Trong viện phong cách cổ xưa có phần cũ nát, vô cùng an tĩnh, chỉ có giữa khách sảnh có chút ánh sáng.
Cửa khách sảnh mở rộng ra, có thể nhìn thấy bên trong khắp nơi treo đầy lụa trắng, ở giữa có một cái ‘điện’ tự thật lớn (dự là bàn thờ…). Phía trước ‘điện’ tự có một khối linh vị, trên đó viết ba chữ ‘Mặc Liễm Dung’. Trước linh vị còn có một chút còn sót lại của một đôi nến trắng, cùng mấy thứ đồ cúng. Trong khách sảnh, một nữ tử mặc đồ trắng, đầu đội khăn tang, đốt tiền vàng trong chậu than. Vừa đốt vừa nói: “Tam muội, tỷ tỷ theo thường lệ đến cùng ngươi nói chuyện. Ngươi đi, mẹ nuôi Ngụy phu nhân rất thương tâm, ta hôm nay thay ngươi đi thăm bà, cho nên về trễ, đợi lâu lắm sao? Hôm nay trang sức màu đỏ phường thu lời rất lớn, khách nhân thoải mái. Còn nữa, móng tay trường gần đây, hôm nay ta lúc làm mỹ dung (chắc là kiểu chăm sóc mặt?…) không cẩn thận khua đến mặt một vị tiểu thư, may mắn nàng không để ý. Muội muội, ngươi ở dưới đó có khỏe không? Còn có, hôm nay Ngụy Thân lại đến mời ta trở về, bất quá bị Hứa Đại Lực đánh đuổi. Vị tuệ thục quý phi kia có bắt nạt ngươi hay không? Nếu nàng dám khi dễ ngươi thì nói cho ta, ta sẽ mời đạo sĩ đến trừng trị nàng. Ta đốt cho người rất nhiều tiền vàng bạc, ngươi có nhận được không?”
“Vân Dung, đừng đốt, tiền vàng bạc này là dùng tiền của ta để mua, ngươi không đau lòng nhưng lòng ta đau này.”
Vân Dung mãnh liệt quay người lại, thấy một nữ tử áo trắng mỹ lệ đứng ở phía sau, vạt áo bay nhẹ nhàng, tóc đen tán loạn. Ánh nến yếu ớt, không thấy rõ mặt nàng kia, nhưng nàng có thể khẳng định, thanh âm này là của Tam muội đã chết của nàng.
“Quỷ a…” Vân Dung hét to một tiếng, chui vào dưới gầm bàn.
Ta bật cười, nói: “Ngươi sợ cái gì? Ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi? Ta là muốn nói cho ngươi, Thục phi bắt nạt ta, giúp ta trừng trị nàng thật tốt.” Thật không ngờ, Vân Dung lại tốt với ta như vậy.
Vân Dung mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Ta… ta biết… Này, Tam muội, ngươi còn thiếu… cái gì? Nói xong mau trở về… đi.”
“Vân Dung, ta cái gì cũng không thiếu. Gần đây không có chỗ nào để đi, muốn trở về đây vài ngày.”
“Ta đốt cho ngươi cái nhà lớn, sao lại như vậy. Không có chỗ đi sao? Không. Để ta đốt lại, trong… Thái phá. Cũ.” Vân Dung đã lạnh run.
Ta cố nén cười, nói: “Không được a, Diêm Vương tham ô, ta cái gì cũng không nhận được.”
“Này… ta đốt lại… ngươi đừng quấn quít lấy ta.” Nàng ôm cái góc bàn, sợ hãi nhìn ta.
Ta đi đến, cầm lên quả táo dùng làm đồ cúng, khẳng định: “Nếu ta ghét bỏ thì đã chẳng tới, nơi này thật tốt.”
“Ảnh nhi, ngươi đừng dọa nàng.” Diễm Oánh rốt cục không nhịn được, cười đi tới.
“Ngươi là ai?” Vân Dung càng thêm sợ hãi.
Ta thuận miệng nói: “Nàng chính là tuệ thục quý phi.”
