—
“Bíp, chủ nhân có muốn lập tức tiếp thu ký ức của nguyên chủ và kịch bản thế giới này không ạ?”
Phàn Viễn uể oải nói: “Tiếp thì tiếp luôn đi, sớm muộn gì cũng phải chịu đau mà.”
Còn chưa dứt lời, một loạt ký ức lập tức ùa vào đầu anh, suýt chút nữa Phàn Viễn hét lên, mãi mới đợi được cơn đau kia qua đi, anh lặng lẽ thở phào một hơi, cũng may bây giờ anh đang nằm, đệm cũng có vẻ mềm mại, nếu không chắc anh khó mà chịu đựng nổi.
Anh đang muốn kiểm tra tình huống thân thể, đột nhiên một giọng nói khàn khàn đầy nam tính vang lên bên tai, “Tỉnh rồi đó à, trên người còn thấy khó chịu chỗ nào không?” Trong giọng người nọ mang theo ý cười nhàn nhạt, khiến trái tim anh nghe mà run rẩy.
“!!!” Phàn Viễn ngây ra rồi.
Giọng nói và câu hỏi ngập tràn ý vị kia là sao chứ? Chẳng lẽ vừa xuyên vào đã bị người ta bạo cúc rồi? Trong trí nhớ nguyên chủ cũng đâu có đề cập gì đâu?!
Anh bị dọa hết hồn, chẳng đếm xỉa gì cả, vội vã cử động hạ thân, nhận ra trên người trừ ngực có hơi đau ra, những nơi khác không có gì bất thường cả, lúc này trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực mới quay về đúng vị trí của nó.
Rốt cuộc là ai vậy? Sao lại nói chuyện ám muội như thế kia hả?! Có biết làm như vậy dễ gây hiểu lầm lắm không?! Ngay lúc Phàn Viễn đang tức đến nghẹn họng muốn vung một đấm ra, giọng nói máy móc của Tiểu Ngũ như dội cả gáo nước lạnh vào đầu anh.
“Bíp, chủ nhân à, OOC sẽ bị trừ thưởng đó.”
Thiết lập nhân vật.. Lần này nguyên chủ là một tên trung khuyển băng sơn muộn tao…
Phàn Viễn đành nuốt cục tức trong lòng lại, anh giữ bản mặt lạnh băng mà từ từ mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, muốn nhìn xem rốt cuộc tên khốn kia là ai, nhưng một giây tiếp theo, vẻ mặt lạnh tanh vỡ răng rắc.
Ánh dương chiếu xuyên qua tấm rèm lụa mỏng, rọi thẳng vào trong phòng, người nọ ngược sáng đứng trước giường anh, không thể trông thấy rõ tướng mạo, chỉ có thể nhìn thấy người nọ mặc một bộ cẩm bào lộng lẫy thêu chỉ vàng, tư thế oai hùng đứng thẳng, trên người có khí chất không giận tự uy, chỉ đứng chắp tay ra sau lưng đơn giản thôi cũng đủ khiến người ta muốn đui mắt.
Phàn Viễn nằm trên giường, từ góc độ của anh có thể thấy khóe môi hắn khẽ cong lên, đường cong bên môi vừa đủ không thừa chẳng thiếu, thoạt nhìn giống người nào đó như đúc, tuy mang theo chút tà khí, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Trong mắt anh toát lên sự khó tin, không để ý tới lời nhắc nhở của Tiểu Ngũ, đến khi hoàn hồn lại đã bật thốt lên: “Là cậu sao, Cao Dục.”
Đường cong bên khóe môi của người nọ lập tức biến mất, nhoáng cái đã tới gần, gương mặt hoàn toàn hiện ra trước mắt Phàn Viễn, giọng nói không còn khàn khàn đầy từ tính giống như trước nữa, chỉ thấy hắn híp đôi mắt đen láy hỏi: “Cao Dục là ai?! Chẳng lẽ Cao thị vệ bị choáng váng, đến cả chủ tử của mình cũng không nhận ra.”
Đây không phải Cao Dục…
Cao Dục sẽ không dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình.. anh không rõ trong lòng mình cảm thấy thế nào, có lẽ vì không thể nói lời từ biệt với người kia, nên chuyện đó vẫn như cái gai ghim sâu trong lòng anh.
Tiểu Ngũ thấy chủ nhân nhà mình nhìn chòng chọc nam chính đến xuất thần, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Bíp, Cao Dục là người của thế giới khác, không thể xuất hiện ở nơi này. Đây chính là nhân vật chính của thế giới này, Nhiếp chính vương Ngụy Minh, xin chủ nhân hãy mau bước vào trạng thái diễn xuất.”
Lời của Tiểu Ngũ khiến Phàn Viễn hoàn hồn lại, kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm khiến anh có thể nhanh chóng nhập vai, anh vội vội vàng vàng vén chăn xuống giường, quỳ một chân xuống đất, giọng đầy sợ hãi: “Xin chủ tử thứ tội, lần này thuộc hạ trúng độc khiến tâm trí mê loạn, nhất thời nói lời xằng bậy khiến chủ tử không hài lòng, xin chủ tử giáng tội.”
