Mộc Tiểu Thụ vừa tỉnh giấc, phát hiện mình đang cuộn trong lòng Kì Tấn Khiêm.
Kì Tấn Khiêm cảm thấy động tĩnh trong lồng ngực, anh cúi đầu nhìn: “Còn mệt không? Ngủ thêm chút nữa nhé?”
Bọn họ ngồi trên sofa trong phòng bệnh, lúc rạng sáng cô cực kỳ mệt mỏi, thế là tựa vào cánh tay anh ngủ thiếp đi.
Mộc Tiểu Thụ lắc đầu, tầm mắt chuyển về phía Mộc Trạch Bách nằm trên giường bệnh.
Thuốc mê vẫn còn tác dụng, cậu chưa tỉnh lại.
Chỗ gãy xương trên người đã được xử lý thỏa đáng, song vết thương trên tay quá nặng, e rằng phải để lại di chứng.
Mấy năm qua, rốt cuộc Mộc Trạch Bách đã trải qua những gì?
Nhà họ Mộc làm sao có thể bỏ mặc đứa cháu trai út biến thành thế này?
Mộc Tiểu Thụ day day huyệt thái dương, những điều đó chỉ có thể đợi đến khi Mộc Trạch Bách tỉnh lại mới hỏi rõ.
Mà lúc này, còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ cô.
Cô giương mắt nhìn Kì Tấn Khiêm, lời nói xoay vòng trong cổ họng, sắp tới miệng lại chẳng biết nên nói ra thế nào: “Em…”
Em vô tình nói dối, em không muốn anh lo lắng, tại sao anh đúng lúc ở nơi này, anh có thể ở bên cạnh em thật sự là tốt quá …
Anh nhìn thấy bên trong đôi mắt đen láy tựa như to tô điểm lớp sơn ẩn chứa vẻ lo sợ, anh không khỏi dịu sắc mặt: “Em không muốn nói thì đừng nói, đợi khi nào em muốn thì hãy nói với anh.”
Cô nhích lại gần anh hơn, nói: “Tối qua em không trở về biệt thự. Em đến phòng đấu giá Kim Tự Phúc. Thám tử tư mà em thuê nhận được tin tức, tối qua nơi đó đấu giá ba cuộn tranh của Tạ Hoài Chương.”
Cô hít mũi, nói tiếp: “Mười bảy năm trước, Tạ Hoài Chương đắc tội một thị tộc lớn, cho nên bị đổ tội danh vô căn cứ, vãn tiết bất bảo*. Tranh vẽ của ông ấy bị giành mua hết, có cái lưu lạc tới nước ngoài, có cái nằm tại chợ đen. Tranh chữ cổ xưa do ông ấy thu thập cũng không còn lại cái nào.”
một người trong sạch liêm khiết cả đời, nhưng đến khi về già lại phạm sai lầm, mất hết cả danh dự.
“Người trong giới đồn đãi rằng ông ấy thông đồng với địch bán nước, vì tiền tài lợi ích mua bán di vật văn hóa quốc gia đi nước ngoài. Nhưng trên thực tế, ông ấy bị thị tộc lớn kia làm cho khổ sở, ngay cả tiền chữa trị cho vợ cũng hết đường xoay sở. Dù là thời điểm khó khăn nhất, ông ấy cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bán tranh.”
“Anh đã từng nói, em nhất định có một người thầy dạy vẽ vỡ lòng rất giỏi. Người thầy đó chính là Tạ Hoài Chương, ông ngoại của em.”
“Ông ngoại đưa em về nhà họ Mộc, sau đó em không còn tin tức về ông nữa.”
Cô cảm thấy vòng tay ôm mình siết thật chặt, âm thầm truyền đến sự trấn an.
Cô chưa từng nghĩ tới ở trong tình huống như vậy nói rõ mọi chuyện với Kì tiên sinh. Cô vốn nghĩ rằng, đợi cô tìm được ông ngoại, thu về tất cả tranh chữ lưu lạc bên ngoài của ông ngoại, vì tên tuổi của ông, chờ khi mọi việc xong xuôi, cô sẽ kể lại với Kì tiên sinh.
Nhưng chẳng ngờ kế hoạch luôn luôn không cản nổi sự biến hóa.
Cô đối diện đôi mắt màu xanh kia, khẽ nói: “Bọn họ tưởng rằng mười bảy năm trước em còn nhỏ, không ghi nhớ, trên thực tế em nhớ rõ toàn bộ.” Cô chỉ vào đầu mình, “Con người em không có nhiều ưu điểm lắm, chỉ có một điểm đáng khen chính là trí nhớ tốt hơn người thường do ba mẹ ban tặng.”
Đâu chỉ tốt hơn người thường. Mọi việc đã xảy ra vào mười bảy năm trước, bao gồm cả sự thay đổi biểu cảm nho nhỏ trên khuôn mặt những người đó, cô vẫn còn nhớ rõ ràng.
“Em muốn lấy về từng bức tranh chữ của ông ngoại, vì tên tuổi của ông.” Cô nói, “Em còn muốn tìm ra ông ngoại. Em từng thề rằng, nếu em không hoàn thành nhiệm vụ này, thế thì cả đời em sẽ không được trở về quê nhà.”
Quê nhà của cô, thành phố nhỏ nằm tại phía Nam xa xôi, nơi đầu tiên mang đến hạnh phúc cho cô.
“Em biết anh muốn giúp em, nhưng chuyện này, em phải tự mình làm.”
Sự thỏa hiệp của ông ngoại để cô hưởng thụ thời gian tám năm yên bình, cũng để cô quen biết Kì Tấn Khiêm vào năm 16 tuổi.
Trong vô hình đã có ý trời, cô luôn tin tưởng ông ngoại ở nơi nào đó trên thế giới chắc chắn phù hộ cháu gái mình, bảo vệ cô trưởng thành đến giờ.
Hiện tại, cháu gái của ông cũng phải thực hiện lời hứa giấu kín trong lòng mười bảy năm nay.
Người đàn ông ở phía sau không nói gì từ lúc cô lên tiếng, anh chỉ lẳng lặng làm người nghe chân thành của cô.
Bây giờ cô nói xong. Trong phút chốc cô thả lỏng, nhưng cũng bất giác tăng thêm chút lo lắng.
Kì tiên sinh, anh sẽ nói gì đây?
Nói cô không biết tự lượng sức? Nói cô ngu ngốc?
“Tiểu Thụ.” Kì Tấn Khiêm cất tiếng, “Anh hoàn toàn tôn trọng ý nguyện của em. Em muốn tự mình giải quyết tâm nguyện này, thế thì để tự em đi làm. Nhưng mà,” anh dừng một chút, “Sau này đừng gạt anh, mệt mỏi thì có thể tìm anh kể khổ, chịu uất ức thì tìm anh kể lể. Em muốn làm gì, anh cũng là trụ cột ở sau lưng em, nếu em không muốn làm thì hãy trở về, anh vĩnh viễn ở đây.”
Mộc Tiểu Thụ ngơ ngác.
“Năm đó ở Bạch Sa Loan, em từng hỏi anh nếu một người suốt đời dựa vào một người khác, có phải rất bi kịch hay không. Anh muốn nói, nếu em bằng lòng sống dưới sự che chở của anh suốt đời, đó chính là phúc khí của cả đời anh. Đương nhiên, anh biết em sẽ không lựa chọn cuộc sống như vậy, em vừa mạnh mẽ lại kiêu ngạo, rất nhiều lúc còn không nói đạo lý…”
Trong lòng cô rung động, nghe tới chỗ này lại không nhịn được bật cười: “Nói bậy, em vừa mạnh mẽ lại kiêu ngạo chỗ nào, còn nữa, rõ ràng người không nói đạo lý là anh.”
Anh lườm cô một cái, nói tiếp: “Sau này, chúng ta sẽ sống với nhau cả đời. Vợ dựa vào chồng là đạo lý hiển nhiên.”
Anh không nói người yêu, không nói vợ, mà nói vợ chồng. Nếu là thường ngày, cô tất nhiên sẽ đỏ mặt chuyển đề tài, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy sự trịnh trọng từ lời nói của anh.
Kì tiên sinh, anh đang đưa ra lời hứa.
Hốc mắt cô đỏ ngầu, vùi vào trong lòng anh. Kiếp trước Mộc Tiểu Thụ tu được bao nhiêu phúc, mới gặp được Kì Tấn Khiêm ở kiếp này.
Anh vỗ đầu cô, khẽ cười: “Ngày mai là tiệc cưới của nhà họ Đan, nếu em mệt quá, chúng ta không cần đi.”
Anh nói chúng ta. Cô không đi, anh cũng không cần thiết tham dự hôn lễ của nhà họ Đan.
Sao cô lại không nghe ra ý nghĩa của anh?
Cô nằm trong lòng anh bật cười: “Phải đi chứ. Hôn lễ này chúng ta phải đi. Tối qua ở phòng đấu giá em gặp được Phù Dụ, hắn và em làm một vụ giao dịch. Em chuyển một bức thư cho Tiêu Thanh Nhượng, sau đó hắn sẽ cho em biết tất cả tin tức có liên quan đến ông ngoại em.”