“A…” Vân Dung hét to: “Ngươi đến làm gì? Ta không biết ngươi.”
Ta cười nói: “Ngươi vừa rồi còn nói muốn mời đạo sĩ đến xử lý nàng, nàng tới tìm ngươi gây chuyện.”
Diễm Oánh nói: “Vân Dung cô nưng, đừng nghe nàng nói lung tung, cả hai chúng ta đều là người sống.” Vừa nói vừa đến đem Vân Dung từ dưới gầm bàn lôi ra. Lúc Vân Dung bị lôi ra, mắt nhắm chặt, toàn thân lạnh run.
“Này, sợ cái gì, chúng ta không chết a, đều là người sống cả.” Mới vừa rồi sợ hãi quá mức
Ta lay lay Vân Dung, “Này.” Kết quả, nàng mềm nhũn ngã lên người Diễm Oánh. Không cần phải nói, sợ quá mà ngất xỉu rồi.
“Cái kia, Phong đại ca, Lam tỷ tỷ, vào đi, đem nàng vào trong phòng nghỉ ngơi.” Hắc hắc, Lam Lệ, Dật Phong mấy người là đi cùng chúng ta. Mới vừa rồi ta nghe thấy Vân Dung đang nói chuyện, cố ý muốn dọa nàng, kết quả là khiến nàng hôn mê.
Dật Phong cư khổ đi đến, “Ngươi vẫn còn có thể náo loạn.”
Lam Lệ cầm cổ tay Vân Dung lên, tùy tiện bắt mạch: “Không có việc gì, là kinh hách quá độ thôi.”
Diễm Oánh nhìn Vân Dung trong lòng, thở dài nói: “Ngươi thật tốt, còn có một muội muội quái quỷ như vậy dọa ngươi.”
“Nếu không có ta, nha đầu này có bao nhiêu cái mạng cũng chết không đủ, đối xử tốt với ta là chuyện đương nhiên phải làm.”
Mang Vân Dung đặt ở trên giường, thay nàng kéo chăn thật tốt, Diễm Oánh rót một chén nước, tỉ mỉ đút cho nàng uống. Ta cũng ngồi xuống, rót một chén đặt ở bên môi. Dật Phong cười nói: “Ngươi suýt chút nữa dọa chết nàng.”
“Này có là gì? Ngày mai ta đột nhiên xuất hiện ở trang sức màu đỏ phường, trực tiếp dọa chết một đám người.” Không biết những người khác trong trang sức màu đỏ phường có biết thân phận của ta không? Bất quá nghe ý tứ của Vân Dung, cha mẹ nuôi biết. Ngày mai phải đi bái phỏng bọn họ, để cho bọn họ an tâm.
“Quỷ a.” Vân Dung từ trên giường ngồi bật dậy, đem Diễm Oánh đẩy ra, nước hắt lên người nàng.
Dật Phong bất đắc dĩ nói: “Vân Dung cô nương, các nàng là người.”
Vân Dung quấn chặt chăn trên người, lui vào góc, sợ hãi nhìn chúng ta, giống như không nghe thấy Dật Phong nói chuyện.
Ngoài cửa sổ vừa lúc lại có ánh trăng chiếu vào, Diễm Oanh cười nói: “Vân Dung cô nương, ngươi nhìn xem, chúng ta có bóng.”
Vân Dung nhìn trên mặt đất, đúng là bốn cái bóng người. Bất quá cũng không thể tin được, đánh giá ta: “Tam muội, ngươi thật sự không chết?”
“Lam Lệ luôn là người sống đi? Dật Phong cũng chưa chết đi? Ngươi hỏi bọn hắn.” Có vẻ như nàng đối với lời của ta vẫn còn tồn tại chất vấn.
“Nhưng mà mặt ngươi…” Ta khôi phục dung mạo, nàng sẽ không cho rằng ta chết rồi mới khôi phục được dung mạo chứ?
Ta dễ dàng cười một tiếng: “Có tiên y Lam tỷ tỷ ở đây, bệnh gì không chữa được?”
Vân Dung đem ánh mắt hướng về phía Lam Lệ, Lam Lệ gật đầu: “Các nàng không chết.”
