Ngày đầu tiên <Yêu như gió thoảng> chiếu, Cố Niệm Ân lôi kéo Edward len lén mua vé ngồi phía sau.
“Tại sao không ngồi cùng với đoàn làm phim?” Edward buồn cười hỏi.
“Lần đầu tiên em đóng phim, muốn cùng xem với Edward.” Niệm Ân ngẩng đầu lên, con ngươi màu mực đầy nghiêm túc.Lê*Quý)Đôn
Edward ngẩn ra, từ trong lòng cảm thấy ấm áp, “An, cảm ơn.”
Cố Niệm Ân không lên tiếng, lông mi dài khẽ run rẩy, quay đầu xem phim.
Tiếng kèn tây Scotland du dương vang lên, trên đồng cỏ rộng lớn bao la nở đầy hoa dại, khi công chúa Minna đi ra ngoài ngao du bất ngờ gặp Anderson phong độ nhẹ nhàng anh tuấn đẹp trai… Sau đó kết giao làm bạn đồng hành, một chuỗi hình ảnh liên tiếp nhanh chóng hiện ra, bọn họ đi qua dãy núi, lội qua dòng suối, vượt qua khe sâu…
Bộ phim về tình yêu rất bình thường, nhưng dưới tay của đạo diễn Ronny thì ‘Sửa văn dở thành văn hay,’ từng cảnh tượng xinh đẹp khiến lòng người say đắm.
“Edward, rất đẹp đúng không!” Cố Niệm Ân chỉ vào một bức ảnh, nhẹ giọng nói bên tai Edward, “Trên đường em đi theo đoàn làm phim qua rất nhiều chỗ quay ngoại cảnh, nơi này là đẹp nhất, thật sự muốn ở lại chỗ đó, đồng cỏ màu xanh biếc, gió thổi rất nhẹ nhàng, còn có cả hoa tươi, Shere còn bắt một con chim nhỏ kêu rất êm tai cho em, chị Grace khiêu vũ trên bãi cỏ, ánh mặt trời, mùi hoa….”
Trong bóng tối Edward mỉm cười, bên tai có hô hấp ấm áp và giọng nói mang theo sự vui vẻ của chàng thiếu niên.
Thời gian du ngoạn sắp kết thúc, công chúa Minna đơn thuần ngây thơ thẳng thắn nói cho người yêu biết thân phận thật của mình, còn yêu cầu đối phương tự mình cầu hôn ở trước tòa thành.
Hoàng tử Anderson giả vờ là quý tộc hết thời kinh ngạc không dứt, không nghĩ tới lần đầu tiên trong đời hơi động lòng thì gặp phải công chúa nước đối địch. Kèn Scotland du dương vang lên lần nữa nhưng bồi hồi lưỡng lự, lại có vẻ đau buồn. Người đàn ông mỉm cười, con ngươi âm trầm, hoàng hôn chiều vẽ một vầng sáng quanh người gã, thoạt nhìn như hư ảo. Động tác của gã vẫn tao nhã như cũ, giọng nói vẫn mang theo thâm tình như cũ, nhưng một khắc kia tình ý đã rơi vào một vầng tối mờ mịt, sự đau khổ khó có thể nói ra được.
Cố Niệm Ân nhìn màn ảnh có chút say mê, bình thường Shere thích cười ưa nói đùa,duy chỉ có đối với vai diễn là vô cùng nghiêm túc. Cái biểu cảm giãy giụa và chần chừ sau khi biết được thân phận của đối phương cũng biểu hiện ra, nhưng ngoài mặt lại không muốn bị công chúa Minna phát hiện, loại mâu thuẫn này rất khó thể hiện, riêng cảnh này đã No good vô số lần….
Còn bây giờ,
Dưới ánh sáng mặt trời chiều, trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông rõ ràng là mỉm cười ưu nhã thâm tình, nhưng thần sắc trong đôi mắt lại đưa tới cho người ta một cảm giác không thành thật.
Chỉ là một khắc, nhưng đã là ‘Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.’
Trong rạp chiếu phim, tất cả đám con gái mê điện ảnh không hẹn mà cùng ngừng động tác trong tay, chuyên chú nhìn cảnh này, hoặc là thở dài hoặc là thấp giọng thảo luận về bi kịch tình yêu trong phim đã dự báo trước.
“Chúc mừng Shere, kỹ thuật diễn của anh lại tiến bộ thêm.” Grace ngồi ở hàng ghế trước thở dài nhìn xung quanh một vòng, cô nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nửa thật nửa giả thấp giọng oán trách: “Thiệt là, tôi làm nền cho anh chắc? Đây là một cảnh có thể nói là kinh điển, tôi lập tức trở nên giống như không tồn tại, bị mọi người bỏ quên.”
