• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi cố bình tĩnh, đạm đạm nhất tiếu: “Hoàng thượng, nhớ thì sao, mà quên thì sao. Nếu Hoàng thượng đã biết tâm tính của Liễm Dung, thỉnh Hoàng thượng để Liễm Dung xuất cung.” Quản đến quan hệ trước kia của bọn họ làm gì, có thể ra khỏi cung là tốt rồi. 

“Liễm Dung, trẫm từng nói, nàng là nữ nhân của trẫm, đời này đừng hòng xuất cung.” Hắn lạnh lùng nhìn tôi, bá đạo nói. Tôi là người, không phải đồ vật. Tôi thuộc về chính mình. 

Tôi giận, hung hăng trừng mắt, “Tề Hạo, cho ngươi ba phần thuốc nhuộm thì đừng tưởng mở được xưởng nhuộm. Ta nói cho ngươi, Liễm Dung ta không thuộc về bất kì kẻ nào, ta chỉ thuộc về chính ta. Người Tề gia các ngươi có phải đều mắc bệnh tâm thần hết rồi không, hết lần này tới lần khác muốn động chạm đến ta. Ta đẹp không đẹp, tài không tài, là một bát phụ điển hình, có cái gì tốt. Một Thành vương còn chưa đủ, lại đến ngươi góp vui. Ta nói cho ngươi, chỉ cần còn sống một ngày, ta sẽ chạy trốn. Ta không muốn làm con chim chết yểu trong lồng son, ta muốn tự do, ta muốn làm ta đích thực. Liễm Dung ta muốn một người chồng có thể toàn tâm toàn ý yêu ta, ngươi không làm được, vĩnh viễn không làm được. Hậu cung mỹ nhân của ngươi đầy đàn, van cầu ngươi đừng trêu chọc ta. Để cuộc sống nơi Lãnh cung của ta yên bình, hoặc ngươi để ta ra khỏi đây, khi ta đã chết.” 

Tề Hạo hổn hển nhìn tôi: “Không được, ta sẽ không đưa nàng cho bát ca.” Hoàng đế bị tôi chọc giận đến khó thở, tôi thật lợi hại. 

“Có ý gì? Ta cũng không có hảo cảm với hắn, tất cả Hoàng thất các ngươi đều không thể là phu quân của Liễm Dung ta, hắn không, ngươi cũng không. Nói cho ngươi biết, Thành vương chỉ hiểu lầm ta là Liễm Diễm, hắn không thích ta, chưa từng.” Tôi lớn tiếng gào lên, nước mắt bất giác cũng lăn xuống, từng giọt nóng bỏng rơi cả vào tay áo, lập tực thành vệt rõ ràng. 

Tề Hạo ý vị thâm trường nhìn tôi: “Nàng không thích hắn, vì sao lại thương tâm như vậy?” 

Tôi lau nước mắt, miệng nhếch một nụ cười nhạt: “Ta thương tâm sao? Ta chỉ không cam lòng, lẽ nào Liễm Dung ta lại xui xẻo đến thế? Lẽ nào ta lại thua kém Liễm Diễm?” 

Hắn thản nhiên nói: “Liễm Diễm phong hoa tuyệt đại, ôn nhu hiền dịu, nàng thông minh tuyệt đỉnh, tính tình thẳng thắn, mỗi người mỗi vẻ.” Người ta là phong hoa tuyệt đại, mà tôi chỉ là thông minh? Lẽ nào hắn không biết, dung mạo với nữ tử mà nói có tầm quan trọng thế nào. Nếu có thể, nguyện ý đối sự thông minh với dung mạo. Tôi tình nguyện làm một mỹ nữ có chỉ số IQ bình thường, còn hơn là làm một con ma lem thông minh tuyệt đỉnh. 

Tôi ngờ vực: “Ngươi biết Liễm Diễm?” 

“Ta thường đến quý phủ của bát ca chơi, rất tâm đầu ý hợp với nàng ấy.” Tôi cảm thấy nhãn thần của hắn sáng lên, lẽ nào hắn cũng thích Liễm Diễm. 