“Phù Dụ?” Anh khẽ nhíu mày, khó mà nhìn ra.
“Em không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với Tiêu Thanh Nhượng tại nơi riêng tư, bởi vậy em định giao thư cho anh ta tại tiệc cưới.” Những chuyện năm đó mặc dù cô không còn để ý, nhưng cô không hề hứng thú với việc đối mặt với Tiêu Thanh Nhượng. Cô không bao giờ muốn miễn cưỡng bản thân đi gặp một người không thích, cho dù là có nguyên nhân, cô cũng không muốn có quá nhiều tiếp xúc với người đó.
“Còn nữa, em muốn lấy…thân phận gia quyến của Kì tiên sinh để tham dự hôn lễ.” Giọng nói của cô mang theo một chút kiên định, mang theo sự khí phách tuyên thệ quyền sở hữu.
Anh sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười: “Được.”
Nếu cô muốn đi, vậy thì cùng nhau đi. Cho dù có tồn tại biến số hay không, anh sẽ bảo vệ cô chu đáo.
Anh nói: “Phải tới ngày mai Mộc Trạch Bách mới tỉnh lại, anh đã mời y tá chuyên nghiệp chăm sóc cho cậu ấy, em ở đây cũng không làm được gì, hay là trở về nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai cậu ấy tỉnh lại chúng ta lại đến.”
Cô gật đầu: “Được.”
“Anh đã thu xếp hết rồi, không ai biết được Mộc Trạch Bách ở chỗ này. Cậu ấy an toàn, em yên tâm.” Anh lại nói.
Cô còn có thể nói gì? Anh nhìn thấu mỗi một ý nghĩ của cô. Cô không cần lên tiếng, anh đã làm hết mọi thứ.
***
Tiêu trạch.
Người đàn ông mặc áo đen toàn thân đứng trước cửa sổ, thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ. Bóng lưng hắn gầy yếu mà mạnh mẽ, điểm duy nhất không hoàn mỹ là bàn tay trái của hắn chống một cây gậy gấp khúc.
“Tiên sinh, ngài muốn đích thân tham dự tiệc cưới ngày mai?” Phía sau truyền đến câu hỏi của một cô gái.
Tiêu Thanh Nhượng quay đầu lại, thản nhiên liếc nhìn cô gái trẻ trông hơi lo lắng.
Chỉ một cái liếc mắt này thôi, lại khiến cô gái kia tâm trạng rối loạn. Ngũ quan của hắn quá mức tinh xảo, nhưng mà trên đó lại mang theo sự tàn bạo độc ác hoàn hảo. Ngay cả cuộc sống nhiều năm ở bên cạnh hắn, cô ta vẫn không thể hô hấp tự nhiên tại khí áp như thế này.
“Cô muốn quyết định thay tôi sao?” Giọng nói lạnh tanh cứng rắn vang lên trong phòng.
Cô ta vội vàng nói: “Tôi không dám. Chỉ là…tại sao không chọn Đan tiểu thư làm bạn gái của ngài?” Đan Hiểu Thanh cho dù là gia thế, dung mạo hay cử chỉ, đều ở trên cô ta. Tại nơi công cộng tập hợp đại tộc thế gia như vậy, cần gì để một cô gái mồ côi xuất hiện?
Tiêu Thanh Nhượng nhìn cô gái trước mắt. Cô ta đã đi theo hắn tám năm trời, can đảm, khí phách và năng lực phân biệt đều được mài giũa, nhưng khi đối mặt hắn, cô ta vẫn ngây ngô như khi vừa mới được hắn đưa vào Tiêu trạch.
“Bởi vì cô thích hợp hơn.” Hắn nói.
Cô ta ngẩn người, mất đi lời nói. Cảm xúc lẫn lộn trong lòng, không biết là mùi vị nào.
“Không có việc gì thì lui ra đi.” Hắn thản nhiên nói.
Cô ta cụp mắt, im lặng lui ra ngoài.
Tại sao chọn cô ta?
Đan Hiểu Thanh quả thật là lựa chọn tốt hơn.
Thế nhưng, Đan Hiểu Thanh có quá nhiều tâm tư, hắn luôn luôn không thích người bên cạnh che giấu ý nghĩ không nên có.
Mà nguyên nhân quan trọng nhất, cũng là nguyên nhân riêng của hắn —— tiệc cưới ngày mai, không ít cố nhân sẽ tới dự.
Trong những cố nhân đó, có chấp niệm mà hắn ẩn giấu nhiều năm nhưng cầu không được.