Shere đang dùng một tay chống hàm dưới, chăm chú nhìn màn ảnh, nghe được câu này không nhịn được có chút đắc ý, nhưng vẫn biết điều không biểu hiện ra, cười như có như không trêu chọc nói: “Công chúa Minna xinh đẹp, phải biết rằng hào quang của cô không cách nào bị che lấp, sao lại bị mọi người thờ ơ đây? Tôi đang bị say mê đầu óc choáng váng rồi nè.”
“Không cần anh khen, bộ phim này chỉ sợ tôi không có đất đặt chân.” Grace cười khổ lắc đầu nhìn về màn ảnh: “Anh thì không bàn, thằng nhóc An kia, rõ ràng là lần đầu tiên diễn, cũng lợi hại như vậy.”
Shere cười một tiếng không tiếp lời, trên màn ảnh chàng thiếu niên đang chậm rãi băng qua từ tòa thành u ám, dừng chân trước nơi ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào… Khát vọng nhưng không bước tiếp, giữa ánh sáng lần lượt thay đổi, trong đôi mắt chàng thiếu niên có sự bi thương được chôn kín, tỉnh táo hiểu đời khiến người ta kinh hãi.
Công chúa nhỏ Minna rất được quốc vương sủng ái, hai người đi dạo trước biển hoa hướng dương bên ngoài tòa thành, quốc vương trêu chọc con gái bảo bối, thiếu nữ ngượng ngùng vẻ mặt như một đóa hoa đang nở rộ.
Thiếu niên bị mọi người quên lãng đứng giữa nơi tiếp giáp với nguồn sáng, yên tĩnh đứng lặng im ngắm nhìn.
Edward nghiêng đầu nhìn Cố Niệm Ân, dường như thiếu niên vì là lần đầu tiên thấy mình xuất hiện trên màn ảnh, có vẻ vô cùng tò mò, đang hăng hái bừng bừng xem phim mà không để ý đến cái nhìn chăm chú của mình.
Anh khẽ thở dài một hơi, trong lòng có chút thất bại mơ hồ, tại sao lại có vẻ đau khổ mà lại tỉnh táo kia? Rốt cuộc đứa nhỏ này đã trải qua chuyện gì?
Trong rạp chiếu phim đột nhiên yên tĩnh lại.
Mặc dù Shere diễn rất tuyệt nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là kỹ thuật biểu diễn của diễn viên giàu kinh nghiệm.
Vậy mà từ khi thiếu niê xuất hiện đến khi dừng lại, rồi ống kính di chuyển, đầu tiên là ủng da ống ngắn sạch sẽ, sau đó là quần bò gọn gàng màu đen, áo sơ mi màu trắng, áo vest nhỏ màu nâu, gương mặt đặc biệt nổi bật….
Tất cả mọi thứ đều tự nhiên như vậy, cậu chỉ đứng đó, phía trước là ánh mặt trời, phía sau là bóng tối.
Ánh mắt các cô gái ê ẩm, nhưng không biết tình cảm khó chịu đó là vì cái gì, các cô dừng ảo tượng về công chúa và hoàng tử ngọt ngào, bắt đầu chăm chú vùi đầu vào trong phim.
Hoàng tử Anderson giả vờ thành quý tộc hết thời đi tới tòa thành, một mặt gã vừa nhu tình mậy ý với công chúa nhỏ Minna, một mặt điều tra tình báo về quốc gia này. Gã mạnh vì gạo bạo vì tiền, tao nhã lịch sự, từ quý tộc tới dân thường, tất cả đều yêu thích gã. Trong ba tháng ngắn ngủi gã dò xét tất cả bố trí quân sự và kế hoạch của quốc gia này, công chúa nhỏ ngây thơ ngu ngốc lôi kéo gã vào trong thư phòng của quốc vương….
Trong lòng gã nói cho gã biết đây là việc đúng đắn, gã vì quốc gia của mình làm chuyện nên làm.
Nhưng trái tim gã đang do dự, ánh mắt gã nhìn công chúa tràn đầy thâm tình đang đấu tranh, vì vậy gã tiếp tục ở lại trong tòa thành, ai cũng hoan nghênh gã, duy chỉ có hoàng tử nhỏ Ellen, chàng thiếu niên luôn một thân một mình trốn sâu trong tòa thành, núp ở sau người khác, con ngươi màu mực luôn mang theo sự hiểu đời và tỉnh táo.
Hoàng tử nhỏ đứng ở cửa tòa thành nhìn về phương xa theo thói quen, Anderson đứng cách xa hai bước, lặng lẽ nhìn ra xa. Bọn họ gặp nhau thoáng qua trong hành lang tòa thành, không nói một câu.
