Sau một tuần dài nhàm chán, Edward đi tìm rất nhiều nhà sản xuất nổi tiếng, tiền bối đức cao vọng trọng trong giới, còn cả rất nhiều nhân viên trong công ty. lequydion
Một diễn viên không lớn tuổi lắm, đã từng hợp tác mấy lần, có một lần đã nói đùa với Niệm Ân: “Tôi chưa từng thấy có một người đại diện nào tốt như vậy, nếu như ngày nào đó cậu không hoạt động nữa, thì để tôi ký hợp đồng với anh ấy nhé!”
Khi đó Niệm Ân dùng ánh mắt đen láy chính trực nhìn chăm chú vào anh ta, sau đó nghiêm túc nói: “Anh ấy là của tôi.”
Người diễn viên kia bật cười.
Trong những ngày này, bóng dáng người đàn ông kia là thứ duy nhất chèo chống cậu, duy chỉ có người này là không thể nào tặng cho người khác được.
Thời gian này đầu óc Niệm Ân luôn tỉnh táo, từ một khía cạnh khác mà nói, cậu càng có thể nhận ra tình cảm của mình với Edward. Chỉ là bề ngoài non nớt khiến người ta coi thường điểm này.
Hôm đó Edward bôn ba bên ngoài, Niệm Ân lặng lẽ đợi trong thư phòng, chẳng thèm ra khỏi cửa.
Cậu hết sức chăm chú viết ca khúc chủ đề cho bộ phim của đạo diễn Ronny, tìm kiếm một lần tự thân đột phá. Rất nhiều người nói người chỉ biết há mồm ca hát, chỉ có thể xưng là ca sĩ, còn người có thể tự mình sáng tác thì mới được gọi là nhạc sĩ.
Cậu nghĩ, cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên những ngày đó.
Cậu một thân một mình nhưng lại không cảm thấy cô đơn. Cậu nhìn người đàn ông đi ra cửa, sau đó một mình ngồi trong thư phòng cắn cây viết, đau đầu vắt óc suy nghĩ viết lời bài hát để phổ nhạc.
Mở cửa sổ phía ngoài ra, có gió mang theo hương hoa bay vào trong phòng, thời tiết sau cơn mưa, ánh mặt trời rất ấm áp.
Buổi trưa Shere gọi điện thoại qua, vừa bắt đầu chỉ là im lặng, giọng nói rất nhỏ, nhưng sau nói khi nói một hồi lại khôi phục sự tiêu sái tự nhiên trước sau như một.
Niệm Ân chỉ im lặng không lên tiếng.
Cho đên khi cậu nghe giọng kiên định từ bên trong điện thoại truyền tới, “An, yên tâm đi, anh sẽ giúp em!”
Niệm Ân không nhịn được bật cười, lời cảm ơn khách sáo cũng chẳng muốn thốt ra tý nào, cậu chỉ cảm thấy rõ ràng thời gian này xui xẻo tới cực điểm, nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc như vậy?
Rất đẹp, thời tiết rất đẹp!
Rất tốt, bọn họ cũng không vứt bỏ cậu!
……
Edward lại tới công ty một lần nữa, nhưng người phụ trách công ty hoàn toàn không muốn gặp anh.
Anh đứng trong phòng làm việc của thư ký đợi, từ bảy giờ sáng đến mười một giờ trưa, mới được gọi vào phòng làm việc.
Trong phòng có hai người, người phụ trách đang ngồi sau bàn, không nhịn được dùng ngón tay gõ lên bàn, bên cạnh còn có một người đang đứng, vì đứng nghiêng người nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt.
“Rốt cuộc cậu đã đủ chưa, công ty đã ra quyết định, chuyện của An không có gì có thể bàn nữa.” Người phụ trách tức giận nói.
Edward lộ ra nụ cười dịu dàng quen thuộc, tự mình cố gắng nỗ lực, “Tôi biết chuyện lần này, An xử lý có phần thiếu suy tính….”
“Cái gì mà thiếu suy tính, vốn là cuộc sống riêng tư hỗn loạn, không biết chừng mực ý tứ!” Người phụ trách cắt ngang lời anh, lạnh nhạt nói: “Công ty không phải dọn dẹp tàn cục cho cậu ta, chuyện xảy ra thành dạng gì, sẽ phải đảm nhận gánh chịu hậu quả đó.”
“Những thứ kia không phải là thật!” Edward có chút tức giận, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh giải thích, “Hơn nữa những thứ đó chỉ là lời đồn đại chưa được chứng thực, tôi hi vọng công ty có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa, lần này tuyệt đối An sẽ không làm ông thất vọng.”
“Cơ hội? Tôi cho cậu ta cơ hội, vậy ai cho tôi cơ hội?” Người phụ trách cười lạnh: “Cậu có biết không, bộ phận tuyên truyền mất bao nhiêu tâm huyết cho chuyện lần này, mới đè xuống những gièm pha loạn xạ kia không?”
Trong lòng Edward thầm buồn bã, vì nếu như lúc bắt đầu, công ty tập trung tinh thần vào chuyện này, cố gắng ngăn chặn tất cả những tin tức giả, thì cũng sẽ không phát triển thành tình huống như bây giờ.
Nhưng lúc này rõ ràng không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, anh chỉ cố gắng nhẫn nhịn mở miệng, “Thật xin lỗi, chuyện này là do tôi không xử lý thích đáng, nhưng xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, chúng tôi tuyệt đối sẽ cố gắng.” Lê(Quý*Đôn.n
“Cơ hội, không có, cũng không có khả năng…” Người phụ trách lên tiếng từ chối, hùng hổ dọa người như còn muốn nói thêm gì nữa.
“Chờ một chút!” Người đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng.
Gã đàn ông kia xoay người, lúc này Edward mới chú ý tới, đứng bên cạnh lại là nhà sản xuất Johnny mà lần trước bị Niệm Ân cầm bình hoa đập bị thương, nhất thời trong lòng anh căng thẳng, không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng nhìn gã.
“Cơ hội, tôi cho!” Johnny cười như không cười quan sát Edward, hỏi: “Cậu là người đại diện của An?”
Edward nhấp môi dưới, không nói gì, không muốn trả lời vấn đề của gã ta.
Johnny lơ đễnh quay đầu, mở miệng hỏi người phụ trách, “Tháng sau buổi biểu diễn ca nhạc của Kevin còn thiếu một vị khách mời đúng không?”
Người phụ trách nhíu mày: “Johnny tiên sinh, ý của ông là?”
Johnny cười cười, bộ dạng nghiêm túc: “Tôi cần một lời nói xin lỗi!”
“Nói xin lỗi?” Người phụ trách không hiểu hỏi lại.
“Đúng vậy, ở chỗ này của tôi bị người ta dùng bình hoa đập bị thương!” Johnny chỉ vào đầu mình, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ độc ác, ngay sau đó gã ta quay về phía Edward cười nói: “Tôi chỉ muốn một lời xin lỗi công khai, không quá đáng chứ!”
Edward lờ mờ biết đối phương không có ý tốt, nhưng lại không biết rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào. Nếu như đối phương nói là xin lỗi riêng tư, như vậy anh sẽ tuyệt đối lên tiếng từ chối, thà rằng không làm việc này nữa, cũng không thể bắt An đi nói lời xin lỗi. Nhưng đối phương nói là xin lỗi công khai, nếu là công khai thì sẽ không xuất hiện loại chuyện như lần trước.
Chỉ là nói lời xin lỗi….
Edward do dự một lát, cuối cùng sự tôn trọng Niệm Ân vẫn chiếm thế thượng phong ở trong lòng, anh lắc đầu một cái, nhàn nhạt nói, “An sẽ không nói xin lỗi, Johnny tiên sinh.”
Anh xoay người muốn rời khỏi đó.
Đột nhiên Johnny đè cửa lại, nhìn Edward nói, “Cậu muốn bỏ qua cơ hội duy nhất này sao?”
Edward ngẩng đầu lên, tỉnh táo nhìn gã ta: “Tôi tin tưởng tài hoa của An.”
Anh hơi dừng lại, trong mắt lóe lên vẻ sắc lạnh và khinh thường, “Hơn nữa, trên thực tế tôi không cho rằng An có gì cần phải xin lỗi! Nhất là đối với một số người vô liêm sỉ.”
Johnny sửng sốt, trong mắt nhanh chóng hiện lên sắc thái giận dữ.
Từ trước tới giờ tính tình Edward vẫn tương đối ôn hòa, mặc dù trong lòng khinh thường người trước mắt đến cực điểm, nhưng vẫn kiềm chế mình không nói ra mấy lời quá đáng. Song không muốn tiếp xúc gần gũi với loại người như vậy nữa, vì thế cũng không đợi gã ta nói gì thêm đưa tay kéo cửa muốn đi ra ngoài.
“Không ngại thì chúng ta mỗi người lùi một bước, thế nào?” Đột nhiên Johnny đứng phía sau mở miệng nói lần nữa.
Edward do dự một chút, dừng bước, anh đứng trong hành lanh kinh ngạc quay đầu lại nhìn gã, giọng nói có chút lạnh lùng, “Ông nói gì?”
Johnny cười không có ý tốt, “Cậu thay An nhận lỗi với tôi, thì tôi cho cậu cơ hội lần này.”
Edward ngẩn ra, trong lòng cũng hiểu là lời mình vừa nói lúc nãy hiển nhiên chọc giận tiểu nhân trước mắt này, nhưng lại không hiểu vì sao gã lại muốn dùng cách thức này, dường như nhất định phải kéo An tham gia biểu diễn ca nhạc lần này.
Vậy mà, phát hiện dưới tình huống như thế, cho dù biết rõ trong đó tất có sự kỳ quái nhưng Edward vẫn động lòng.
Nếu như đồng ý, có lẽ không nhất định sẽ thành công, nhưng ít nhất cũng chỉ giống như tình tình trước mắt này; nhưng nếu như không đồng ý, không tháo gỡ cục diện khốn đốn trước mắt thì ngay cả cơ hội cũng không có.
“Thế nào, quyết định xong chưa?” Johnny giống như tiểu nhân đắc chí cười hỏi.
Edward cuộn chặt thành nắm đấm, anh dần dần tỉnh táo lại, nhẫn nại hỏi: “Ông muốn tôi nói xin lỗi với ông thế nào?”
Johnny nghe thế lập tức cười đắc ý, “Tôi cũng không làm khó cậu!” Gã ta nói như bình thường, “Cậu quỳ xuống ở đây, dập đầu, sau đó nói “Thật xin lỗi, tôi sai rồi,” là được. Không khó đấy chứ? Ha ha!”
Edward sửng sốt, cơn tức giận xông lên đỉnh đầu, anh muốn phất tay áo rời đi nhưng rồi dừng lại.
Khoảnh khắc đó, anh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nghe thấy giọng hát trong suốt mê hoặc của Niệm Ân, mỹ lệ như thiên sứ giáng trần…
Người thiếu niên kia dường như sinh ra là nên đứng trên chỗ cao trên bầu trời, được mọi người yêu thích, được mọi người ngước nhìn, rực rỡ chói mắt.
Cho nên, tuyệt đối không thể để cậu rơi xuống trần ai!
Anh nhắm hai mắt lại, quỳ xuống.
……….
Sau giữa trưa ánh mặt trời rất rực rỡ, hôm đó là một ngày nắng.
Niệm Ân híp mắt, giơ tay đón ánh sáng chiếu lên bản nhạc, những nốt nhạc như con nòng nọc nhỏ tựa như đang nhảy tung tăng dưới ánh mặt trời, cậu không nhịn được cười vui vẻ.
Cậu để bản nhạc xuống, trong miệng ngâm nga bài hát mới sáng tác, từ trên ghế nhảy dựng lên, đứng trước cửa sổ nhìn về nơi xa xăm, bầu trời xanh thẳm giống như màu mắt của Edward, xinh đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, tình cảm sâu đậm như vậy nhìn chăm chú vào mình.
Cậu giơ tay lên quơ múa loạn xạ tiết tấu bài hát.
Lúc này tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.
Cậu chạy nhanh ra phòng khách nghe máy, “Đạo diễn Ronny… Dạ, cháu đã viết được một nửa… Tuyệt đối sẽ khiến ông hài lòng… Ông yên tâm… Rất cảm ơn ông!”
Cậu để điện thoại xuống cười vui vẻ, cảm thấy không có gì có thể đánh ngã được mình!
…………………
Cửa mở ra, Niệm Ân quay đầu, “Edward, anh đã về!”
Người đàn ông đi vào cửa, lộ ra nụ cười dịu dàng, “Ừ, bài hát viết thế nào rồi?”
“Tuyệt đối rất tuyệt!” Niệm Ân cười nói, dùng màu mắt đen láy nhìn vào anh, nhưng không hỏi gì cả.
Edward hiểu đối phương quan tâm, cho nên cũng không làm mất hứng thú, “Tháng sau có một buổi biểu diễn ca nhạc, em có thể làm khách mời tham dự!”
Mắt Niệm Ân sáng rực lên, “Edward.”
Edward tiến lên phía trước ôm lấy cậu, cúi đầu hôn cậu một cái, “An, em có thể hát ca khúc của em cho mọi người nghe.”
Niệm Ân ôm ngược lại anh, có thể cảm nhận được trên người đàn ông tràn đầy tình yêu thương, cậu nở nụ cười, “Cảm ơn, Edward.”
“Đừng nói cảm ơn với anh.” Edward nói khẽ, anh vuốt ve thiếu niên, rất dịu dàng, “Em biết mà, bất kể anh làm gì, anh cũng không cần em cảm ơn.”
Niệm Ân hơi áy náy cúi đầu, một lát sau lại ngẩng đầu lên, cẩn thận nhón chân nhẹ nhàng hôn trả lại đối phương.
Sau giữa trưa ánh mặt trời rất rực rỡ, hôm đấy là một ngày nắng!
Hết chương 34