Lúc đầu, xem như yên bình. Đến mấy hôm trước, chúng tần phi mới bắt đầu lục đục đến đây đả kích nhục mạ tôi. Tôi thì một coi như không thấy, hai trực tiếp vặc lại. Qua có mấy ngày, tôi đã đắc tội không ít người. Nếu biết tôi mang thai, các nàng ấy cũng không tha đâu, quả thật không thể biết trước được gì. Người mang thái phải tâm bình khí hòa, tôi mới không vì mấy lời nhục mạ của đám đàn bà đó mà tức giận. Chỉ tổ hại mình.
“Tiểu thư, Cổ mỹ nhân tới.” Tần Nhi vội vàng chạy vào. Hôm qua đã có rất nhiều người nháo sự, hai người các nàng một giữ cửa, một chạy vào báo tôi, để tôi chuẩn bị. Kỳ thật tôi có chuẩn bị được gì đâu, đã vào Lãnh cung rồi thì còn nhược điểm gì nữa.
Cười nhạt, tôi cười đám đàn bà mít đặc kia, cũng là cười cho nỗi bi ai của bản thân.
Chỉnh trang lại áo quần, tôi nói với Tần Nhi: “Muội cứ lui xuống trước đi.” Thái độ của tôi với các sủng phi rất khủng bố, tôi sợ trái tim mong manh yếu đuổi của Tần Nhi bị dọa chết mất. Tối hôm trước tôi mắng Lý quý phi một trận, Tần Nhi với Ngâm Thu đã chết khiếp rồi. Từ lúc Lý quý nhân tuyên bố phải trừng trị tôi, rút cuộc đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Tôi biết nàng ta không thể làm gì mình. Mà không chỉ nàng ta, toàn bộ đám đàn bà hậu cung đều không thể đụng vào tôi. Tôi nói là không có chỗ dựa, nhưng kì thực lại có Thái hậu và Tề Hạo chống lưng, không chết được. Với tính tình của tôi, cho dù không có người giúp đỡ cũng tuyệt đối không cho ai mặt mũi.
Tần Nhi biết tính tôi, gần đầu, “Hảo, nô tỳ ở ngoài, nàng ta nếu dám làm gì tiểu thư, nô tỳ nhất định không để yên.”
Tôi gật đầu, “Nếu nàng ta dám, ta sẽ băm nàng ra cho cá rỉa.”
“Ôi chao, tiểu nghi muội muội? Muội muốn băm ai a? Không phải là ta chứ?” Tần Nhi chưa kịp ra ngoài, đã thấy một nữ tử mặng cung trang hồng nhạt, ngoáy mông đi vào, phía sau còn có hai cung nữ đi theo. Không cần phải nói, đây nhất định là Giả mỹ nhân. Đúng là giả, đúng là một hoa đán (*) tôi từng thấy trên các vở tuồng, mỹ nhân đến khó nhìn. Trong lòng, tôi ai oán ba phần. Tề Hạo a, nghe nói Giả mỹ nhân rất được sủng, nguyên lai là thế này.
(*) hoa đán: diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá (QT).
Tần phi của Tề Hạo tôi đã gặp hơn phần nửa, ai nấy đều dong chi tục phấn, khó trách hắn đối với kẻ xuất trần phiêu dật tôi đây thấy hứng thú. (mỗ Sở: Dung Dung, cái mặt cô thế này mà xuất trần phiêu dật? Quỷ vương thấy cô còn phải hét một tiếng lão đại. Dung Dung: phải sĩ diện trước đã, thấy đống mỹ nữa kia, lòng tự trọng của ta bị đả kích, ngươi để ta gỡ gạc chút đi.)
Tôi nhìn Tần Nhi, ý bảo nàng hãy lui đi. Rồi cười: “Tỷ tỷ, tỷ đến có việc chi, muội muội ta nào dám băm tỷ, tỷ tỷ thỉnh mau ngồi xuống.” Tôi niềm nở mời nàng ta ngồi. Thấy tôi khiêm tốn, nàng lại càng đắc ý, thỏa mãn gật đầu. Sau đó nhíu mày, dùng khăn tay bịt mũi:
“Muội muội, muội ở đây không thấy có mùi lạ sao.”
Cung nữ đi theo bèn nói: “Nương nương, đây là Lãnh cung, là nơi ở của hạ đẳng nhân.”
Giả mỹ nhân cười: “Ngươi không nói thì ta quên mất, muội muội, tỷ tỷ từ bé đã được nuông chiều, thỉnh muội muội đừng trách.”
Nhịn… Nhịn… Móng tay tôi đã đâm sâu vào thịt, nhưng vẫn cười: “Tỷ tỷ nói quá, muội muội sao dám trách. Tỷ tỷ, nơi này là Lãnh cung, không có trà nước ngon lành, không có gì để tiếp đãi tỷ tỷ.”
Mặc dù ở Lãnh cung, cũng không ai dám đối xử tệ bạc với tôi. Mấy thứ cấp cho chúng nương nương, tôi cũng có. Thậm chí cả Thái hậu lẫn Tề Hạo đều tặng thêm đồ cho tôi. Vài ngày gần đây, Tiểu Hỉ Tử còn mỗi ngày đều đến, không phải tổ yến thì cũng là vây cá, nghe nói là Tề Hạo bảo hắn làm, mấy thứ tốt từ Ngự Thiện phòng đều vào miệng tôi hết. Tần phi ở Lãnh cung mấy ai được đối xử vậy, tôi là người đầu tiên á.
