Bởi vì ma tôn Hồng Ngô đã chết từ ngàn năm trước, không biết vì sao lại tái sinh, hơn nữa còn cầm trong tay cực phẩm tiên khí U Viêm Trảm, dù có là Huyền Thiên Chân Nhân tái thế, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của gã, huống hồ là đám người kia.
Hai tông môn khác bắt đầu lùi bước. Bởi nửa tháng sau ở núi Vọng U cử hành thi hội giữa ba tông môn, mọi người đồn rằng Huyền Thiên Tông là nơi linh khí dồi dào, là vùng đất trù phú thích hợp để tu chân, nên bọn họ mới tới sớm hơn, vốn là muốn nâng cao tu vi, không ngờ lại bị cuốn vào thị phi thế này, giờ hối hận cũng đã muộn.
Một vị phong chủ của Phá Vân Tông đề nghị: “Nếu ma đầu cứ luôn miệng đòi chúng ta giao Lạc Hà Chân Nhân ra, nhất định trong đó có ẩn tình sâu xa gì, không bằng mời Lâm huynh xuống một chuyến, cũng là để nói rõ nguyên do.”
Người nọ vừa nói vậy, rất nhiều người ở Phá Vân Tông và Quan Lan Tông liền hùa theo, đều muốn Huyền Thiên Tông giao Lạc Hà Chân Nhân ra.
Bọn họ nói là muốn quang minh chính đại, thực ra ý tứ rất rõ, muốn giao Lâm Viễn ra.
Huyền Thiên Tông đâu chịu đồng ý, Lạc Hà Chân Nhân tu vi rất cao, là chủ lực của tông môn họ, nếu bị ma đầu sát hại, nhất định nguyên khí của Huyền Thiên Tông sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, sau này rất khó giữ vững vị trí bất bại trong tam tông.
Lập tức có người phản bác: “Ma đầu muốn giết người thì cần gì lý do, không phải vì Lạc Hà Chân Nhân tu vi cao, đe dọa tới ma tông thì còn là gì nữa, Lưu phong chủ bảo chúng ta giao Lạc Hà Chân Nhân ra, ai biết người tiếp theo có phải là ông hay không.”
Nhất thời hai bên tranh cãi ầm ĩ, một nhóm tu chân giả đã mấy trăm tuổi đầu mà cãi lộn ầm ĩ chẳng khác gì mấy ả đàn bà ngoài chợ, khiến những đệ tử mới nhập môn được mở rộng tầm mắt, âm thầm líu lưỡi.
Hồng Ngô thấy bọn họ cãi nhau tơi bời, nở nụ cười giễu, sau đó dồn năng lượng vào U Viêm Trảm, chém về phía vòm chắn vàng kim trên Lạc Nhật nhai.
Ban nãy hắn thấy rõ ràng tên tiểu tử thúi kia chạy về hướng này.
Cái đứa con cưng của thiên mệnh Hứa Mạc Nhiên, chuyển kiếp của Huyền Thiên Chân Nhân kia, đáng lẽ ra tư chất linh căn hệ băng biến dị mới phải, sao chiêu thức lại mang theo khí tức của ma tu vậy? Hơn nữa mấy thuật pháp tâm pháp kia hắn đều chưa từng thấy qua, dưới tình huống mình đã khôi phục được chín phần tu vi, đồng thời có U Viêm Trảm, thế mà hắn có thể đánh ngang sức với mình, thực sự quá kì dị!
“Minh, nam chính không phải diễn viên hay bị chiếm xác đấy chứ?”
“Sau khi được hệ thống kiểm tra, độ phù hợp linh thể nam chính cao tới 100%, dù là diễn viên hay bị người ta chiếm xác cũng không thể đạt tới mức này.”
“Vậy giải thích sự bất thường của nam chính thế nào đây?”
“Cái này… hệ thống không thể trả lời câu hỏi của chủ nhân.” Nó quyết tâm giả chết.
Hồng Ngô hừ một tiếng, hết sức khó chịu với hệ thống vô dụng như này. Vất vả lắm hắn mới phát hiện được hành tung của Phàn Viễn, đồng thời tranh thủ tới thế giới này làm nhiệm vụ, vốn đã chuẩn bị vẹn toàn, định hi sinh nhiệm vụ lần này, giữ người kia lại thế giới này, để anh không thể trốn thoát được nữa!