Dật Phong cũng nói: “Nàng thật sự là Tam muội muội của ngươi, ngươi đừng sợ hãi.”
Ngạo mạn thong thả đi đến, kéo tay nàng, “Ngươi xem, tay của ta ấm.”
Rất lâu sau, Vân Dung rốt cục thở phào nhẹ nhõm. “Thật sự là ấm.”
“Tam muội.” Vân Dung nhìn ta, rơi lệ.
Ta lau nước mắt trên khóe mắt nàng, “Đừng khóc, ta không phải rất tốt sao? Ngươi cần phải cao hứng mới đúng?”
“Ta còn tưởng rằng vĩnh viễn không thấy được ngươi. Lần trước mất tích, lần này bị hỏa thiêu, ngươi muốn dọa chết ta mới cam tâm sao?” Nếu nàng biết ta còn uống rượu độc, không bị dọa chết mới là lạ.
“Đừng khóc nữa, mau đứng lên đi dọn phòng, để mọi người ở lại.” Thời gian không còn sớm, đến lúc nghỉ ngơi rồi. Diễm Oanh lần đầu tiên đến đây, không thể cứ như vậy thức cả đêm được.
“Được.” Nàng vội vàng xuống giường.
Đem các nàng an bài tốt, cùng Vân Dung nói chuyện một lúc, ta cuối cùng cũng có thể giải thích được cho nàng về cái chết của ta.
Nha đầu kia cũng muốn biết về chuyện này, vừa vào phòng vừa lôi kéo ta hỏi: “Ngươi không phải đã chết rồi sao?”
“Ta không chết, ta không muốn làm Hoàng Hậu, cho nên mới giả chết.” Ta cố tình làm vẻ thần bí nói: “Đừng nói ra ngoài, đây là tội khi quân, nếu không cả nhà chúng ta đều gặp tai ương.” Nhà ai gặp họa chứ nhà nàng không thể gặp họa, có đệ đệ là Hoàng đế, còn có thể xảy ra chuyện gì.
Vân Dung trịnh trọng lại sợ hãi nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu.”
“Biết thân phận thật của ta còn có những ai?” Việc này cần phải biết rõ ràng.
“Chỉ có ta, cha mẹ nuôi của ngươi, những người khác đều cho rằng ngươi được vương gia lấy về thị thiếp hoặc sườn phi.” Đó là Bát ca của ta mà, loạn luân a?
“Chính là, làm sao cha mẹ nuôi lại biết được?” Ta nhớ kỹ ta cũng chưa từng kể.
“Không phải là ngươi đem chuyện của ta ra nói cho cha mẹ chứ? Bọn họ đến gặp ta. Cha cùng Ngụy lão gia là bạn tốt đã vài chục năm, cho nên cũng đi bái phỏng bọn họ. Cho cho là bọn họ đều biết thân phận thật của ngươi, mới không cẩn thận nói ra. Lúc cha đến gặp ta, nói ngươi làm Hoàng quý phi, ta rất cao hứng.” Hóa ra là cha ta, không đúng, là cha chồng của ta gây họa.
Ta than nhẹ một hơi: “Hoàng quý phi thì sao? Ta đối với chuyện làm Hoàng Hậu cũng không hiếm lạ. Nói một chút về ngươi đi? Cha mẹ đối với chuyện ngươi bị hưu có thái độ gì? Có có ngươi bảo Ngụy Thân muốn đón về?”
Vân Dung cười khổ, trong mắt tràn đầy thê lương: “Ta đem chuyện Ngụy Thân ngược đãi ta nói cho bọn họ, cha vốn là rất tức giận, muốn đi tìm hắn lý lu. Bất quá ta nói ta quen với cuộc sống hiện tại, không muốn lại trở về trong lồng sắt, hắn còn có thể nói gì? Ngươi cũng biết, ta là nữ nhân đã bị vứt bỏ hai lần, kỳ thật cha cũng không có ý tứ nói gì. Còn Ngụy Thân kia là tiểu nhân hám lợi, sau này nghe nói ngươi làm Hoàng Hậu mới muốn đón ta trở về. Cha thành Vương gia rồi, sau này lại càng muốn đón ta về, đơn giản vì ta hiện tại cũng trở thành Quận Chúa.” Quận Chúa, có Quận Chúa như nàng sao? Thương cảm muốn chết. Tất cả đều là do Thái Hậu tạo nghiệt. Có lẽ ông trở muốn ta gặp phải nàng lưu lạc đầu đường, thay Thái Hậu chuộc lỗi.
