• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng bệnh VIP rất yên tĩnh.

Mộc Tiểu Thụ ngồi trên chiếc ghế cạnh giường gọt táo. Tay nghề của cô rất tốt, một vòng vỏ táo thật dài, góc cạnh trơn nhẵn, không đứt đoạn nào.

Mộc Trạch Bách khen ngợi: “Chị hai, bàn tay chị khéo quá.” Sau một lúc lại bổ sung, “Là bàn tay của nhà nghệ thuật.”

Mộc Tiểu Thụ đắc ý đưa táo cho Mộc Trạch Bách: “Chị em chính là nhà nghệ thuật.”

Mộc Trạch Bách vui vẻ cầm táo cắn một miếng: “Quả táo được nhà nghệ thuật gọt vỏ, ăn vào mùi vị thật khác biệt.”

Lúc này Mộc Tiểu Thụ cũng cười theo: “Vậy chị gọt nhiều một chút, đặt ở đầu giường, khi nào em muốn ăn chỉ cần ngoảnh đầu là có ăn.”

Trải qua nửa tháng tĩnh dưỡng, sức khỏe của Mộc Trạch Bách khôi phục rất nhiều. Vết thương ở chân cùng với những nơi bầm tím khác trên cơ thể bình phục rất mau chóng, ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc: “Tốc độ hồi phục của cậu ấy nhanh hơn chúng tôi tưởng tượng.”

Tựa như một cây cỏ dại không thể đánh ngã, chỉ cần cho cậu một chút mưa, cậu có thể hồi phục sức sống trong giây lát.

Trong lòng Mộc Tiểu Thụ hơi chua xót, đây là đứa em trai năm ấy được cả nhà nuông chiều nhất, trong lúc cô vắng mặt, một đóa hoa quỳnh cao quý đã bị giày vò trở thành một cọng cỏ xù xì.

Nhưng kỳ lạ là, các bộ phận khác của cơ thể hồi phục rất tốt, chỉ có hai bàn tay là hồi phục rất chậm. Hiện tại, bàn tay cậu chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng trọng lượng của một quả táo. Mỗi lần cậu gập ngón tay đều sẽ tác động đến vết thương ở cổ tay, đau đến mức đầu đầy mồ hôi, nhưng cậu luôn bất chấp lời khuyên của bác sĩ và Mộc Tiểu Thụ, ngày nào cũng hoạt động các đốt ngón tay.

“Ngón tay của em nhất định sẽ linh hoạt như hồi xưa, phải không?” Mộc Trạch Bách lòng đầy hy vọng hỏi Mộc Tiểu Thụ.

Mộc Tiểu Thụ chỉ có thể gật đầu: “Đương nhiên rồi, nhưng hiện tại em phải chú ý tĩnh dưỡng, chỉ khi bàn tay em được nghỉ ngơi thì nó mới mau chóng khỏe trở lại.”

Mộc Trạch Bách lại lắc đầu: “Ba ngày không tập luyện không quen tay, em lười biếng nửa tháng, nó cũng lười theo.”

Mộc Tiểu Thụ nhìn thấy đôi mắt bướng bỉnh của cậu, cô bỗng dưng không thốt ra được nửa lời khuyên răn còn lại.

“Tại sao làm tổn thương bàn tay của em.” Sắc mặt cậu có phần thẫn thờ, “Tại sao chân em hồi phục nhanh như vậy, còn tay thì lại chậm chứ? Có phải phần chân đã hút đi hết dinh dưỡng rồi không? Em sẵn lòng lấy chân mình ra trao đổi với bàn tay của em, em thà hai chân bị gãy, cả đời không đi được, cũng không muốn bàn tay không được hồi phục như trước nữa.”

Làm sao cô không hiểu chứ? Người đánh đàn vẽ tranh luyện chữ, thứ quan tâm nhất chính là đôi tay của mình. Rốt cuộc là ai tàn nhẫn muốn hai tay của cậu tàn phế?

“Tiểu Bách, rốt cuộc là ai, là ai nhẫn tâm muốn lấy hai tay của em?” Cô cắn răng, “Nói cho chị biết, chị…”

“Không biết.” Cậu trả lời rất nhanh, “Em hoàn toàn không biết.”