“Vậy nói cho ngươi, ta là sư tỷ của Liễm Diễm, từ nhỏ nàng và sư tỷ này nương tựa vào nhau mà sống, nể mặt nàng, ngươi nên trả ta tự do.” Tôi tà tâm bất tử, vẫn hy vọng hắn nể mặt Liễm Diễm. 

“Nàng không thể là sư tỷ của Liễm Diễm.” Hắn thoáng ngờ vực tôi: “Tính đến nay, Liễm Diễm tỷ tỷ đã 26, nàng mới 18, không thể là sư tỷ của nàng ấy, nàng nói dối.” 

“Nói thật với ngươi, ta đã 27, đủ tuổi làm sư tỷ của nàng ta rồi chứ?” Người này thật kỹ tính, ngay cả vấn đề này Tề Hiên còn chưa phát hiện ra. 

Hắn cười, “Mọi người đều biết Mạc gia Tam cô nương cùng năm sinh với ta.” 

Tôi cười khổ: “Ta lại nói cho ngươi biết, ta mất trí nhớ, cho nên vô luận ngươi cùng Liễm Dung có quan hệ gì, mất sạch rồi.” 

“Nàng vẫn nói dối.” 

“A? Vì sao? Chứng cứ đâu?” 

“Nàng nói mình mất trí nhớ, làm sao nhớ được Liễm Diễm, nhớ Diêu Diêu. Ta không tin nàng là sư tỷ của nàng ấy, nhưng ta tin nàng là sư muội.” Lòng tôi gió thổi, nam nhân này thật lợi hại. Chỉ mỗi thế thôi hắn đã đủ làm hoàng đế rồi. Tiểu nam hài này nhỏ hơn tôi 8 tuổi mà không hề đơn giản, tôi còn tự cho có thể nhìn thấu nhân tâm, trước mặt hắn, giống ăn dưa bở quá. Về điểm này, trên thương trường, so không lại với đấu tranh chính trị, thực rõ múa rìu qua mắt thợ. 

Tôi tạm thời không nói gì, quỳ xuống: “Liễm Dung cung tiễn Hoàng thượng, Lãnh cung không phải nơi tốt, thỉnh Hoàng thượng tốc tốc ly khai.”

Hắn vội đỡ lấy tôi, nhìn khuôn mặt sau bì diện sa: “Rốt cuộc nàng là ai, đâu mới là nàng?” 

Tôi khả dĩ nổi trận lôi đình, thoáng cái điềm tĩnh như nước, ngay cả tôi cũng không biết mình rốt cuộc là ai. Bất quá tôi biết một điều, tôi vô cùng kiên cường. 

“Ai là ta, không trọng yếu, quan trọng là ta là một phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, là một nữ nhân trong Lãnh cung, ta hy vọng Hoàng thượng sau này không nên đến đây nữa.” Tôi bình tĩnh nói. 

“Thân thể nàng bất hảo, sao có thể ở lâu trong Lãnh cung, giờ đi với trẫm, về Sương Hoa cung.” 

“Xin lỗi, ta thích Lãnh cung.” 

“Có về không?” 

“Không về.” 

… 

“Ai… Ai… Lưu manh, buông ta ra.” Tôi không điếm xỉa đến hình tượng nữa mà gào to, nhưng cả người đã bị Tề Hạo bế ra khỏi Lãnh cung. 

Tề Hạo quát lớn: “Câm miệng.” 

“Lưu manh, phi lễ a, ai cứu với a.” Tôi tiếp tục la hét, mong mọi người chạy tới, hắn sĩ diện nhất định sẽ thả tôi xuống. 

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” 

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là, “Xin lỗi, phụ nữ mang thai không uống rượu, cho nên rượu gì ta cũng không uống.” Ế, lỡ mồm rồi. 

Chậm rãi cúi đầu, muốn nhìn mặt hắn phát, nhưng hắn như không để ý, thuận miệng: “Ngươi còn chưa thị xâm, có thai thế nào được.” 