Hoàng tử nhỏ đứng trong vườn hoa, xem một tập tranh dưới ánh trăng, Anderson đã sớm chán nản vũ hội nên trốn ra ngoài.
“Chào cậu, tôi tên là Anderson.” Gã chủ động đưa tay ra.
Hoàng tử nhỏ ngẩng đầu lên im lặng không trả lời gã, tay theo thói quen căng thẳng luống cuống vuốt dây chuyền màu Thập Tự Giá màu bạc trên cổ tay.
“Trăng sáng rất đẹp, cậu tin vào Thượng Đế không?” Anderson thu tay về đặt trước ngực, ánh mắt dừng trên dây chuyền Thập Tự Giá màu bạc, gã mỉm cười hỏi. Con ngươi màu xanh biếc thoáng hiện vẻ mờ mịt, nếu như Thượng Đế quả thực có tồn tại, như vậy, hành vi của mình là lừa gạt? Nên hẳn là xuống địa ngục chứ?
Hoàng tử nhỏ há miệng, không nói gì.
Anderson bất chợt thoải mái cười nhàn nhạt không lên tiếng, có một số việc vẫn phải làm.
Khi gã Anderson, gã có thể cùng một cô gái xinh đẹp có một đoạn tình yêu lãng mạn mà không phải chịu trách nhiệm.
Khi gã là hoàng tử Anderson, gã nhất định sẽ mặc áo giáp dẫn đầu quân đội nước mình đi ra chiến trường, cho dù vũ khí là chỉ về phương hướng người con gái yêu mình.
Hoàng tử nhỏ cúi đầu, lông mi dài run rẩy, ánh mắt lại có phần dịu dàng.
Anderson tự hồ như ý thức được không khí có chút lúng túng, gã muốn rời đi nhưng ở bên cạnh chàng thiếu niên này gã cảm thấy lòng bình yên lại, giống như ánh trăng từ trên khoảng không vẩy xuống, gã liếc mắt nhìn tập tranh trong tay thiếu niên, một tờ vẽ đóa hoa cúc dại, thuận miệng nói: “Cúc dại bên ngoài tòa thành nở rồi.”
Bên ngoài tòa thành từng biển hoa hướng dương rộng lớn, chỉ có một hàng cúc dại nhỏ nằm ở lằn ranh.
Hoàng tử nhỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút vui vẻ.
Hoàng tử Anderson xoa đầu thiếu niên, tựa như khích lệ đối phương, cũng tự khích lệ mình, nói: “Chỉ cần cậu muốn, thì cố gắng thực hiện.”
Xuyên thấu qua tầng lớp sương mù, chàng thiếu niên thấy rõ cõi lòng lạnh như băng và giấu giếm đấu tranh; còn gã cũng ở buổi tối trăng sáng này, nhìn thấu khát vọng và sự cô đơn của chàng thiếu niên.
Phía trước hoàng tử nhỏ là ánh mặt trời, phía sau là bóng tối.
Trước mặt gã là bóng tối, sau lưng là ánh mặt trời.
Gã muốn theo đuổi, là gã sắp vứt bỏ.
Đoạn đối thoại này, thay vì nói là đối thoại không bằng nói là độc thoại.
“Tôi phải đi, rồi sẽ quay lại.” Anderson nói như vậy. Mặt ngoài cầu hôn, thật ra đội ngũ cất giữ vũ khí đang dần dần đi về phía trước, đất nước yên bình quá lâu này sắp nghênh đón một cuộc bão tố.
…..
Côn chúa nhỏ Minna kiễng mũi chân, hôn lên gương mặt người đàn ông anh tuấn trong biển hoa hướng dương.
Quốc vương đứng trên lầu hai của tòa thành, từ khe hở nhỏ của rèm cửa sổ lặng lẽ nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ;
Hoàng tử nhỏ đứng giữa lằn ranh tòa thành, nhìn hàng cúc dại kia cau mày: Bị lừa rồi, hoàn toàn không có khuynh hướng nở.
Nữ đầu bếp và thị vệ trong tòa thành đang cười đùa, nhỏ giọng thảo luận công chúa xinh đẹp của bọn họ, còn có cả người đàn ông anh tuấn kia…..
Kèn Scotland lần nữa vang lên, như khóc như oán thán, hình ảnh hành phúc mỹ lệ như vậy, tình yêu ngọt ngào vui vẻ như vậy, hoàng tử nhỏ đứng giữa lằn ranh sáng tối thử cất bước tiến lên phía trước, cậu muốn tham gia lễ cưới của chị, tòa thành trang trí hoan hỉ, quốc vương mỉm cười nhìn công chúa nhỏ thử từng bộ lễ phục áo cưới….
Hết chương 2