Người nọ vẫn bất động, chỉ cụp mắt nhìn Phàn Viễn đang quỳ dưới đất, không biết hắn nghĩ gì, một lúc lâu sau mới khẽ cười mà đỡ anh dậy, đoạn nói: “Nói gì vậy, Cao thị vệ trúng độc là vì bổn vương, công còn chưa kể, sao có thể trách tội được. Mau đứng lên đi, dưới mặt đất lạnh như vậy, nếu lại bị bệnh thêm mấy ngày nữa cũng không hay.”
Chủ tử đã nói như vậy rồi, Phàn Viễn liền diện vô biểu tình ngồi dậy nói: “Tạ ơn ân điển của chủ tử.”
Đến khi bình tâm lại anh mới có cảm giác cơ thể yếu ớt đến đứng cũng chẳng vững, kết hợp với ký ức của nguyên chủ anh mới rõ, hóa ra vì đỡ mũi tên cứu chủ tử, nhưng không ngờ trong tên có độc, nên nguyên chủ bị hôn mê bất tỉnh mất vài ngày. Đúng là mạng quá lớn, nhưng nếu như mạng anh ta không lớn, kịch bản này biết tiến hành sao đây?
Thế nhưng, đường đường là một vương gia, lại hạ cố tới thăm một thuộc hạ nhỏ bé thế này sao, có phải nể mặt quá rồi hay không? Chẳng trách cái anh thị vệ này yêu vương gia của mình đến mức không thiết cả mạng sống.
Hình như vương gia đại nhân cũng cảm thấy có điều không thích hợp, hắn nhìn xoáy sâu vào mắt anh, thấp giọng nói: “Bổn vương không làm phiền ngươi nghỉ ngơi nữa, ngươi hãy tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, mai ta quay trở lại thăm ngươi.”
Phàn Viễn cung kính nói: “Dạ, thuộc hạ cung tiễn vương gia.”
Đợi đến khi Ngụy Minh đi xa rồi, anh mới uể oải ngã xuống giường, gương mặt vẫn lạnh tanh không chút biểu tình, nhưng trong đầu như muốn nổ tung.
“Bíp, biểu hiện của chủ nhân bữa nay hơi ngốc, đây là kỷ lục tệ nhất lịch sử.”
Phàn Viễn nghe vậy liền xù lông: “Trách anh được sao? Trông anh ta cười giống Cao Dục như vậy, anh vừa nhìn đã bị dọa chết khiếp!”
Tiểu Ngũ lạnh lùng phân tích: “Bíp, căn cứ với kết quả phân tích biểu hiện trên gương mặt, vẻ ngoài hai người họ chỉ giống nhau 18%, sở dĩ chủ nhân phạm sai lầm, là do trong lòng thiếu kiên định.”
“Anh nói là dáng cười, là dáng cười chứ không phải ngoại hình!! Thôi quên đi, có nói em cũng chẳng hiểu đâu.” Anh thở dài một tiếng, ngẩn ra nhìn trần nhà.
“Bíp, xin chủ nhân đừng biếng nhác sa sút nữa, trước mắt hãy tìm hiểu rõ kịch bản của thế giới này đi.”
Phàn Viễn không thể vặn vẹo được nó, đành phải bất đắc dĩ đọc qua kịch bản trong đầu, chỉ có thể tổng kết lại một câu: Đây là một bộ ngôn tình Mary Sue xuyên việt giá không.
Anh đã chấp hành hơn trăm ngàn nhiệm vụ, đương nhiên cũng từng tới thế giới cổ ngôn, chỉ là đây là lần đầu tiên anh chấp hành nhiệm vụ dưới thân phận nam thứ.
Nhớ tới những vai diễn muôn màu muôn vẻ đó giờ, nào là người hầu của minh chủ võ lâm, nào là lão gia gia bán kẹo hồ lô bên đường, nào là tiểu thái giám trong hoàng cung, còn có bà cô quét rác ở ma giáo… Anh đều đã diễn qua, còn hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, cho nên cũng coi như quen với bối cảnh thời đại này.
Bộ truyện này chung quy vẫn là một bộ Mary Sue BG truyền thống, nữ chính của bộ này là Thi Mộng Linh, tình cờ xuyên về thời cổ đại, bèn cải trang thành nam để du ngoạn giang hồ, lần lượt làm quen với minh chủ võ lâm, thần y quái gở, vương tử ngoại tộc và vương gia đương triều, cũng chính là nam chính của bộ truyện này.
Bởi vì tướng mạo nữ chính vô cùng xuất chúng, tư tưởng và tính tình lại khác với người thường, cho nên đã khiến ba nam tử đầu tiên điên đảo thần hồn, chỉ là ba người họ không biết nữ chính là gái giả trai, sau một hồi xoắn xuýt vẫn quyết định từ bỏ vì sợ bị người đời chê cười.
Đương nhiên nữ chính cũng có hảo cảm với những nam tử xuất sắc kia, nhưng nàng nghĩ đám người họ không vượt qua được bài khảo nghiệm của mình, cho nên chỉ có thể buồn bã rời xa bọn họ.