“Vân Dung, kỳ thật ngươi có thể trở lại kinh thành, bảo Hoàng Thượng tứ hôn cho ngươi. Ngươi hiện tại là Quận Chúa, là tỷ tỷ của Hoàng Hậu đã qua đời, người muốn kết hôn với ngươi cũng không ít.” Ta còn sống sờ sờ, lại luôn nói bản thân đã chết. Nàng là tỷ tỷ ruột của Tề Hạo, hắn chắc chắn sẽ tìm cho nàng một người trong sạch.
“Tình yêu không liên quan đến địa vị thân phận, người coi trọng thân phận của ta cũng không hiếm lạ. Hiện tại mỗi ngày giúp ngươi quản lý lợi nhuận, thật sự rất tốt. Có lẽ một ngày nào đó sẽ gặp được phu quân của bản thân, sau này rồi tính.” Một năm không gặp, Vân Dung thật sự thành thục hơn rất nhiều.
“Được, cha mẹ không phải nói ngươi đã có thai sao?” Hình như là nói vậy.
Nàng nhìn ta, cười khổ: “Ta vì để cha mẹ yên tâm, tìm người diễn trò mà thôi.” Nàng thật sự trưởng thành, biết lo lắng cho cha mẹ. So với đại tiểu thư được nuông chiều ngày xưa, chính là khác nhau một trời một vực.
“Ngươi tội gì đâu? Hôm nay ngươi cũng là danh nhân trong thương giới rồi. Người theo đuổi ngươi cũng đâu có ít?” Ta nhớ rõ là nàng cũng rất nổi tiếng.
“Thì sao? Không nói nữa, ngươi thì sao? Ta thấy Hoàng Thượng rất yêu ngươi, tại sao lại phải rời khỏi hoàng cung?”
“Đừng hỏi.” Ta đứng dậy, đem ánh mắt hướng về mặt trăng.
Sáng sớm hôm sau, ta đòi Vân Dung phải dẫn ta đi xem trang sức màu đỏ phường một chút. Trang sức màu đỏ phường chính là tâm huyết của ta, ta dùng biết bao nhiêu thủ đoạn để nó độc chiếm vị trí đầu bảng, đương nhiên là muốn xem xem bây giờ nó ra sao.
Trên đường phố kẻ đến người đi, chúng ta bốn mỹ nữ lại thêm một suất ca đẹp trai đến muốn hoa cả mắt đi cùng một ch, mỗi người đều thần thái sáng láng. Xem đi, rung động như thế, không muốn trở thành tiêu điểm cũng khó.
“Vân cô nương sớm.” Người nào đó vừa thấy nàng, lập tức chạy tới chào hỏi.
Vân Dung cười nói: “Lý lão bản sớm.”
“Vân cô nương, sinh ý thịnh vượng a.” Đi hai bước lại gặp phải một người, nàng vẫn là thật nổi tiếng.
“Cảm ơn lời chúc của Tôn chưởng quỹ.”
Ta cười nói: “Vân Dung, ngươi lợi hại, bây giờ nhiều người như vậy đều biết ngươi.”
“Nếu không có ngươi, ta bây giờ còn lưu lạc đầu đường, nào có được cảnh tượng như vậy?” Cái này là sự thật, nhưng là ta nợ nàng, phải nói là Thái Hậu nợ nàng.
“Vân cô nướng, sớm như vậy đã đến rồi sao? Không bằng cùng nhau uống trà?” Một vị nam nhân hơn ba mươi tuổi đứng đối diện chào đón, ách, đây không phải là Mạnh lão bản của Khai Tửu lâu sao?
Vân Dung nhìn ta, nói: “Cảm ơn ý tốt của Mạnh lão bản, hôm nay ta cùng Mai lão bản xem xét sổ sách, không có thời gian rảnh.”
“Sao? Mai lão bản đến? Ở đâu cơ?” Hắn có vẻ rất hứng thú.
Ta đi ra ngoài, cười nói: “Chào Mạnh lão bản, không nhận ra ta sao?” Nơi này trời cao hoàng đế xa, Tề Hạo không biết ta còn sống. (trừ phi hắn chạy đến nơi đây, hắn không rảnh rỗi tới mức đấy.)
Mạnh lão bản đánh giá ta: “Ngươi… chính là Mai lão bản?”
“Mạnh lão bản, dạo này lợi nhuận không tệ nhỉ?”
“Đa tạ lời chúc của Vương phi, sinh ý của tiểu nhân cũng tạm.” Mạnh lão bản bộ dáng khiêm tốn, khom lưng thật sâu.
Ta vội vàng đỡ lấy hắn: “Mạnh lão bản khách khí rồi, tất cả mọi người đều là người làm ăn, không cần khách khí với ta như vậy. Cái gì mà Vương phi với không Vương phi, Mai lão bản gọi sao cũng được.” Hứ, bọn hạ làm như ta là Vương phi thì cứ cho là Vương phi đi, còn hơn là biết ta là Hoàng Hậu.
“Vâng, phải.” Mạnh lão bản đáp ứng.
Nhiều phút sau, Tể Châu có một tin tức như bom nổ, Mai lão bản của trang sức màu đỏ phờng, hồng nhan tri kỷ của Thành Vương gia đã trở về. (đó là ca ca của ta, đừng nói bậy. Ai bảo lần trước cho bọn họ thấy thân phận lung tung, làm hại mọi người đều hiểu lầm.)
Diễm Oanh cười nói: “Nhìn xem, tiếng tăm của Ảnh nhi thật là lớn.” Nàng còn tưởng ta chỉ là nữ nhân chốn thâm cung, bây giờ mới biết ta lợi hại thế nào.
Vân Dung tự hào nói: “Tam muội muội là kỳ nữ nổi danh thủ phủ Tề Châu.”
“Ngươi đừng kể chuyện cười, người giàu nhất thiên hạ còn đang ở đây này.” Nói đến có tiền, ta chỉ có thể bằng chứ không thể hơn Dật Phong.
Đối diện là một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi, trang điểm xinh đẹp, nhìn thấy Vân Dung thì quyến rũ cười: “Đây không phải là Vân Dung cô nương sao? Ta đến trang sức màu đỏ phường đã ba ngày rồi, còn chưa tới lượt, ngươi có thể thu xếp một chút không?” Ba ngày? Thu xếp cái gì? Được, nữ nhân này không phải là người của Khai Son điếm kia sao?
“Trương tỷ tỷ, ngươi đừng sốt ruột â. Gần đây người làm mỹ dung nhiều lắm, ta cũng không có biện pháp, ngươi chịu khó a.” Không phải chứ, trang sức màu đỏ phường thu lời tốt như vậy sao? Ta nghĩ muốn mở thêm chi nhánh.
Ánh mắt của nàng liếc sang Dật Phong, vui mừng nói: “Hắn chính là Dật Phong công tử?” Độ tuổi lớn như vậy, đừng nhắm vào hắn chứ.
Dật Phong u nhã cười một tiếng: “Đúng vậy.”
“Trương tỷ tỷ, chúng ta đều là người quen, ngươi cần phải thông cảm cho chúng ta nha, hôm nào để ta tự tay làm mỹ dung cho ngươi.” Ta tiến đến trước mặt nàng.
Trương lão bản dùng sức đánh giá ta, không rõ ràng nói: “Ngươi là Mai lão bản?”
Ta cười: “Trương lão bản trí nhớ thật tốt.”
“Dâm phụ tham kiến vương phi.” Lại nữa, không chịu nổi.
Ta vội nói: “Trương tỷ tỷ khách khí cái gì, gọi Mai lão bản là được rồi.”
