Sắp đặt...
Nghĩ đến đây, một tràng tiếng còi xe dồn dập bỗng vang lên, kéo tôi từ trong ký ức quay trở về thực tại. Dòng xe phía trước đã đi xa, tôi vội vàng nhấn ga đuổi theo chiếc xe bóp còi phía sau bị đèn đỏ chặn lại, liền giận dữ rọi đèn pha về phía tôi. Tôi thở phào một hơi sau đó vừa cẩn thận lái xe đi tiếp, vừa suy nghĩ về sự sắp đặt của Chủ nhiệm Viên. Ông ta rốt cuộc đã có sự sắp đặt như thế nào mà lại có thể khiến vợ của Tần Quan - cũng chính là Diệp Thu Vi - ngoan ngoãn mặc váy dài kẻ caro xuất hiện trong bữa tiệc rượu tối hôm đó như thế?
Gần như chỉ sau nháy mắt, tôi nghĩ ngay đến Thư Tình.
Diệp Thu Vi từng kể rằng ngày 10 tháng 9 năm 2008, Tần Quan đột nhiên có việc phải ra ngoài, chính Thư Tình đã cùng cô ta đi tham dự bữa tiệc rượu đó. Trong tiệc rượu, cũng là nhờ sự giúp đỡ của Thư Tình nên Tạ Bác Văn mới có thể thành công đánh tráo được rượu của Diệp Thu Vi, từ đó khiến cô ta bị Từ Nghị Giang hãm hiếp. Bây giờ xem ra tất cả những việc này đều là sự “sắp đặt” của Chủ nhiệm Viên.
Chủ nhiệm Viên nhất định đã điều tra rất kĩ mạng lưới quan hệ của Diệp Thu Vi, từ đó biết được mối quan hệ thân thiết giữa cô ta và Thư Tình, đồng thời dựa vào đó để đưa ra phán đoán: Trong tình huống Tần Quan có việc phải ra ngoài, Thư Tình ắt sẽ là người đầu tiên được Diệp Thu Vi chọn để cùng đi dự tiệc. Sau đó, Chủ nhiệm Viên mua chuộc Thư Tình, dặn dò trước cô ta mọi việc cần làm. Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Thư Tình giả vờ vô tình liên lạc với Diệp Thu Vi, Diệp Thu Vi đương nhiên sẽ mời cô ta đi cùng với mình. Thường ngày Thư Tình hay lái xe đến nhà đón Diệp Thu Vi, hôm đó cũng không ngoại lệ. Sau khi vào nhà Diệp Thu Vi rồi, cô ta lấy tư cách một người bạn thân mà đưa ra lời đề nghị về cách ăn mặc. Khi đó tính tình Diệp Thu Vi vẫn còn mềm yếu, đồng thời lại mười phần tin tưởng Thư Tình, do đó đã nghe theo lời khuyên của cô ta mà mặc váy dài kẻ caro. Nhưng cô ta dù có thế nào cũng không ngờ được, chính Thư Tình và chiếc váy kia đã làm vận mệnh của cô ta thay đổi hoàn toàn. Có lẽ mãi đến hôm nay cô ta vẫn còn chưa ý thức được tác dụng của chiếc váy dài kẻ caro kia trong buổi tối hôm đó.
Nghĩ tới đây, tôi không kìm được thở dài một hơi.
Chủ nhiệm Viên rốt cuộc đã mua chuộc Thư Tình như thế nào? Nói cách khác, Thư Tình rốt cuộc đã bị thứ gì cám dỗ mà lại phản bội Diệp Thu Vi, phản bội người bạn thân thiết nhất của mình trong bao năm qua như vậy? Theo như sự miêu tả của Diệp Thu Vi thì điều kiện gia đình của Thư Tình có thể nói là khá giả, chắc sẽ không dễ bị cám dỗ bởi tiền bạc. Cùng với đó, sau khi hãm hại Diệp Thu Vi, cô ta vẫn tiếp tục giảng dạy ở Đại học C, về mặt công việc và địa vị không hề có chút thăng tiến nào. Từ đó mà xét, sự cám dỗ mà Chủ nhiệm Viên đưa ra không phải là danh vọng hay quyền lực. Nhưng, ngoài danh và lợi ra, con người còn có thể bị cám dỗ bởi thứ gì nữa?
Tôi sững người, ngay sau đó liền nghĩ tới Tần Quan.
Căn cứ theo sự miêu tả của Diệp Thu Vi thì bắt đầu từ rất lâu trước đó Thư Tình đã có tình cảm vô cùng sâu sắc với Tần Quan rồi. Người đàn ông mà mình yêu lại là chồng của người bạn thân nhất, thế là tình cảm sâu nặng chỉ có thể đè nén ở nơi đáy lòng, dần dà cô ta khó tránh khỏi sinh ra sự oán hận. Có lẽ, chính sự oán hận ở sâu thăm trong nội tâm mới là căn nguyên khiến Thư Tình quyết định hãm hại Diệp Thu Vi.
Nhưng ngay sau đó tôi lại cảm thấy sự việc có lẽ không đơn giản như vậy. Nếu Thư Tình chỉ là một con cờ không mấy quan trọng, vậy thì tại sao sau khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ năm 2009, Chủ nhiệm Viên lại phải nhờ tôi xây dựng một bức tường phòng ngự trong tâm lý của cô ta? Dựa theo lẽ thường mà xét, cô ta biết khá nhiều nội tình, nếu cô ta chết đi, Tập đoàn A sẽ bớt được một mối họa ngầm, tại sao Chủ nhiệm Viên nhất định phải bảo vệ tính mạng của cô ta như thế chứ?
Tôi ý thức được rằng mối quan hệ giữa Thư Tình và Tập đoàn A e rằng không đơn giản như trong tưởng tượng của tôi.
Tôi hít sâu một hơi, dừng xe lại ở một ngã tư đường, dòng suy nghĩ bắt đầu chuyển sang Tần Quan.
Đó là hồi cuối tháng 10 năm 2008, Chủ nhiệm Viên đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói là sự việc có biến, bảo tôi mau chóng nghĩ cách trừ khử Tần Quan. Sau khi nhận nhiệm vụ, tôi đã tiến hành tiếp xúc với Tần Quan mấy lần. Trong quá trình tiếp xúc ở lần thứ ba, tôi phát hiện ra vấn đề tiềm tàng trong tâm lý của anh ta.
Trong công việc, Tần Quan là một học giả lý trí và chín chắn, nhưng trong cuộc sống anh ta cũng có những mặt cảm tính và yếu đuối riêng của mình. Mà sự thể hiện rõ rệt nhất của tính yếu đuối chính là việc anh ta thường xuyên nảy sinh những sự lo lắng không cần thiết cho mọi người xung quanh mình, mà có lúc sự lo lắng ấy thậm chí còn được biểu hiện ra thành vẻ lo âu rõ rệt. Đối tượng lo lắng của anh ta chủ yếu là bạn bè, người thân và đồng nghiệp, mà càng là người thân thiết thì mức độ và tần suất lo lắng của anh ta lại càng cao. Đây dường như là một loại tư duy cưỡng chế do tổn thương nào đó gây ra.
Dựa theo mạch suy nghĩ này tôi tiến hành đi sâu vào điều tra về anh ta, rất nhanh đã tìm ra căn nguyên của vấn đề.
Năm 1993, mẹ của Tần Quan gặp tai nạn, bị điện giật chết trong nhà. Về việc này, không lâu sau đó Tần Quan từng viết một bài văn như sau: “Tôi dường như đã có dự cảm, có sự cảm ứng trong tâm linh. Khi mẹ bị điện giật thì tôi đang ở trường, căn bản không hay biết gì về sự việc đó cả. Nhưng đúng vào khoảnh khắc mẹ bị điện giật, tôi đột nhiên cảm thấy rất hoang mang, cũng rất đau đầu nữa, cứ như thể chính bản thân tôi cũng bị điện giật vậy. Tôi đã nói việc này với cha, ông ấy không tin, nhưng đây đúng là sự thật. Tôi dường như có khả năng cảm ứng tâm linh, có thể cảm ứng được sự nguy hiểm của người thân...”
“Tôi có thể cảm ứng được sự nguy hiểm của người thân”, chắc hẳn không ít người đã từng có trải nghiệm tương tự. Khi người mẹ lên cơn đau tim, cô con gái ở xa đột nhiên cảm thấy hoang mang và sợ hãi; trong buổi sáng mà người cha gặp chuyện bất ngờ, các con đột nhiên cảm thấy đó chính là lần cuối cùng mà mình gặp được cha trong nhà; trước khi người bạn thân thiết nhất xảy ra chuyện thì thường xuyên nói ra những lời kỳ quái, khiến người ta phải suy tư, dường như những lời nói đó sớm đã dự báo trước về sự ra đi của anh ta (cô ta) rồi…Những ví dụ kiểu như vậy nhiều không kể xiết.
Thực sự có tồn tại cái gọi là cảm ứng tâm linh ư? Trước mắt thì chưa có chứng cứ nào có thể chứng minh điều này, đương nhiên, cũng chẳng có chứng cứ nào đủ sức hoàn toàn phủ nhận nó. Tạm chưa xét đến việc cơ chế cảm ứng tâm linh khách quan có tồn tại hay không, ít nhất thì cảm giác chủ quan về “cảm ứng tâm linh” cũng có thể giải thích được bằng một cách hợp lý bằng tâm lý học.
Như tôi đã nói từ trước, nỗi sợ hãi đối với cái chết của con người đã có ngay từ khi sinh ra. Khi những người bên cạnh. Đặc biệt là người chí thân qua đời, chúng ta sẽ cảm nhận được sâu sắc hơn về nỗi sợ hãi do cái chết mang lại, nỗi sợ hãi này sẽ thông qua sự ngụy trang của ý thức và tập tục xã hội để biểu hiện ra thành các tâm trạng khác nhau như đau buồn, tuyệt vọng, lo âu. Để chống lại nỗi sợ hãi, chúng ta sẽ vô thức tự lừa dối mình. Mục đích của hành vi tự lừa dối là khiến chúng ta tin rằng người thân hay bạn bè của mình vẫn chưa chết, mà cách tốt nhất để khiến chúng ta tin rằng người thân hay bạn bè chưa chết chính là khiến chúng ta tin rằng linh hồn của bọn họ vẫn còn tồn tại. Muốn khiến chúng ta tin vào sự tồn tại của linh hồn, vậy thì cách hay nhất, cũng là cách vạn năng nhất, chính là khiến chúng ta nảy sinh những ảo giác tâm lý như là “cảm ứng tâm linh”, “dự báo tử vong”.
Lấy ví dụ thế này: Cô con gái ở xa đột nhiên hay tin mẹ mình đã qua đời tối hôm qua vì đột ngột lên cơn đau tim, thế là liền cảm thấy đau khổ tột cùng, không còn thiết sống.
Vì muốn giải tỏa áp lực, thoát ra khỏi cảnh ngộ khó khăn, tâm lý của cô ta liền bắt đầu tự lừa dối mình. Cho dù cô con gái đó vốn là một người tin tưởng tuyệt đối vào thuyết vô thần, vậy nhưng theo bản năng, chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi cô ta đã tin rằng linh hồn của mẹ mình vẫn còn tồn tại trên thế gian này. Nhưng, chỉ suy nghĩ không thôi thì không đủ để an ủi tâm hồn, tâm lý nhất định phải đưa ra một chứng cứ gì đó về việc này mới được. Thế là, cô con gái lập tức đi hỏi về thời gian tử vong cụ thể của mẹ, sau đó cố gắng nhớ lại những cảm giác của mình khi đó. Mỗi người mỗi ngày đều nảy sinh một số cảm giác bất thường, chỉ có điều những cảm giác này đa phần đều không liên quan gì mấy tới cuộc sống, do đó không thể nhận được sự chú ý. Nhưng hôm đó, cái chết của người mẹ đã trao cho những cảm giác của cô con gái trong cùng một thời điểm những ý nghĩa hết sức đặc thù. Bất kể ý nghĩa này khiên cưỡng tới mức nào, bất hợp lý tới mức nào, cô con gái vẫn sẵn lòng tin chắc rằng những cảm giác ấy có sự liên quan trực tiếp tới cái chết của mẹ mình, cái gọi là “cảm ứng tâm linh” giữa hai mẹ con kỳ thực chính là như thế.
Cho nên, “cảm ứng tâm linh” thường chỉ xuất hiện sau khi sự việc đã xảy ra.
Quay trở lại chủ đề chính, “cảm ứng tâm linh” của Tần Quan trong thời trung học cơ sở vốn dĩ chỉ là một hiện tượng tâm lý hết sức bình thường, vậy nhưng khi đó anh ta mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, năng lực nhận thức và khả năng điều tiết tâm trạng vẫn chưa đủ, chưa thể phân tách chính xác cảm giác và thực tại, do đó tin chắc rằng mình thực sự có năng lực“cảm ứng tâm linh”. Dưới tác dụng của sự tự ám thị mãnh liệt này, Tần Quan vì nghĩ bản thân có “năng lực đặc biệt” mà nảy sinh ý thức trách nhiệm quá độ, cho rằng mình có trách nhiệm quan tâm và dự báo sự an nguy của bạn bè, người thân. Lại như tôi đã nói từ trước, quãng thời gian từ mười hai tới mười tám tuổi là thời kỳ chủ yếu mà con người xây dựng nên nhân cách và nhân sinh quan của bản thân, do không có sự xem trọng và can dự kịp thời của cha, do đó ý thức trách nhiệm quá độ đã dần trở thành một phần trong tính cách của Tần Quan, cuối cùng thì phát triển thành tư duy cưỡng chế lo lắng quá độ cho sự an nguy của bạn bè, người thân. Đối với những người có loại tư duy cưỡng chế như vậy, biết bạn bè, người thân đang ở trong cảnh nguy hiểm là một chuyện còn đau khổ hơn cả cái chết. Nếu lấy sự an toàn của bạn bè, người thân ra để uy hiếp, lại thông qua các biện pháp ám thị để khiến anh ta thực sự “cảm ứng” được sự nguy hiểm mà họ đang phải chịu đựng, anh ta nhất định sẽ chọn cái chết cho mình để đổi lấy tính mạng của bạn bè, người thân.
Sự suy đoán này đã liên tục được kiểm nghiệm qua những lần điều tra sau đó. Ngày 3 tháng 11 năm 2008, tôi nói kết quả điều tra cho Chủ nhiệm Viên biết, đồng thời đưa ra kế hoạch chi tiết về việc dùng sự an toàn của Diệp Thu Vi để uy hiếp, ép Tần Quan phải tự sát. Ngày hôm sau, Chủ nhiệm Viên gửi tới Tần Quan một lời uy hiếp trần trụi, còn tôi thì lại một lần nữa tiến hành tiếp xúc với anh ta, sau đó dùng đủ các biện pháp ám thị để khiến anh ta nảy sinh sự “cảm ứng” đối với mối nguy hiểm mà Diệp Thu Vi đang phải đối mặt.
Thế nhưng, sự việc lại không hề tiến triển thuận lợi như trong tưởng tượng của tôi. Sau khi bị uy hiếp, Tần Quan không những không ngoan ngoãn nghe lời mà còn tỏ ra rất cứng rắn, bảo Chủ nhiệm Viên “muốn làm gì thì làm“. Càng nghiêm trọng hơn là ngày 5 tháng 11, không ngờ anh ta lại chủ động tiếp xúc với tổ chức bí mật kia, hoàn toàn đứng về phía đối lập với Tập đoàn A.
Chiều ngày 5 tháng 11, Chủ nhiệm Viên báo lại tình hình cụ thể cho tôi biết, đồng thời thúc giục tôi sớm có phản ứng. Tôi biết là sự phân tích và phán đoán của mình không thể nào có sai lầm gì được, vấn đề nhất định là nằm ở một số chi tiết nào đó dễ bị bỏ qua. Tối đó, tôi điểm lại tất cả những chuyện có liên quan tới Tần Quan từ đầu đến cuối một lượt, thế rồi đột nhiên chú ý tới một vấn đề, một vấn đề mà tôi trước giờ chưa từng nghĩ là cần phải chứng thực: Đối với Tần Quan, Diệp Thu Vi thực sự là một người thân không thể thiếu và còn quan trọng hơn sinh mệnh của chính mình ư?
Bấy lâu nay, theo một lẽ đương nhiên tôi vẫn luôn cho rằng Tần Quan yêu Diệp Thu Vi sâu sắc, và Diệp Thu Vi chính là người thân quan trọng nhất của anh ta. Nhưng trong khoảnh khắc đó tôi đột nhiên cảm thấy thiếu tự tin về điều này. Tôi rất nhanh đã ý thức được vấn đề này có lẽ chính là mấu chốt dẫn đến sự thất bại của kế hoạch uy hiếp mà tôi đã đưa ra.
Ngày 6 tháng 11, dưới sự giúp đỡ của Chủ nhiệm Viên, tôi tiến hành điều tra chi tiết về mạng lưới quan hệ của Tần Quan, từ đó lọc ra được bốn người phụ nữ có khả năng có quan hệ tình cảm với anh ta nhất. Sau đó, tôi lại một lần nữa tiếp xúc với Tần Quan và lần lượt thăm dò anh ta về từng người một. Cuối cùng, tôi xác định được, tại nơi sâu thẳm trong nội tâm của Tần Quan, người quan trọng nhất không phải Diệp Thu Vi mà là một người phụ nữ khác có tên là Thư Tình. Khi đó tôi đã tiến hành ám thị Tần Quan bằng lời nói từ nhiều phương diện, khiến anh ta nảy sinh dự cảm rằng “Thư Tình đang gặp nguy hiểm”, thế là anh ta lập tức tỏ ra hết sức lo âu. Tối đó, tôi nói lại tình hình cho Chủ nhiệm Viên biết, ông ta nghe xong thì lập tức tỏ ra hết sức tự tin, nói: “Không vấn đề gì, tôi biết cần phải làm như thế nào rồi.”
Nghĩ tới đây, tôi hít sâu một hơi, trái tim đập thình thịch không ngớt. Đèn xanh sáng lên, tôi bất giác ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào ánh đèn, mãi tới khi chiếc xe phía sau bấm còi inh ỏi thì tôi mới giật mình tỉnh táo trở lại.
Đối với Tần Quan, người quan trọng nhất không phải Diệp Thu Vi mà là Thư Tình.
Kết hợp với tình cảm sâu sắc của Thư Tình đối với Tần Quan mà xét, giữa hai người này có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó từ lâu rồi. Sau bước ngoặt tâm lý kia, cảm quan của Diệp Thu Vi đã trở nên vô cùng nhạy bén, chỉ dựa vào ký ức đã có thể phát hiện ra tình yêu của Thư Tình với Tần Quan bấy lâu nay, vậy thì đương nhiên cũng có thể nhận ra tâm tư của Tần Quan với Thư Tình. Vậy nhưng, trong khi kể về câu chuyện của ba người bọn họ, tại sao cô ta lại chỉ nhấn mạnh việc Thư Tình có tình cảm với chồng mình mà chưa từng nhắc tới việc chồng mình thay lòng đổi dạ?
Chỉ có duy nhất một cách giải thích mà thôi: Diệp Thu Vi vẫn luôn cố tình né tránh điều này. Cô ta không muốn thừa nhận, lại càng không muốn đối mặt với sự thay lòng đổi dạ của chồng. Việc chồng mình thay lòng đổi dạ khiến cô ta cảm thấy đau khổ, đó là một vết thương mà cô ta không muốn để người khác biết, đồng thời cũng là nhược điểm trong tâm lý của cô ta.
Diệp Thu Vi thoạt nhìn thì không có sơ hở gì, hóa ra cũng có nhược điểm tâm lý như vậy.
Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút mơ màng, tâm lý cũng phát sinh những sự biến hóa nhanh chóng và vi diệu: Một giây trước đó tôi còn coi Diệp Thu Vi là “đồng loại”, thậm chí là bạn bè, hy vọng có thể tiến hành một cuộc trao đổi chân thành với cô ta; nhưng một giây sau, tôi bỗng lại coi cô ta là kẻ tử thù không đội trời chung, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm là phải giết chết cô ta.
Trong vòng một, hai giây đầu tiên, tôi bị suy nghĩ này của mình dọa cho sợ giật nẩy mình. Nhưng ngay sau đó, suy nghĩ này bén rễ trong lòng tôi rồi nhanh chóng lan tỏa và chiếm cứ tất thảy các tế bào trên thân thể tôi. Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy trong cơ thể mình tồn tại một luồng sức mạnh tinh thần vừa mạnh mẽ lại vừa đặc biệt. Sức mạnh đó có nguồn gốc từ tôi nhưng lại không chịu sự khống chế của tôi, thậm chí còn dễ dàng xông vào trong linh hồn tôi với dáng dấp của một kẻ chế ngự, sau đó ngang ngược can dự vào các hoạt động tâm lý của tôi.
Theo bản năng, tôi ý thức được một chuyện: X đang thức tỉnh, hoặc cũng có thể nói là tôi đang đánh thức chính mình.
Không lâu sau, dòng xe chậm dần, tâm trạng tôi cũng theo đó mà trở nên bình lặng. Tôi tranh thủ đưa tay lén dụi mắt một chút, từ trong cơn ngơ ngẩn quay trở về thực tại. Anh dương từ bầu trời phía trước bên phái rọi tới, bao phủ lên tấm kính chắn gió ở trước mặt tôi. Tôi tham lam đưa mắt dõi nhìn tất thảy mọi thứ xung quanh mình, cảm thấy thế giới và bản thân mình chưa bao giờ trở nên chân thực và rõ ràng như thế:
Tôi tên Trương Nhất Tân, là một sát thủ tâm lý phục vụ cho Tập đoàn A. Mấy năm nay, Diệp Thu Vi vẫn luôn bí mật tiến hành điều tra Tập đoàn A, là một trong những mối uy hiếp lớn nhất đối với tập đoàn. Ngày 12 tháng 9 năm 2011, tôi xác nhận được thân phận của cô ta nhưng lại không lập tức báo cáo với Chủ nhiệm Viên, hơn nữa xuất phát từ tâm lý tò mò đối với “đồng loại”, tôi đã gặp cô ta trong phòng bệnh của Tần Quan. Chính bởi vì sự xuất hiện lỗ mãng của tôi nên Diệp Thu Vi mới hiểu rằng mình đã bị lộ, thế là bèn trốn vào Bệnh viện Tâm thần thành phố. Ngoài ra, lần gặp mặt đó cũng đã khiến cho tâm lý của tôi phát sinh một sự biến hóa dữ dội nào đó, có điều nguyên nhân cụ thể của sự biến hóa này thì tôi vẫn chưa thể nhớ ra được. Sau đó, tôi bước vào một giai đoạn điều chỉnh tâm lý kéo dài tới chín tháng, mãi đến tháng 6 năm 2012 mới hồi phục trở lại. Ngày 16 tháng 7 năm 2012, cũng tức là tám ngày trước, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, thế là bèn tới bệnh viện Tâm thần thành phố dưới sự sắp đặt của tập đoàn, và rồi lại một lần nữa tiến hành tiếp xúc với Diệp Thu Vi. Mục đích của tôi lần này chỉ có một, đó chính là tìm ra nhược điểm trong tâm lý của cô ta và khiến cho cô ta chết trong phòng bệnh.
Hiện giờ, nhược điểm của cô ta đã bị lộ, việc mà tôi cần làm tiếp theo chính là giả vờ mình vẫn đang ở trong trạng thái mất trí nhớ và đi gặp cô ta lần thứ chín với thân phận là phóng viên Trương Nhất Tân chứ không phải là X. Nếu thành công lừa gạt được cô ta, tôi sẽ có thể phát động tấn công trong tình huống mà cô ta không hề đề phòng, từ đó xé toạc vết thương cũ của cô ta ra, đi vào trong thế giới nội tâm thực sự của cô ta, cuối cùng tìm kiếm cơ hội tặng cho cô ta một đòn trí mạng.
Nghĩ tới đây, toàn thân tôi bất giác tràn đầy sức mạnh.
* * *
Tám giờ hai mươi tám phút sáng, tôi cùng lão Ngô và mấy nhân viên bảo vệ của bệnh viện đi vào trong khu bốn. Trên đường đi chúng tôi chẳng nói năng gì mấy, không khí khá trầm, thậm chí còn hơi căng thẳng nữa. Khi đến trước cửa phòng bệnh của Diệp Thu Vi, lão Ngô vừa nhập mật mã một cách thành thạo vừa đưa mắt nhìn tôi và nở một nụ cười thăm dò, trong giọng nói thấp thoáng vẻ bất an: “Lão Trương, sao hôm nay lại có vẻ nghiêm túc quá vậy?”
Tôi ý thức được rằng sự biến hóa trong tâm lý của mình có lẽ đã được thể hiện ra quá rõ ràng.
”Ừm, à...” Tôi khẽ thở dài một hơi, làm bộ hết cách cười nói: “Còn một tuần nữa là phải nộp bản thảo sơ bộ rồi. Cậu biết đấy, cứ vào dịp này mỗi tháng là tớ lại có mấy ngày chẳng thể nào ngủ ngon được.” Dứt lời, tôi cố tình đưa tay lên che miệng và ngáp dài một cái.
Lão Ngô còn định nói gì nữa thì tiếng chuông cảnh báo “tít tít” đã vang lên. Cậu ta nuốt những lời định nói trở vào trong bụng, sau đó ghé lại gần thiết bị trò chuyện ở phía trên khóa mật mã và nói: “Cô Diệp, bây giờ có tiện không? Chúng tôi chuẩn bị vào đây.”
Giọng nói lạnh băng không mang theo chút tình cảm nào của Diệp Thu Vi vang ra từ trong thiết bị: “Mời vào.”
Lão Ngô đưa mắt liếc nhìn tôi, thấp giọng dặn dò: “Vẫn là câu nói đó thôi, một khi cảm thấy không thoải mái thì nhớ phải lập tức ấn chuông báo động, bọn tớ sẽ luôn túc trực bên ngoài cửa.”
“Thực ra cậu không cần chờ ngoài này đâu.” Để xua tan sự nghi hoặc của cậu ta với mình, tôi cố tình làm ra vẻ không biết trời cao đất dày. “Cô Diệp thực sự không đáng sợ như cậu nghĩ đâu mà.”
Câu nói này đã lừa được lão Ngô. Cậu ta thở phào một hơi, sắc mặt sau nháy mắt đã từ căng thẳng biến thành nhẹ nhõm. Cậu ta khẽ vỗ vai tôi, lại một lần nữa thấp giọng dặn dò: “Cậu cứ nên cẩn thận một chút thì hơn.” Dứt lời liền đẩy cửa phòng ra, lùi về phía sau một bước, đồng thời vô thức đưa tay lên sờ gáy mình.
Tôi đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Diệp Thu Vi lúc này đang tựa người bên thành cửa sổ, thấy tôi đi vào liền dõi nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản nhưng sắc bén. Tôi một mặt né tránh ánh mắt của cô ta với điệu bộ của người yếu thế, một mặt ngấm ngầm quan sát cô ta.
Hôm đó, cô ta vẫn mặc chiếc váy liền xếp nếp kiểu bohemian kia. Chiếc váy ấy tôi không phải mới nhìn thấy lần đầu, vậy nhưng chẳng rõ tại sao khi nhìn nó tôi lại đột nhiên có cảm giác đầu óc choáng váng. Tôi cố gắng tập trung tinh thần, đồng thời loạng choạng đi về phía trước mấy bước, nhưng bên tai chợt lại một lần nữa vang lên tiếng rít quái dị kia. Tôi lờ mờ cảm thấy đó là tiếng gào khóc của một cô gái trẻ tuổi, âm thanh đó khiến tôi tan nát cõi lòng, khiến tôi phẫn nộ, còn khiến tôi đau xót tột cùng nữa.
Tôi nhắm mắt lại, đưa tay lên vuốt trán, hít sâu một hơi, tâm trạng rốt cuộc đã phần nào bình lặng trở lại. Sau đó, tôi mở mắt ra, mở cửa sổ trò chuyện, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bức tường thủy tinh, cố tình làm ra vẻ nhẹ nhõm và cất tiếng chào: “Cô Diệp, bấy lâu nay tôi vẫn luôn muốn nói với cô một câu, đó là chiếc váy này của cô thực sự rất đẹp.”
Khi đó, ngay chính bản thân tôi cũng chưa phát hiện ra ý đồ thực sự ẩn giấu trong câu nói này của mình.
Khóe môi cô ta hơi máy động, bên trên dường như có một nụ cười không dễ gì phát giác thoáng qua. Thế rồi cô ta kéo ghế mây tới và ngồi xuống bên cạnh bức tường thủy tinh, chân phải gác lên chân trái, mặt mày hờ hững nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi, dường như đang tiến hành quan sát từng biểu cảm của tôi. Tôi trước tiên là nhìn vào mắt cô ta, sau đó lại giả bộ mất tự nhiên mà cúi đầu xuống, tiếp đến ngẩn ngơ liếc mắt nhìn khắp căn phòng, cuối cùng thì lại cúi đầu lén lút quan sát tay và chân của cô ta.
Trong khi tiến hành quan sát tôi, cô ta nhất định đang có những suy nghĩ vừa phức tạp lại vừa kín kẽ. Thế nhưng, trong quá trình quan sát kéo dài tới năm giây đó, cô ta không hề có chút biến hóa nào trên gương mặt, cũng gần như không có bất cứ hành vi cơ thể nào rõ rệt. Không thể không thừa nhận, năng lực che giấu cảm xúc và ngôn ngữ cơ thể của cô ta đúng là rất mạnh. Nhưng dù là như thế thì tôi vẫn nhạy bén nắm bắt được một chi tiết nhỏ: Tay phải của cô ta vốn đang nắm hờ, nhưng năm giây sau thì đột nhiên buông lỏng ra một chút. Tuy hành vi này nhỏ tới mức gần như không hề có sức thuyết phục nhưng tôi vẫn có thể dựa vào đó mà đưa ra phán đoán: Tâm lý của cô ta nhất định là đã xuất hiện một lần buông lỏng rõ rệt.
Tôi nghĩ, tôi có lẽ đã vượt qua được sự quan sát sơ bộ của cô ta rồi.
Nghĩ đến đây, tôi không kìm được thở phào một hơi, không chút che giấu thể hiện ra tâm trạng nhẹ nhõm của mình. Gần như cùng lúc đó, nhịp thở của cô ta cũng xuất hiện một lần đổi nhịp rất rõ ràng và trở nên chậm hơn, đây là tín hiệu điển hình của sự buông lỏng trong tâm lý, và điều này chứng tỏ sự phân tích của tôi dựa vào động tác nhỏ ở tay cô ta là hoàn toàn chính xác.
Tôi không kìm được có chút đắc ý, nhưng rất nhanh sau đó đã lại cảm thấy lo lắng: Biết đâu Diệp Thu Vi lại dựa vào biểu hiện của tôi mà ý thức được rằng tôi đã thành công nhìn thấu tâm lý của cô ta, từ đó phán đoán ra tôi trong thân phận là X đã thức tỉnh rồi.
Tôi căng thẳng vô cùng, vô thức giơ tay phải lên, muốn dùng động tác ấn cổ để làm giảm bớt áp lực, thế nhưng mới giơ tay lên được một nửa thì đã cảm thấy không ổn, thế là lại vội vàng buông tay xuống, không kìm được nhẹ nhàng vặn cổ một chút. Làm xong những động tác này, tôi bị kéo vào trong một sự bất an còn sâu sắc hơn. Diệp Thu Vi nhất định là vẫn luôn chú ý tới từng cử chỉ của tôi, cô ta sẽ dựa vào đó mà đưa ra những sự phân tích và phán đoán như thế nào? Liệu cô ta có nhận ra được là X đã thức tỉnh rồi không?
Tôi lại càng căng thẳng hơn, tay phải vô thức bấu vào đùi, không kìm được khẽ ho lên một tiếng. Trong khoảnh khắc tiếng ho vang lên, tôi đột nhiên ý thức được một điều, đó là với trạng thái của tôi hiện giờ thì chỉ e khó có cách nào che giấu được tâm tư trước mặt Diệp Thu Vi.
Nghĩ đến đây, tôi bất giác cảm thấy thư thái hơn nhiều. Tôi ngẩng lên nhìn cô ta, thấy cô ta đang hờ hững nhìn mình, bên khóe miệng và tại nơi sâu trong đáy mắt đều thấp thoáng một nụ cười vừa lạnh lùng vừa trân trọng, nhưng đồng thời cũng hết sức tự tin. Tôi không khỏi cả kinh, đột nhiên nhớ ra nụ cười này giống hệt với nụ cười mà tôi đã từng nhìn thấy trong phòng bệnh của Tần Quan vào buổi chiều ngày 12 tháng 9 năm 2011.
Đó là nụ cười mà Diệp Thu Vi chỉ để lộ ra khi đối mặt với X.
Tôi thở phào một hơi, trong lòng hoàn toàn không còn điều gì vướng bận, cũng khẽ mỉm cười với cô ta. Thấy tôi như vậy, cô ta lại buông lỏng hai bàn tay ra thêm một chút đồng thời liên tục chớp mắt hai lần, mức độ nhếch lên của khóe miệng cũng tăng lên hẳn, hơi thở thì trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với trước đó. Xem ra cô ta cũng hoàn toàn không còn điều gì vướng bận nữa rồi.
”Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Cô ta bình tĩnh nói. “X.”
Tôi liếc nhìn ánh dương vừa rạng rỡ vừa xa xôi ngoài cửa sổ một chút, khẽ gật đầu, nói: “Quả nhiên không giấu được cô.”
”Anh không cần phải giấu giếm làm gì cả.” Cô ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc.“Ngay từ đầu tôi đã nói là chúng ta cần phải chân thành với nhau rồi, đúng không? Câu nói đó không chỉ dành cho phóng viên Trương Nhất Tân, đồng thời cũng dành cho Trương Nhất Tân có biệt danh là X nữa. Tuy tôi không biết anh bây giờ đang ở trong trạng thái nào nhưng vẫn là câu nói đó thôi, chúng ta nên chân thành với nhau, như vậy sẽ có lợi cho cả hai.”
Về thân phận cũng như quá khứ của mình, tôi có quá nhiều điều nghi hoặc cần cô ta giúp đỡ giải đáp. Nhưng cùng với đó, tôi cũng biết là mình nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ ám sát này, bằng không khó có cách nào ăn nói được với Chủ nhiệm Viên và Tập đoàn A. Tôi bất giác có chút băn khoăn, nhưng rồi rất nhanh sau đó trong lòng đã dâng lên một niềm tin kiên định, về bản thân, tôi sớm muộn gì cũng sẽ có được một sự nhận thức toàn diện và rõ ràng, nhưng thời cơ ám sát thì vô cùng khó gặp, lỡ bỏ qua thì sẽ mất luôn. Tuy tạm thời vẫn chưa thể nhìn rõ tình hình trong cuộc đối đầu giữa mình và Diệp Thu Vỉ, nhưng tôi nhất định phải dốc hết toàn lực cho nhiệm vụ này. Trước tiên cần phải trừ khử được Diệp Thu Vi đã, rồi tôi mới có điều kiện để suy nghĩ về bản thân.
”Chân thành.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta. “Cô Diệp, lúc sinh tiền chồng cô có chân thành với cô không?”
Cô ta đột nhiên nheo mắt lại, môi trên và mũi đồng thời hơi nhếch lên một chút, hai tay thì vô thức nắm chặt lại, dáng vẻ rõ ràng là đang không vui, hoặc cũng có thể nói là phẫn nộ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trên người cô ta xuất hiện tâm trạng tiêu cực rõ ràng như thế. Không còn phải nghi ngờ gì cả, sự phản bội của chồng quả thực chính là nhược điểm của cô ta, là vũ khí tốt nhất để xé tan hàng rào phòng ngự trong tâm lý của cô ta. Tôi không kìm được nhớ tới một câu nói mà chính bản thân cô ta đã từng nói ra trong lần gặp mặt thứ năm:
”Mỗi một người đều có nhược điểm tâm lý trí mạng, chỉ là có một số người biểu hiện ra rất rõ ràng, có một số người thì lại che giấu nó rất kín đáo mà thôi.”
Tiếp tục suy nghĩ: Sự phản bội của chồng là một chuyện cụ thể, nhược điểm tâm lý thì lại là một tâm trạng tiêu cực tiềm tàng, là một loại khái niệm vô cùng trừu tượng... Hai điều này tuy có liên quan đến nhau nhưng tuyệt đối không tương đồng. Hoặc có thể nói thế này, việc chồng phản bội chỉ là biểu hiện bên ngoài của nhược điểm tâm lý của Diệp Thu Vi mà thôi, tâm trạng tiêu cực do sự phản bội này mang lại cùng với cơ chế ảnh hưởng của những tâm trạng này tới tâm lý mới là nhược điểm đích thực. Muốn khiến Diệp Thu Vi sụp đổ, chỉ biết về sự phản bội của Tần Quan với cô ta thôi thì chưa đủ, còn cần làm rõ quá trình và kết quả ảnh hưởng của chuyện này với tâm lý của cô ta nữa. Nói một cách đơn giản, tôi cần biết được sự phản bội đó đã mang tới cho Diệp Thu Vi cảm giác như thế nào là đau khổ, phẫn nộ, ghen ghét hay là hoàn toàn tuyệt vọng.
Nghĩ đến tuyệt vọng, tôi đột nhiên nhớ tới sự thay đổi trong tâm lý của Diệp Thu Vi. Bước ngoặt dẫn đến sự thay đổi này chính là Tần Quan, vậy thì liệu nó có liên quan gì tới sự phản bội của Tần Quan không?
Sau một khoảnh khắc suy nghĩ ngắn ngủi, tôi bắt đầu tiến hành tấn công trực diện: “Anh ta rất không chân thành với cô.”