Không ngờ lại gặp rắc rối ở ngay lúc này. Nếu như là người khác thì thôi, đằng này lại là nhân vật chính có vấn đề, có quy tắc cản trở, hắn không thể giết được.
Thế nhưng tuy rằng không giết được, nhưng có rất nhiều cách để hắn sống không bằng chết, tốt nhất là hắn ta nên cầu nguyện để đừng rơi vào tay mình, bằng không.. đôi mắt Hồng Ngô lạnh toát, nhất định mình sẽ khiến hắn ta phải ân hận cả đời.
※※※
Lúc này trong Lạc Nhật nhai, Phàn Viễn từ từ thu hồi linh lực lại, thương thế trên người Nhan Duệ về cơ bản đã gần khỏi, chỉ là trong thời gian ngắn không thể chiến đấu dữ dội, nếu không vết thương sẽ lại toác miệng.
Nhưng nhìn ánh mắt hắn cứ chốc chốc lại liếc ra bên ngoài, chỉ sợ khó có thể ngăn cản.
Anh thử thăm dò mà nói: “Hay là để tôi ra ngoài nói chuyện với hắn một tiếng, đều là diễn viên với nhau cả, nên lấy nhiệm vụ làm trọng, hai người lại không có thù sâu oán nặng gì, không cần phải đấu đá ngươi sống ta chết như vậy.”
Nhan Duệ chau mày, “Ai nói là không có thù sâu oán nặng gì, chẳng lẽ em quên chuyện lần trước hắn định xâm hại em rồi sao?”
Phàn Viễn 囧囧囧囧, lịch sử bị đàn ông cưỡng bức đen tối như vầy, có thể xóa sạch khỏi bộ não được không hả?!!!
Anh giận dữ nói: “Lần đó anh xuất hiện rất đúng lúc, hắn còn chưa kịp làm gì với tôi, hơn nữa sau đó anh cũng đánh hắn nhừ tử rồi, coi như huề nhau đi.”
Ánh mắt Nhan Duệ trở nên thâm sâu khó dò, hắn rầu rĩ nói: “Lúc làm Cố Kỳ, sức mạnh của anh bị phong bế, nếu không phải đột nhiên tự phá bỏ phong bế, có lẽ sẽ không thể cứu em được, em từng nghĩ hậu quả sẽ thế nào chưa?”
Phàn Viễn có phần ngạc nhiên, chẳng trách cảm giác Cố Kỳ mang tới trước và sau lại khác nhau nhiều tới vậy, từ một người vô hại đột nhiên trở nên ác liệt, dù là khí thế hay khí chất, cũng đều rất khác biệt.
Anh đang định hỏi Nhan Duệ phong bế sức mạnh là gì, tự phá bỏ phong bế là gì, nhưng lại bị hắn nâng gò má lên, lòng bàn tay Nhan Duệ nóng hổi, khiến anh có chút mất tự nhiên.
Nhan Duệ nhìn chòng chọc anh, từ từ nói: “Tiểu Viễn, em chậm hiểu thật đấy.”
Phàn Viễn bĩu môi, không vui nói: “Đương nhiên đầu óc tôi không thể nhạy bén bằng anh rồi, ngay cả hồ ly đứng trước mặt anh cũng còn phải chịu thua, tôi đâu thể so với anh được.”
Nhan Duệ dở khóc dở cười, cùng anh trán kề trán, hắn nhẹ giọng nói: “Ý của anh không phải như vậy, em rất thông minh, chỉ là trong chuyện tình cảm thì quá chậm chạp. Anh nói thích em, là kiểu thích đến muốn độc chiếm em từng giây từng phút, không muốn chia sẻ cùng ai khác, em hiểu chưa? Dù là Du Khải, hay là Bùi Du, dù là bọn chúng động lòng với em, hay chỉ đơn thuần muốn lợi dụng, chỉ cần có ý đồ với em, anh sẽ không thể tha thứ, tuyệt đối, không thể tha thứ.”