Cô sửng sốt: “Trong lòng em không có chút manh mối sao?”

Cậu nhìn trần nhà, thản nhiên đáp: “Không có. Một chút manh mối cũng không.”

Cô thở dài: “Thôi đi, em nghỉ ngơi cho khỏe, đừng mâu thuẫn với bản thân. Nếu em muốn ngồi trước đàn dương cầm nữa, thế thì em đừng làm hại tay mình như vậy. Có thể cứu chúng nó trở về, không dễ dàng đâu.”

“Nhưng mà, thời gian không đủ.” Cậu thì thào.

Cô nhíu mày: “Gì cơ?” Tiếng cậu quá nhỏ, cô không nghe được.

“Không có gì.” Cậu ngẩng đầu nhìn cô, bỗng nhiên sắc mặt ôn hòa, “Chị hai, em hỏi chị một vấn đề.”

Cô im lặng chờ cậu tiếp tục.

Cậu nói: “Em nói là nếu, nếu năm đó không thể trốn tránh việc cưới xin với Tiêu gia, chị sẽ làm sao?”

Sau một lúc lâu trầm mặc, cô đáp: “Giả dụ này không thành lập, chị sẽ không gả vào Tiêu gia.”

“Đấu tranh tới cùng mất cả chì lẫn chài.” Cậu bỗng nhiên lên tiếng.

Cô sửng sốt, quyết định ban đầu của cô chính là mất cả chì lẫn chài. Nhưng câu này không hề thích hợp nói cho Mộc Trạch Bách nghe, cô nhẹ nhàng nói: “Không đâu, chị sẽ sống tốt, sau đó chờ cơ hội xoay chuyển.”

Cậu không bỏ cuộc: “Nếu đợi cả đời, vẫn không có cơ hội xoay chuyển thì sao?”

Cô cau mày, cuối cùng chỉ đành xòe hai tay: “Vậy chị cũng không hối hận, chị đã cố hết sức.”

Cậu khẽ nhếch miệng cười: “Em biết rồi.”

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Chị đi nhanh đi, anh ấy đợi lâu rồi.” Đột nhiên, Mộc Trạch Bách chọc chọc cánh tay cô.

Cô ngỡ ngàng. Anh ấy? Vừa ngoảnh đầu lại, xuyên qua khe cửa cô nhìn thấy Kì Tấn Khiêm đứng ở cạnh tường. Anh đưa lưng về phía phòng bệnh, yên lặng ngắm phong cảnh dưới lầu, chẳng biết đã đợi bao lâu.

Mộc Trạch Bách nói: “Chị hai, anh ấy tốt lắm. Chị đừng để mất anh ấy.”

Cô cong khóe môi tinh nghịch: “Ừm, chị tranh thủ bắt gọn anh ấy nhanh một chút.”

Mộc Trạch Bách tươi vui: “Cố lên!”

Cô bỗng nhiên hơi thẹn thùng.

Trong ánh mắt đầy chờ mong và cổ vũ của Mộc Trạch Bách, Mộc Tiểu Thụ chạy mất hút.

Mới vừa đóng cửa phòng bệnh, cô đã đối diện với tầm mắt của Kì Tấn Khiêm.

Anh hơi nhướn mày: “Sao mặt em đỏ thế?”

Cô ho nhẹ một tiếng: “Hơi nóng.” Dứt lời cô lấy tay sờ hai má.

Anh nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của cô: “Em bảo Dung Tuyển Khanh cho nghỉ phép thêm đi.”

“Tại sao?” Cô tò mò.

Anh cười: “Bí mật.”

Huh? Cô ngẩng đầu nhìn anh, đã thấy anh cười bí hiểm: “Thần thần bí bí…anh muốn em xin nghỉ mấy ngày hả?”

Anh đáp: “Một tháng.”

Cô giật mình: “Anh khuyến khích em bỏ việc một tháng trời?! Đánh mất chén cơm thì làm sao đây?”

Anh dửng dưng: “Mất chén cơm cũng tốt, em tới J.Crown làm cổ đông lớn nhất, thế thì em có thể ở bên anh mỗi ngày.”