“Mai lão bản ngươi cuối cùng cũng trở về, gần đây có cái gì mới, cho ta ăn theo với.” Khẳng định thương trường buôn bán rất lời lãi, bây giờ còn muốn cùng phát tài.
Ta cười nói: “Đâu có đâu có, lại cũng sắp hết năm rồi, đến lúc đó ta sắp đặt bao trọn một điếm, hy vọng có thể hoành tráng một chút.” Hết năm, là lúc nên trả phí bản quyền đi? Ta cũng không giỏi mấy chuyện sắp đặt, yêu cầu tiễn.
“Bao nguyên điếm?” Nàng hai mắt sáng lên.
Ta gật đầu: “Không sai, chờ ta hoàn thành công việc lần nay sẽ triệu tập các vị lão bản về mở tiệc.”
“Mai lão bản thật là người tốt, đến đây, vào bên trong xem.” Ta theo tay nàng nhìn lại, thật tốt thấy ba chữ hiện ở trước mắt, ta trên thương trường thật là đủ khí phái a.
Ta khoái trá gật đầu: “Được, vào bên trong xem một chút.” Ta lại nói với Diễm Oánh: “Ngươi ở trong cung quanh năm, rất ít ra ngoài, đi vào xem đi. Thương trường ta xếp đặt, thiên hạ chỉ có một, không còn thứ hai.”
Được Trương lão bản dẫn đường, chúng ta một nhóm năm người, đắc ý vào xem. Tầng một tầng hai là thương trường trên danh nghĩ, thoạt nhìn là một không gian hình chữ nhật, đứng ở bên này có thể trực tiếp nhìn thấy cả thương trường, có hai cửa, một cửa ra, một cửa vào. Hai bên các có cầu thang đi thông lên tầng hai, thương trường vật dụng quy mô, ăn, xuyên, dùng, đùa, mọi thứ đều có. Tầng ba chính là tửu lâu, thanh lâu gì đó. Nhìn sắp đặt trong Hồng thương trường, trong lòng thật thích a, quả thực không thể biểu đạt thành lời. Ban đầu ta đã sắp xếp toàn bộ tốt lắm, nhưng mà chưa được tận mắt nhìn thấy.
Trương lão bản dẫn chúng ta tới chuyên khu ‘Trân châu son’ của nàng, một nữ tử trẻ tuổi rất có lễ phép nói với nàng: “Chưởng quỹ hảo.” Nhìn là biết, những người bán hàng nhất định đã được trang sức màu đỏ phường dạy dỗ qua.
Trương lão bản cườp híp mắt nói với ta: “Mai lão bản thích cái gì cứ nói, ta tặng ngươi.”
“Không được.” Ta lấy ra một món đồ do tiệm vàng của trang sức màu đỏ phường chế tạo đưa cho nàng: “Tặng Trương tỷ tỷ.” Món đồ này nàng không có, liền nàng là dạng hẹp hòi.
Nàng vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Lam tỷ tỷ, Diễm Oánh, thích các gì cứ nói, ta có phiếu ưu đãi.” Những thứ đồ thấp kém này ta không cần. Nói đúng ra thì, những thứ đồ kia của nàng đều là tinh phẩm, nhưng là quen với việc dùng cống phẩm hoàng cung cùng đồ hóa trang của hiện đại nên ta cũng chẳng hiếm lạ.
Lam Lệ nói: “Ta không cần.” Diễm Oánh cũng nói không cần.
“Đây không phải Vân cô nương sao? Như thế nào lại có thời gian qua đây.” Lão bản khác lại chào đón. Nhìn thoáng qua Dật Phong, càng thêm kinh ngạc, “Dật Phong công tử?” Ai bảo hắn không có việc gì lại đi cắt băng khánh thành thương trường, hiện tại tất cả mọi người đều biết hắn.
Vân Dung cười nói: “Đưa mấy người bạn thăm quan.”
“Có Vân cô nương cùng Dật Phong công tử quang lâm (trong đại giá quang lâm), thật sự là vô cùng vinh hạnh.” Hắn vẻ mặt nịnh nọt. Dật Phong cùng Vân Dung đều là nhân vật nổi tiếng trong thương giới, hắn đương nhiên là tương đối tôn trọng.