Diệp Thu Vi liên tục chớp mắt mấy lần liền, còn vô thức đưa tay phải lên day khóe mắt trái. Mắt trái của cô ta rất không thoải mái, quá nửa là bị đau mỏi. Trong tình huống không có sự kích thích rõ ràng về mặt sinh lý, mắt đột nhiên bị đau mỏi thông thường là dấu hiệu báo trước của việc áp lực được giải phóng... Trong lòng Diệp Thu Vi ắt hẳn là vẫn luôn kìm nén một loại tâm trạng nào đó, dưới sự dẫn dắt của tôi, tâm trạng này rốt cuộc đã bị thổi bùng lên.
”Hoặc cũng có thể nói là không chung thủy.” Tôi nói thẳng: “Anh ta đã phản bội cô từ rất lâu rồi. Anh ta vẫn luôn giữ mối quan hệ tình nhân với Thư Tình, điều này cô biết chứ?”
Diệp Thu Vi lại một lần nữa chớp mắt liên tục, đôi hàng lông mày hơi run rẩy, các sợi cơ trên mặt không ngừng chuyển động và như xoắn vào với nhau, hiển nhiên là đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Nhưng cô ta càng cố gắng kiềm chế thì càng chứng tỏ rằng thứ cảm xúc này vô cùng mãnh liệt.
”Đương nhiên, có một số chuyện có lẽ cô hãy còn chưa biết.” Tôi thừa thắng truy kích. “Cái chết của anh ta kỳ thực cũng bắt nguồn từ Thư Tình, anh ta vì bảo vệ Thư Tình mà chết.” Tôi dừng lại một chút, sau đó bình tĩnh nói thêm một câu bằng giọng ngầm ẩn chứa sự giễu cợt: “Anh ta đúng là một người đàn ông có ý thức trách nhiệm.”
Diệp Thu Vi đặt tay ngang bụng, hai bàn tay đan chặt vào nhau, đằng sau sắc mặt trắng trẻo thấp thoáng những tia đỏ ửng. Cô ta đã nhắm mắt lại ba lần, có một lần dài tới một giây. Tôi trầm ngâm nín thở, thậm chí còn nghe thấy tiếng một luồng khí đi qua cổ họng của cô ta. Tiếng khóc xem chừng sắp bật ra rồi.
Tôi lại tiếp tục tấn công: “Chúng tôi đã lấy sự an toàn của Thư Tình để uy hiếp, rốt cuộc đã thành công ép được anh ta phải nghe lời. Kỳ thực, ban đầu chúng tôi đã dùng sự an toàn của cô để uy hiếp anh ta, nhưng cô có biết anh ta đã trả lời như thế nào không? Anh ta nói là các người muốnlàm gì thì làm.”
Diệp Thu Vi bỗng ho lên một tiếng khàn khàn, sau đó nhắm chặt hai mắt lại, mặt mũi đỏ bừng. Cô ta hít sâu một hơi, đôi bờ môi run lên lẩy bẩy, từ trong cổ họng loáng thoáng vang ra những tiếng nghẹn ngào.
Tôi vẫn chưa buông tha cho cô ta, nói tiếp: “Sau khi cô bị cưỡng hiếp, anh ta nhất định là đã ruồng bỏ cô. Kỳ thực, chỉ cần là một người đàn ông thì ắt sẽ ruồng bỏ cô. Khi cô đưa ra lời đề nghị ly hôn, anh ta nhất định là đã mừng thầm trong lòng, có lẽ còn muốn đồng ý ngay lập tức. Nhưng khi đó anh ta đang bận rộn chuyện về bản báo cáo nghiên cứu kia, căn bản không có thời gian để ý đến cô. Hơn nữa khi đó cô không còn trong sạch, cũng đã mất đi khả năng sinh nở, chẳng lẽ còn chút tôn nghiêm nào trước mặt anh ta ư? Anh ta muốn làm gì với Thư Tình cũng được, và chắc cô cũng chẳng quản được. Tôi đoán, trong vòng hai tháng sau khi xảy ra chuyện, có lẽ cô đã phát hiện ra mối tình giữa anh ta và Thư Tình rồi đúng không? Có phải anh ta đã thản nhiên đi ngoại tình mà không chút kiêng dè gì không? Có phải anh ta còn từng trực tiếp sỉ nhục cô không?”
Diệp Thu Vi đột ngột hít sâu một hơi, lại cắn mạnh vào môi trên, hai mắt hơi cụp xuống, toàn thân run rẩy không ngừng. Hai giây sau, một giọt nước mắt nóng hổi chậm rãi rỉ ra từ trong tuyến lệ phía bên mắt trái của cô ta, sau đó chảy qua bờ má, lướt qua cánh mũi, đi xuyên khóe miệng, lại vượt qua cái cằm gầy guộc trắng ngần kia nữa, mãi đến khi đi tới cổ mới dừng lại.
Tôi vốn ngỡ rằng tiếp theo đó cô ta sẽ bật khóc nức nở, nhưng thật bất ngờ, cô ta không những không chảy thêm một giọt nước mắt nào nữa, thậm chí ngay cả những tiếng nghẹn ngào loáng thoáng kia cũng đã biến mất hẳn. Chỉ sau khoảng bốn, năm giây, những nét đỏ ửng trên khuôn mặt của cô ta cũng đột nhiên biến mất, ánh mắt rọi ra ngoài thì quay trở lại vẻ sâu kín và sắc bén như mọi lần, đôi bờ môi vốn hơi khô cũng đã lại một lần nữa trở nên căng đầy. Cô ta hít sâu một hơi, lại dùng thời gian gấp đôi để thở ra thật chậm. Sau đó, cô ta đưa tay gạt nhẹ mái tóc, bên khóe miệng thấp thoáng một nụ cười mỉm khó có thể miêu tả bằng lời, trông vô cùng bình tĩnh.