Haizzz, dường như những ngày tháng vui vẻ luôn trôi qua nhanh như vậy, thời gian này mỗi khi Shere thỉnh thoảng chạy tới quấy rầy còn Edward thì thường xuyên trợn tròn mắt cộng thêm thấp giọng nguyền rủa, lặng yên trôi qua từng ngày. Lequydion
Rốt cuộc Niệm Ân cao thêm mấy cm, vốn là người dậy thì muộn hơn bạn cùng lứa tuổi, hiện giờ vóc người thoạt nhìn cuối cùng cũng đã có đường nét của thiếu niên, vậy mà khuôn mặt lại không thay đổi gì nhiều. Không giống với những nam thanh niên khác càng lúc càng nghiêng về dáng vẻ thô lỗ, dường như được ông trời chiếu cố, cậu vẫn là dáng vẻ nho nhã như vậy, tóc ngắn mềm mại, ánh mắt đen nhánh sáng ngời, khi cậu mỉm cười dịu dàng quả thực chính là bạch mã hoàng tử tốt đẹp nhất trong lòng các cô gái.
Thời gian thay đổi không ngừng, trong nháy mắt đã một năm trôi qua.
Bộ phim tình yêu cuồng nhiệt của Shere cũng sắp kết thúc, trong đó có vô số cảnh ngọt ngào lãng mạn, mặc dù không thành công như <Yêu như gió thoảng> năm đó, nhưng tuấn nam mỹ nữ vẫn hấp dẫn vô số ánh mắt của nam thanh nữ tú, tỷ lệ người xem coi như không tệ.
Còn nữ chính, khi phim kết thúc lần nữa lại bày tỏ tình yêu trước mặt mọi người, bị Shere lấy lý do “Mình đã có người trong lòng” từ chối. Đoạn này vừa chiếu, đông đảo fan mê điện ảnh xôn xao: Hoàng tử đã có người trong lòng? Vậy là ai? Sao chúng ta không biết? Không phải là lừa gạt mọi người chứ?
Nhưng lúc Shere nói những lời này, đôi mắt màu lam thật sự quá mức dịu dàng, thâm tình chân thành không giống với khi diễn trò ngày trước, hoàn toàn là một thứ tình cảm sâu sắc, yên ổn, nội liễm mà lại sâu lắng, khiến người ta xúc động.
Fan điện ảnh bắt đầu hành động, đầu tiên bọn họ xác định độ chuẩn xác của nguồn tin, sau đó liền bắt đầu điên cuồng kiểm tra: Rốt cuộc là ai khiến hoàng tử chúng ta động lòng? Gina, chắc chắn là không phải, nếu không cũng chẳng từ chối! Nào là Lily, Anna, Julie, Annie… Mọi người lật tung hết những người phụ nữ đã từng có lịch sử yêu đương hay là quan hệ mập mờ với Shere lên, thế mà vẫn không chọn được người khả nghi nào, hay là nói, ai cũng rất khả nghi, nhưng dường như chẳng một ai có khả năng đó.
Cuối cùng đám người trên mạng cho ra một đáp án tương đối hoang đường nhưng lại gần với sự thật nhất: Là hoàng tử nhỏ! Chỉ có đẹp như
An mới xứng với hoàng tử đẹp trai độc nhất vô nhị!
Đối với lần này Shere cười bỏ qua, hắn đứng trước ống kính lúc lắc ly rượu đỏ, bộ dạng phóng khoáng tự nhiên, cười như không cười, nói: “Mọi người vất vả rồi!”
Vô số fan điện ảnh ngã lăn dưới nụ cười này, gào lên dưới ánh trăng: Hoàng tử, nụ cười của anh càng ngày càng có lực sát thương!
Người đại diện của Shere là Kiệt lần nữa nổi giận, nghệ sĩ tự mình nói ra lời vui mừng như thế này mà nói, thật sự khiến người ta đau đầu. Cũng may với sức hấp dẫn trước mắt của Shere hình tượng không giảm mà ngược lại tăng lên, quản lý công ty mới không ra quyết định không tốt nào. Nhưng từ trước tới giờ Shere rất hay làm theo ý mình, quanh năm suốt tháng scandal lớn nhỏ không ngừng, trong bộ phận quản lý cấp cao đã có cảm xúc không vừa lòng.
Kiệt thấy, trong lòng gấp gáp vô cùng. Dù sao một người nghệ sĩ cho dù được hoan nghênh lợi hại cỡ nào đi chăng nữa, nếu như một khi bị công ty đóng băng vài năm, hào quang ngày trước lập tức biến thành hư không.
Anh ta rất đau đầu, không thể làm gì khác hơn là liều mạng thuyết phục Shere quay một bộ phim có sức ảnh hưởng cao, dùng để gia tăng giá trị của mình. Lê:quý đôn
Trong lòng Shere hiểu nỗi băn khoăn của Kiệt, nhưng hắn chỉ xem thường. Bởi hắn có một sự tự tin không bất kỳ kẻ nào có thể phá hủy: “Chỉ cần để cho tôi đứng trước ống kính, bất kể là nhân vật nào, không ai có thể hơn tôi được.”
Từ nhỏ hắn đã đam mê nghề diễn, thích đứng ở chỗ cao để đám fan mê điện ảnh tung hô hắn, khiến hắn mê muội. Vậy mà hắn hưởng thụ loại cảm giác này đồng thời cũng bỏ ra cố gắng và mồ hôi của mình. Sau mấy năm cân nhắc, nếu như nói rất nhiều diễn viên chỉ đơn thuần là vì diễn trò mà diễn, cho dù kỹ thuật biểu diễn của họ có đẳng cấp cỡ nào cũng chỉ tương tự như là sử dụng tốt công cụ mà thôi. Còn Shere là dùng kỹ thuật diễn biến thành nghệ thuật, mỗi một động tác mỗi một vẻ mặt của hắn đều có thể đại biểu cho ý nghĩa sâu xa và tâm tình khác nhau. Mỗi một nhân vật mà hắn diễn đều khiến người ta cảm thấy chân thật, giống như người nọ thật sự tồn tại trong khắp ngõ ngách trên thế giới này.
Cho nên đối với công ty mà nói, hiện giờ Shere là người không thể nào bị thay thế.
Mặc dù Shere thích bắt nạt người đại diện của mình, nhưng phần lớn thời gian rất dễ nói chuyện, vì vậy đáp ứng yêu cầu của Kiệt, nhận một kịch bản trước kia từng chưa từng nhận. Sau khi hắn xem xong kịch bản vẻ mặt hơi rối rắm. Đây là kịch bản phim kinh dị, lúc phim sắp kết thúc hắn sẽ gửi lại hi vọng sống sót cho nữ chính, sau đó mình bị cá sấu cắn nát thân thể thành hai khúc….
“Kiệt, không phải anh đang trả thù tôi đấy chứ?” Shere cười khổ, chỉ tưởng tượng bộ dạng mình máu bắn tung tóe đã cảm thấy ghê tởm rồi.
Kiệt giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói hành trình tiếp theo.
Trùng hợp chính là, nữ chính trong bộ phim lần này lại là Grace cùng hợp tác trong <Yêu như gió thoảng> năm đó.
Công chúa nhỏ ngây thơ biến thành nhà thám hiểm dũng cảm; còn Shere luôn anh tuấn phong độ phóng khoáng đóng vai dã nhân trong rừng… Đây là một bộ phim vừa mới tuyên bố muốn bấm máy đã đưa tới chấn động xôn xao.
Thêm vụ scandal lần trước của Shere, fan mê điện ảnh bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ đây mới là sự thật, người hoàng tử thích là Grace?
Lần này, vì Niệm Ân vẫn tĩnh lặng nghiên cứu âm nhạc của mình, công việc hàng ngày cũng rất bận rộn, cộng thêm hiện giờ Edward vô tình hay cố ý chạy lên tòa soạn mấy tạp chí lá cải kia mấy lần, vậy cuối cùng scandal cũng không bị dính vào nữa.
Album phát hành rất thuận lợi, có rất nhiều nhà phê bình âm nhạc đánh giá rất tốt, dưới sự sắp xếp của công ty lại quay một MTV nữa, sau đó tuyên truyền thêm. Mọi người nhắc tới Niệm Ân thì mặc dù còn nghĩ tới hình tượng hoàng tử nhỏ, nhưng đã không còn giống như ngày trước, chỉ nó lên mấy từ xinh đẹp tinh xảo gì đó, ngược lại giờ sẽ bàn về âm nhạc của cậu, tài hoa của cậu, cùng với giọng trong trẻo giống âm thanh tự nhiên khiến người ta ngạc nhiên kia.
Tất cả đều tiến triển thuận lợi như vậy, Niệm Ân thường có cảm giác không chân thật, mỗi lần nghỉ ngơi đều chạy về chỗ ở của mình, theo sát bên cạnh Edward người luôn mang theo nụ cười và ánh mắt cưng chiều, còn cả những fan mê ca hát nhiệt tình kia nữa, hạnh phúc tới quá nhanh.
Lúc Edward từ bên ngoài trở về đã nhìn thấy Niệm Ân ngồi ngẩn ngơ trên bậc cầu thang trước nhà.
Trong miệng cậu ngậm một cây bút, tron tay có một tờ giấy trắng, ánh mắt đen thui không biểu cảm nhìn về phía trước.
Edward lắc lắc tay trước mắt cậu, lông mi dài chớp động, vẻ mặt có chút mê mang, bộ dạng ngẩn người thật sự đáng yêu tới cực điểm. Anh không nhịn được bật cười, sờ mái tóc mềm mại trên đầu, nhẹ giọng hỏi: “Có phải mệt quá hay không?”
Al bum đầu tiên của Niệm Ân có rất nhiều bài hát là của người khác, một mặt là vì cậu là người mới ra nghề, hát mấy bài của đàn anh khả năng hấp dẫn lực chú ý của fan hơn; mặt khác có thể nói, trước khi chưa có tên tuổi có mấy ca sĩ là nhà thơ hoặc là nhạc sĩ đâu.
Nhưng hôm nay không giống vậy, album lần này của Niệm Ân, có mấy ca khúc là do nhạc sĩ nổi tiếng của công ty giúp điền lời và viết bài hát, có thể nói là hoàn toàn sáng tác riêng cho cậu, thậm chí bọn họ còn đề nghị Niệm Ân có thể tự mình thử sáng tác, tự mình làm là thích hợp nhất.
Vì vậy Niệm Ân cứ như vậy liên tục nhiều ngày đều ở nhà khổ cực suy nghĩ.
“Có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Edward không đành lòng nhìn bộ dạng cau mày của cậu, an ủi nói: “Lần đầu tiên em sáng tác, chậm cũng là rất bình thường.”
Niệm Ân ngẩng đầu lên, giữa hai hàng lông mày vẫn còn chút buồn rầu, nhưng vẻ mặt dịu hơn đi rất nhiều, “Edward, nói không chừng là em không có thiên phú, lời và nhạc gì đó, một chút cũng không có linh cảm.”
“Linh cảm có thể ngộ chứ không thể cầu, như vậy đi!” Edward mỉm cười, “Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát! Có lẽ sẽ có thu hoạch.”
Niệm Ân suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên: “Tối hôm qua Shere gọi điện thoại cho em, bảo em rảnh rỗi thì đi tới trường quay, lúc Shere quay phim rất có hứng thú, nếu không chúng ta cùng đi xem đi!”
“Em cái đồ ngu ngốc này!” Edward cứng người, không khỏi thấp giọng nguyền rủa một tiếng, nhìn vẻ mặt Niệm Ân dường như có chút mong đợi, bất đắc dĩ thở dài: “Em muốn đi thì đi thôi!”
…………
Hiện giờ Shere rất đau buồn phẫn nộ, trời mới biết hắn chú trọng nhất là hình tượng, nhưng bây giờ quanh thân trên dưới chỉ có một mảnh da thú rách rưới vây quanh, tóc trên đầu bị biến thành hình tổ chim, mặc dù có thể phơi bày thân thể cường tráng của hắn, thế nhưng loại hình tượng này! Hình tượng này! Hình tượng này! Đây là vượn Gorila! Đây mới thật sự là tình yêu và tinh thần can đảm với văn chương gì đó, thám hiểm phim kinh dị gì đó sao? Đây thật sự không phải là phục chế vượn người sao?
Grace mặc quần cụt màu xanh biếc, trên người là T-shirt màu đen, cắt tóc ngắn gọn gàng theo phong cách riêng biệt, thoạt nhìn hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng. Nhưng lúc này đang che miệng, nhìn bộ dạng có chút hả hê cười không ngừng, phá hư hình tượng tốt đẹp vào khoảnh khắc này của cô.
Rừng rậm, dã thú, người đẹp!
Đạo lý quan trọng chính là giai đoạn trước mắt.
Đạo diễn là một người rất ngay thẳng phóng khoáng, ông nhìn Shere, đầu tiên là vỗ lên ngực Shere một cái, sau đó vẻ mặt khinh bỉ: “Cậu có phải là đàn ông không thế, sao lại không có lông ngực!”
Shere nghiến răng, hai mắt phóng lửa.
Đạo diễn không để ý tới cậu xoay người rống to: “Thợ trang điểm, thợ trang điểm, TMD đã chạy đi đâu vậy! Chuẩn bị trang điểm thêm lông trên người này đi, màu đen!”
Grace cười đập tay xuống đất.
Shere có xúc động muốn tự sát, hắn nghĩ thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng bị thợ trang điểm kéo một mạch ra phía sau, cuối cùng bị trấn áp khuất phục.
Vừa lúc đó Edward lái xe dẫn Niệm Ân tới đây thăm thú trường quay.
Niệm Ân ngơ ngác nhìn tạo hình bây giờ của Shere, đưa tay kéo lông ngực màu đen của hắn, quay đầu hỏi Edward: “Đây là… Lông con gấu?”
Edward liếc nhìn bộ dạng đau buồn phẫn nộ của Shere, dịu dàng mỉm cười: “Lông con gấu tương đối khá đắt, chắc đây là lông chó đen rồi!”
“À!” Niệm Ân tán thành gật đầu.
Shere căm uất muốn chết, đang muốn phản bác thì đạo diễn lại bắt đầu kêu: “Dã nhân đâu? Dã nhân đi đâu rồi! Shere! Dã nhân! Bấm máy!”
Hết chương 15
_________________