“Đông lão bản khách khí.” Họ gì cũng biết, xem ra Vân Dung cùng bọn họ rất thânt thuộc a. Mặc dù chúng ta cùng nhau ở mở tiệc, bất quá, ta không còn nhớ rõ hắn.
Ở bên trong đi dạo một hồi, trên đường đi lại không ngừng có người đến quấy rầy. Vân Dung ứng đối khéo léo lạnh nhạt, ta thấy vậy, vui mừng ở trong lòng.. Nàng hiện tại hoàn toàn đã có dáng vẻ của người lãnh đạo, có thể tự lập môn hộ được rồi. Diễm Oánh bội phục kính trọng nhìn ta, dù sao một ngành quản lý vào tay ta lại có thể có được cảnh tượng như vạy, lão bản ta đây cũng phải là thực có bản lĩnh.
Diễm Oánh tùy tiện chọn một ít đồ, những người khác giống nhau đều không mua, nàng cũng không để tâm. Nàng dù sao cũng suốt ngày ở trong cung, đối với đồ dùng trong dân gian sẽ tò mò. Bởi vì ta có tiệm vàng VIP, cũng không có tốn bao nhiêu tiền. Trước khi ta biến mất đã sớm làm tốt việc đem thương trường xí hoa, cửa hàng VIP cũng làm tốt, bản thân ta vẫn còn giữ kỳ trương. Hôm nay lúc ra ngoài ta đã muốn đi dạo thật thoải mái, cho nên mang theo phiếu ưu đãi. Cuối cùng, ta đem phiếu ưu đãi tặng cho Diễm Oánh, bảo nàng sau này thích gì thì chính mình đến mua.
Rời khỏi thương trư, ta cảm thấy đói bụng, còn không mau đi ăn. Trang sức màu đỏ phường cũng có chút điểm tâm, ta hôm nay dự định mang Lam Lệ cùng Diễm Oánh đi nhấm nháp, thuận tiện uống trà lài.
Năm người chúng ta đứng ở cửa trang sức màu đỏ phường, ta nói với Diễm Oánh: “Thấy không, quà mừng thọ Ngọc Tình dâng tặng Thái Hậu chính là mua từ nơi này.”
Trịnh Diễm Oánh hâm mộ nói: “Ảnh nhi, ngươi thật sự là quá lợi hại.”
“Vân Dung, sao không đi vào?” Lam Lệ, Diễm Oánh, chúng ta ba người đều nhìn chiêu bài. Giáng Giáng từ bên trong đi ra cũng ngẩng đầu, “Các nàng nhìn cái gì?” Không phát hiện mỹ nữ trên chiêu bài kia giống ta sao?
Ta hồi phục tinh thần, cười nói: “Không nhìn gì cả. Gần đây lợi nhuận thế nào?”
Giáng Giáng nhìn ta, lại nhìn Vân Dung, chỉ vào người ta nói: “Nàng là ai?”
“Nha đầu chết tiệt kia, Mai tổng giám đốc của các ngươi đấy.”
“A?” Nàng ngẩn người, lập tức ôm ta, “Mai tỷ, ngươi đã trở về.” Này, đừng ôm chặt như vậy chứ, ta khó thở, khụ…
“Giáng Giáng, ngươi kêu gì? Gặp quỷ?” Không cần phải nói, là đại tỷ Phục Linh của chúng ta.
Giáng Giáng nói: “Ngươi nhìn, Mai tổng đã trở về.”
Ta cao hứng tiêu sái đến trước mặt nàng: “Chào Phục Linh tỷ tỷ.”
Nàng liếc mắt nhìn ta, đột nhiên hét to một tiếng: “Quỷ a…” Tiếp theo liền bất tỉnh, ta ngất, trên đời làm gì có nhiều quỷ như vậy? Dọa Vân Dung ngất, bây giờ lại dọa ngất người khác. Trời sáng như vậy mà gặp được quỷ? Ta bội phục nàng.