Tôi vội vàng cười trừ: “Đúng vậy, ta hồ đồ rồi.” Xác định chuyện mang thai không bị lộ, tôi lại bắt đầu to họng: “Buông ta ra, lưu manh, ngươi không buông thì đừng trách ta không khách khí, ta từng học đấu kiếm, còn rất kỹ thuật nữa.” 

“Đấu kiếm là gì.” Hình như có mỗi hai chữ đấu kiếm là lọt vào tai hắn í. Tôi đánh hắn một cái: “Lưu manh, buông ta ra, đi mà tim Chu Tiệp Dư, Triệu Quý Tần, còn Trịnh Thục Phi, đừng chạm vào ta.” 

“Trẫm hôm nay lật bài tử của Dung phi, cho nên nàng ấy phải bồi.” Nhìn biểu cảm phong phú của hắn, lồng ngực nhảy nhót, lại cảm thấy bị lật nữa rồi. Tôi đã sống 26 năm, sợ ai a. 

“Ai là Dung phi.” Tôi không nhịn được hỏi, mỹ nhân hậu cung nào vậy? Chưa từng nghe. 

“Dung phi Mạc Liễm Dung.” Hắn gian tà đáp. 

“A…” Tôi gào khóc, tôi là Dung phi? Cái mặt thế này mà là phi tử, giết tôi đi. 

Thật bất hạnh, tôi đang kêu đang khóc, miệng bị chặn lại. Kỹ thuật hôn môi của hắn rất tốt, song thuần mềm mại nóng bỏng áp lên cánh anh đào lạnh lẽo của tôi, đầu lưỡi triền miên đi lung tung trong miệng tôi. Cảm giác này rất quen, tựa như đã từng mộng qua. 

Câu dẫn a? Nguy hiểm quá, tôi vội đẩy hắn ra, mặt đỏ hồng: “Làm gì vậy? Ta là con gái nhà lành, không phải đồ tùy tiện, thả ta xuống.” 

Hắn ưu nhã nhìn tôi: “Hảo, thả đây.” Tề Hạo nới lỏng tay, có xu thế muốn vứt tôi xuống mặt đất. Bây giờ, tôi là phụ nữ có thai, vứt xuống đất thì đứa bé trong bụng làm sao thì sao? Vội vàng, tôi vòng tay ôm lấy cổ hắn. Nhìn nam nhân trước mặt mang vẻ mặt thỏa mãn vì gian kế được thực hiện, tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi. 

“Tiểu thư…” 

“Tiểu chủ.” 

Hai thanh âm đồng thời vang lên, một của Lạc Kinh Thiên, còn lại là Tần Nhi. Tần Nhi trong tay vẫn cầm hộp nữ trang, hẳn là tử chỗ Thái hậu. Thấy Tần Nhi, tôi như thấy cứu tinh, “Tần Nhi, cứu ta, hắn phi lễ với ta.” 

Tần Nhi nhìn biểu tình dở khóc dở cười của tôi, đi tới trước mặt Tề Hạo, hai tay chống nạnh, “Ngươi là ai a? Thả tiểu thư nhà ta ra.”

Lạc Kinh Thiên lúc đó, cũng rất thức thời nói: “Hoàng thượng, nương nương, thỉnh tiếp tục, thần cái gì cũng chưa thấy.” 

“Hoàng thượng…” 

“Rầm” 

Tần Nhi rất khí phách đã bị dọa đến ngất xỉu, khí thế ban nãy mất sạch. 

“Kinh Thiên, đem Tần Nhi về Phượng Nghi cung, trẫm và ái phi theo sau.” Phượng Nghi cung, ta van ngươi, đó chính là nơi chỉ có Nhị phẩm tần phi mới ở được á. 

Ách… Sẽ không phong tôi làm Dung phi thật chứ? Thoáng cái tiến nhiều bậc vậy? Trời ạ, tôi không muốn là xuất đầu điểu của hậu cung. Tôi phỏng đoán, đầu còn chưa vươn ra, đã bị một thương tiêu diệt í.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK