Dư Phụ Nhân nghe vậy thì chấn động trong lòng, ác ma giết người vô số, khơi lên đại loạn giang hồ trước đây không lâu lại là sư phụ của Đường Lệ Từ? Đường Lệ Từ lùi lại thu chưởng, chắp tay mỉm cười: "Tiền bối cũng rất phi phàm, lại có thể nhìn ra nguồn gốc sư môn của ta chỉ trong một chiêu."
Y nói vậy tức là thừa nhận rồi. Dư Phụ Nhân thở dài, Bạch Nam Châu nhiều lắm chỉ hơn Đường Lệ Từ mấy tuổi, sao lại làm sư phụ của y được?
Người mặt nạ sứ bật cười ha hả: "Ngay đến Bạch Nam Châu cũng chưa chắc có được công phu như ngươi! Năm đó không giết được Bạch Nam Châu, bây giờ giết ngươi cũng thế, nhìn cho kỹ đi, chiêu thứ hai!" Tay phải hắn nhanh chóng nắm lại thành quyền, chân phải đá xoáy, kế đó một tiếng "đoành" rung chuyển trời đất, cước này đá vào hư không, miệng lạnh lùng hô: "Lương Tá Tham Vạn Cơ!"
Đường Lệ Từ xoay người né tránh, cú đá này nhìn như đá vào hư không nhưng lại cuốn theo cát đá, lá cỏ, cành cây trên mặt đất. Nếu chủ quan coi đây là cú đá hụt thì ắt sẽ để những thứ linh tinh vụn vặt mang theo kình lực cực lớn kia xuyên qua thân thể, chết ngay tại chỗ!
Tránh được một chiêu này, người mặt nạ sứ rút trường kiếm ra khỏi bao, mở miệng ngâm nga: "Đại Nghiệp Vĩnh Khai Thái!"
Ánh kiếm chói mắt, trong đó có ba tia sáng lạnh lẽo rợn người. Dư Phụ Nhân hoảng sợ tái mặt, kiếm của người mặt nạ sứ này không ngờ lại là một thanh kiếm có ba mũi! Ba lưỡi kiếm gắn trên cùng một chuôi, kiếm vung ra như hoa. Người thường vung một chiêu kiếm có thể vẽ ra hai ba ảo ảnh, mà hắn vung một kiếm có thể tạo ra tám chín ảo ảnh, chôn giấu bảy tám chục đường lui! Đường Lệ Từ vẫn còn lơ lửng giữa không trung chưa chạm đất, chiêu kiếm này của người mặt nạ sứ có thể coi là đánh lén.
Chợt nghe có tiếng sáo đồng bay vút đi trong gió, keng keng keng ba tiếng, Đường Lệ Từ đã đỡ được một chiêu của Tam Hoa Kiếm, mượn thế bay ra xa, mỉm cười nói: "Đây rõ ràng là Đoản Đao Thập Tam Hành, Vi tiền bối lại đặt một cái tên khác, quả nhiên không giống người thường." Người mặt nạ sứ thoáng khựng lại, Đường Lệ Từ vừa mở miệng gọi "Vi tiền bối", Dư Phụ Nhân lập tức kêu lên, mặt hơi tái đi: "Vi Bi Ngâm!"
Quái nhân đeo mặt nạ sứ, tay cầm trường kiếm nhưng lại thi triển công phu của đoản đao hóa ra là Vi Bi Ngâm! Nghe nói người này đã bị thương dưới tay hai người Dung Ẩn và Duật Tu trong trận đánh ở Giang Nam Sơn Trang, sau đó mất tích, hóa ra lại trốn ở đây làm chủ nhân Trà Hoa Lao gì đó, thật khó lòng tưởng tượng, trong chuyện này nhất định có ẩn tình. Võ công Vi Bi Ngâm nổi danh thiên hạ, năm đó Dung Ẩn và Duật Tu hợp lực mới khiến hắn trọng thương. Mà giờ đây chỉ có một mình Đường Lệ Từ đối đầu với hắn, có thể may mắn thoát nạn không?
Lưỡi kiếm Vi Bi Ngâm xé gió, chiêu thức đoản đao đã bị nhìn thấu nên hắn cũng không giả vờ nữa, đâm ra ba kiếm liên tiếp. Đường Lệ Từ có thể nhìn thấu thân phận của hắn trong vòng ba chiêu, người này không thể không giết! Đúng lúc ba lưỡi kiếm của Vi Bi Ngâm đâm ra hóa thành chín kiếm thì có ba bóng người nhảy phắt ra từ rừng cây, bao vây xung quanh Đường Lệ Từ, chính là Dư Khấp Phượng, Lâm Song Song và kẻ áo đen kia! Sắc mặt Dư Phụ Nhân đã tái trắng, Đường Lệ Từ tuyệt đối không phải là đối thủ của Vi Bi Ngâm cộng thêm ba người này, phải làm thế nào đây? Lúc này dù nhảy xuống Trà Hoa Lao thì cũng là cho bốn kẻ này cơ hội chặn kín cửa hang, nhốt Đường Lệ Từ trong ngục! Chắc hẳn Trì Vân cũng bị mấy tên này vây khốn, bị ép nhảy xuống...
Đường Lệ Từ thấy bốn người kia vây quanh mình, khóe môi lại cong lên: "Cùng lên hết đi!" Nói đến đây lập tức có ba thanh kiếm nhắm vào y, hai thanh là song kiếm của Lâm Song Song, thanh còn lại là trường kiếm của Vi Bi Ngâm, ba kiếm cùng ra chiêu, uy lực vang dội. Một tiếng "đoành" vang lên giòn giã, vạt áo trước ngực Đường Lệ Từ rách tan, lộ ra một góc lụa đỏ. Dư Phụ Nhân tung người nhảy lên, Tiểu Đào Hồng sáng lấp loáng đỡ lấy một kiếm của Lâm Song Song. Chỉ nghe một tiếng "xoẹt", Tiểu Đào Hồng sắc bén vô cùng, kiếm xanh của Lâm Song Song lập tức gãy làm đôi, Dư Phụ Nhân cũng phải lùi lại hai bước, thở dốc không ngừng.
Trong nháy mắt ấy, Đường Lệ Từ đưa sáo lên miệng, Dư Khấp Phượng nhanh tay lẹ mắt đâm kiếm nhằm vào cổ tay y, bóng người áo đen tựa như ma quỷ, dựng chưởng lên định tóm lấy tay y. Dư Phụ Nhân quát lên một tiếng, ánh kiếm bùng nổ, dùng thuật ngự kiếm phóng lên cao, dốc sức ngăn cản đòn liên thủ này của hai người.
Nhưng đúng lúc này, có tiếng sáo vút lên xuyên qua không trung, âm thanh trong trẻo lạ thường. Tiếng sáo vừa cất lên, Vi Bi Ngâm vội vã lùi về, dùng cả hai tay bưng tai, vận công ra sức kháng cự lại chiêu Âm Sát của Đường Lệ Từ. Người áo đen cũng vội vã rút lui, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng. Dư Khấp Phượng đưa tay che tai, cười gằn một tiếng rồi vẫn đâm kiếm về phía y. Chỉ có Lâm Song Song công lực đang bị hạn chế là không chịu ảnh hưởng quá lớn, ba kiếm liên hoàn vẫn ác liệt như xưa. Thuật Âm Sát của Đường Lệ Từ không phân biệt địch ta, Dư Phụ Nhân đỡ được hai chiêu thì cạn kiệt sức lực, chỉ cảm thấy trời quay đất cuồng, ngửa mặt lên trời ngã xuống, nhanh chóng mất đi tri giác. Bên tai hắn vẫn nghe tiếng kiếm rít lên không ngừng, tiếng sáo dường như vừa nâng lên thêm mấy tông...
Sau đó là một khoảng không tăm tối.
