Khi đó có không ít nô tỳ và nô tài bởi vì nhiều lời mà bị rút lưỡi phạt gậy, nhất thời khiến lòng người bàng hoàng, chuyện đêm hôm đó ở từ đường không ai dám nhắc tới nữa, chỉ hận không thể xóa hết ký ức, quên sạch sẽ cho rồi, xem ra lão thái thái tuy đã đứng tuổi, nhưng thủ đoạn vẫn không suy giảm.
Bên ngoài ầm ĩ như vậy, nhưng ở Phúc Khang viện lại vô cùng an tĩnh, những kẻ thích bàn chuyện thị phi đã bị Phàn Viễn đuổi đi từ lâu, còn lại đều là những người thông minh ngoan ngoãn, tuy rằng chi trưởng trong họ đã sụp đổ, nhưng một khi lão thái thái còn ở đây thì nhị thiếu gia vẫn là nhị thiếu gia, sẽ không chèn ép nô tài bọn họ.
Ban ngày Phàn Viễn ở thư phòng đọc sách luyện chữ, đêm xuống lại theo Nhan Duệ tới Thiên Sơn ngâm mình, ở đó làm một số chuyện người lớn, ngày nào cũng sung sướng cả thể xác lẫn tinh thần.
Không bao lâu sau thì có kết quả kỳ thi đồng, Phàn Viễn lại ở trong viện chuẩn bị thi, thực ra cũng chẳng cần chuẩn bị gì, chỉ ra vẻ cho người ta nhìn mà thôi.
Hôm ấy anh lại nhân lúc rảnh rỗi mà ở trong sân tưới hoa, hạt giống hoa tuyết dương này là anh mang về từ Thiên Sơn, cứ nghĩ nó sẽ không sống được, chỉ trồng cho vui, không ngờ nó lại đơm mầm, hơn nữa càng ngày càng lớn nhanh.
Anh không hề biết Nhan Duệ vì muốn anh vui, mà đã lặng lẽ chôn xuống đất rất nhiều loại thuốc quý, dù là tảng đá cũng có thể nở hoa được, nói gì là hoa tuyết dương.
Ninh Tích Mẫn bước vào sân nhà anh, bị bụi hoa trắng thu hút ánh mắt, ngồi xổm xuống bên cạnh mà khẽ hít hà, tò mò hỏi: “Đây là hoa gì vậy? Sao ta chưa từng thấy.”
Phàn Viễn không ngẩng đầu lên, vừa cẩn thận xới đất vừa thờ ơ nói: “Hoa tuyết dương, chỉ có ở tây vực Thiên Sơn, khó kiếm được ở Trung Nguyên này.”
Ninh Tích Mẫn chau mày: “Nếu đã vậy, sao ngươi có được nó?”
Lúc này Phàn Viễn mới ngước mắt lên nhìn nàng ta, thản nhiên nói: “Không liên quan gì tới tỷ.”
Ninh Tích Mẫn cong môi cười, trông đến là ưu nhã: “Sao lại không liên quan gì đến ta, ta là đường tỷ của ngươi mà, hơn nữa..” Nàng ta ghé tới bên tai Phàn Viễn thấp giọng nói: “Ta đã biết bí mật nhỏ của ngươi rồi.”
Khóe môi Phàn Viễn cong lên, phủi phủi bụi trên người, đứng dậy đi tới chỗ xích đu ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng đu đưa, Ninh Tích Mẫn ở bên cạnh đi không được mà đứng cũng chẳng xong, có chút lúng túng xấu hổ.
Thấy sắc mặt nàng ta càng ngày càng khó coi, lúc này Phàn Viễn mới nghiêng mặt cười nói: “Đường tỷ nói gì mà nghe lạ vậy, Tư Tề làm gì có bí mật gì chứ, chẳng lẽ chuyện đệ lén đổ chén thuốc bị tỷ phát hiện ra rồi sao? Vậy xin tỷ hãy giữ bí mật giúp đệ, nếu di nương mà biết được, thì đệ sẽ bị mắng một trận mất.”
Ninh Tích Mẫn khẽ hừ nhẹ nói: “Còn giả ngây giả ngô với ta nữa à?”