Cô trừng mắt liếc anh: “Anh đang dung túng em sa đọa.” Sau đó, cô cau mày, “Xong đời rồi, cứ tiếp tục như vậy, em sẽ càng thay đổi càng ngốc hơn, thế thì làm sao sánh vai với Kì tiên sinh ưu tú chứ?”

Giọng anh rất sung sướng: “Không sao, trong lúc em ngốc nhất anh đã thích em rồi.”

Lại còn nói cô ngốc? Cô giận đến nghiến răng nghiến lợi, thế là không lưu tình cắn cổ anh một cái.

Anh hoảng hồn, lập tức tỏ vẻ nghiêm túc: “Cô Mộc, hành vi của cô rất nguy hiểm đó.” Dứt lời anh đột nhiên ôm chặt eo cô, “Em có biết trêu ghẹo anh thế này sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Cô không hề sợ hãi, nghiêng đầu nhìn anh: “À? Sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ? Em cũng rất chờ mong đấy.”

Anh bất đắc dĩ, thấy cô cười khanh khách không ngừng, anh chỉ đành thở dài: “Em mau xin nghỉ phép đi.”

***

Mộc Tiểu Thụ trở về công ty, đi thẳng đến văn phòng của Dung Tuyển Khanh.

Dung Tuyển Khanh vừa mới cúp máy, sau khi nhìn thấy Mộc Tiểu Thụ, đôi lông mày dày nhướn lên: “Ồ, đúng lúc chị muốn tìm em.”

Mộc Tiểu Thụ đưa đơn xin nghỉ phép trước: “Nghỉ phép, một tháng.”

Dung Tuyển Khanh bị tờ đơn xuất hiện bất chợt làm hết hồn, sau một lúc lâu cắn răng nói: “Sao lại thế này hả, có đàn ông thì không cần chị rồi? Xin nghỉ một tháng? Hai người muốn đi sinh con sao?”

Mộc Tiểu Thụ nghẹn lời: “Chị dùng một tháng mà sinh con ra được thì để em xem xét.”

Dung Tuyển Khanh đột nhiên ném một tờ giấy đến tay Mộc Tiểu Thụ.

“Đây là…” Mộc Tiểu Thụ bỗng dưng ngây người.

Trên tiêu đề viết mấy chữ tiếng Pháp.

Mộc Tiểu Thụ quá quen thuộc.

Bữa tiệc xa hoa nhất của giới thiết kế thời trang năm nay sắp bắt đầu rồi.

Mộc Tiểu Thụ ngước mắt nhìn sang Dung Tuyển Khanh: “Em sẽ đi xem.” Show thời trang hàng đầu mỗi năm một lần, cô làm sao bỏ lỡ chứ. Tuy chỉ có nửa tháng ngắn ngủi, nhưng có thể từ đó học hỏi rất nhiều thứ.

Dung Tuyển Khanh lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.

“Chị nhìn em vậy làm gì?” Mộc Tiểu Thụ khó hiểu, “Chẳng lẽ chị không cho em đi xem?”

“Không phải không cho,” Dung Tuyển Khanh nhếch miệng mỉm cười, “Không chỉ cho em đi, hơn nữa cho em biểu diễn thành phẩm của mình trên sân khấu.”

Mộc Tiểu Thụ giật mình: “Chị đùa gì đó, sư phụ em không đi hả?” Show thời trang long trọng như vậy, mỗi một tập đoàn chỉ cử đi một nhà thiết kế có thực lực nhất, mà tác phẩm của nhà thiết kế này sẽ đặt làm khuynh hướng cả năm của tập đoàn đó. Những năm qua đều cử đi Thẩm Thuân Thư nhà thiết kế chính có thực lực nhất, Lê Dịch làm trợ lý. Năm nay sao lại thế này, TRsam muốn đập phá thương hiệu của mình sao?

Dung Tuyển Khanh bĩu môi: “Cái tên Thẩm Thuân Thư quái thai kia, chỉ đích danh muốn em đi thay anh ta.”

Mộc Tiểu Thụ giật giật khóe miệng: “Bảo Lê Dịch, Thích Chí Vi cũng được, nếu không thì chị đi, tại sao phải gọi em… em chẳng có kinh nghiệm gì hết.”

Dung Tuyển Khanh nở nụ cười: “Không cần kinh nghiệm, chỉ cần có thiên phú và tài hoa là đủ rồi. Trùng hợp, em đều có hai thứ này.”

Ơ? Mộc Tiểu Thụ kinh ngạc. Dung Tuyển Khanh chưa từng khen cô như vậy, điều này khiến cô có phần không thích ứng.

“Những lời này không phải chị nói.” Dung Tuyển Khanh nói, “Thẩm Thuân Thư sớm biết em sẽ nói mình không có kinh nghiệm, thế nên anh ta bảo chị truyền đạt những lời này cho em.”

Trong nháy mắt khuôn mặt Mộc Tiểu Thụ trở nên tươi tắn. Cái người khó tính kia một ngày chẳng nói được mấy câu lại biết nói như vậy. Có điều quả thật rất giống phong cách nói chuyện của anh.

“Sư phụ vẫn còn ở New York ư?” Mộc Tiểu Thụ hỏi.

Dung Tuyển Khanh cười ranh mãnh: “Anh ta sẽ mau chóng tới đại lục. Dù sao học trò bảo bối của anh ta sẽ làm nhân vật chính, anh ta làm sao có thể không tới xem?”

“Tiểu Thụ,” Dung Tuyển Khanh chợt thu lại vài ý cười, “Bàn về thiên phú và tài hoa, chị, Lê Dịch, Thích Chí Vi, Thẩm Thuân Thư đều có cả, mấy vị át chủ bài dưới trướng Uren cũng có, hơn nữa nói về kinh nghiệm, bọn chị vượt xa em.”

Mộc Tiểu Thụ nghiêm mặt: “Em biết.”

“Tuy nhiên, khi đăng ký vào danh sách lần này, người đầu tiên chị nghĩ tới chính là em.” Dung Tuyển Khanh nhìn vào mắt Mộc Tiểu Thụ, “Không chỉ chị, Lê Dịch, Thích Chí Vi và Biện Tiêu đều chọn em.”

Trái tim Mộc Tiểu Thụ đập hơi mạnh.

Trong mắt Dung Tuyển Khanh chứa ý cười: “Chị tin tưởng ánh mắt của mình. Hơn nữa, ngay cả Thẩm Thuân Thư có ánh mắt hiểm độc như vậy cũng mở lời, em còn có lý do gì sợ hãi hả?”

Mộc Tiểu Thụ hơi cắn môi, sau đó ý cười dần dần nở trên môi cô. Cô ngước mắt, trong con ngươi tựa như mực tàu ánh lên tia sáng: “Chị không nhìn xem em là học trò của ai, em làm sao biết sợ hãi chứ?”

Dung Tuyển Khanh cũng cười, cô giơ lên đơn xin nghỉ phép trong tay: “Hai tháng sau chính là show thời trang, thế một tháng nghỉ phép này, em có cần hay không?”

Mộc Tiểu Thụ nhướn mày: “Đương nhiên cần. Một tháng sau, em trở về sẽ giao ra bản thiết kế.”

Dung Tuyển Khanh cười gian manh: “Khẩu khí không nhỏ. Có điều, phê chuẩn nghỉ phép.”

“Còn có một việc.” Mộc Tiểu Thụ chợt cất tiếng.

“Chuyện gì?” Dung Tuyển Khanh hỏi.

“Hợp đồng thiết kế của Đan thị, em không nhận.” Mộc Tiểu Thụ nói, “Sau này cũng không nhận.”

Dung Tuyển Khanh kinh ngạc: “Một hợp đồng tốt vậy sao em không muốn? Người ta chỉ đích danh muốn em đó.”

Mộc Tiểu Thụ thản nhiên nói: “Vì là chỉ đích danh em thiết kế nên em mới không nhận.”