Gương mặt Phàn Viễn nóng lên, yết hầu giần giật, nhỏ giọng nói: “Tôi biết, chuyện Bùi Du lần trước là do tôi không tốt, sau này sẽ không tùy tiện để người khác lợi dụng. Còn về phần Du Khải, lần này kịch bản của tôi có liên quan tới hắn, coi như vì bài sát hạch của tôi, tạm thời tha cho hắn đi, có được không?”
Nhan Duệ thấy anh thông minh như vậy, liền thỏa mãn, cười tít mắt lại, “Tiểu Viễn, anh muốn hôn em, có được không?”
Hắn dán môi tới, lại bị Phàn Viễn vươn tay ra cản lại, chỉ thấy mèo con ban nãy còn đỏ mặt tim đập thình thịch, nháy mắt đã biến thành sư tôn cao cao tại thượng, không khỏi sinh ra cảm giác thất bại muốn đỡ trán, xem ra giờ chỉ có thể dùng hệ thống truyền âm tán tỉnh yêu đương.
Phàn Viễn mặc kệ vẻ mặt hắn cô đơn thất vọng, kéo giãn khoảng cách giữa hắn và mình, suýt chút nữa bị hắn dỗ ngon dỗ ngọt quên mất nhiệm vụ.
Để hắn như con cún mà dựa vào người mình đã là giới hạn rồi, dù sao thì đồ đệ ngốc của anh đó giờ vẫn luôn như vậy. Muốn nhiều hơn hả, không có đâu!
Anh chỉnh trang lại quần áo, nhìn Nhan Duệ vẫn ngồi ở chỗ cũ, giọng điệu nghiêm túc: “Mạc Nhiên, nếu con gặp chuyện không may, vậy theo vi sư ra ngoài giải quyết đi.”
Nhan Duệ thấy anh đã nhập vai, đành phải thuận theo nói: “Vâng, đồ nhi tuân mệnh.”
Hắn đọc một pháp quyết thu hồi Tiêu Ngọc Bích về, cùng lúc đó tháo gỡ trận pháp, chỉ thấy thanh Tiêu Ngọc Bính lấp lánh ánh xanh trong tay Nhan Duệ phát ra ánh sáng lung linh màu vàng đen, đó là thứ màu sắc Phàn Viễn chưa từng thấy, có thể khẳng định, đây không phải tu pháp chính phái, mà nồng nặc tà khí.
Nhan Duệ đọc pháp quyết, từ từ thu ma khí về, sắc vàng trên thanh Tiêu Ngọc Bích dần dần bao trùm lên sắc đen, cuối cùng Tiêu Ngọc Bích biến thành một thanh sáo trúc bình thường, không khác trước đó một chút nào, hắn nâng mắt lên lấy lòng Phàn Viễn, có ý muốn được khen ngợi.
Khóe môi Phàn Viễn nhếch lên, đậu xanh, tên này đã tới cảnh giới hậu kỳ độ kiếp rồi, có lẽ vì quy tắc thế giới, nên vẫn đè nén thực lực, cuối cùng anh đã hiểu phong bế sức mạnh trước đó hắn nói là ý gì.
Hai người một trước một sau ra khỏi Lạc Nhật nhai.
Mà bên ngoài Lạc Nhật nhai, Hồng Ngô cũng sắp hết kiên nhẫn, rất muốn cho Huyền Thiên Tông tắm trong biển máu để nguôi ngoai lửa giận.
Huyền Thiên Tông và các tông môn khác cũng đang tranh cãi tới hồi gay cấn, hai bên khẩu chiến không ai chịu nhường ai.
Lúc này cuối cùng tông chủ của Huyền Thiên Tông – Thượng Huyền Chân Nhân cuối cùng cũng lên tiếng, ông vuốt chòm râu dài mà từ tốn cất lời: “Các vị muốn chúng ta giao Lạc Hà Chân Nhân ra, cũng không phải là không được.”
Một câu nói đủ khiến xung quanh ồ lên, người của Phá Vân Tông và Quan Lan Tông cuối cùng cũng yên tâm, mà phong chủ các chủ ở Huyền Thiên Tông lại oán than ầm ĩ.
Lại nghe thấy Thượng Huyền Chân Nhân từ tốn nói thêm mấy câu: “Lúc này Lạc Hà Chân Nhân đang bế quan trong Lạc Nhật Nhai, các vị ai có bản lĩnh thì cứ tới phá vòm chắn vàng kia, mời Lạc Hà Chân Nhân ra, Huyền Thiên Tông chúng ta không dị nghị gì.”
Lời vừa nói ra, không ai dám nói gì, ngay cả U Viêm Trảm cũng không đánh được, ai có cách đây?
Bên này còn chưa an tĩnh được bao lâu, đã thấy vòm chắn vàng bên ngoài Lạc Nhật nhai biến mất, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, rồi lại mất tích chẳng thấy tăm hơi.
Thượng Huyền Chân Nhân trố mắt ra nhìn, khóe miệng giần giật, ai u đau quá! Ai đang đùa ông vầy!!!
Quả nhiên hai tông môn còn lại bừng bừng sục sôi, lập tức có người kiến nghị đi vào trong bắt người, rất nhiều người đồng ý tán thành.
Tình huống bên này đột nhiên thay đổi, nhưng Hồng Ngô không để ý tới, vòm chắn vàng kia biến mất, xem ra Hứa Mạc Nhiên đã dưỡng thương xong.
Thương thế của tiểu tử kia không khá hơn mình là bao, người bình thường khó có thể trị khỏi chỉ trong thời gian ngắn như vậy, bản thân mình phải đổi cực phẩm linh đan trong hệ thống thương thành mới có thể hồi phục nhanh như thế, về phần Hứa Mạc Nhiên, chắc chắn có người chữa thương cho hắn ta.
Hắn nheo mắt nhìn về phía trước, trông thấy hai thân ảnh màu trắng càng lúc càng tới gần, cũng càng ngày càng rõ ràng hơn.. Hắn chợt nắm chặt pháp bảo trong tay, thế mà bọn họ lại cùng đi ra.
Đến khi hai người kia tới gần, đám người của Phá Vân Tông và Quan Lan Tông không thể cất lên thành tiếng.
Tuy rằng đã nghe gương mặt Lạc Hà Chân Nhân đẹp đẽ vô song từ trước, nhưng dù sao y cũng là nam nhân, có thể đẹp tới đâu chứ, chỉ sợ là tin đồn nhảm nhí. Nhưng hôm nay được diện kiến người thật, mới biết trước đó bản thân nông cạn thế nào, có một loại “đẹp” mà bất phân giới tính.
Y chỉ cần đứng ở đó, mái tóc đen dài phất phơ trong gió, bạch y thắng tuyết, đôi mắt màu lưu ly hơi nheo lại, đã có vẻ cao cao tại thượng khó mà với tới, đây đích thị là dáng vẻ của một tiên nhân. Đệ nhất mỹ nhân của giới tu chân là Lưu Vấn Nhã đứng trước mặt y cũng có vẻ tầm thường.
Ánh mắt Nhan Duệ trở nên lạnh lẽo, hắn hơi nghiêng người che đi Phàn Viễn, khóe môi hiện ra ý châm chọc, “Nghe nói mấy người đang bàn xem làm thế nào để đưa sư tôn ta vào tay ma đầu? Không biết bàn bạc thế nào rồi?”
Phàn Viễn cũng khẽ cong môi lên, đường cong hời hợt đủ để nhìn thấy vẻ khinh thường miệt thị của anh.
Đối mặt với một người đẹp như vậy, khiến mọi người đều cảm thấy áy náy. Người ở Phá Vân, Quan Lan đều đỏ bừng mặt, những người mới ban nãy còn ầm ĩ, giờ chỉ có thể che miệng làm như không hay.
Lúc này có một nữ tử đột nhiên ra khỏi đám đông, nàng đi ra, đứng trước mặt Phàn Viễn mà nói rành rọt từng chữ: “Lạc Hà Chân Nhân, vãn bối là đệ tử đời thứ mười ba của Quan Lan Tông, Lưu Vấn Nhã, vãn bối thấy các sư thúc sư bá cũng không làm gì sai, ma đầu chỉ muốn tìm người, hẳn tiền bối nên đứng ra để bảo vệ tam tông môn mới phải, nếu như chỉ vì người mà làm liên lụy tới mấy trăm ngàn tu sĩ, chẳng lẽ tiền bối có thể an tâm sao?”
Phàn Viễn nhìn về người kia, loại người vì nghĩa quên thân, liều mình hùng biện vì nghĩa chỉ có mình nữ chính đại nhân mới dám nói, nàng là nữ chính của thế giới này – Lưu Vấn Nhã. Nàng là một người hết sức hiền lành, lương thiện đến mức một con kiến cũng không đành lòng giết, chỉ là không biết một người như nàng sao có thể nhẫn tâm đi khuyên bảo người khác ra chịu chết.
Thực ra Phàn Viễn biết, nếu hôm nay người ma tôn muốn là nàng ta, nhất định nàng sẽ đứng ra, vì trong lòng nàng nghĩa lớn hơn thân, cũng bởi trong nguyên tác Lưu Vấn Nhã vô cùng sùng bái Huyền Thiên Chân Nhân, nhất là sự tích năm đó ông liều mình vì nghĩa lớn, coi đó là chân lý sống. Cho nên nàng lấy việc giúp người làm niềm vui, vui vẻ được hiến dâng thân mình.
Nhưng dù sao thì nàng mới ra đời chưa được bao lâu, được cha che chở bảo vệ quá mức, vì quen sống trong nhung lụa ngọc ngà, cho nên không biết có những chuyện hi sinh là chẳng đáng, dâng hiến vốn không cần.
Làm giao dịch với ác ma, mãi mãi chỉ là một vụ giao dịch thua thiệt.
Phàn Viễn lười bàn cãi với một tiểu cô nương, định bụng bỏ qua không để ý tới, nhưng Nhan Duệ lại không thể nhìn anh chịu oan ức dù chỉ là một chút, hắn cười xùy một tiếng, lạnh lùng nhìn về phía Lưu Vấn Nhã.
“Lưu cô nương đúng là thấu hiểu đại nghĩa, sư tôn ta ở Lạc Hà phong gần trăm năm, chưa từng qua lại gì với ma tôn, cô nương để một người vô tội như vậy khi không lại đi chịu chết, đến một ngày nào đó Ma tôn lại tới đòi người, chỉ e Lưu cô nương sẽ giao tất cả mọi người ở Thượng Tam Tông ra mất.”
Lưu Vấn Nhã nghẹn họng, nàng đỏ mặt phản bác: “Sao có thể như vậy được, ma tôn đâu thể gây rối vô lý như vậy.”
Nàng vừa dứt lời, mọi người ở Huyền Thiên Tông đều cười ầm lên, ma tôn là ai, hơn ngàn năm trước có bao nhiêu người đã bị sát hại dưới tay hắn, bao nhiêu người đã chết dưới tay thủ hạ của ma tông, đám người này có bao giờ nói chuyện có lý chưa?
Lưu Vấn Nhã ngượng ngùng lui vào trong đám đông, không dám lên tiếng lung tung nữa.
Phàn Viễn thấy Nhan Duệ chỉ nói một câu mà đã hạ gục nữ chính, nội tâm không hề dao động, không sai, anh quen rồi!
Đột nhiên một luồng huyết hồng sát khí mang theo tà khí phóng về phía bên đây, Phàn Viễn còn chưa kịp phản ứng, Nhan Duệ đã kéo anh ra sau lưng mình, dồn linh lực vào thanh sáo trúc, chỉ trong nháy mắt có một khiên chắn vàng kim hiện lên ngăn cản sát khí kia.
Hai pháp bảo tuyệt thế đụng nhau, uy lực manh mẽ trước nay chưa từng có, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi hộc máu ngã xuống, chỉ có những tu nhân tu vi đã ngoài kỳ hóa thần mới có thể gượng gạo duy trì thần trí, không ngã xuống một cách khó coi, nhưng sắc mặt cũng đã tái nhợt.
Nhất thời khắp núi Vọng U lặng như tờ.