Nàng ta lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, phe phẩy trước mặt Phàn Viễn, chính là tờ giấy ngày ấy Phàn Viễn báo tin.
“Vật chứng rành rành ra đấy rồi mà ngươi còn muốn nói dối sao? Người ngoài không biết nhưng ta thì biết rõ, lần trước trong lễ cập kê của Ninh Tích Dung ngươi vô duyên vô cớ bị vu oan, còn bị phạt trượng, thiếu chút nữa mất mạng, hẳn phải ghi hận trong lòng, thời gian qua âm thầm chịu đựng tìm cơ hội ra đòn trí mạng với bọn họ, thủ đoạn ngày hôm ấy ngay cả ta cũng chẳng thể sánh bằng,” Nói đoạn nàng ta nở nụ cười, “Nhưng mà xem cũng khoái trá lắm.”
Phàn Viễn vẫn một mực giả ngu, vô tội nói: “Chẳng lẽ đường tỷ bị bệnh rồi hay sao, mấy lời kia đệ nghe mà chẳng hiểu câu nào, nếu tỷ bị bệnh rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi, sức khỏe đệ vốn không tốt, nếu như bị dọa sợ, chỉ e di nương sẽ tới liều mạng với tỷ.”
Ninh Tích Mẫn hừ lạnh nói: “Ngươi giả ngây giả ngốc cũng được thôi, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ai chống lưng cho ngươi? Mấy tên tâm phúc của Ninh Triết võ công cao cường, dựa vào cái cơ thể yếu đuối kia của ngươi tuyệt đối không có chuyện ngấm ngầm bỏ thuốc, còn ngăn bọn chúng phá cửa ra, Ninh Tích Dung nói ngươi có nhân tình, đó là ai vậy?”
Phàn Viễn chau mày nhìn nàng ta, một lúc sau mới khẽ hỏi: “Tỷ muốn biết ai chống lưng cho đệ sao?”
Ninh Tích Mẫn gật đầu, đột nhiên Phàn Viễn nở nụ cười tươi rói, chỉ tay lên trời, nói rành rọt từng chữ một: “Phật, tổ, Như, Lai.”
“……….” Ninh Tích Mẫn cắn răng gầm lên: “Ninh Tư Tề!”
“Sao vậy, đệ đã nói rồi đó, đường tỷ vẫn còn chưa hài lòng sao,” Vẻ mặt Phàn Viễn hết sức vô tội, “Cũng chẳng dám giấu giếm gì tỷ, trước đó cứ vài bữa là đệ lại ốm lại đau, phải nhờ di nương tới chùa Phổ Tể xin cho đệ một lá bùa bình an, cũng nhờ có các vị chư phật phù hộ, nên mới có thể hóa dữ thành lành, thế mới biết dù có tâm cơ thủ đoạn tới đâu, chỗ dựa vững chắc tới nhường nào thì cũng vô dụng, nếu nghiệp chướng quá nhiều, chắc chắn sẽ có ông trời tới bắt, làm việc thiện tích đức mới là điều nên làm.”
Tờ giấy trong tay Ninh Tích Mẫn bị vo nhăn nheo hết cả lại, nàng ta tức giận mắng, “Ninh Tư Tề, ngươi đúng là không biết điều, giờ Ninh gia đã không còn là Ninh gia của ngày xưa nữa, đợi lão thái thái đi rồi, ngươi và Hứa di nương sẽ nằm trong tay ta, ngươi là một người thông minh, hẳn phải nên theo ta mới phải, sao lại muốn đối nghịch với ta?”
Phàn Viễn cảm thấy rõ là buồn cười, nàng ta cầm theo “chứng cứ phạm tội” của anh rồi chạy tới bức cung, giờ lại nói là mình đối ngịch với nàng ta, đúng là chẳng biết đường nào mà lần.
Từ thứ nữ đột nhiên trở thành đích nữ duy nhất của Ninh gia, đi tới đâu cũng được cung phụng sủng ái, cho nên quên hết rồi à.
Phàn Viễn lắc đầu nói: “Đệ không muốn đối nghịch cùng tỷ, đương nhiên cũng không muốn theo tỷ, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, như vậy không phải tốt hơn sao?”
Hiển nhiên Ninh Tích Mẫn sẽ không chịu đồng ý, người này vừa mới ra tay giết chết Ninh Triết và Ninh Tích Dung, sao nàng ta có thể không sợ được cơ chứ, không thăm dò rõ lai lịch của hắn ta, đến ngủ nàng cũng không yên tâm.
“Nếu đã vậy, chúng ta chờ xem thế nào.” Dứt lời nàng ta phất tay áo bỏ đi.
“………….” Má nó, không nghe hiểu tiếng người à!!
Anh chỉ muốn chăm sóc Hứa thị cho thật tốt, để bà có thể sống an nhàn hưởng tuổi già, cũng là để trả ân tình vì đã mượn thân thể này của Ninh Tư Tề, nhưng đám người kia lại ép anh phải chơi trò trạch đấu! Anh không phải tên cuồng sát nhân cũng chẳng phải kẻ biến thái, sao cứ hết người này lại lòi ra kẻ khác vậy cơ chứ! Rõ là phiền phức!
Ngay lúc anh đang phiền chết đi được, Đồng Chính Hiên lại vác mặt tới, nói là đã đặt bàn ở Kim Mãn Lâu, muốn chúc mừng anh đỗ kì thi đồng, vốn là Phàn Viễn không đồng ý, nhưng vừa nghĩ tới Hứa thị chỉ chuẩn bị canh suông nước nhạt cho mình, cuối cùng cũng không chống cự nổi mà đi theo tiếng gọi của đồ ăn.
Đã lâu rồi anh không ra khỏi nhà, cho nên không hiểu rõ thế cục triều đình bây giờ lắm, cứ đinh ninh là giống như trong kịch bản thôi, lại không ngờ đã xảy ra nhiều sự thay đổi như vậy.
Đầu tiên là Đồng quý phi bất ngờ mang long thai, tam hoàng tử mất đi trợ thủ đắc lực là Đồng gia, mà Ninh gia lúc này vẫn đang giữ thái độ im lặng chờ xem tình hình, thế lực của tam hoàng tử ở trong triều dần suy yếu, mà Viên Đình vì có công cứu giá nên được phong làm Vũ Vương, trở thành vị vương gia khác họ đầu tiên trong triều.
Tới Kim Mãn Lâu anh “vô tình gặp được” Nhan Duệ, Đồng Chính Hiên không cam lòng mà nói: “Vi thần bái kiến vương gia.”
Phàn Viễn ngơ ngơ ngác ngác: “……..” Nà ní? Sao đột nhiên lại biến thành vương gia rồi? Chẳng lẽ Viên Đình thực ra là con riêng của hoàng đế?!
Nhan Duệ thấy anh ngơ ngác không biết đang nghĩ gì, bất đắc dĩ xoa xoa đầu anh, “Đi ra ngoài sao không nói với ta một tiếng?”
Khóe miệng Phàn Viễn giần giật, anh ra ngoài khai huân, nói ra còn được ăn thịt nữa không? Chỉ sợ Nhan Duệ sẽ bảo đầu bếp khỏi cần cho dầu ăn nữa, mà tống thẳng vào nồi nước sôi nấu chín rồi bưng lên.. Nghĩ thôi đã thấy đau lòng rồi.
Đôi mắt anh ngân ngấn nước cầu xin, nhỏ giọng nói: “Thực ra dạo gần đây thân thể của đệ đã khá hơn nhiều, đúng lúc được Đồng biểu ca mời đi ăn, thầm nghĩ đi ra ngoài tản bộ một chút cũng tốt, bèn theo cùng…”
Thấy anh đáng thương như vậy, cũng may mà ý chí Nhan Duệ sắt đá đến đâu cũng thua dưới tình cảm, hắn chỉ đành dặn dò: “Ăn ít đồ dầu mỡ thôi, nội phủ ngũ tạng đệ không chịu nổi.”