Chẳng biết đã qua bao lâu, chân khí bỗng vận hành thông suốt. Một luồng chân lực ấm áp nhu hòa truyền vào ngực hắn, thúc đẩy khí huyết hắn lưu thông, chậm rãi tuần hoàn trong thân thể. Dư Phụ Nhân ho khan vài tiếng, cảm thấy miệng mình toàn mùi tanh nhưng không biết đã ói máu từ khi nào. Hắn mở mắt ra, luồng chân khí kia đã biến mất, trước mắt vẫn là đêm đen mịt mù, một lúc lâu sau hắn mới nhìn ra mình đang nằm trong một hang động tự nhiên, một tia sáng âm u rọi xuống từ trên đỉnh đầu cách đó khá xa. Lại chờ thêm một lúc nữa, hắn chợt hiểu ra đây là đáy của Trà Hoa Lao. Dư Phụ Nhân ngồi bật dậy, chỉ thấy bên cạnh là một thi thể đầm đìa máu tươi cực kỳ đáng sợ, chính là Lâm Song Song.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Bên người vang lên giọng nói ôn nhu, Dư Phụ Nhân quay phắt đầu lại, Đường Lệ Từ đang ngồi bên cạnh hắn, áo trắng trên người đã rách bươm, Phiêu Hồng Trùng Lĩnh khoác bên ngoài, trong bóng tối gần như chỉ thấy mái tóc bạch kim của y: "Sau khi ta ngã xuống đã xảy ra chuyện gì?" Hắn hoảng hốt hỏi: "Bọn họ thì sao?"
Tóc mai Đường Lệ Từ hơi rối, năm ba lọn tóc bạc rũ xuống bên quai hàm, gò má trắng tái, khóe môi khẽ cong lên: "Bọn họ... một kẻ chết, một thì trọng thương, còn hai tên chạy mất."
Tim Dư Phụ Nhân đập thình thình: "Ai... ai trọng thương?"
Đường Lệ Từ nhàn nhạt cười: "Cha ngươi."
Sắc mặt Dư Phụ Nhân tái trắng, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: "Chỉ dựa vào một mình ngươi?"
Đường Lệ Từ gật đầu, Dư Phụ Nhân thở ra một hơi thật dài. Chỉ một mình Đường Lệ Từ mà giết được Lâm Song Song, đánh trọng thương Dư Khấp Phượng, dọa cho Vi Bi Ngâm và người áo đen kia chạy mất, quả là... quả đúng là hoang đường: "Sao ngươi làm được?"
"Là bọn họ ép ta... Nếu ta không làm được, thì chẳng phải ngươi và ta đã chết từ lâu rồi sao?" Đường Lệ Từ ôn nhu nói: "Người bị ép vào đường cùng thì chuyện gì cũng làm được thôi."
Dư Phụ Nhân cười khổ: "Ngươi... ầy... ngươi..."
Hắn thật sự không biết nên nói gì cho phải, Đường Lệ Từ đứng lên: "Nếu ngươi tỉnh rồi, bên ngoài không có phục binh, không sợ bị người ta vây bắt thì đứng lên đi tiếp thôi."
Dư Phụ Nhân cố gắng đứng dậy, vẫn cảm thấy váng đầu ù tai: "Thuật Âm Sát kia của ngươi quả thực..."
Đường Lệ Từ khẽ cười: "Quả thực vô cùng đáng sợ?"
Dư Phụ Nhân nói: "Ngay cả Vi Bi Ngâm cũng kiêng dè mà rút, lẽ nào không phải là vô địch thiên hạ?"
Đường Lệ Từ vẫn nhẹ nhàng cười: "Vô địch thiên hạ... ha ha... đi thôi." Y đi đằng trước, bước chân thong thả. Bên dưới cửa hang dẫn vào Trà Hoa Lao là một hang động do thiên nhiên tạo thành, tiến lên chưa được mấy bước thì ánh sáng lờ mờ kia đã tắt hẳn, hoàn toàn rơi vào bóng đêm.
Có ánh lửa chậm rãi sáng lên, Đường Lệ Từ châm Bích Tiếu Hỏa, Dư Phụ Nhân cũng bước đi nhanh hơn. Hai người sánh vai đi vào hang động tầm bảy tám trượng, trên đất đã bắt đầu xuất hiện xương trắng. Ban đầu chẳng qua là những mảnh xương vỡ lung tung rải rác, đi sâu thêm chừng mười trượng đã thấy đầu lâu xương cốt chất thành từng đống. Mà nhìn tình trạng của những bộ xương khô này đều vặn vẹo co rút, có thể thấy họ chết vô cùng khổ sở, có những bộ xương còn gãy lìa, hiển nhiên là chết vì trọng thương.