Dung Tuyển Khanh khó hiểu, sau một lúc lâu ngượng ngập nói: “Tuy rằng chị không biết em suy nghĩ cái gì, nhưng mà từ chối cũng tốt, em chuyên tâm chuẩn bị thiết kế cho show thời trang. Chị sẽ nói với phía Đan thị, em thật sự không thể rút ra thời gian…”

“Không cần tìm lý do khác,” Mộc Tiểu Thụ chậm rãi nói, “Cứ nói, em cùng chồng sắp cưới đi nghỉ phép, không có thời gian nhận hợp đồng.”

Dung Tuyển Khanh há hốc mồm: “Lý do này…em muốn mình chịu đòn à.”

Mộc Tiểu Thụ nghiêm túc gật đầu: “Phải là lý do này.”

Dung Tuyển Khanh nói không nên lời.

Ra khỏi văn phòng, Mộc Tiểu Thụ lập tức đi về phía văn phòng Arbre, trước khi đi cô còn một số việc phải căn dặn thành viên trong nhóm.

Mới vừa đi tới trước cánh cửa kính của văn phòng, cô liền bị một bóng dáng cao ngất ngoài cửa ngăn chặn bước chân.

“Sue, có thể dành chút thời gian nói chuyện với tôi không?” Cơ Sùng An nhìn Mộc Tiểu Thụ, “Sẽ không chiếm nhiều thời gian của cô đâu.”

Mộc Tiểu Thụ theo bản năng đánh giá cách ăn mặc của Cơ Sùng An. Từ trước đến nay Cơ Sùng An luôn dùng bề ngoài nổi bật xuất hiện trước mặt người khác lần đầu tiên lộ vẻ sa sút, là vì ai?

Cô không đáp mà hỏi lại: “Anh đợi tôi rất lâu rồi?”

Cơ Sùng An sửng sốt, lập tức đáp: “Hai tuần.”

Lúc này Mộc Tiểu Thụ sững sờ, sau một lúc lâu cô nhếch khóe miệng: “Uren chắc là hận tôi chết mất, lại khiến át chủ bài của bọn họ bỏ việc hai tuần.”

Cơ Sùng An nhíu mày: “Việc tôi tới đây, không liên quan đến Uren.”

“Vậy thì vì sao?” Mộc Tiểu Thụ nhìn anh ta.

Cơ Sùng An mím môi.

“Không nói?” Mộc Tiểu Thụ chuẩn bị đi vòng qua anh ta, “Tôi bận rộn nhiều việc, nếu không có gì, tôi đi trước.”

Cơ Sùng An mau chóng cất tiếng: “Trạch Bách thế nào rồi?”

Mộc Tiểu Thụ dừng bước, quay đầu nhìn anh ta: “Làm sao tôi biết được? Anh không đi hỏi người nhà của nó, lại tới hỏi tôi?”

Cơ Sùng An nói: “Nếu ở thành phố N còn có người nào mà Mộc Trạch Bách có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng, người đó chỉ có thể là cô.”

Trái tim Mộc Tiểu Thụ lỡ nửa nhịp. Cô nghe Cơ Sùng An nói tiếp: “Tôi không hỏi cô cậu ấy ở đâu, tôi chỉ muốn biết hiện tại cậu ấy có khỏe không. Nếu cô gặp cậu ấy, xin chuyển lời với cậu ấy, đừng sốt ruột, chuyện cậu ấy muốn làm, tôi nhất định sẽ giúp cậu ấy hoàn thành.”

“Chuyện gì?” Mộc Tiểu Thụ nhíu mày, “Tiểu Bách muốn làm chuyện gì?”

Cơ Sùng An đáp: “Tôi thấy nên để chính cậu ấy nói với cô thì càng thích hợp hơn.”

Mộc Tiểu Thụ không nói gì.

“Tôi đi trước.” Cơ Sùng An hơi khom lưng, rồi xoay người bỏ đi.

***

Chập tối, Mộc Tiểu Thụ cả ngày bận rộn nhìn thấy Kì Tấn Khiêm đang chờ ngoài cửa xe, mỏi mệt toàn thân cô đều tan biến.

“Về nhà?” Kì Tấn Khiêm ôm cô qua.

Cô cười: “Trước khi về nhà, đi qua một nơi trước.”

“Nơi nào?” Anh đầy hứng thú.

“Quỳnh Tạ.” Cô đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK