Nhưng cô dâu và chú rể vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Mộc Lạc Kỳ mở cửa phòng, liếc một cái nhìn thấy Tiêu Thanh Nhượng đưa lưng về phía cửa, ngồi trên chiếc ghế bành.
Hắn nghe được động tĩnh phía sau, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm mặt tường.
Trên mặt tường cả phòng dán đầy tấm ảnh lớn nhỏ.
Nhân vật chính trên tấm ảnh đều là một cô gái. Nói chính xác hơn là toàn bộ quá trình trưởng thành của một cô gái.
Trong tấm ảnh, cô gái trẻ tuổi cùng một đám bạn đua xe ở đường Bàn Sơn, cô gái nổi loạn với đầu tóc rối bời như cỏ dại bên tai trái bấm ba lỗ, cô gái trưởng thành một chút ở trong đám đông nhìn bảng danh dự của kỳ thi đại học, sau khi cô gái trưởng thành nắm tay một người đàn ông đi dạo tại một con đường nào đó ở Châu Âu…
Rõ ràng đến vậy, không thể nghi ngờ là cùng một người. Người phụ nữ chín chắn mặc lễ phục màu xám, đứng trong một mảnh đèn flash, đôi mắt óng ánh như nước, đẹp đến thu hút hồn người.
“Anh rất thích cô ấy.” Mộc Lạc Kỳ đi tới phía sau Tiêu Thanh Nhượng.
Tiêu Thanh Nhượng không trả lời.
“Tôi rất hiếu kỳ,” Mộc Lạc Kỳ ngờ vực, “Anh và cô ấy chẳng có chút liên quan, sao anh lại thích cô ấy chứ?”
Một người là cháu út nhà họ Mộc theo nề nếp cũ có thân phận tế nhị, một người là cháu đích tôn duy nhất mang họ Tiêu.
Họ làm thế nào có điểm giao nhau?
Vấn đề này lại khiến cho Tiêu Thanh Nhượng ngẩn ngơ hồi lâu.
Đây là thích sao? Hắn cũng sẽ thích một người ư?
Còn nhớ nhiều năm về trước, cô gái kia xông vào thế giới của hắn, vừa chạy vừa nhảy, giống như tinh linh phấn khởi.
Không ai dám tự mình xông vào khoảnh sân của hắn, cô lại không coi ai ra gì mà chôn một bài thi toán không đạt tiêu chuẩn xuống mảnh sân của hắn.
Hắn ngồi phía sau tấm màn thật dày, nhìn cô đến xuất thần. Tựa như nhìn một tia nắng xâm nhập vào thế giới u ám của hắn.
Hắn bắt đầu để ý đến mọi việc về cô.
Từ nhỏ đến lớn, sự việc có thể khiến hắn vui vẻ rất ít, mà việc quan sát cô gần như trở thành tia sáng duy nhất trong cuộc sống của hắn.
Cô sống ở nhà họ Mộc cũng chẳng tốt bao nhiêu, nhưng điểm khiến hắn khó hiểu là, cô luôn có thể sống vui vẻ, tựa như một con chim nhỏ, suốt ngày líu ríu, phiền muộn lớn nhất chính là làm sao giấu kỹ bài thi toán tệ hại.
Hắn khó hiểu, tại sao cô có thể vui vẻ như vậy? Ba mẹ cô mất sớm, ông ngoại trở thành vật hy sinh của chính trị, cô ăn nhờ ở đậu phải nhìn sắc mặt của người khác, nhưng tại sao cô còn vui vẻ hơn hắn?
So với đứa cháu đích tôn nhà họ Tiêu thông minh từ bé có địa vị cao quý tại nhà họ Tiêu như hắn, cô còn vui vẻ hơn.
Cô hai bàn tay trắng, nhưng thế giới của cô sáng ngời như vậy.
Hắn ngồi nắm giữ mọi thứ, nhưng thế giới của hắn lại là sương mù lượn lờ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn không thỏa mãn với việc chỉ nhìn cô. Hắn muốn đưa tia nắng kia đến bên cạnh.
Hắn quả thật làm như vậy. Hắn kiềm nén vui sướng trong lòng khi kéo tia nắng kia đến bên cạnh, đáng tiếc, hắn đã tàn phá tia nắng kia.
Rất nhiều lúc hắn suy nghĩ, nếu không có lần đầu gặp gỡ tệ hại kia, mọi thứ có phải sẽ khác không.
Tiêu Thanh Nhượng luôn luôn coi thường tình yêu nam nữ thế mà lại cầu xin một cái “Nếu như” xa xỉ, nếu bị người khác nghe được, không biết phải gọi bao nhiêu người đến mở rộng tầm mắt.
Tia nắng mặt trời của hắn hiện giờ trở thành tia nắng mặt trời của người khác, hắn cũng không thể nào chắp tay nhường lại vị trí chủ nhân của nhà họ Tiêu.
Đi một vòng lớn như vậy, thật ra chỉ là một con đường chết.
Con đường chết đã định từ nhiều năm trước.
Hắn bỗng nhiên cất tiếng: “Phụ nữ các người rốt cuộc thích loại đàn ông nào?”
Mộc Lạc Kỳ đột nhiên sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Cái này phải xem tình huống mà quyết định. Anh theo đuổi con gái thế nào?”
Tiêu Thanh Nhượng im lặng: “Theo đuổi?” Hắn làm sao có thể đi làm chuyện ngu ngốc như vậy?
Mộc Lạc Kỳ mỉm cười: “Anh không theo đuổi, người khác làm sao sẽ thích anh chứ?”
“Theo đuổi thế nào?” Hắn có chút nghi hoặc.
Cô đáp: “Đương nhiên là làm một số việc khiến người trong lòng của anh vui vẻ.”
Hắn nhất thời trầm lặng.
Hình như từ đầu đến cuối, hắn đều làm chuyện khiến cô không vui.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên chuẩn bị đi ứng phó với những vị trưởng bối kia.” Mộc Lạc Kỳ nói, “Đúng rồi, chuyến bay của tôi bay đêm nay, thế nên không thể ở lại trọn buổi hôn lễ.”
Tiêu Thanh Nhượng không để tâm cho lắm gật đầu: “Tôi biết.”
Hắn đứng dậy, cùng cô đi ra ngoài.
Khi đi đến cạnh cửa, hắn dừng bước chân, dặn dò người hầu đứng canh giữ một bên: “Tháo xuống tất cả những thứ trên tường đi.”
***
Ban đêm, Mộc Tiểu Thụ tắm rửa xong, thay váy ngủ, nằm sấp trên tấm thảm xem xét mấy cuộn tranh trải trên mặt đất.
Những cuộn này là mấy hôm trước Mộc Thác Lương đưa tới, nếu cô có thể giải đáp bí mật trong tranh, cô có thể giữ lại năm cuộn tranh này.
Nhưng mà trong bức tranh rốt cuộc cất giấu huyền cơ gì chứ? Cô nhìn trái nhìn phải cũng chẳng nhìn ra nguyên do.
Câu nói cuối cùng Mộc Thác Lương để lại cũng rất mơ hồ.
“Năm cuộn tranh này là quà ra mắt khi ông ngoại cháu đến hỏi cưới bà ngoại cháu.” Ông ta nói, “Ta muốn biết trong những bức tranh này có điểm gì lạ, khiến bà ngoại cháu chỉ nhìn một cái là nhận lời cầu hôn của ông ngoại cháu.”
Mộc Tiểu Thụ chợt nghe ông ta dùng giọng nghiêm túc nói những lời này, trong lòng cô cảm thấy buồn cười.
Bà ngoại nhận lời cầu hôn của ông ngoại làm sao có thể chỉ vì một bức tranh? Hồi trẻ ông ngoại điển trai như vậy, là con gái thì sẽ động lòng không phải sao? Làm gì có liên quan đến những bức tranh này?
Có điều những lời này cô quyết không dám nói ra miệng. Chọc giận ông cụ Mộc, cô không muốn lấy về những bức tranh này sao?
Cho dù trong tranh không có bí mật, cô cũng phải bịa ra một thứ giống vậy.
Sau khi hạ quyết tâm, cô bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Thế nhưng cô đã quá quen thuộc với kỹ năng hội họa của ông ngoại, đâu có giấu huyền cơ gì bên trong?
Kì Tấn Khiêm kết thúc công việc, từ phòng sách trở về phòng ngủ thì trông thấy cảnh tượng như vậy.
Cô vợ bé nhỏ của anh ủ rũ dựa trên mép giường, trừng mắt ai oán nhìn mấy cuộn tranh trên mặt đất.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Mau tới đây xem giúp em, làm thế nào bịa ra câu chuyện khiến ông cụ Mộc hài lòng?”
Anh ngồi xuống cạnh cô, nhìn bức tranh trên mặt đất, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Cần gì bịa đặt chứ? Không phải có sẵn rồi sao?”
Cô ngồi thẳng lưng: “Ở đâu? Chỗ nào?”
Anh cười chỉ vào tranh: “Trong tranh ấy.”
Tỏ vẻ thần bí như vậy. Cô hoài nghi liếc nhìn anh, rồi lại nhìn cuộn tranh chẳng có gì thay đổi.
Thật ra cô đã từng thấy những cuộn tranh này hồi bé. Chúng nó được treo trong phòng tập múa của bà ngoại. Hồi nhỏ khi cô rất nghịch ngợm, tập múa suýt nữa làm rớt một bức tranh, thế là bị bà ngoại đánh một trận.
Rõ ràng là một bức tranh rất bình thường, sao lại quý trọng đến vậy?
Trên năm cuộn tranh đều là một ngôi nhà nhỏ thông thường của thời dân quốc, bên ngoài ngôi nhà có một vòng hàng rào, trong mảnh sân nhỏ là luống rau xanh um, còn đặt một cài bàn đá dưới tàng cây hòe, trên bàn có một bức tranh chưa vẽ xong.
Đối diện bàn đá là cửa sổ căn nhà, loáng thoáng có thể thấy được bàn chén ghế dài bên trong.
Huyền cơ ở đâu chứ? Cô ngẩng đầu nhìn anh lần thứ hai.
Anh suy tư một lúc lâu, sau đó cầm lấy một cuộn tranh đưa về phía ánh sáng nhìn với góc độ khác biệt, sau đó đặt xuống, lại cầm lên một cuộn khác.
Cho đến khi nhìn kỹ từng bức, anh mới cất tiếng: “Những bức tranh này đều theo trình tự.”
Trình tự? Cô cảm thấy mới lạ nhìn sang năm cuộn tranh ngoại trừ thay đổi bốn mùa thì không có gì khác. Những bức tranh này lại còn theo trình tự ư?
Anh cầm lấy một cuộn tranh đặt vào tay cô: “Em nhìn kỹ lại xem, cảm giác cầm bức tranh này có gì lạ không.”
Cô ước lượng bức tranh, nhìn trái nhìn phải, bắt chước anh huơ huơ bức tranh dưới ngọn đèn: “Đâu có gì đặc biệt, chỉ là nặng hơn bức tranh bình thường…”
Bỗng nhiên, cô sửng sốt, sờ họa tiết của bức tranh, lại nhìn kỹ hình vẽ trên tranh qua ánh đèn: “Ở đây không chỉ có một bức tranh!”
Cô quay đầu, kinh ngạc nhìn anh: “Trong cuộn tranh này hẳn là trước sau chèn hai bức tranh.” Dứt lời cô lại cầm lấy cuộn tranh khác, vẫn như vậy.
Mỗi một cuộn tranh trên thực tế từ rất nhiều lớp tranh đệm tạo thành, lớp tranh cuối cùng hiện ra cho người đời, cũng chính là hình vẽ ngôi nhà thời dân quốc kia.
Anh tỏ vẻ khen ngợi nhìn cô: “Không sai, từ góc độ ánh sáng khác nhau có thể nhìn thấy lớp tranh khác nhau.”
Sau khi nghe xong, cô lập tức cầm một cuộn tranh hướng về ngọn đèn.
Khi bức tranh và ánh đèn ở góc 30 độ, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người trước bàn đá dưới tàng cây hòe. Góc độ càng ngày càng lớn thì bóng người càng rõ ràng hơn.
Đó là một chàng trai trẻ tuổi, trường bào áo nho gia, ánh mắt lặng lẽ nhìn cửa sổ ngôi nhà.
Góc độ lớn thêm một chút, bên trong cửa sở căn nhà dần dần hiện ra một bóng người khác. Cái bóng hiển nhiên là một cô gái duyên dáng, cô đang ở bên trong nhảy múa.
Khi đạt tới góc độ tối ưu, bức họa này hoàn chỉnh.
Chàng trai đứng trước bàn đá, ánh mắt thâm tình nhìn cô gái nhảy múa trong nhà, từng nét bút vẽ ra dáng múa của cô gái.
Mộc Tiểu Thụ khâm phục sự suy nghĩ độc đáo và lối vẽ tinh vi của tác giả bức tranh. Cô vội vàng cầm một bức tranh khác, hướng về ánh sáng nhìn xem.
Cho đến khi cô xem xong tất cả bức tranh, một bộ tranh chân chính hoàn chỉnh mới hình thành trong đầu cô.
Chàng trai vì người con gái mình yêu mà xây dựng một ngôi nhà nhỏ, cô vì anh mà nhảy múa dưới hiên nhà, anh lặng lẽ dùng bút vẽ ghi lại mỗi một bước nhảy của cô. Chàng trai và cô gái kết hôn, chìm trong cuộc sống gia đình giản dị. Hai người ngồi sóng vai trong sân, cô gái nghiền mực, chàng trai vẽ tranh. Rồi sau đó nữa, trong sân có thêm hai đứa trẻ.
Đây không chỉ là một bức tranh dân dã, đây là một người đàn ông xây dựng tổ ấm cho vợ mình.
Cô đột nhiên hiểu được, năm đó bà ngoại là một diễn viên múa danh tiếng tại sao gả cho ông ngoại chất phác.
Trái tim hết sức chân thành như vậy, dù là ai cũng chẳng muốn để vuột mất.
Cô ngã vào lòng Kì Tấn Khiêm, thì thào: “Thật không ngờ mà, thật không ngờ câu chuyện của ông ngoại và bà ngoại là như vậy.”
Chuyện xưa của họ đương nhiên không chỉ thế thôi, năm cuộn tranh này chẳng qua là một góc núi băng, giọt nước trong biển cả.
Kì Tấn Khiêm ôm cô trong lòng, cười nói: “Đúng vậy, họ luôn luôn rất đằm thắm.”
Cô bỗng dưng tò mò: “Anh làm thế nào biết được trong tranh của ông ngoại em có huyền cơ như vậy? Ngay cả em là cháu gái cũng không biết.”
Anh nở nụ cười: “Anh đương nhiên biết rồi. Có cái gì anh không biết chứ?”
Cô lườm anh, cũng không nhịn được mà bật cười.
***
Quỳnh Tạ, Mộc trạch.
Sau khi Mộc Thác Lương xem xong những bức tranh thì lâm vào trầm mặc.
Bỗng nhiên, ông ta nở nụ cười không hề đoán trước.
“Thẩm Anh, đây là thứ bà muốn sao? Hay, hay lắm…” Ông ta đột nhiên ho kịch liệt.
Mộc Tiểu Thụ giật mình, vội vàng vỗ nhẹ lưng ông ta, để ông ta thuận khí.
Hồi lâu sau, ông ta mới lấy lại hô hấp bình thường.
Ông ta ngước lên đôi mắt vẩn đục, nhìn sang Mộc Tiểu Thụ: “Lạc Phân, cháu có biết cháu rất giống bà ngoại cháu không, ngay cả tính tình ương ngạnh cũng y như đúc. Rõ ràng là số phận lênh đênh, lại không muốn một chỗ dừng yên ổn. Năm đó, ta cho bà ấy vinh hoa phú quý, vị trí chủ mẫu của nhà họ Mộc, bà ấy không cần. Mười mấy năm sau, ta định hôn ước với nhà họ Tiêu cho cháu, đủ để đảm bảo cháu một đời không lo âu, cháu cũng không cần. Một đám các người, ai cũng muốn ngỗ nghịch ý ta!”
Mộc Tiểu Thụ bàng hoàng nghe những lời này, cô nhìn sang Kì Tấn Khiêm ở bên cạnh tỏ vẻ xin giúp đỡ.
Kì Tấn Khiêm khẽ khàng lắc đầu với cô.
“Các người rốt cuộc muốn cái gì? Muốn cái gì hả?” Ông ta vừa ho khan, vừa vô thức lặp lại.
Muốn cái gì?
Thứ Mộc Tiểu Thụ muốn chẳng qua là có thể tự do quyết định số phận của mình.
Năm đó thứ Thẩm Anh muốn, cũng chẳng qua là có thể tự do tiếp tục nhảy múa hát ca.
Thế nhưng Mộc Thác Lương không hiểu, cũng không cho được.
Mộc Tiểu Thụ vốn định chất vấn ông ta vào lúc hỗn loạn này, tại sao phải kéo ông ngoại vào vòng xoáy kia. Nhưng giờ đây, nhìn thấy ông lão lụn bại kia, cô lại không hỏi ra miệng.
Chuyện đã xảy ra, còn xoắn xuýt với nguyên nhân hồi trước thì lại có ý nghĩa gì chứ?
Chỉ là tăng thêm phiền não.
Khi ra khỏi Mộc trạch, Mộc Tiểu Thụ cầm năm cuộn tranh kia.
Kì Tấn Khiêm theo thói quen ôm eo cô: “Chuyện này xong rồi, chúng ta đi du lịch nhé.”
“Đi đâu?” Cô cười nhìn anh.
“Thành phố Vân.” Anh đáp.