Bà mày có thứ tốt ở đây, sẽ không bày ra cho chúng bay ăn đâu.
Lúc chúng tần phi bắt đầu tới, tôi còn tiếp đãi một tí, nhưng sau phát hiện ý đồ của đám đàn bà đó, ngay cả nước lọc tôi cũng không cho. Làm nhục tôi lại còn muốn ăn của tôi ư, tôi không phải quả hồng mềm nhá.
Giả mỹ nhân biết tôi cố tình không muốn tiếp nàng, cũng không giận, ngâm nga: “Cũng phải, muội muội thân có xuất thân từ thanh lâu, từ bé không có nương giáo dạy, không hiểu quy củ, tỷ tỷ ta không chấp.”
Khinh người quá đáng, khả dĩ mắng tôi, nhưng tuyệt đối không được vu nhục mẹ tôi. Trong lòng tôi, Uyển Tâm là mọt nữ tử cao ngạo, dứt khoát không được vu nhục bà.
Tôi đang muốn bật lại thì lại nghe một giọng nữ khác: “Cổ muội muội muốn nói, gia giáo là quan trọng. Mạc muội muội vì thủa nhỏ tang mẫu, chỉ có Mạc Thượng thư dạy bảo. Nhưng ta nghe nói, phụ thân của Cổ muội muội là một thương nhân dốt đặc cán mai, mẫu thân lại là kỹ nữ ở kỹ viện Dương Châu, không biết gia giáo của Cổ muội muội thế nào?”
Tôi còn tưởng Giả mỹ nhân này xuất thân cao quý thế nào chứ, ra cũng chỉ thế mà thôi. Chưa từng thấy loại nữ nhân nào tầm thường như nữ nhân này, thảo nào ăn mặc như đi hát tuồng. Xem son phấn, mặt mày kìa. Còn đeo bao nhiêu là châu bảo thúy ngọc nữa chứ, muốn biến mình thành cây thông Nô-en hả.
Mẹ tôi dù xuất thân thanh lâu, nhưng cũng là nữ tử có phẩm hạnh. Tôi đoán, mẹ nàng không khéo còn thấp hèn hơn kỹ nữ, còn dám tới chọc ngoáy tôi. Nếu tôi sớm biết gia cảnh nhà nàng, giờ chắc nàng bị tôi chửi đến chết rồi.
“Tần thiếp cấp Mai tỷ tỷ thỉnh an.” Giả mỹ nhân biến sắc, cúi cúi người. Nguyên lai, đây chính là Mai tần trong truyền thuyết, trước kia là hoa nô ở cung Thái hậu. Mai tần một thân hoàng sắc cung trang, trang điểm nhẹ, khuôn mặt mang vẻ tươi cười nhàn nhạt, quả giống như mai hoa cao khiết. Ở yến hội của Thái hậu đã từng gặp mặt, bất quá chưa nhìn kỹ, thật không ngờ nàng lại đến giúp tôi giải vây.
Tôi cũng học Giả mỹ nhân, “Tần thiếp cấp tỷ tỷ thỉnh an.”
Mai tần đi đến, nâng tôi dậy, cười: “Đều là tỷ muội một nhà, muội muội không cần đa lễ.”
“Tỷ tỷ nói gì vậy, phân vị của tỷ tỷ trên ta, muội muội phải hành lễ với tỷ tỷ là đúng.” Tôi nghĩ một đằng, nói một néo. Ở thế kỷ 21, ai còn làm mấy cái trò này, không quen.
Mai tần nhìn lướt qua Giả mỹ nhân, thản nhiên: “Cổ muội muội, muội cũng không cần đa lễ nữa.” Nàng cố tình nhấn mạnh vào chữ ‘Cổ’, không biết có đúng là muốn nói ‘Giả’ muội muội không.
“Vâng.” Cổ mỹ nhân dịu dàng đáp lại. Xem ra Mai tần cũng không phải là một nhân vật đơn giản, bằng không sao Cổ mỹ nhân lại phải e sợ như thế.
“Dung muội muội, đừng đứng nữa, mau ngồi đi.” Mai tần kéo tôi ngồi xuống bên cạnh.
“Tỷ tỷ, Lãnh cung quạnh quẽ, không biết có gì để chiêu đãi tỷ tỷ hay không. Mấy hôm trước Hoàng thượng có ban cho ta chút sầu riêng, hay tỷ tỷ nếm thử đi.”
Tôi rất có thiện cảm với Mai tần. Nàng không ngại đắc tội Cổ mỹ nhân, giải vây cho tôi, còn tuyên bố rõ ràng đứng về phe tôi, mượn hơi mượn sức cũng được. Tiện thể dằn mặt Giả mỹ nhân chút, Liễm Dung tôi không phải loại dễ bắt nạt đâu nhá.
“Hoàng thượng quả là yêu thương muội muội, sầu riêng này chính là do Thành vương mang về từ biên quan, ngay cả Thục phi tỷ tỷ cũng không có đâu.”
Tề Hiên? Hắn có làm sao không? Có bị thương không?
“Hoàng thượng cũng rất yêu thương tỷ tỷ a. Giả tỷ tỷ, cùng nói chuyện với chúng ta đi.” Tôi cố tình lớn tiếng.
Giả mỹ nhân vội nói: “Tần thiếp khó chịu, xin lui về nghỉ ngơi.”
“Muội muội đi đi, chúng ta không tiễn.” Mai tần vẫn thản nhiên. Giả mỹ nhân biến sắc, vội vàng ứng khẩu.
_________________