“Lão Mã, lão bà của ngươi hôn mê.” Ta vội vàng đỡ Phục Linh, hướng bên trong gọi to.
“Sao, nàng làm sao vậy?” Vừa dứt lời, lão Mã lập tức vọt ra.
Lão Mã liếc nhìn ta, sắc mặt đột nhiên biến đồi, nói: “Mời Mai lão bản.” Làm gì?
Mấy người chúng ta đem Phục Linh đến phòng nghỉ xa hoa ngồi xuống, ta đang giúp Lam Lệ bón nước cho nàng, lão Mã đột nhiên quỳ xuống nói: “Tiểu nhân tham kiến Hoàng Hậu nương nương.” Ta thiếu chút nữa bị dọa hoảng sợ ngã trên mặt đất.
“Ngươi làm sao biết thân phận thật của ta?” Ta chỉ vào lão Mã, sắc mặt rất khó coi. Ta từng lỡ miệng nói ra, Phục Linh biết ta đã là phi tử, nhưng nàng không biết ta sau này chính là lại thành Hoàng Hậu Mặc Liễm Dung a, tình trạng này là sao?
“Bẩm nương nương, tiện nôi nhờ Bang nương nương quản lý Câu lạc bộ đêm Dụ dỗ, biết Lan di cùng Nguyệt nhi. Nguyệt nhi từng nói qua ngươi hôm nay là con gái của Tiêu Dao Vương, tam muội của Vân Dung quận chúa, cũng là Hoàng Hậu đã qua đời. (ta còn ở đây này, đã chết bao giờ?). Tiệu nội đã từng thấy qua diện mạo thật của nương nương, nàng nói chiêu bài ở cửa đúng là nương nương. Tiểu nhân nhìn thấy dung mạo của nương nương, kết luận được ngài chính là Hoàng Hậu nương nương.” Mạc Văn Xương là người Tể Châu, cho nên chuyện phong Vương gia thì ai ai cũng biết. Nguyệt nhi này cũng thật là lắm miệng, không có việc gì lại đem thân phận thật của ta ra kể làm gì? Ta biết Phục Linh tại sao hôn mê rồi, ta rõ ràng là đã chết lại còn xuất hiện, nàng nghĩ ta là quỷ.
“Ngươi không đem chuyện nói cho người khác chứ?” Tốt nhất là đừng để cho ai biết.
“Nương nương yên tâm, chuyện này vô cùng trọng đại, ti nhân không dám nói.” Vậy là tốt rồi.
Ta bất đắc dĩ cười một tiếng: “’Hiền đức văn định ngọc dung Hoàng Hậu’ đã chết, bắt đầu từ hôm nay ta vẫn là Mai Ảnh, vẫn là lão bản của các người.”
“Vâng.” Lão Mã rất cung kính lui sang một bên.
“Mã đại ca, ngươi đừng như vậy, vẫn như trước kia không phải tốt sao?” Vốn muốn gọi Mã thúc, nhưng mà gọi Phục Linh tỷ tỷ lại gọi hắn là đại thúc… Làm khó nàng.
“Tỉnh.” Lam Lệ làm Phục Linh tỷ tỷ tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Phục Linh chính là quỳ trên mặt đất: “Dân phụ tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Ta vội vàng đỡ nàng lên, “Phục Linh tỷ, ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên, chúng ta đều là người một nhà.” Ta chính là đã không còn là Hoàng Hậu, bây giờ lại đến nơi này bày đặt lễ nghi.
“Dân phụ không dám.”
Vân Dung cười nói: “Ngươi đừng khách khí như vậy, tam muội không làm Hoàng Hậu, lén lút chạy đến đây. Nếu ngươi còn gọi nương nương, bị người khác biết được, nàng sẽ phạm tội khi quân, phải chém đầu, chúng ta đều không thoát được liên quan.” Cũng uy hiếp tương đối lợi hại.
“Vâng.” Lão Mã và Phục Linh cùng nhau trả lời.
“Mã đại ca, Phục Linh tỷ, cùng nhau ngồi xuống ăn chút gì đi, ta đói bụng.”