Nhưng không ngờ sau đó nàng lại có dịp gặp gỡ Nhiếp chính vương đương triều, Nhiếp chính vương là một nam tử mưu lược kiệt xuất, hắn phát hiện ra nữ chính tài hoa xuất chúng, lại có cách nhìn đặc biệt, liền một lòng muốn giữ nàng làm môn khách, sau đó lại vô tình phát hiện ra thân phận nữ nhi của nữ chính, đương nhiên càng động lòng hơn, cuối cùng mặc kệ sự ngăn cản của mọi người, muốn kết giao cùng nàng, nữ chính vô cùng cảm động, liền tiết lộ thân phận nữ nhi của mình trước mặt mọi người, từ đó hai người họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi… MỚI LÀ LẠ ẤY!!!
Theo như mô tuýp truyền thống của truyện Mary Sue, trước khi ‘đại đoàn viên’ nhất định sẽ xảy ra biến cố, qua đó mới có thể thấy tình cảm của hai người kiên trung bất khuất, làm lay động đất cảm động trời tới nhường nào!
Mấy vị nam phụ trước kia dây dưa không rõ cùng nữ chính đều không phải dạng hiền lành tử tế gì, sau khi biết người trong lòng mình là nữ nhi liền vô cùng ân hận, một lòng muốn giành lại nàng.
Ngày thành hôn của nữ chính và nam chính, ba người hợp lại mai phục bên ngoài phòng tân hôn, muốn giành lấy nữ chính, cuối cùng nam chính tranh đấu với đám người kia, lúc này có một thanh kiếm phóng thẳng về phía nữ chính, nói thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, khoảnh khắc thanh kiếm sắp đâm vào trái tim nữ chính… Nam thứ gay xuất hiện, hết sức anh dũng mà đỡ thanh kiếm này thay nữ chính, sau đó thì xong đời.
Đúng vậy, nam thứ gay kia chính là vai diễn của Phàn Viễn lần này, là thị vệ trung khuyển của Nhiếp chính vương, Cao Viễn.
Người thị vệ này một lòng thầm thương trộm nhớ chủ tử của mình, lặng lẽ bầu bạn bên cạnh hắn, người vui là niềm hạnh phúc lớn nhất đời ta, y yêu hắn, dâng hiến tất cả chẳng cầu vụ lợi, y dành trọn cả thanh xuân của mình cho nam chính, ngay cả mạng sống cũng chẳng màng, sau đó liền ‘nhận cát xê ra về’.
Mãi cho tới cuối cùng, nam chính cũng chẳng hề hay biết người thị vệ trung khuyển tận tâm tận lực này từng yêu mình.
Tác giả còn độc ác ở chỗ, chị ta còn viết một phiên ngoại dưới góc nhìn của Cao Viễn, phiên ngoại dài hơn ba ngàn chữ, cẩn thận miêu tả đoạn tình cảm thầm mến làm lay động lòng người này…
Đúng, rất bi kịch. Nhưng mà Phàn Viễn vô cùng thỏa mãn!
Điều này nghĩa là sao? Nghĩa là từ đầu tới cuối anh chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ, thi thoảng nhìn nam chính bằng ánh mắt ‘phức tạp mà mờ mịt’, thi thoảng sinh cảm giác ‘ghen tuông mơ hồ’ với nữ chính, ở nơi không người lặng lẽ ôm trái tim với vẻ mặt thâm tình, cuối cùng đỡ cho nữ chính một thanh kiếm. Sau đó liền thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Không cần tỏ tình với nam chính, cũng chẳng cần quấn lấy dây dưa, không cần phải bỏ thuốc để nam chính chịch mình, cũng không cần bày mưu tính kế hãm hại nữ chính, cuối cùng bị cả nam chính lẫn nam phụ ngược thành đống cặn bã. So với mấy nhiệm vụ trước đó, nhiệm vụ lần này quá tuyệt vời.
Nội tâm Phàn Viễn có chút kích động, gần như không thể kiềm chế được mà cong môi lên, khẽ cười hí một tiếng, tuy rằng biết rõ làm như vậy có khả năng bị OOC, vì anh là một thị vệ băng sơn muộn tao trung khuyển mà, nhưng anh vẫn không thể kiềm nén được tâm tình đang sục sôi trong lòng!
“Tiểu Ngũ à, đây là nhiệm vụ đơn giản nhất anh từng gặp đó!”
Lúc đó anh còn không biết, flag đã âm thầm phất lên rồi.
Nhưng Tiểu Ngũ thì biết, là một hệ thống tận chức tận trách, nó nghiêm túc nhắc nhở chủ nhân của mình.
“Bíp, chủ nhân, cẩn thận vui quá hóa buồn.”
Phàn Viễn “……………”
Biết quăng cái tên đồng đội luôn dội gáo nước lạnh vào người mình thế nào đây?!!
“Bíp, chủ nhân không có quyền tách khỏi hệ thống đã rằng buộc với mình.”
Phàn Viễn: “………..”