Đồng Chính Hiên thấy hai người họ bên nhau hết sức thân mật, giống như đã quen biết từ lâu, trong lòng càng thêm nghi ngờ, hắn đã phái người đi điều tra, từ nhỏ thân thể Ninh Tư Tề không tốt, hầu như không ra khỏi nhà, ngay cả khi sau này thân thể đã chuyển biến khá lên, cũng chỉ ở trong phòng luyện thi, sao lại có cơ hội quen biết với đại tướng quân nhất phẩm trong triều chứ?
Tuy rằng hắn rất hoài nghi trong lòng, nhưng lại không dám nói ra, dù sao thì có hỏi hai người này cũng sẽ không trả lời, hắn cũng biết mình bị ngó lơ, nên mới dán mặt lạnh vào Ninh Tư Tề như vậy, biết rõ mình không thể chen chân giữa hai người, nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn để ý tới, chỉ mong thiếu niên sẽ vui lòng, như vậy chính mình cũng thấy hạnh phúc.
Nếu Phàn Viễn biết nỗi lo trong lòng hắn lúc này, chắc chắn sẽ thở dài, huynh đệ à, thuộc tính của huynh là nam phụ thâm tình cơ mà! Huynh thích lầm người rồi, huynh là trai thẳng mới đúng chứ!
Đợi đến khi các món ăn đã được bày lên, Phàn Viễn trơ mắt nhìn Nhan Duệ ngâm miếng cá vào trong nước sôi một lúc, sau đó mới gắp bỏ vào bát anh, anh bức xúc bỏ miếng cá chẳng có mùi vị gì vào miệng, tiếp tục đợi Nhan Duệ gắp thêm miếng nữa.
Lúc này Đồng Chính Hiên mới phát hiện mình sơ ý quá rồi, biểu đệ của hắn còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, không được ăn đồ mặn, hắn lại gọi nhiều món mặn lên như vậy, đúng là so với Viên Đình hắn thua kém nhiều lắm.
Nhan Duệ âm thầm đắc ý, sở dĩ hắn dễ dàng tha thứ cho cái bóng đèn sáng rực này ăn cơm cùng mình, mục đích chính là như vậy, Phàn Viễn không cho phép hắn lạm sát người vô tội, hắn không thể làm gì hơn là phí chút tâm tư để hắn ta biết khó mà lui.
Còn chưa ăn hết bữa này, Đồng Chính Hiên đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần với đôi phu phu đang show ân ái, hắn không hề biết mình đang bị ép ăn một bát thức ăn cho chó to uỵch, chỉ cảm thấy ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa trái tim tan nát, phong độ được gây dựng từ nhỏ mất sạch sành sanh.
“A Tề, biểu ca chợt nhớ ra mình còn có chút việc cần phải xử lý, cần phải đi trước một bước, đệ và vương gia ở lại từ từ dùng bữa.”
Phàn Viễn vội gọi hắn lại: “Khoan đã! Không phải đã nói bữa này biểu ca mời hay sao?!”
“………” Đồng Chính Hiên nói: “Ta sẽ thanh toán trước rồi mới đi.”
Lúc này Phàn Viễn mới gật đầu đồng ý thả người, đợi hắn đi xa rồi, Nhan Duệ bóp gương mặt anh cười nói: “Đồ đểu, anh không nuôi nổi em hay sao mà đã bị người ta lừa đi ăn rồi?
Phàn Viễn cười hề hề nói: “Em cố ý trêu anh ta đó, lúc nào anh ta cũng lạnh đăm đăm, trêu một chút cũng vui mà.”
Nhan Duệ: “………..” Có phải cục cưng nhà hắn có xu hướng biến dị hay không?
Thấy hắn dừng lại không gắp đồ, dường như đang ngẩn ra, Phàn Viễn vội cầm đũa lên gắp miếng thịt bỏ vào miệng, còn chưa kịp nhai nuốt, Nhan Duệ vươn tay giữ lấy cằm anh, chiếc lưỡi trơn tuột luồn vào miệng anh, cướp đi miếng thịt kia, ngay cả nước miếng cũng bị nuốt sạch.
Đợi đến khi Nhan Duệ tách ra, Phàn Viễn chép chép miệng, phát hiện ra chẳng có tí vị thịt nào, tức đến mức suýt chút nữa lật bàn.