Hai người nhìn nhau, Dư Phụ Nhân hạ giọng nói: "Trúng độc!"
Đường Lệ Từ gật đầu. Những bộ xương trắng này chết trong tư thế quái lạ, một nửa do đao kiếm gây thương tích, nửa còn lại không có vết thương, thế mà lại chết với tư thế vặn vẹo thì hẳn là do trúng độc. Không biết trong Trà Hoa Lao rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến bấy nhiêu người chết? Nơi giam cầm vô số trọng phạm giang hồ trong truyền thuyết ở đâu? Lẽ nào tất cả đều đã hóa thành xương trắng?
"Trên những bộ xương trắng này đều có dấu vết bị ăn mòn, không phải hình thành tự nhiên mà cần có người dùng thuốc ăn mòn máu thịt để biến thi thể thành xương trắng." Dư Phụ Nhân cúi người nhặt một khúc xương trắng lên: "Vậy tức là sau khi những người này chết, trong Trà Hoa Lao vẫn còn người sống sót."
Đường Lệ Từ nhìn không chớp mắt những bộ xương trắng chất thành gò trên đất, vậy Trì Vân thì sao? Trì Vân nằm trong số những bộ xương trắng này, hay là... "Chất độc có thể giết chết nhiều người như vậy không thể là chất độc tản ra trong gió, mà phải là độc lây chéo lẫn nhau." Dư Phụ Nhân hạ giọng nhắc: "Cẩn thận."
"Không sao, ta bách độc bất xâm." Đường Lệ Từ khẽ cười, "Tránh ra, đi theo ta." Y chắp tay đi đằng trước, dùng chân gạt đám xương tàn dưới đất, tạo ra một con đường cho Dư Phụ Nhân, hai người nối đuôi nhau chầm chậm đi sâu vào bên trong.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Những thi hài la liệt trên đất không biết vì sao mà chết, trong Trà Hoa Lao giam cầm vô số trọng phạm võ lâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dư Phụ Nhân càng đi càng nghi ngờ, càng đi càng hoảng sợ, tính sơ sơ số xương cốt dưới đất đã trên dưới năm trăm bộ rồi, là kẻ nào muốn giết người? Là kẻ nào muốn giết nhiều người như thế? Người may mắn sống sót trong Trà Hoa Lao là ai? Chất kịch độc giết chết những người này rốt cuộc là thứ khủng khiếp gì? Bóng lưng Đường Lệ Từ đi đằng trước bình tĩnh lạ thường, trong động không một hơi gió, Bích Tiếu Hỏa tỏa ra ánh lửa đều đều, chiếu sáng từng ngõ ngách hai bên trái phải.
Đi qua đống xương trắng dưới đất, một mảnh đất trống xuất hiện trong tầm mắt, toàn là đất vàng. Nhiều loại rắn rết giun dế thường gặp trong hang động mà ở đây lại không thấy đâu hết, trên đất cũng không có vết máu, chỉ lưu lại một vết đao cực dài. Bốn bề trống trải, cứ như đám xương trắng ban nãy nhao nhao chen lấn nhau chạy từ trong hang động ra ngoài, không dám dừng lại trên khoảnh đất trống này lấy một giây, nên mới đua nhau chết ở lối vào.
"Đằng trước có người." Dư Phụ Nhân khẽ nói, khi hắn mới luyện kiếm thuật đã từng học làm sát thủ, cho nên nhạy bén với tiếng động hơi thở hơn người bình thường. Đường Lệ Từ khẽ cười, trước mặt chẳng những có người, mà còn có không chỉ một người.
Nơi ánh lửa chiếu tới, dải đất vàng kéo dài vô tận, hai người hình như đã đi được khá lâu thì trước mắt chợt hiện ra vô số mạng nhện. Dưới lòng đất nơi này không hề có muỗi, đám nhện này không biết ăn gì để sống. Từ nơi bắt đầu xuất hiện mạng nhện, hai bên hang động có rất nhiều cái hang nhỏ, miệng hang đặt hàng rào thép, có lẽ đây vốn là nơi giam giữ trọng phạm giang hồ. Nhưng hàng rào thép đã vỡ vụn trên đất, rách nát tả tơi, hiển nhiên đã bị người ta phá huỷ. Mà đâu chỉ bị phá huỷ, chúng còn bị phá hủy từ rất lâu rồi.
