm kích động, đưa ngọn đèn lên quan sát cho kỹ.
Vừa tiếp xúc ngọn đèn nhỏ, một cảm giác ấm áp từ ngón tay chảy vào trong người. Cảm giác này là đúng, vẻ ngoài cũng đúng, phải chăng lão nông cùng đường mạt lộ, đem bảo vật gia truyền đi bán thật? Ông trời ưu đãi tôi chăng?
Tôi nghiên cứu kỹ càng, đều không phát hiện ra nửa điểm mờ ám. Lập tức đầu tôi nảy sinh hai ý nghĩ, hoặc là chiếc đèn này xuất thân từ cao thủ, đủ để làm giả như thật, lão nông này diễn xuất cũng đạt giải oscar điện ảnh. Hoặc là tôi chính thức dẫm nhầm phân chó, đụng phải báu vật cấp độ quốc gia.
Bởi vì tôi ấn tượng, ở bảo tàng Tây An đã gặp một ngọn đèn tương tự. Đó là đèn ngọc cổ thời chiến quốc. Thời chiến quốc là thời kỳ chú trọng với việc tạo hình ngọc khí, cho nên ngọn đèn đó được xem như đồ mỹ nghệ đẹp nhất lịch sử, giá thị trường không dưới ngàn vạn.
Chiếc đèn lão nông này, tuy nói không thể so niên đại với chiến quốc, nhưng tối thiểu cũng phải là đồ vật thời kỳ tiên Tần, căn cứ vào phán đoán của tôi, nếu như là chính phẩm, năm sáu trăm vạn mới mua được.
Đương nhiên cũng không loại trừ trường hợp là đồ giả. Nhưng dù cho đồ giả, tinh xảo đến mức này cũng phải năm sáu mươi vạn tệ, cái này đối với tôi mà nói, là kỳ ngộ.
"Ông chủ, thế nào?" Lão nông lo lắng bất an nhìn qua tôi: "Ngươi nhìn có thể đáng giá bao nhiêu tiền?"
Tôi do dự một chút, nói: "Đèn này tay cầm biến thành màu đen, là oxi hóa. Ông đã thấy ngọc bị oxi hóa bao giờ chưa?"
Lão nông vội vàng giải thích: "Đây không phải oxi hóa, đây là có lần nhà tôi bị cháy, không cẩn thận nên nó mố biến thành màu đen."
Tôi thổi phù một tiếng, liền cười: "Lão nhân gia, lửa lớn có đốt thành đen, ngọc liền có thể dùng tay mà lau đi. Thế nhưng ông xem, cái này có thể lau không?"
Lão nông có chút đỏ mặt, gượng cười xấu hổ. Lão tựa hồ cần gấp tiền thật, cắn răng một cái nói: "Ông chủ, nghề của các người tôi cũng không hiểu, cái gì oxi hóa không oxi hóa, tôi chỉ hỏi người, rốt cuộc thứ này đáng giá bao nhiêu?"
Tôi nhìn lão nông nói: "Ông cứ ra giá đi, đương nhiên không phải tôi coi trọng vật này, chỉ cảm thấy ông rất khó khăn nên muốn giúp đỡ."
Lão nông có chút cảm động, nói: "Mười vạn tệ, thế nào?"
Tôi cười trả đèn ngọc cho lão: "Đại gia tôi giới thiệu cho ngài một nhà mới mở hàng, ông chủ là tay mơ, hiện rất cần hàng, nhất định bán được giá tốt. Đi ra ngoài rẽ trái, cảm ơn." Lão nông quả thật trúng chiêu: "Ông chủ, ông cứ ra giá, thật sự tôi không biết, nếu không rẻ mạt quá, tôi liền bán cho ông. Cháu ta bây giờ còn đang nằm trong phòng mổ, chờ tiền viện phí."
Tôi bắt qua tay lão nông, phát hiện tay đầy vết chai sần, liền cảm thấy không đành lòng làm thịt ông lão. Nhưng có điều tôi không thể đưa ra giá quá cao, lão sẽ biết đây là đồ tốt, sẽ còn cò kè mặc cả, đến lúc đó khong phải mười vạn là có thể giải quyết.
Tôi cắn răng nói: "Năm vạn tệ. Tôi không quan tâm chút tiền mọn ấy, dù sao tôi hàng năm đều quyên góp cho Hồng Thập Tự mười mấy vạn, chúy tiền ấy coi như quyên góp đi."
Không ngờ lão nông liền sảng khoái đồng ý. Nhận tiền xong liền vội vàng rời đi. Lúc này tiểu Nguyệt thận trọng cẩm đèn ngọc trong tay, thưởng thức: "Tiểu ca, anh nói một lời chân thật đi, thứ này có thể đáng giá bao nhiêu?"
Tôi cười cười: "Không thể xác định, cho là mua nhanh bán nhanh đi, cũng chắc chắn không lỗ."
Tiểu Nguyệt tiện tay đem đèn ngọc ném cho tôi: "Không có ý nghĩa, tôi còn thực sự nghĩ là anh có ái tâm dùng năm vạn tệ quyên góp cho người nghèo."
Tôi dở khóc dở cười: "Cô cũng quá thuần khiết rồi, làm sao biết lão nông kia không phải kẻ lừa đảo? Nghề này nước sâu đục một lỗ nhỏ trên thuyền, liền có thể mất cả chì lẫn chài, cô tin không?"
Tiểu Nguyệt gật đầu nói: "Tôi tin. Chờ anh một ngày phá sản, tôi sẽ nuôi anh, thế nào?"
Nói xong nàng liền đỏ mặt tới mang tai, ý thức được mình lỡ lời, vội kiếm cớ rời đi.
Tôi thì lại lần nữa thưởng thức ngọn đèn này, nếu đây là đồ thật, thì lần này đúng là phi nghĩa phát tài, lợi nhuận so với buôn mấy vật chí âm thật khập khiễng.
Vừa nghĩ tới vật tà âm, lòng tôi bỗng lộp bộp. Nói cho cùng, bình thường tiệm của tôi không mua bán đồ cổ nhiều, chủ yếu vẫn là vật tà âm. Mà cửa hàng đồ cổ trên phố nhiều như vậy, lão nông sao lại lựa chọn tôi, chuyện này chẳng phải hơi lạ sao?
Tôi liền đi ra ngoài nghe ngóng một chút mới biết, thậm chí lão nông chưa ghé qua tiệm nào, vừa lên một mạch tìm tới tiệm tôi. Tôi càng lo sợ bất an, hiển nhiêu điều này cho thấy, lão nông có chủ đích.
Rất có thể là tìm hiểu từ trước, biết chỗ này chuyên thu mua vật tà âm, nên cố ý tìm đến. Nếu quả thật như vậy, tôi phải thực sự cẩn thận đề phòng, lão không nói cho tôi chân tướng, tức là sợ khi biết chân tướng tôi sẽ không mua cái này.
Mà để cho tôi không mua, chỉ có một loại, đó là vật tà âm hung đến mức giết người. Tôi thấy, dù thế nào cũng phải mau chóng bán chiếc đèn cổ này đi.