"Nhìn tình trạng này thì có vẻ như Trà Hoa Lao đã bị phá hủy khá lâu rồi, những người bị giam vào Trà Hoa Lao sau đó chỉ e chưa chắc đều là 'trọng phạm giang hồ'." Dư Phụ Nhân nói: "Nhưng cửa động ngoài kia cần phải có khinh công tuyệt đỉnh mới lên được, sau khi cửa lao bị phá, trong này rồng rắn lẫn lộn, mấy trăm người chen chúc với nhau, sau đó lại chết cùng nhau."
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, ngươi rất thông minh." Nghe y nói vậy, Dư Phụ Nhân ngẩn ra, rồi lại ngại ngùng không dám nói nói thêm gì nữa. Đường Lệ Từ hỏi tiếp: "Vết thương của ngươi thế nào rồi?"
"Đi được một đoạn chân khí cũng đã lắng xuống, tuy chưa hoàn toàn khôi phục nhưng không còn gì đáng ngại nữa." Dư Phụ Nhân sực nghĩ ra một chuyện, hỏi ngược lại y: "Ngươi có bị thương không?"
Một mình chiến đấu với bốn đại cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ, vậy mà trông y có vẻ bình an vô sự.
Đường Lệ Từ khẽ cười: "Không."
Dư Phụ Nhân bội phục y từ tận đáy lòng, thậm chí còn không để bụng chuyện y làm Dư Khấp Phượng trọng thương nữa. Hai người đi qua đoạn hang động nhốt người kia đã thấp thoáng thấy điểm cuối con đường. Nơi đó là một vách đá màu đen lồi lõm, trên vách đá lấp loáng ánh vàng, dường như có dấu vết của khoáng vật nào đó. Hang động đi đến chỗ này thì bắt đầu hướng lên cao, không biết thông về phía nào, nhưng Trà Hoa Lao đến đây là hết.
"Không có ai." Dư Phụ Nhân lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn lên hang động đen thui trên đỉnh đầu mình: "Hoặc là có người đang trốn trên đó." Nhưng hang động trên đỉnh đầu cố lắm cũng chỉ đủ chỗ cho một người ra vào, muốn nấp trên đó chắc là sẽ cực kỳ khó chịu. Tiếng người vừa nghe được biến mất ở chỗ này, Đường Lệ Từ nâng đầu gối phải, bước lên một mỏm đá làm chỗ dựa để ngẩng mặt nhìn lên trên.
Mấy tia sáng chợt lóe lên nơi cửa hang trên đỉnh đầu, Dư Phụ Nhân bỗng giật mình nhận ra đó là tơ nhện. Đưa mắt nhìn sang vách đá màu đen trước mặt, trên vách đá lấp lóe ánh vàng của khoáng vật, khắp nơi giăng đầy tơ nhện. Dưới ánh lửa, đống tơ nhện này lại càng tỏa sáng lấp lánh, dường như có gì đó khác biệt.
"Ha..." Đường Lệ Từ đột nhiên hạ giọng bật cười, giọng cười này khiến Dư Phụ Nhân giật nảy mình, Hắn ngẩng đầu theo hướng Đường Lệ Từ đang nhìn, chỉ thấy tơ nhện lấp lóe, chầm chậm rủ xuống. Từ hang động đen thui này, một tấm mạng nhện khổng lồ đang từ từ rủ xuống, ban đầu chẳng qua chỉ lộ ra những sợi tơ nhện màu vàng mỏng manh, rồi sau đó... trên mạng nhện dần dần hiện ra hai chiếc giày.
Có người treo dính trên mạng nhện.
Chiếc mạng nhện khổng lồ này dần dần hạ xuống từ đỉnh hang, đầu tiên lộ ra hai chiếc giày, rồi sau đó đến chân... kế đến là eo... và đao đeo trên thắt lưng...
Người dính trên mạng nhện mặc áo trắng đeo đao, vẫn còn rất trẻ.
Chân phải Đường Lệ Từ đang đạp trên tảng đá chầm chậm rút về, người rủ xuống theo tấm lưới là Trì Vân.
Nhưng lại không phải Trì Vân.
Trì Vân rủ xuống theo mạng nhện, chầm chậm đáp xuống đất, xoay người lại đối mặt với Đường Lệ Từ.
Mặt hắn hoàn toàn vô cảm, quần áo dung mạo đều không có gì thay đổi, dường như sau khi vào ngục không gặp phải biến cố gì, nhưng đôi mắt luôn rực rỡ khoáng đạt của hắn đã không còn như xưa... Con ngươi rất đen, nhưng lại trống rỗng, tròng trắng vằn đầy tia máu, có vài chỗ bầm lên vì mạch máu vỡ, khiến cho tròng mắt nhuốm màu đỏ máu.
Một đôi mắt đỏ như máu.
Trong mắt không còn một tia tỉnh táo, chỉ là một khoảng trống rỗng vô hồn.
Dư Phụ Nhân tái mặt, "Trì..." ngay sau đó im bặt. Đường Lệ Từ không gọi hắn, người này là Trì Vân, nhưng cũng không phải Trì Vân.
Trên đỉnh hang có thứ gì đó ngo ngoe, hóa ra là một con nhện to bằng đầu người, hình dáng quái lạ, nhất định không phải thứ tốt đẹp gì. Nó không ngừng ló đầu ra nhìn Trì Vân, lại co người về, sau đó phun phun phì phì hai cái, rồi lại nhô đầu ra.
Tay phải Trì Vân cầm đao, tay trái cầm một bình thuốc màu xanh lục, miệng bình màu xanh cốm, tản ra một mùi hương gay mũi.
"Năm trăm tám mươi sáu mạng người trong động này đều do người giết sao?" Đường Lệ Từ đối mặt với Trì Vân, hàng mi hơi rủ xuống, khóe miệng nhếch lên, không thể nói rõ biểu cảm này là mỉm cười hay quan tâm lo lắng, trong đó ẩn chứa sát khí lạnh lẽo: "Ngươi chính là vua trong nhà ngục này? Là người mạnh nhất còn sống sót sau khi chém giết lẫn nhau?"
Trì Vân không đáp lời, đôi mắt âm u nhìn trừng trừng về phía trước. Hắn mở to mắt, mơ hồ thấy được vẻ tiêu sái khoáng đạt ngày thường, nhưng ánh mắt này hoàn toàn vô tình, mang theo nét đáng sợ quỷ dị khó lòng diễn tả.
"Đây chính là lựa chọn tốt nhất để giết Đường Lệ Từ..." Đường Lệ Từ đã thật sự cười lên, "Quả là kế sách quá thâm độc, quá bất chấp." Y đưa tay ra chặn Dư Phụ Nhân lại, hai người chậm rãi lùi về, vừa lùi y vừa dịu dàng nói: "Người đã thấy ban đỏ mờ mờ trên mặt hắn chưa?"
Dư Phụ Nhân tập trung nhìn kỹ, trong động chỉ lờ mờ sáng, ánh lửa lại đang nằm trên tay Đường Lệ Từ, thật sự nhìn không rõ. Ở khoảng cách này, muốn nhìn ra trên mặt Trì Vân có vết ban đỏ hay không cần thị lực rất tốt, hắn nhìn một lúc lâu rồi gật đầu.
Đường Lệ Từ nhỏ giọng nói: "Độc dược hại chết năm trăm tám mươi sáu người bên ngoài chính là Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, mà thứ thuốc ăn mòn thi thể đang nằm trên tay trái Trì Vân."
Dư Phụ Nhân hoảng sợ: "Sao cơ... không lẽ Trì Vân cũng trúng độc Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn? Vậy phải làm sao?"
Gương mặt thanh tú của Đường Lệ Từ vẫn không mất đi nét đẹp dưới ánh lửa, y nói: "Ta đoán hắn bị ép nhảy vào Trà Hoa Lao, không ngờ trong Trà Hoa Lao đang rối tinh rối mù. Có kẻ hạ độc những người trong lao, bọn họ lây chéo lẫn nhau, độc ngấm vào xương tủy, sau khi Trì Vân nhảy xuống thì gặp phải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn."
Dư Phụ Nhân gật đầu, nghĩ đến tình cảnh khi ấy, trong lòng không tránh khỏi chua xót. Trì Vân đường đường là hảo hán, thân mang võ công lòng đầy hoài bão, lại bị nhốt trong Trà Hoa Lao, bị ép dính vào kịch độc không thể giải.
"Để tìm đường sống..." Đường Lệ Từ khẽ thì thào, giọng y rất êm dịu, nhưng lọt vào tai Dư Phụ Nhân lại trở nên vô cùng lạnh lẽo. Trong giọng nói nhu hòa kia không mang theo tình cảm, dù nói ra những lời tàn nhẫn bi ai đến vậy, nhưng không nghe ra chút đồng cảm nào ở y. "Trì Vân đại khai sát giới, vạch ra ranh giới, ép mọi người tránh xa hắn, dồn vào cửa Trà Hoa Lao. Còn hắn vì muốn tránh xa mọi người mà đi sâu vào trong động, mong mình cách xa bọn họ sẽ không bị hại, nhưng mà..." Giọng y trở nên kỳ lạ, dường như rất tán thưởng bố cục của âm mưu này, lại tựa như mang tâm trạng vô cùng đau xót, "Mà sâu trong hang động này, còn có thứ đáng sợ hơn Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn đợi hắn..."
Cổ họng Dư Phụ Nhân nghẹn đắng: "Chính là con nhện này sao?"
Đường Lệ Từ nhàn nhạt cười: "Trong Vãng Sinh Phổ có ghi lại, đây là một loại Cổ Chu, Cổ Chu không sinh trưởng ở nơi này, cho nên Cổ Chu khổng lồ như vậy nhất định phải có người mang từ bên ngoài vào."
"Cổ Chu?" Dư Phụ Nhân hạ giọng hỏi, "Chất xúc tác ngũ độc?"
Đường Lệ Từ đáp: "Đúng thế, người xưa luyện cổ bỏ năm loài vật có độc vào một cái vại, đợi chúng giết nhau xong thì lấy con thắng mà chế thành chất độc. Độc Cổ Chu chính là chất xúc tác khiến năm con có độc đó giết lẫn nhau. Có người cố ý thả Cổ Chu vào Trà Hoa Lao, sau đó ép Trì Vân rơi xuống đó. Dưới nền đất tràn đầy khí Cổ Chu, sau khi Trì Vân trúng độc Cổ Chu, bước ra từ trong động sẽ điên cuồng chém giết những kẻ đang tụ lại với nhau bên ngoài, đây chính là nguồn gốc những mảnh xương vỡ ngoài kia. Hơn năm trăm người trong lao giết lẫn nhau, kịch độc lây cho nhau, sau khi bọn họ lần lượt chết hết thì người chiến thắng cuối cùng chính là Cổ Nhân." Y hạ giọng: "Đây chính là phương pháp dùng người luyện cổ."
Dư Phụ Nhân nghe y nói mà mồ hôi lạnh đầm đìa trên đầu. Trì Vân giết một người trong đây, cổ thuật trên người hắn lại mạnh thêm một chút. Bên ngoài chết thêm một người, sát khí của hắn cũng tăng thêm một phần. Mà lúc này đây, Trì Vân đứng trước mặt hắn đã đánh mất bản tính từ lâu, hoàn toàn trở thành một cỗ máy giết người. Hơn nữa đây còn là Trì Vân công lực tăng lên gấp bội vì trúng kịch độc Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, sau khi bị luyện thành Cổ Nhân cũng trở nên thần bí khó lường hơn!
"Rất tàn nhẫn phải không?" Đường Lệ Từ dịu dàng hỏi, không biết là hỏi Dư Phụ Nhân hay hỏi Trì Vân đang mất đi thần trí. Dư Phụ Nhân nhìn Trì Vân, nhớ đến dáng vẻ phong lưu lỗi lạc, tiêu sái phóng khoáng của hắn ngày thường mà đau đớn! Bất kể là ai, có thể nghĩ ra kế sách hại Trì Vân ra nông nỗi này, thì ngày sau dù có lôi hắn ra lóc xương lóc thịt cũng không thể xóa nhòa tổn thương mà hắn gây ra với Trì Vân! Trên đời này sao lại có kẻ tàn nhẫn ác độc đến thế? Sao lại có kẻ âm hiểm đáng sợ đến vậy? Hắn có còn là người nữa không?
"Rất tàn nhẫn..." Đường Lệ Từ chầm chậm nhìn vào mắt Trì Vân: "Đối với những người rất hiếm khi chịu đau khổ thì thật sự vô cùng tàn nhẫn..." Mùi Cổ Chu kỳ dị trong hang động ngày càng đậm, con nhện to lớn trên đỉnh đầu liên tục phun khí, ánh mắt Trì Vân cũng ngày càng điên cuồng. Cánh tay Đường Lệ Từ đang giang ra chợt run lên, đẩy Dư Phụ Nhân lùi lại mấy bước, còn bản thân y lại tiến lên mấy bước, đối mặt với Trì Vân, nở một nụ cười yếu ớt: "Ngươi muốn thế nào?"
Nhất Hoàn Độ Nguyệt trong tay Trì Vân chậm rãi giơ lên, mũi đao nhắm thẳng vào giữa hai mắt Đường Lệ Từ. Đường Lệ Từ lại tiến thêm một bước nữa, mỉm cười nói: "Ngươi muốn dùng một đao chém ta làm đôi à? Phóng đao đi."
Tiếng lưỡi đao xé gió chợt vang lên, Trì Vân xuất đao nhanh hơn tia chớp. Trước đây hắn ra tay vốn đã nhanh, mà sau khi trúng độc lại càng nhanh đến nỗi khiến người ta hoa mắt, đao này vừa nghe thấy tiếng gió đã bay thẳng đến trước mặt. Đường Lệ Từ ngửa ra sau rồi xoay người nhẹ nhàng tránh đi, mái tóc bạch kim bay phất phơ, Phiêu Hồng Trùng Lĩnh quấn trên người cũng mượn gió tung bay, phủ dài đầy đất. Trì Vân dường như không thấy dải lụa đỏ bồng bềnh, hắn nắm chặt Nhất Hoàn Độ Nguyệt trong tay, từng đao áp sát. Ánh đao càng lóe càng sáng, tiếng xé gió cũng ngày càng mạnh, vang vọng trong hang động sâu thẳm như tiếng yêu ma khóc than.
Đao pháp kinh người, tay áo Trì Vân cuốn theo gió, trong tay phóng ra từng đao, thế đao được gió từ tay áo dẫn dắt, đổi hướng không ngừng, rất khó dự đoán. Dư Phụ Nhân đứng một bên quan sát trận chiến, Đường Lệ Từ thân pháp phiêu dật, tránh được từng đao. Nhưng Trì Vân càng đánh càng điên cuồng, một khi phi đao rời tay hắn, hang động này lại chật hẹp, với khí thế bá đạo của phi đao Trì Vân thì gần như không thể tránh được toàn bộ. Mà nếu thi triển thuật Âm Sát trong hang động này, thì chỉ e mình sẽ chết dưới Âm Sát đầu tiên. Dư Phụ Nhân nở nụ cười khổ, sao hắn lại mò theo y đến đây chứ? Đường Lệ Từ bảo hắn về quả nhiên là đúng đắn, hắn đi theo y chỉ tổ vướng tay vướng chân thôi.
Đúng lúc Dư Phụ Nhân đang ăn năn hối hận, chợt bên tai vang lên một tiếng rít kỳ lạ, Nhất Hoàn Độ Nguyệt trong tay Trì Vân quả nhiên bay ra, ánh đao không ngừng lóe sáng, được gió trong tay áo đệm cho, chậm rãi bay đến trước mặt Đường Lệ Từ.
"Độ mạng..." Môi răng cứng ngắc của Trì Vân chợt thốt ra hai chữ gượng gạo, ánh đao đang bay về phía Đường Lệ Từ ngày càng thêm rực rỡ, chứng tỏ thân đao đang rung lắc cực kỳ dữ dội. Đường Lệ Từ đứng chắp tay, vẫn mỉm cười rất nhẹ: "Còn nhớ ta đã nói gì không?"
Trì Vân lặng thinh không đáp, cũng chẳng biết có nghe được không, chỉ thấy Đường Lệ Từ dịu dàng nói: "Ta là đệ nhất thiên hạ."